Tình Sinh Ý Động

Chương 11: Chương 11




Type: Ngân Hoa

“Oa, hai người đang yêu nhau?” Vương Trân biết mà còn cố hỏi, nhìn Tần Hữu Sinh với vẻ khó tin.

Tần Hữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh, một nụ cười thoải mái hiện trên khuôn mặt tuấn nhã của anh: “Nếu đã có người hỏi thì em hãy cho anh một câu trả lời chắc chắn đi.”

Khóe môi Ninh Nhiễm Thanh không khỏi cong lên, không những gật đầu mà còn làm động tác “ok” với Vương Trân.

“Đúng là quá kín tiếng.” Vương Trân tiếp tục giả vờ giả vịt, rõ ràng cô nàng là người hiểu rõ chuyện này nhất, vậy mà còn làm bộ không hay biết gì, “Với tốc độ của hai người thì năm nay kết hôn cũng được đấy nhỉ?”

Kết hôn? Ninh Nhiễm Thanh bỗng thấy mất hứng thú ăn uống.

Quan niệm của phụ nữ về tình yêu và hôn nhân hoàn toàn khác nhau, yêu có thể ly ly hợp hợp nhiều lần, kết quả cuối cùng là chia tay hoặc kết hôn, thậm chí mỗi cuộc tình thất bại đều có thể biến thành kinh nghiệm. Còn hôn nhân, dấu in nổi trên giấy đăng ký kết hôn sẽ trói chặt hai người bằng quan hệ pháp lý, so với tình yêu, hôn nhân còn hàm chứa ý nghĩa thiêng liêng và tinh thần trách nhiệm, dù quan hệ pháp lý này cũng có khả năng giải trừ, chỉ là một cuộc hôn nhân thất bại có thể khiến người phụ nữ tổn thương đến tận xương tủy.

Bởi vậy thái độ của Ninh Nhiễm Thanh với chuyện kết hôn chính là: Không đủ sức dây vào, cũng không có ý định dây vào.

Tần Hữu Sinh thấy Ninh Nhiễm Thanh im lặng không đáp, khóe môi vẫn vương ý cười, nói với giọng ôn hòa: “Kết hôn là việc lớn, Nhiễm Thanh còn nhỏ, ở bên nhau mấy năm rồi tính sau, nếu giờ đã kết hôn, ngộ nhỡ lúc nào đó muốn thay đổi thì lại phải tới Cục dân chính lần nữa, cũng là một chuyện phiền phức.”

Ninh Nhiễm Thanh lườm Tần Hữu Sinh, hừ nhẹ với anh.

Sau bữa cơm, đôi bên ai về phòng lấy, Vương Trân có vụ án cần phải tới Sở vệ sinh một chuyến, còn Ninh Nhiễm Thanh rất nhàn rỗi, về văn phòng sắp xếp hồ sơ vụ án xong thì hơi mệt, bèn đeo tấm bịt mắt, khóa áo điều hòa (*) rồi nằm xuống bàn ngủ trưa.

(*) Là một loại áo phổ biến ở Trung Quốc, có thể dùng trong ba mùa xuân, hè, thu, dùng làm áo chống nắng khi ra ngoài, hoặc mặc trong phòng bật điều hòa hoặc ô tô bật điều hòa, giúp hơi lạnh không tiếp xúc trực tiếp khiến cơ thể khó chịu. Kiểu áo này nhẹ, mềm, khoác thêm như không khoác. Tay áo khá dài, dung để khoác ngoài.

Lúc nghỉ trưa thì văn phòng không có ai, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng điều hòa phả ra hơi lạnh.

Dạo gần đây tập thể trợ lý của văn phòng luật sư tỏ thái độ khác lạ với cô, buổi trưa có một thực tập sinh mời mọi người ăn mì Lan Châu, tuy cô ta có mời Nhiễm Thanh nhưng giọng điệu có gì đó không ổn, cô còn chưa kịp đáp thì một thực tập sinh khác đã cướp lời: “Tiểu Như, Nhiễm Thanh nói là không thích ăn mì thịt bò.”

