Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Bóng đêm lặng lẽ, gió đêm thổi qua, mang theo hơi ấm tháng tư thoang thoảng.
Đi đến một tiệm mì đông đúc, tôi ngồi xuống, bà chủ thấy tôi đến, liền niềm nở đón tiếp: “Mạn Mạn, em đến rồi, gần đây bận lắm à? Lâu lắm rồi không thấy em đến.”
Tôi mỉm cười trả lời: “Dạ vâng, chị Lý. Gần đây lúc nào cũng bận bịu, giờ bớt rồi, có thời gian rảnh, là em đến ngay chỗ này của chị đấy.”
Tiệm mì này nằm trong ngõ nhỏ cách đại học C không xa, vợ chồng chủ quán đều rất tốt, lần đâu đến tiệm này là tần Diệc Phong đưa tôi tới, hôm đó là sinh nhật tôi, anh nói sinh nhật phải ăn mì trường thọ, nên kéo tôi đến tiệm mì này.
Từ nhỏ đến lớn, tôi là người không thường ăn mì, nhưng hôm đó vì ở bên người nào đó, ăn món mì ngon nhất trên đời, nên liền yêu hương vị nơi đây.
Sau này do luôn đến, lại luôn ngồi cùng một chỗ, bà chủ cũng biết tôi và Tần Diệc Phong.
“Đến là tốt rồi, chị đi chuẩn bị cho em, vẫn như cũ chứ.” Bà chủ vỗ vai tôi hỏi.
Tôi cười gật đầu.
Một lát sau, một tô mì thịt heo, một tô mì thập cẩm nóng hổi được đặt trước mặt tôi, trong tô vẫn như trước, còn bỏ thêm một quả trứng ốp la, tôi nhìn tô mì thịnh soạn, đủ loại nguyên liệu, cùng với khói trắng lượn lờ, hiện lên trước mặt tôi.
Đó là sau khi kết thúc năm hai, vào tháng năm, tôi hào hứng đi đến trước mặt tần Diệc Phong đang làm thêm ở thư viện.
Sở dĩ anh phải làm thêm, là vì gia cảnh nhà anh cũng không tốt, ba mẹ đã mất, một atay bà nội nuôi anh lớn khôn.
Khi anh học năm nhất, bà nội anh cũng rời khỏi thế gian, nên anh trưởng thành và tự khọng hơn các bạn cùng trang lứa, để kiếm tiền sinh hoạt, thời gian rảnh anh đều đến thư viện làm mấy việc vặt vãnh như xếp sách đánh chữ.
Nhưng hôm ấy, người làm bạn gái của anh là tôi, dòi sống đòi chết bắt anh cùng tôi ra ngoài chơi, không phải cố tình gây sự, mà là anh vốn không nhớ hôm ấy là sinh nhật tôi.
Mãi đến khi tôi đã giúp anh xếp sách ngay ngắn lên kệ, anh vẫn không có ý định dẫn tôi đi chơi.
Tôi bỗng thấy không vui, bĩu môi ngồi xuống cạnh bàn học, hai tay nâng má, nhìn anh chằm chằm.
Hôm ấy là thứ sáu, thư viện cũng không có nhiều người, anh mặc một bộ quần áo màu xám lười biếng, đứng thẳng giửa hành lang nhỏ hẹp, giửa hàng vạn quyển sách, có khí thất ung dung tuấn dật, trong tay cầm một cuốn sách về Steve Jobs, đang xem chăm chú.
Thật lâu sau, có lẽ là nhận ra ánh mắt nhỏ bé tội nghiệp của tôi, đôi mắt đen nhánh của anh bỗng nhìn về phía tôi, cười với tôi, sau đó cuối cùng cũng đặt sách xuống, đến gần tôi, nắm tay tôi nói. “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tôi nghi ngờ hỏi.”
“Ăn mì trường thọ, mừng sinh nhật em.” Anh đi trước mặt tôi, bỗng quay đầu nói với tôi.
Thì ra anh nhớ sinh nhật tôi, khi đó niềm hạnh phúc trong lòng không thể dùng bất cứ giấy mực nào để hình dung, đó là niềm vui không sao tả nổi.
Khi đó anh đưa tôi đến tiệm mì này, tôi vui vẻ gọi mì thịt heo mình thích ăn nhất, anh thì nhìn tôi, gọi cho mình một tô mì trộn đơn giản, biết tôi thích ăn trứng ốp la, lại gọi thêm cho tôi một quả trứng, nhưng tôi cũng muốn tô của anh phải thêm trứng, anh không khuyên được tôi, cuối cùng vẫn thêm vào.
“Diệc Phong, anh nói xem, ăn mì trường thọ thật sự sẽ sống lâu sao?” Tôi vừa dùng đũa gắp mì đưa vào miệng, vừa hồn nhiên hỏi.
Không ngờ nghexong anh chỉ im lặng không trả lời: “Cái anh cũng chưa từng hỏi bà anh.”
Tôi biết trong lòng anh bà nội chính là trụ cột tinh thần, nhưng thời gian này năm năm trước, bà nội anh đã rời xa anh.
