Tình Sinh Ý Động

Chương 22: Chương 22




Phòng bao được ngăn ra bởi một tấm bình phong sơn thủy bằng gấm, trong phòng đốt hương thơm ngát, gian ngoài có một giai nhân đang gảy tỳ bà, khi thì tha thiết ồn ào như mưa rơi trên lá chuối, khi thì lánh lót mềm mại như suối nước đing đang, nước suối được dẫn vào nhà hàng, trong vắt chầm chậm men theo ống ngọc chạy vào hồ cá nhỏ trong phòng bao, kêu róc rách.

Tần Hữu Sinh bỏ qua những lo lắng trong lòng, bình tĩnh lại, tiếp tục nghe Cố Đông Minh nói chuyện điện thoại.

Cố Đông Minh đã tắt loa ngoài đi, khi nghe điện thì luôn im lặng, rất lâu sau đó mới nói một câu: “Rốt cuộc mấy người có biết làm việc không hả?”

Tần Hữu Sinh nhíu mày lấy di động gọi cho Ninh Nhiễm Thanh, song lại không có ai nghe máy.

Là luật sư, chỉ cần có chút thông tin thì đầu óc anh sẽ tự phân tích rồi tổng hợp thành suy luận.

Nhiễm Thanh tới thành phố Thanh, trọng điểm quan tâm của Cố Đông Minh dạo gần đây cũng ở thành phố Thanh. Nhiễm Thanh về thành phố A còn chưa gọi điện thoại cho anh… Dù hơi trùng hợp có điều không thể phủ nhận trường hợp này chỉ vì sự trùng hợp.

Cố Đông Minh nhanh chóng ngắt máy, đứng dậy xin lỗi: “Đột nhiên có chút việc gấp, tôi xin phép về trước… “ Dứt lời, Cố Minh Đông đưa tay cầm lấy áo khoác rồi mặc vào.

Trợ lý của anh ta cũng lập tức ra nói với Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi: “Khi nãy hai vị luật sư cũng chưa uống được bao nhiêu, chi bằng chúng ta tới nơi khác uống rượu tiếp?”

“Không cần đâu.” Tần Hữu Sinh từ chối lời mời của vị trợ lý kia, khi Cố Đông Minh đã ra khỏi phòng, anh cũng đứng dậy bước tới Cố Đông Minh, nếu bỏ qua sự u ám lạnh lùng trong mắt Tần Hữu Sinh, thì cả người anh vẫn toát lên phong thái ôn hòa như gió thanh nhã tựa trăng.

Có điều Cố Minh Đông hiểu rằng, người đàn ông tên Tần Hữu Sinh này chỉ có bề ngoài ôn hòa mà thôi.

“Luật sư Tần, có việc gì không?” Cố Đông Minh dừng bước, nhẫn nại hỏi.

Tần Hữu Sinh mỉm cười, im lặng một thoáng rồi mới nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi bắt buộc phải nhắc anh một lần, sử dụng bạo lực uy hiếp hay bất kỳ phương pháp nào để bắt cóc người khác đều là hành vi trái với pháp luật.

Cố Đôn Minh hơi ngây người, cũng không có ý định giấu diếm Tần Hữu Sinh: “Xin lỗi, là cấp dưới của tôi phạm sai lầm, bây giờ tôi sẽ đi giải quyết chuyện này.”

Tạm thời thì Tần Hữu Sinh vẫn chưa thể khẳng định giọng nói kia là của Ninh Nhiễm Thanh, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cũng Tổng giám đốc Cố đến đó.”

Cố Đông Minh nở nụ cười: “Chuyện này đâu dám phiền tới luật sư Tần?”

Tần Hữu Sinh quay đi, như thể không hiểu ý của Cố Minh Đông, anh nói luôn: “Tổng giám đốc Cố, đi thôi.”