Vì cô nên Vương Trân cũng không đi cùng bọn họ, thế nên Ninh Nhiễm Thanh mới cho Vương Trân một nửa số voucher buffet mà Tần Hữu Sinh cho cô, Tần Hữu Sinh nói với cô, bạn bè cần tốt chứ không cần nhiều.

Vừa chợp mắt được một lúc thì có tiếng bước chân vang lên trong văn phòng, hẳn là có người đã quay lại.

Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục nằm ngủ, tới khi cuộc đối thoại của bọn họ truyền vào tai cô, vì bọn họ nhắc đến tên cô nên Ninh Nhiễm Thanh vừa ngủ vừa lắng tai nghe.

“…”

“Bên ngoài nóng quá đi mất.”

“Không nóng mới là lạ, bốn mươi hai độ đấy.”

“Đúng rồi, nhà cô ả Ninh Nhiễm Thanh đó giàu lắm há, tớ thấy quần áo của cô ta toàn là hàng hiệu.”

“Chắc gì, nhà giàu mà còn đi xe bus à, tớ có một cô bạn nhà chỉ hơi giàu thôi, nhưng vừa tốt nghiệp là đã được mua cho một chiếc ô tô cỡ nhỏ rồi, tớ đoán là cô ả “Phồng má vờ làm người béo” (*) thôi.

(*) Thành ngữ Trung Quốc: ý nói vì sĩ diện nên cố gắng làm một vài chuyện vượt ngoài khả năng.

Ninh Nhiễm Thanh vô thức sờ sờ mặt mình, tiếp tục nghe, trái tim như sắp vọt ra ngoài, không biết là vì căng thẳng hay vì giận dữ.

“Có lẽ bạn trai cô ả giàu, có điều chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến bọn mình.”

“Đúng đấy, làm việc đi, chẳng biết thực tập xong còn được làm ở đây nữa không, tớ thấy ý của cô giáo là cho vài người rời đi, tuy nhiên không biết là ai thôi.”

“Ai biết được, mong là hai đứa mình đều có thể ở lạ.”

“…”

Bàn làm việc Ninh Nhiễm Thanh nằm ở góc trong cùng của văn phòng, đằng sau ghế là tường kính, lại có hồ sơ vụ án sắp xếp xong chồng trên bàn rất cao, cô lại nằm gục trên bàn để ngủ, nên khi bọn họ bàn tán sau lưng cô, chắc chắn không biết cô cũng đang ở trong văn phòng.

Ninh Nhiễm Thanh hít sâu một hơi, làm như vừa mới tỉnh ngủ, vươn vai một cái rồi từ từ đứng dậy, sau đó cầm cốc nước trên bàn đi về phía phòng uống nước.

Thấy cô đột nhiên đứng dậy, hai thực tập sinh nọ đờ ra, một người phải ứng nhanh nhếch môi cười với cô: “Nhiễm Thanh?”

Ninh Nhiễm Thanh hờ hững đi qua bàn làm việc của bọn họ, khi gần tới phòng uống nước, cô chợt quay đầu giải thích một câu: “À, các cậu nói không sai, đúng là bạn trai tôi rất giàu.”

Ninh Nhiễm Thanh ung dung rót một cốc cà phê từ phòng uống nước rồi quay về bàn làm việc, ngẫm nghĩ một thoáng rồi nhắn một tin cho Tần Hữu Sinh: “Em vừa nói với hai đồng nghiệp là bạn trai em rất giàu, như thế có tính là nói dối không?”

Phòng làm việc của Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi đối diện với nhau, gian ngoài là nơi làm việc giành cho các trợ lý. Toàn bộ văn phòng trong tòa nhà Vũ Đạt đều sử dụng tường ngăn bằng thủy tinh công nghiệp, trong phòng có cửa chớp tự động, tầm nhìn thông thoáng, ánh sáng đầy đủ.

