Tình Sâu Duyên Nặng: Con Đường Theo Đuổi Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc

Chương 17: Chương 17: Đừng làm những việc suy đoán vô vị




Hắn dừng lại, xoay người nhìn Kỷ Duy Ninh, hơi cong khóe môi, thoáng cười trào phúng : “Là một bác sĩ lâu năm, cô có lập trường gì để cùng ta nói lời như vậy?”

Kỷ Duy Ninh không lên tiếng, ngẩng đầu hướng cầu thang nhìn nam nhân, nhưng chợt phát hiện chỗ giữa trán hắn vừa mới bị thìa ném qua, lúc này có chút ít tím xanh, ở chính giữa có một chút tia máu.

Lấy phương diện bác sĩ để nhìn thì miệng vết thương không tính cái gì. Đây chẳng qua là ném thìa khoảng cách gần mà thôi, nếu như không có khí lực lớn thì không đến mức như thế, có thể thấy được Từ lão gia tử có bao nhiêu tức giận.

Xê dịch môi, rốt cuộc vẫn phải mở miệng: “Chẳng lẽ vì anh giận dỗi lão gia tử, cho nên anh cho một nữ nhân xa lạ vào ở bên trong phòng cưới mà hắn vì anh chuẩn bị tỉ mỉ?”

Từ Mộ Xuyên cùng Từ lão gia tử chung đụng cũng không vui, khi vừa mới trên bàn cơm những việc này có thể thấy được.

Hoặc là, Từ Mộ Xuyên chỉ là không muốn gặp lão gia tử, mà lão gia tử đối với mình gia tôn nhi cực thương yêu, nếu không cũng không vì hắn chuẩn bị phòng cưới tỉ mỉ chỗ ngồi này như vậy, không phải sao? Lại không vì lời nói không cảm kích của Từ Mộ Xuyên mà tức giận ném thìa.

”Tại sao thấy được?”

Từ Mộ Xuyên giễu cợt, vẻ mặt thanh thản chộp lấy túi quần, nửa người tựa trên lan can cầu thang.

”Nếu không đâu? Từ tiên sinh trước đến nay chú trọng riêng tư cá nhân, làm việc chững chạc an toàn, đây là người ngoài nhất trí đánh giá với anh. Mà anh lại đem một người cơ hồ xa lạ như ta an bài ở dưới mí mắt của anh trong cuộc sống, để cho ta 'May mắn' có thể hiểu biết anh hằng ngày làm việc và nghỉ ngơi, đây không phải rất kỳ quái sao?”

Âm thanh Kỷ Duy Ninh nhấn mạnh 'May mắn', giống như đối với một người bình thường mà nói, vào ở Từ gia thật sự là một sự tình rất đáng được vui vẻ .

Kỳ thật cũng đúng vậy, người ở bên ngoài như thế nào nàng không rõ ràng lắm, chỉ riêng ở bệnh viện các nàng nếu biết mình sắp được nhân vật lớn như Từ Mộ Xuyên mời vào nhà, Diệp Tịnh làm chuyên môn thời điểm, nguyên một đám không khỏi có ánh mắt hâm mộ ghen ghét .

”Vậy bên ngoài có hay không truyền qua, ta thật ra là một người lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào?” Ý tứ trào phúng hàm xúc bên khóe miệng càng đậm, thanh âm cũng càng lạnh lẽo.

”Quá mức tự cho là đúng bình thường không là chuyện tốt. Khó được ta thông cảm một lần, cho cô một cơ hội, cô phải quý trọng tốt mới đúng, đừng vô vị suy đoán, mưu toan đụng vào gì đó mà cô không nên đụng vào .”

Hắn từ trên cao nhìn xuống, phảng phất giống như một quân vương bễ nghễ hạ thần vậy, giọng nói bạc lương khuyên bảo , rồi sau đó xoay người đi lên lầu.

Chờ Kỷ Duy Ninh lấy lại tinh thần, liền là nghe thấy trên lầu cửa phòng âm thanh mở đóng .

Trời mới biết lấy phương thức như thế, cùng một cái bí hiểm nam nhân ở cùng một chỗ như vậy, nàng có bao nhiêu sợ hãi. Ban đầu nàng cho rằng, ở tại Từ gia đơn giản chỉ là nhất đại gia tử cùng nhau, khách khí, lúng ta lúng túng, nàng chỉ cần chuyên tâm cùng Diệp Tịnh là tốt rồi.

Bực bội nắm tóc, nàng xoay người trở về trên ghế sa lon ở phòng khách, nghĩ ở đây chờ Tần Thuật. Nhưng mới vừa ngồi xuống, liền thấy hắn từ bên ngoài tiến vào.

Trong tay thoải mái mang theo đơn giản hành lý của nàng, trên tay còn lại là hộp thuốc.