Khi bị lôi vào xe, ban đầu Ninh Nhiễm Thanh mắng mỏ, sau đó bắt đầu thuyết phục, thuyết phục không được thì chuyển sang nêu từng điều luật cho mấy người đàn ông mặc vest nghe, từ “Tội bắt cóc” đến “Tội giam giữ bất hợp pháp”, ấy mà cũng chẳng mấy hiệu quả.

Xe đi thẳng tới một biệt thự ở trên núi, khi Ninh Nhiễm Thanh lại bị “mời” vào cùng với Hứa Trừng, một người đàn ông mặc vest bất cẩn làm đau cánh tay cô, Ninh Nhiễm Thanh liền trừng mắt nhìn người đàn ông: “Nhớ đấy, tội cố ý gây thương tích.”

“Tôi nghĩ hai vị đã hiểu lầm rồi, ông chủ của chúng tôi chỉ muốn mời hai người tới đây nói chuyện một lúc.” Người đàn ông đứng đầu giải thích.

Ninh Nhiễm Thanh hừ một tiếng đầy khinh bỉ, “Nói nói cái đầu anh ấy, mấy anh giết người xong thì cũng ngụy biện làm vậy vì muốn tốt cho nạn nhân, giúp người ta chết sớm siêu sinh sớm ấy hả?”

Người đàn ông mặc vest không ngụy biện nữa, rót ba cốc nước đặt lên bàn, trông đúng như đang đón khách tới chơi.

Lúc nãy Đồng Đồng còn nằm khóc trong lòng Hứa Trừng, giờ đã khóc tới ngủ thiếp đi, Hứa Trừng ngẩng đầu nói với người đàn ông mặc vest: “Các anh thả cô gái này đi, người mà Tổng giám đốc Cố của mấy người muốn gặp là tôi, không liên quan tới cô ấy.”

Người đàn ông mặc vest cũng rất hối hận vì đã dẫn “bà Phật” này lên xe: “Cô ơi, khi nãy đã mạo phạm đến cô, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô về.”

Ninh Nhiễm Thanh nghĩ ngợi một lúc: “Thế anh trả điện thoại cho tôi trước đã…”

Người đàn ông mặc vest liếc nhìn cô, rồi trả chiếc di động trắng cho Ninh Nhiễm Thanh, thế là hành động đầu tiên từ khi nhận lại di động của Ninh Nhiễm Thanh chính là chụp một đống ảnh với cánh tay bị siết đỏ, sau đó gọi điện thoại cho Tần Hữu Sinh, ngắt máy xong cô mới nói: ”Tôi không đi đâu hết, tôi phải chờ cảnh sát và luật sư của tôi tới rồi mới đi.”

Tần Hữu Sinh ngồi cùng một chiếc xe với Cố Đông Minh, sau khi xong cuộc điện thoại của Ninh Nhiễm Thanh, đầu tiên anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi muốn biết tại sao bạn gái của tôi cũng bị người của anh “Mời” đi?”

Cố Đông Minh đâu có biết tại sao bạn gái của Tần Hữu Sinh lại đi với Hứa Trừng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe: “Tôi nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm.”

Tần Hữu Sinh không đáp lại anh ta, anh không chấp nhận “sự hiểu lầm” này.

“Ngoài ra tôi còn muốn hỏi luật sư Tần, làm thế nào để giành lại quyền nuôi con gái ngoài giá thú?” Cố Đông Minh hờ hững hỏi.

“Con gái ngoài giá thú?” Tần Hữu Sinh nhìn thẳng về phía trước, “Có thể tham khảo phương pháp giải quyết trường hợp giành quyền nuôi con gái riêng, đầu tiên nên thỏa thuận với mẹ đứa bé, nếu không thể thỏa thuận được thì phải xin tòa án xác nhận quan hệ huyết thống giữa anh và đứa bé.”

Cố Đông Minh nói: “Nếu mẹ đứa bé kết hôn rồi thì sao?”

Tần Hữu Sinh thoáng ngạc nhiên, sau đó thong dong đáp: “Tổng giám đốc Cố, anh có chắc đứa bé ấy là con của anh không, tốt nhất đừng bao giờ là ‘Một sự hiểu lầm’.”