Chỉ cần nghĩ về cuộc sống sau này, người tôi yêu cô đơn một mình trong căn nhà cũ nát, tôi sẽ thấy đau lòng, vì thế tôi vươn tay nắm chặt tay anh, nói với anh: “Chỉ cần anh cần em, em sẽ luôn ở bên anh.”
Anh nghe xong, xoa đầu tôi đầy yêu chiều, không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh đang vui vẻ, bời vì khóe môi anh amng theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt cũng rất dịu dàng.
Khi tôi quay lại từ dòng hồi ức, chợt phát hiện đối diện có thêm một người.
Sao anh lại ở đây, đã đến bao lâu rồi.
Ánh mắt tôi chuyển sang tô mì trước mặt anh, bỗng mất đi tiếng nói, bởi vì anh đang ăn mì trộn của tôi.
Lúc này, tôi thấy khóe mắt cay cay, cũng cúi đầu ăn mì.
Sau buổi gặp mặt ngày hôm qua, tôi bỗng thấy sợ phải nói chuyện với anh, như là chỉ cần sơ suất một câu sẽ có thể chọc giận anh, nên trong bữa tiệc, tôi chỉ giữ im lặng, ánh mắt cũng luôn hướng về nơi khác.
Cái gọi là như người lạ, có lẽ chính là đến khi ăn mì xong, chúng tôi không hề mở miệng nói câu nào, thậm chí không nhìn mặt nhau lấy một giây.
Khi tính tiền, chị Lý bận rộn thấy anh đứng cạnh tôi, xác định người đến là Tần Diệc Phong, chị bất ngờ, sau đó cười nhìn sang tôi đang mất tự nhiên, tôi hiểu ý chị, nên lắc đầu với chị.
Chị hoàn toàn hiểu ý, nên nói: “Diệc Phong, em thật sự đã về rồi? Nếu không phải mấy hôm nay liên tục thấy em trên tivi báo đài, thật sự không nhẩn ra em nữa.”
Tần Diệc Phong gật đầu, cười lễ phép: “Nhiều năm như vậy, chị Lý vẫn khỏe chứ?”
“Chị Lý không phải vẫn vậy sao, cũng tạm.” Chị Lý gật đầu, hỏi tiếp: “Hôm nay em đặc biệt đến ăn mì nhà chị đấy à?”
Tôi biết chị Lý đang hỏi thay tôi, từng câu từng chữ của Tần Diệc Phong bay vào tai tôi: “Có công việc gần đây, đến xem thử tiệm mì nhà chí còn mở cửa hay không.”
Đang nói chuyện, chồng chị Lý, cũng là đầu bếp chính của tiệm mì ra khỏi bếp, thấy tôi và Tần Diệc Phong đứng bên nhau, sững sờ, nói ra vẻ chắc chắn: “Anh biết ngay mà, hai cô cậu không tách ra được đâu, sẽ hợp lại ngay thôi.”
“Anh hiểu lầm rồi, bọn em chỉ tình cờ gặp...” Tôi đã im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng, bời vì biết rằng anh cũng không muốn gặp tôi.
“Em và cô ấy không đến cùng nhau.” Tần Diệc Phong cũng giải thính, vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh giải thích như vậy, bỗng thấy đau đớn khó tả. Đúng vậy, em và anh không chung đường, chỉ do sai lầm ngẫu nhiên, cùng nhau đi một đoạn thôi.
Chị Lý liếc mắt ra hiệu với ông ch3, ông chủ đứng cười khan vài tiếng, không khí bỗng trở nên có chút lúng túng.
Tôi tấy ví khỏi túi, chuẩn bị tính tiền, Tần Diệc Phong cũng lấy tiền chuẩn bị thanh toán, nhưng vợ chồng chủ quán sống chết không chịu nhận.
Cuồi cùng Tần Diệc Phong nói: “Nếu hai người không nhận, sau này em và Lục mạn sao dám vác mặt đến nữa, tiền nhất định phải nhận.”
Tôi ngẩn người, sau này chúng tôi còn có thể lại đến ư? Có thể chứ, đến riêng lẻ, không liên quan đến nhau...
Tần Diệc Phong nói vậy vợ chồng chủ quán cũng không từ chối nữa, chỉ nhận tiền của anh, không lấy tiền của tôi.
Trước giờ vẫn vậy, cái từ tiền nong này, là một từ nhạy cảm giữa chúng tôi.
Tôi cười chào vợ chồng chị Lý, Tần Diệc Phong đứng cạnh tôi, lạnh lùng nói với tôi ba chữ: “Đi cùng nhau.”
Thật ra trong sáu năm cố quên anh, tôi đã ném tất cả những gì liên quan đến anh lên chín tầng mây.
Bởi vì tôi tin thời gian chính là liều thuốc, có thể giúp chúng ta quên đi tất cả...
Khi giọng nói của anh vang lên bên tai tôi lần nữa, tôi lại thấy quen thuộc như vậy.
Có lẽ thời gian sáu năm chưa đủ dài, chưa thể hòa tan tất cả kí ức.