Lúc nghỉ trưa, Tần Hữu Sinh ngồi họp trong phòng làm việc của Giang Hành Chi, khi nhận được tin nhắn của Ninh Nhiễm Thanh, an ngẩng đầu hỏi Giang Hành Chi: “Tôi có được tính là người giàu không?”

Giang Hành Chi nhìn anh: “Tôi bảo này, cậu rảnh quá đúng không?”

Tần Hữu Sinh mặc kệ anh ta, cúi đầu hồi âm cho Ninh Nhiễm Thanh: “May mà em không nói bạn trai em là phú hào.”

Giang Hành Chi lấy văn kiện cần đọc ra, hỏi bâng quơ: “Cậu điều tra người phụ nữ đánh nhau với bạn gái cậu dạo trước tới đâu rồi?”

“Người phụ nữ hành hung Thanh Thanh tên là Ngô Ly, làm chủ một thẩm mỹ viện cho nam, vì giao du với nhiều hạng người ở thẩm mỹ viện nên quả thực có chút thế lực ở khu Tây Thiện này.”

Giang Hành Chi nhắc nhở Tần Hữu Sinh: “Không phải hành hung, là đánh nhau, luật sư Tần, cho dù đó là bạn gái cậu thì cậu cũng phải đảm bảo công bằng pháp luật.”

Tần Hữu Sinh cười nói tiếp: “Công bằng với không công bằng gì chứ, chưa được vạ thì má đã sưng, tôi chỉ lo người phụ nữ nọ sẽ quay lại tính sổ thôi.”

“Cho nên cậu định kiện ra toàn để giành lại công bằng cho bạn gái cậu?” Giang Hành Chi tựa lưng vào ghế xong, hỏi vặn lại.

“Vụ này mà kiện ra tòa thì cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi, có điều kiểu thẩm mỹ viện cho nam như thế chỉ cần điều tra là sẽ ra chuyện phi pháp, cho nên tôi mới nhờ một người bạn ở Sở công an giúp đỡ, tạo chút phiền toái để cô ta có việc mà làm.”

“Đúng là phí hết tâm tư.” Giang Hành Chi hiểu roc thủ đoạn hành sự của Tần Hữu Sinh, mấy hôm nay anh ta thực sự ngứa mắt cái vẻ vui tươi phơi phới của người này, bèn phất tay bảo Tần Hữu Sinh mau rời đi.

Bấy giờ Tần Hữu Sinh mới nói vào đề: “Lát nữa tôi sẽ bàn giao Lại Thư Khiết cho cậu.”

Giang Hành Chi đập một tệp văn kiện vào người anh, ý bảo biến nhanh đi, Tần Hữu Sinh vừa cười vừa trách, vui vẻ về phòng làm việc của mình đọc bảng sơ kết tranh tụng vụ kiện xây dựng.

Bản sơ kết tranh tụng vụ kiện này là do Lại Thư Khiết viết, mạch lạc rõ ràng logic dễ hiểu. Những sự vụ về công trình xây dựng luôn khá phức tạp, nhất là lại có nhiều chứng cứ về vật liệu, trong một thời gian ngắn mà Lại Thư Khiết có thể làm rõ toàn bộ vụ án như vậy, chứng tỏ cô ta đã tốn rất nhiều công sức, nhất là cô ta đã sắp xếp bảng vật liệu rất hợp lý.

Tần Hữu Sinh gọi Lại Thư Khiết vào phòng làm việc của mình, tựa lưng vào ghế xoay, tay trái thoải mái đặt trên tay vịn, thuận miệng hỏi: “Có chịu được cường độ công tác ở Dịch Hòa không?”

Lại Thư Khiết ăn mặc giản dị gọn gàng, trông rất chín chắn, mỉm cười trả lời câu hỏi của anh: “Em cảm thấy thầy còn có thể giao cho em nhiều việc hơn nữa.”