Cố Đông Minh im lặng một lát rồi lạnh lùng đáp lại: “Không thể lầm được.”

Ngoài trời bỗng đổ mưa rào, Tần Hữu Sinh xem giờ, đã hơn chín giờ tối, mưa rền gió dữ nhuộm ánh đèn hai bên đường thành màu vàng nhạt, gió thổi bay nước mưa cũng thổi vụn ánh đèn phía trước, con đường mờ mịt mông lung…

Trên con đường núi với tầm nhìn cực ngắn như vậy, một chiếc xem màu đen chạy men theo con đường ấy, lát sau một chiếc Hummer ngang tàng cũng theo sau mà chạy lên núi.

Cuối cùng chiếc xe đằng trước cũng dừng trước một ngôi biệt thự.

Người lái xe lấy ra hai chiếc ô, Cố Đông Minh và Tần Hữu Sinh mỗi người che một chiếc đi vào biệt thự, hai người đứng trước cửa chính, ánh mắt mỗi người rơi trên người cô gái đang ngồi trên sofa.

Lúc tiếng đỗ xe vừa vang lên ngoài cửa, mắt Ninh Nhiễm Thanh đã sáng lên rồi, cô quay đầu nhìn chẳm chằm ra cửa chính.

Khi cửa chính phòng tiếp khách được mở ra, gió đêm lạnh lẽo đi cùng cơn mưa tầm tã ngoài trời ào ào thổi vào trong, không khí lạnh bất ngờ ùa tới, giữa màn mưa gió mênh mang, hai người đàn ông cao lớn bước vào phòng.

Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hữu Sinh ngay tức thì vội đứng lên nhào vào ngực anh, sau mấy tiếng sụt sịt nức nở không biết để làm chi, cô nói: “Bọn họ giam giữ em bất hợp pháp…”

Tần Hữu Sinh gặp ô lại, xoa đầu vỗ về cô: “Em đừng sợ, là bắt cóc thật sao?”

Ninh Nhiễm Thanh duỗi cánh tay mình cho anh xem: “Anh nhìn đi, bằng chứng đó.”

Trên cánh tay trắng mịn đúng là có một vệt màu đỏ, Tần Hữu Sinh nhìn nó rồi hỏi cô: “Ai làm?”

Nhiễm Thanh chỉ vào một người đàn ông mặc vest, “Chính là anh ta”.

Người đàn ông mặc vest quay đầu nhìn đi nơi khác.

Ở một chỗ khác, Hứa Trừng ôm Đồng Đồng đứng dậy, lạnh nhạt đối mặt với Cố Đông Minh, “Cố tiên sinh có thể giải thích nguyên do của mọi việc xảy ra tối nay không?”

Cố Đông Minh cười lạnh, “Hứa Trừng, cô mới là người cần giải thích cho tôi rốt cuộc đứa bé này là như thế nào?”

“Đúng là nực cười, tôi lấy chồng sinh con mà còn phải giải thích cho Cố tiên sinh nữa à?”

Tình huống này thật là éo le… nhưng mà rất đáng hóng hớt.

Ninh Nhiễm Thanh nhìn Cố Đông Mình và Hứa Trừng đối mặt với nhau, chợt hiểu ra gì đó, nhớ đến chuyện dạo trước Cố Đông Minh có con rơi, bắt đầu động não phân tích.

Cô nhỏ giọng hỏi Tần Hữu Sinh, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Hữu Sinh nhướn mày, “Em nghĩ thế nào?”

“Dù cô có nói sao thì tôi vẫn muốn dẫn con bé đi xét nghiệm AND.” Cố Đông Minh đề xuất yêu cầu với Hứa Trừng.

“Anh vốn không có quyền làm thế.” Hứa Trừng giận dữ nhìn Cố Đông Minh, sau đó quay ra nhìn Ninh Nhiễm Thanh như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, Ninh Nhiễm Thanh khẽ ngây ngốc, kéo góc áo Tần Hữu Sinh.

