Lúc trở về, Kỷ Duy Ninh tùy tiện đi lên một chiếc xe buýt, lúc trở lại nhà trọ thì đã sau hai giờ , nàng đến cùng cũng không cẩn thận nghĩ tại sao Từ Mộ Xuyên lại nói như vậy.
Đẩy cửa nhà trọ ra, trông thấy Kiều Tuân đang thu dọn hành lý thì Kỷ Duy Ninh cũng không kỳ lạ. Như Kiều Tuân công tác như vậy là vì tìm kiếm tư liệu sống cùng thăm hỏi đối tượng nên thường xuyên đi các nơi trong các nước.
Trái lại, khi Kiều Tuân trông thấy Kỷ Duy Ninh liền bỏ lại trong tay gì đó, hất một vài sợi tóc màu rơm, tay chống nạnh tựa ở khung cửa phòng ngủ, chợt hiện ra một đôi mắt mèo: “Thân ái, ta phải đi thành phố B một chuyến, ngươi ở nhà một mình ngoan ngoãn a!”
Kỷ Duy Ninh khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Ta sẽ tốt .”
Nàng biết rõ Kiều Tuân đang lo lắng, sợ nàng bức bản thân quá cực khổ. Kỳ thật, nàng cũng nghi ngờ bản thân cực hạn đến cùng là bao nhiêu.
Hôn lễ ngày đó, nàng đứng ở trên lễ đường đau khổ chờ đợi Giang Thừa Si không có kết quả, nàng đã cho rằng mình sẽ chết mất, nàng cho đến cuối đều áp chế tất cả khổ sở, xử lý tốt tàn cuộc.
Nàng theo y tới nay lần đầu tiên giải phẩu xảy ra sai lầm ngoài ý muốn. Nàng ân hận áy náy, lại không có hoảng loạn luống cuống.
Bệnh viện xử phạt, lúc chứng kiến lãnh đạo xử lý sự cố trong phòng bệnh viện, liền đã biết trước sẽ có như thế kết quả cho nên nàng lạnh nhạt tiếp nhận.
Hết thảy tâm tình, dường như công sức ngày đêm làm việc trong khoảng thời gian này mà trở nên tạm ngừng một cách vô ích. Giờ phút này trong đầu nàng suy nghĩ, xảy ra vấn đề phải nghĩ biện pháp giải quyết, phạm sai lầm nàng phải gánh chịu một phần trách nhiệm.
Kiều Tuân khẽ thở dài, tiến lên ôm lấy Kỷ Duy Ninh: “Có việc liền gọi điện thoại cho ta, dù nói thế nào ở đây ta quen thuộc hơn so với ngươi.”
Nàng là thật lo lắng cho nàng. Làm thầy thuốc mà phát sinh chuyện như vậy, cho dù một vài người dân bình thường hơi chút khó trị cũng có thể làm người ta sứt đầu mẻ trán, danh tiếng mất hết, huống chi là Tuệ Thành tiếng tăm lừng lẫy Từ gia.
Nếu là người có tiền muốn những thứ khác thế thì cũng được. Nàng Kiều Tuân tự hỏi ở Tuệ Thành người giàu có chút tiếng tăm, vài phần chút tình mọn vẫn có người nguyện ý cho. Nhưng Từ Mộ Xuyên, nàng cũng chỉ có cúi đầu ủ rũ.
Tuệ Thành không ai không biết phú khả địch quốc thành bắc Từ gia, lão gia tử nổi danh tính tình quái. Từ gia trưởng tử Từ Vĩ Nguyên vô cớ tự sát, mới nghe Từ gia trưởng tôn lần đầu đột nhiên về nước, khống chế toàn bộ Từ gia mạch máu. Rồi sau đó, Từ gia con trai thứ hai Từ Vĩ Thanh bị trục xuất đến Nam Phi khai thác nghiệp vụ, cuối cùng, Từ gia con trai thứ ba Từ Vĩ Nghiêu bị đưa vào ngục giam.
Xã hội thượng lưu không khỏi ở truyền, hết thảy đều là Từ gia trưởng tôn Từ Mộ Xuyên vì cầm quyền mà tạo ác. Lòng dạ độc ác của hắn, khiến cho người ta giận sôi.
Kỳ thật chân tướng đến cùng như thế nào, Kiều Tuân không được biết. Trong hai năm qua, đài truyền hình vẫn muốn tiếp xúc và phỏng vấn Từ Mộ Xuyên, khổ nỗi chưa bao giờ có bất cứ cơ hội nào.
Kiều Tuân nhanh chóng cảm thấy dù đây chỉ là bên ngoài đối Từ Mộ Xuyên không nghiên cứu và suy đoán kỹ nhưng tóm lại nếu không có lửa thì sao có khói. Như nếu không phải thành phố B bên kia có chuyện quan trọng thì nàng không muốn trong lúc này rời đi Tuệ Thành, rời đi A Ninh.
Kéo hành lý đi đến trước cửa, Kiều Tuân lại xoay người, nhìn xem Kỷ Duy Ninh có chuyện muốn nói lại thôi.
”Làm sao vậy? Muốn ta đưa ngươi đi sân bay?” Kỷ Duy Ninh trêu ghẹo nói, nàng cảm giác hôm nay Kiều Tuân có chút kì lạ, đặc biệt lớn mồm.
”A Ninh, kỳ thật ta đi thành phố B...”
Kiều Tuân hết sức rối rắm, không biết nên nói cho nàng biết không, nàng đi thành phố B là vì dò xét ở nhà tin tức. Mà theo nàng tin tức điều tra và hiểu rõ, ở nhà dường như còn có Giang Thừa Si bóng dáng.