“Ừ, thế thì tốt.” Tần Hữu Sinh nhìn Lại Thư Khiết, thấy hơi khó nói, “Mới đây tôi vừa nhận làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn Thịnh Nghiệp, sau này có lẽ các vụ án trong tay tôi sẽ ít đi, cho nên tôi định chuyển em cho Luật sư Giang, sở trường của cậu ấy là hai lĩnh vực bào chữa hình sự và tranh chấp nợ nần, tương lai có thể chỉ bảo cho em nhiều điều.”

Lại Thư Khiết nhìn anh với vẻ kinh ngạc, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi: “Thầy ơi, có phải em còn nhiều điểm làm chưa được tốt…”

“Không phải, em làm rất tốt.”

“Thế thì tại sao ạ, có phải thầy cảm thấy vì em được cậu giới thiệu tới đây nên mới…” Một giây trước Lại Thư Khiết còn bừng bừng nhiệt huyết, giờ phút này thì như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, lạnh thấu tim gan.

“Không phải như thế, em đừn nghĩ nhiều.” Tần Hữu Sinh cười nhìn Lại Thư Khiết, chân thành nói, “ Thực ra còn một nguyên nhân nữa, đó là luật sư Giang cũng cực kỳ tán thưởng sự giỏi giang thông tuệ của em, cho nên em hãy cố gắng thể hiện cho tốt, luật sư Giang thực sự là một người thầy tốt, cậu ấy sẽ tận tình chỉ dạy em.”

Trong phút chốc Lại Thư Khiết không biết nên nói sao, mặt cô ta đỏ bừng, mãi mới nói ra được câu “Biết rồi”, sau đó quay người ra khỏi văn phòng, cô ta cũng hiểu Tần Hữu Sinh thực sự muốn tốt cho mình, tuy nhiên trong lòng vẫn hơi hụt hẫng. Khi bước tới cửa, cô ta cố nở nụ cười, quay đầu nói với anh: “Thầy ơi, em sẽ cố gắng.”

Khủy tay Tần Hữu Sinh chống trên bàn làm việc, hai tay đan vào nhau: “ Thực ra tôi cũng chưa dạy được gì cho em, em không cần gọi tôi là thầy.”

Lại Thư Khiết khẽ mỉm cười: “Một ngày là thầy, cả đời là thầy.”

Tần Hữu Sinh hơi mím môi: “Ra ngoài trước đi, tiện thể tới chỗ luật sư Giang trình diện.”

Luật sư Giang của Dịch Hòa nổi tiếng là người khó tính, trợ lý bên cạnh không ai không sợ anh ta, vừa hay bắt bẻ lại toàn nói trúng tim đen, cho nên những người làm việc dưới quyền anh ta gần như không được phép phạm sai lầm.

Trong văn phòng luật sư có không ít người âm thầm so sánh hai vị luật sư – Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi, góc độ và quan niệm thưởng thức của mọi người không hề giống nhau, vì thế kết luận cũng khác nhau. Mà Lại Thư Khiết lại chỉ thích kiểu đàn ông như Tần Hữu Sinh, còn thích anh với tư cách một người phụ nữ, thích ngay từ lần đầu tiên gặp anh – quân tử như ngọc, cười tựa gió xuân.

Vì hai thực tập sinh nọ mà mấy hôm nay Ninh Nhiễm Thanh càng ra sức làm việc, chỉ là công việc không có nhiều, ngoại trừ sắp xếp hồ sơ như thường lệ, cô cũng chỉ phụ trách nhận điện thoại cho Châu Yến, trả lời cho khách hàng một số thông tin tư vấn pháp luật đơn giản.

Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy có một vài câu hỏi thực sự rất nhỏ nhặt, cũng rất mâu thuẫn.

Ví dụ như mua nhà trước khi kết hôn có cần làm giấy chứng minh độc thân hay không; Quan hệ vợ chồng trong hôn nhân không có sinh hoạt tình dục thì có thể ly hôn khởi tố hay không; Nhà của cha dượng có quyền thừa kế hay khôn; Còn có người hỏi cô, có thể đòi lại đồ từng tặng cho bạn gái cũ hay không…

Một buổi chiều, lúc gần như suy sụp, cô cầm cốc tới phòng uống nước, mới đi được vài bước thì điện thoại đã đổ chuông. Cô cào cào tóc, quay lại nghe điện, đặt ống nghe bên tai, hắng giọng nói: “Xin chào, đây là điện thoại của luật sư Châu Yến thuộc văn phòng luật sư Vạn Chính, xin hỏi tôi có thể giúp gì được không?”