Nhìn thấy ánh mắt Kỷ Duy Ninh có chút nghi hoặc, Tần Thuật trước tiên mở miệng: “Cái này hộp thuốc là Từ phu nhân đem tới, làm cho bác sĩ Kỷ giúp ông chủ xử lý miệng vết thương một chút.”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

chương: 17 đừng làm những việc suy đoán vô vị

Hắn dừng lại, xoay người nhìn Kỷ Duy Ninh, hơi cong khóe môi, thoáng cười trào phúng : “Là một bác sĩ lâu năm, cô có lập trường gì để cùng ta nói lời như vậy?”

Kỷ Duy Ninh không lên tiếng, ngẩng đầu hướng cầu thang nhìn nam nhân, nhưng chợt phát hiện chỗ giữa trán hắn vừa mới bị thìa ném qua, lúc này có chút ít tím xanh, ở chính giữa có một chút tia máu.

Lấy phương diện bác sĩ để nhìn thì miệng vết thương không tính cái gì. Đây chẳng qua là ném thìa khoảng cách gần mà thôi, nếu như không có khí lực lớn thì không đến mức như thế, có thể thấy được Từ lão gia tử có bao nhiêu tức giận.

Xê dịch môi, rốt cuộc vẫn phải mở miệng: “Chẳng lẽ vì anh giận dỗi lão gia tử, cho nên anh cho một nữ nhân xa lạ vào ở bên trong phòng cưới mà hắn vì anh chuẩn bị tỉ mỉ?”

Từ Mộ Xuyên cùng Từ lão gia tử chung đụng cũng không vui, khi vừa mới trên bàn cơm những việc này có thể thấy được.

Hoặc là, Từ Mộ Xuyên chỉ là không muốn gặp lão gia tử, mà lão gia tử đối với mình gia tôn nhi cực thương yêu, nếu không cũng không vì hắn chuẩn bị phòng cưới tỉ mỉ chỗ ngồi này như vậy, không phải sao? Lại không vì lời nói không cảm kích của Từ Mộ Xuyên mà tức giận ném thìa.

”Tại sao thấy được?”

Từ Mộ Xuyên giễu cợt, vẻ mặt thanh thản chộp lấy túi quần, nửa người tựa trên lan can cầu thang.

”Nếu không đâu? Từ tiên sinh trước đến nay chú trọng riêng tư cá nhân, làm việc chững chạc an toàn, đây là người ngoài nhất trí đánh giá với anh. Mà anh lại đem một người cơ hồ xa lạ như ta an bài ở dưới mí mắt của anh trong cuộc sống, để cho ta 'May mắn' có thể hiểu biết anh hằng ngày làm việc và nghỉ ngơi, đây không phải rất kỳ quái sao?”

Âm thanh Kỷ Duy Ninh nhấn mạnh 'May mắn', giống như đối với một người bình thường mà nói, vào ở Từ gia thật sự là một sự tình rất đáng được vui vẻ .

Kỳ thật cũng đúng vậy, người ở bên ngoài như thế nào nàng không rõ ràng lắm, chỉ riêng ở bệnh viện các nàng nếu biết mình sắp được nhân vật lớn như Từ Mộ Xuyên mời vào nhà, Diệp Tịnh làm chuyên môn thời điểm, nguyên một đám không khỏi có ánh mắt hâm mộ ghen ghét .

”Vậy bên ngoài có hay không truyền qua, ta thật ra là một người lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào?” Ý tứ trào phúng hàm xúc bên khóe miệng càng đậm, thanh âm cũng càng lạnh lẽo.

”Quá mức tự cho là đúng bình thường không là chuyện tốt. Khó được ta thông cảm một lần, cho cô một cơ hội, cô phải quý trọng tốt mới đúng, đừng vô vị suy đoán, mưu toan đụng vào gì đó mà cô không nên đụng vào .”

Hắn từ trên cao nhìn xuống, phảng phất giống như một quân vương bễ nghễ hạ thần vậy, giọng nói bạc lương khuyên bảo , rồi sau đó xoay người đi lên lầu.

Chờ Kỷ Duy Ninh lấy lại tinh thần, liền là nghe thấy trên lầu cửa phòng âm thanh mở đóng .

Trời mới biết lấy phương thức như thế, cùng một cái bí hiểm nam nhân ở cùng một chỗ như vậy, nàng có bao nhiêu sợ hãi. Ban đầu nàng cho rằng, ở tại Từ gia đơn giản chỉ là nhất đại gia tử cùng nhau, khách khí, lúng ta lúng túng, nàng chỉ cần chuyên tâm cùng Diệp Tịnh là tốt rồi.

Bực bội nắm tóc, nàng xoay người trở về trên ghế sa lon ở phòng khách, nghĩ ở đây chờ Tần Thuật. Nhưng mới vừa ngồi xuống, liền thấy hắn từ bên ngoài tiến vào.

Trong tay thoải mái mang theo đơn giản hành lý của nàng, trên tay còn lại là hộp thuốc.

Nhìn thấy ánh mắt Kỷ Duy Ninh có chút nghi hoặc, Tần Thuật trước tiên mở miệng: “Cái này hộp thuốc là Từ phu nhân đem tới, làm cho bác sĩ Kỷ giúp ông chủ xử lý miệng vết thương một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.