Có lẽ vì tất cả những gì liến quan đến anh đã sớm khắc sâu vào xương cốt tôi,
Có lẽ thời gian cũng có lúc chịu thua...
Chúng tôi chưa đi xa, tôi như nghe thấy tiếng thở dài của chị Lý, như nói với ông chủ: “Một đôi thật đẹp, thật sự đáng tiếc.”
Tôi nghe xong, lén cười nhìn Tần Diệc Phong, gương mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng hai hàng lông mày hơi nhíu lại, không biết anh có nghe thấy lời vừa rồi của chị Lý không.
“Em có hay về không?” Tôi đi cùng anh một đoạn rất dài, anh đột nhiên mở miệng.
“Thỉnh thoàng.” Tôi trả lời thành thật.
“Nơi này đã thay đổi rất nhiều.” Anh như độc thoại, lại như đang nói với tôi.
Tôi nhìn bốn phía một lượt, xốc lại tinh thần nói với anh: “Phải, nhiều cửa hàng ngoài trường đã đóng cửa, tiệm mì vẫn còn, tiệm quna632 áo đổi thành tiệm trà sữa, bên kia mới mở một quán KFC mới, buôn bán rất được... Bỗng thấy bản thân nói nhiều, nên tôi dừng lại, lại phát hiện anh đang chăm chú nghe tôi nói.
Thấy tôi không nói nữa, anh nhìn về cuối đường, lạnh lùng nói nột câu: “Cảnh còn người mất.”
Vật đã không còn, người cũng vậy. Thật sự là câu nói bi thương nhất thế gian, tôi nghe xong, thấy đau lòng.
Tần Diệc Phong thu lại vẻ mặt sầu não khi nãy, lạnh lùng hỏi tôi: “Em ở đâu, tôi đưa em về.”
“Không cần, em lái xe tới.”
“Xem này, trí nhớ của tôi, sao em lại không có xe cơ chứ.” Khóe miệng anh hơi cong, có chút ý tự giễu, tôi cũng cười chua xót.
Tôi và anh cùng đi xuống, cùng ấn điều khiển trong taymoi71 biết xe chúng tôi lại đậu cùng một chỗ.
Với điều kiện của nhà tôi bây giờ, hoàn toàn không xứng đi Audi, chiếc Audi Q3 màu trắng này là quà Tiêu Viễn tặng tôi, tuy tôi đã tìm cách từ chối, nhưng quả thật khi đó tôi rất cần xe.
Cuối cùng tôi vẫn nhận, bởi vì Tiêu Viễn đồng ý để tôi chuyển một phần tiền lương hàng tháng cho anh, tôi đã trả xong tiền cho anh từ năm ngoái.
Chiếc che BMW7 màu đen của Tần Diệc Phong đứng ngay cạnh xe tôi, cao quý và khí chất.
“Em làm việc ở Tieu Thị.” Anh không hỏi, mà trần thuật.
Tôi gật đầu, “Đã từng, từ chức hôm qua rồi.”
Một chút kinh ngạc lóe lên trên khuôn mặt anh, sau đó biến mất không dấu vết. “Hả?” Anh dừng một lát, nói tiếp: “Vậy có muốn đến SK không?”
lần này đến lượt tôi kinh ngạc, anh đang mời tôi vào công ty sao.
“Vì sao?”
“Em là nhà thiết kế trang sức có chút tiếng tăm của Trung Quốc, xuất phát từ mục đích kinh doanh, nghe tin em từ chức, tôi nên mời em vào công ty tôi.” Anh nhấn mạnh bốn chữ mục đích kinh doanh.
Đúng vậy, ngoài mục đích kinh doanh, còn nguyên nhân gì nữa đây.
“cảm ơn Tần Tổng nâng đỡ, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ.” Tôi không đồng ý, cũng không từ chối.
SK là công ty thời trang nổi tiếng, dưới trướng có nhiều công ty con chuyên về trang sức, quần áo, mỹ phẩm, trong đó trang sức của họ đã gây không ít cơn sốt trên thế giới.
Trong các thiết kế đá quý nổi tiếng nhất của SK phải kể đến bỏng cổ Ruby Tần Diệc Phong tự thiết kế, anh đặt tên là “Duyên mỏng“. Đến nay mọi người chỉ được thấy trên sảnh trưng bày, nghe nói có vô số phu nhân giàu có, thiên kim tiểu thư ra giá cao, anh cũng chưa từng động lòng.
“Anh Tần, Tần Tổng, lần sau định gọi tôi là gì?” Tần Diệc phong nhìn tôi đầy châm chọc, như muốn tôi nói ra gì đó.
Tôi chỉ gượng cười, trả lời thành thật: “Em cũng không biết.”
“Vậy tạm biệt.” tần Diệc Phong nói rồi đi về phía xe của mình, đễ lại cho tôi một bóng lứng cao lớn tuyệt tình.
Tôi cũng mở cửa xe, khởi động, tăng tốc.
Qua kính chiếu hậu thấy chúng tôi ngày một cách xa, sau đó tôi và anh, một rẽ trái một quẹo phải.
Thì ra đi một vòng, cuối cùng chúng ta vẫn không chung đường.