“Tiểu Ninh, tôi là Liêu Sơ Thu.”

Ninh Nhiễm Thanh thoáng sững người: “Chị Liêu?”

Ninh Nhiễm Thanh chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, rốt cuộc thì nước máy mát mẻ cũng giúp cô tỉnh táo hơn đôi chút, đối diện nhà vệ sinh có một cái cửa sổ, ngoài trời mây đen giăng kín, hẳn là trời sắp đổ mưa.

Cô thấy không khí xung quanh rất ngột ngạt, bèn đứng thẳng người, nhìn vào tấm gương trước bồn rửa chỉnh lại mái tóc hơi rối. Đúng lúc ấy, điện thoại di động bỗng đổ chuông, Ninh Nhiễm Thanh giật mình, nhìn màn hình rồi ấn nút nghe.

“Hết giờ làm chưa?” Tần Hữu Sinh hỏi cô.

Ninh Nhiễm Thanh bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống phố xá đông người qua lại dưới kia, ngập ngừng nói: “Thầy Tần, Liêu Sơ Thu gặp rắc rối rồi.”

Liêu Sơ Thu đang bị tạm giam vì tình nghi cố ý giết người, Ninh Nhiễm Thanh và Châu Yến cùng tới trại tạm giam một chuyến, khi ra về thì đã gần tám giờ tối.

Đèn Led ở trại tạm giam cực kỳ sáng chói, khiến Ninh Nhiễm Thanh khi bước ra từ bên trong thì ánh mắt thoáng mơ hồ, xe của Tần Hữu Sinh đỗ ở bên ngoài cô cũng không biết, Châu Yến phải chỉ cho cô thấy.

“Mau tới đó đi.”

Vì chuyện của Liêu Sơ Thu, Ninh Nhiễm Thanh thấy khá uể oải, cô ngồi ở ghế phụ, liên tục nói với anh: “Em cảm thấy chị Liêu chắc chắn không phải hung thủ, không thể là hung thủ!”

“Phía cảnh sát cung cấp bằng chứng thế nào?” Tần Hữu Sinh hỏi cô.

“Cô giáo em đã hỏi thăm rồi, tạm thời đều là bằng chứng gián tiếp, không có bằng chứng trực tiếp.”

“Bằng chứng trược tiếp được ưu tiên hơn bằng chứng gián tiếp, nhưng nếu vụ án hình sự không thể tìm được bằng chứng trực tiếp, tòa án xung sẽ căn cứ vào bằng chứng gián tiếp do Viện Kiểm Sát cung cấp để tiến hành phán quyết.” Tần Hữu Sinh thong thả lái xe, “Còn chưa ăn cơm đúng không, ăn cơm trước đã.”

Ninh Nhiễm Thanh than thở, tựa vào lưng ghế: “Em không muốn ăn.”

“Ninh Nhiễm Thanh, sau này em trở thành luật sư, em sẽ gặp được đủ loại vấn đề của đương sự, chẳng lẽ em định nhịn ăn cả đời?!” Tần Hữu Sinh hơi nặng lời.

Ninh Nhiễm Thanh u oán nhìn anh: “Anh đừng mắng em như thế, bình tĩnh nói chuyện, em ăn cơm là được mà.”

Tần Hữu Sinh dịu giọng: “Như vừa nãy làm sao coi là mắng được?”

“Anh quát lớn như thế…” Ninh Nhiễm Thanh cũng thoáng chột dạ bèn nhận lỗi với anh, “Xin lỗi, em biết anh cũng vì tốt cho em thôi.”

“Anh cũng xin lỗi.” Tần Hữu Sinh cũng nhận lỗi.

“Không sao đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.