Tần Hữu Sinh ho nhẹ, “Giám định huyết thống đúng là dựa trên nguyên tắc tự nguyện.”

Cố Đông Minh lại cười khẩy, “Hứa Trừng, cô bị thần kinh à, mắt mũi đứa bé này giống y hệt tôi, cô lấy ai thì lấy, tôi không ngăn cản cô, tuy nhiên cô dẫn theo con tôi mà lấy người đàn ông khác, gọi kẻ đó là cha, cô quá là…“

Khi một người phẫn nộ đến cùng cực thì dung lượng não sẽ nhỏ đi, dẫn đến từ ngữ thiếu thốn, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ thầm, nhìn bộ dạng phát điên này của Cố Đông Minh thì chắc là đang tức giận đến tột cùng rồi, cơn thịnh nộ như sắp sửa phá thủng trần nhà.

Lúc người đàn ông giận dữ thì sẽ trở nên hung tàn như một con báo.

Lời mắng nhiếc của Cố Đông Minh đã đánh thức Đồng Đồng trong lòng Hứa Trừng.

Đồng Đồng mơ màng tỉnh giấc, đầu tiên là đưa mắt nhìn mẹ say đó nhìn Cố Đông Minh, chớp chớp mắt: “Mẹ, đây là đâu thế ạ?”

Ninh Nhiễm Thanh thò đầu nhìn ngắm, so sánh mặt mũi của Đồng Đồng và Cố Đông Minh, thảo luận với Tần Hữu Sinh: “Cũng có giống lắm đâu…”

“Cố Đông Minh, anh thật là vô lý.” Hứa Trừng lạnh lùng nói với Cố Đông Minh, vì ánh đèn quá sáng nên cả người Hứa Trừng chìm vào một màu trắng lóa, dưới ánh đèn, không ai thấy rõ mặt của Hứa Trừng, nhưng vẫn có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói của cô ta.

Ngoài trời gió mưa lất phất, trong nhà lửa giận cháy bùng bùng.

Đồng Đồng được mẹ ôm vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngoãn ngoãn nằm trong lòng mẹ ngáp, “Mẹ ơi, ở đây là đâu thế…”

Ánh mặt Cố Đông Minh dừng lại trên khuôn mặt Đồng Đồng, lạnh lùng nói: “Đây là nhà của cha, cũng là nhà của con.”

“Cố Đông Minh, anh nói cái quái gì với con của tôi thế.” Hứa Trừng quát lên.

“Nói dối, rõ ràng cha cháu đang ở thành phố Thanh.” Đồng Đồng liếc nhìn Cố Đông Minh, khịt mũi một cái: “Mẹ ơi, chú ấy là người xấu, chúng ta mau đi thôi.”

Ngoài trời mưa lớn thế này, đi đâu được bây giờ.

“Hứa Trừng, cô đang trả thù tôi đúng không.” Cố Đông Minh nhìn chằm chằm vào Hứa Trừng với vẻ ngoan độc, trong mắt ngầm nhen lên một ngọn lửa.

“Cố tiên sinh, tôi nghi ngờ anh bị bệnh hoang tưởng.” Ninh Nhiễm Thanh coi tình thế hiện tại, thì thầm với Tần Hữu Sinh: “Có khi bị hoang tưởng thật…”

Cái giọng thì thầm của Ninh Nhiễm Thanh cũng chả nhỏ bé gì cho cam.

“Nói nhỏ thôi.” Tần Hữu Sinh cốc đầu cô, “Là một luật sư, đôi khi đừng nỏi ra miệng suy đoán của mình.”

Gianh Hành Chi cảm thấy mình rảnh quá nên vẽ chuyện ra mà làm, dừng xe tắt máy ở ngoài ngôi biệt thự, gạt cần nước cũng dừng lại, anh ta quay đầu nhìn ngôi biệt thự sáng rực rỡ rồi bước xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.