Type: Thùy Trang
Có một loại bối rối đến quá đột ngột khiến người ta không kịp đề phòng, đó là khi bỗng nhiên bị người khác phát hiện ra những rung cảm mà bản thân không muốn ai phát hiện, hơn nữa những rung cảm ấy đã xuất hiện trong tim anh ta tự bao giờ, lẳng lặng bén rễ nảy mầm, tới khi anh ta tỉnh táo lại thì ở một chốn nào đó sâu tận đáy lòng, cỏ cây đã xanh tốt như xuân thì tháng ba.
Trên thế gian này có những rung cảm quang minh chính đại, thuộc loại đôi bên cùng có tình, tốt đẹp mà vui sướng. Nhưng cũng có những rung cảm là bí mật độc nhất ẩn sâu tận đáy lòng, không thể công khai cũng không thể cho ai biết, tựa như ký hiệu khắc trên đá ngầm theo thuỷ triều lên xuống ngày đêm, chờ tới khi thời gian bào mòn tất cả.
Thực ra những rung cảm này cũng không tự nhiên mà đến, nó đã được gieo mầm từ rất lâu rồi, nhưng nó phải đợi suốt hai mươi năm mới có cơ hội để nảy mầm. Đây là một phần tình cảm kỳ lạ biết bao, Giang Hành Chi thầm cười nhạo bản thân: Anh ta vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng lại bị ông trời sắp đặt cho một bí mật độc nhất chẳng mấy vẻ vang như thế, không khỏi khiến người đời thở than lên tiếng: “Thôi thôi thôi, ai bảo mua dây buộc mình.”
Máy bay xuyên qua màn đêm, trong ánh sáng mờ mờ tối tăm Giang Hành Chi bị Lại Thư Khiết bắt gặp, anh ta im lặng không nói gì, Lại Thư Khiết cũng không phá vỡ bầu không khí trầm lặng, có chút ẩn ý thoáng hiện trong ánh mắt đầy soi mói của cô ta.
Giang Hành Chi biết cô ta đang nghĩ gì, anh ta vẫn bình thản ung dung, thường như tâm tình không hề xao động.
Một lát sau, Lại Thư Khiết cất tiếng hỏi: “Thầy vẫn chưa ngủ ạ?”
“Đã ngủ nhưng rồi lại tỉnh, sau đó nhận ra mình đã biến thành gối đầu của người khác.” Giang Hành Chi đáp với giọng thản nhiên, không rõ cảm xúc, như thể đang nêu ra một sự thật mà thôi, chỉ là Lại Thư Khiết vẫn nhận ra có gì đó cưng chiều đầy bất đắc dĩ trong những lời nói ấy.
“Thầy quan tâm đến cô ta như vậy, tới khi đến San Francisco nhất định phải để luật sư Tần mời cơm chiêu đãi.” Lại Thư Khiết thăm dò Giang Hành Chi bằng cách nói đùa.
Giang Hành Chi tán thưởng phụ nữ thông minh, song tuyệt đối không phải phụ nữ ra vẻ thông minh, anh ta tựa lưng vào ghế, hành động thoải mái tuỳ ý, vai trái vẫn rất vững, tiếp tục làm gối đầu cho cô nàng ngồi bên trái anh ta.
“Em cũng vừa mới tỉnh, cảm thấy chuyến bay này không được vững lắm.” Lại Thư Khiết mỉm cười chuyển câu chuyện sang hướng khác, đưa mắt nhình Ninh Nhiễm Thanh đang tựa trên vai Giang Hành Chi mà ngủ say sưa: “Cô ta lại vẫn ngủ ngon.”
“Người suy nghĩ đơn giản, tư tưởng ngốc nghếch một chút thì đều sẽ ngủ ngon hơn bình thường.” Giang Hành Chi nói.
Lại Thư Khiết thấy hơi vô vị, lơ đãng liếc qua vai bên kia của Giang Hành Chi, khẽ mỉm cười sau đó lại trùm bịt mắt lên.
Khi buồn ngủ thì đúng là Ninh Nhiễm Thanh rất dễ ngủ quên, dù vai Giang Hành Chi hơi cứng nhưng cô còn mơ được một giấy mơ ma quái đầy đủ từ đầu tới cuối. Cô mơ thấy mình và thầy Tần cùng vượt thời không tới một thế giới ma quái thần bí, cô và anh ngồi trên một chiếc chổi bay khắp nơi, bươm bướm vờn quanh hạnh phúc vô bờ, đột nhiên Giang Hành Chi cưỡi chổi lau nhà bay tới, kêu lên: “Tôi đang lái động cơ sáu kỳ, hai người chỉ lái động cơ bốn kỳ, không sợ ngã xuống dưới sao?”
Thế là “Piu piu” một tiếng, chiếc chổi bay của cô và thầy Tần thực sự rơi xuống dưới.
Lúc Ninh Nhiễm Thanh tỉnh lại thì giọng nói tươi vui của tiếp viên hàng không cũng vang lên, cô xoa xoa cái cổ mỏi nhừ của mình. Bằng tiếng Anh siêu chuẩn mực, tiếp viên hàng không thông báo cho hành khách rằng còn nửa tiếng nữa là tới sân bay quốc tế San Francisco.
Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ xoay xoay cổ, hỏi Giang Hành Chi và Lại Thư Khiết cũng đã tỉnh giấc: “Tối qua hai người ngủ có ngon không?”
“Rất bình thường.” Giang Hành Chi vừa đáp vừa lật xem tạp chí trong tay.
“Thư Khiết thì sao?” Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Lại Thư Khiết, thực ra cô chẳng quan tâm Lại Thư Khiết ngủ thế nào, nhưng suy cho cùng, nếu đã cùng nhau đi công tác thì vẫn phải giữ gìn quan hệ, bây giờ cô cũng không thể hành xử như thời đại học được.
“Tôi ấy à, ngủ rất ngon.” Lại Thư Khiết nâng cốc cà phê trong tay lên, “Cô có muốn uống một chút không?”
Ninh Nhiễm Thanh chẳng có hứng thú uống cà phê gì đó, cô lắc đầu nói: “Khi nào xuống máy bay tôi sẽ ăn sau.”
Trước khi lên máy bay cô đã không kìm lòng được báo cho Tần Hữu Sinh biết mình sắp đi công tác ở San Francisco, hôm qua mười một giờ hơn cô lên máy bay ở thành phố A, tính thời gian và chênh lệch múi giờ, hẳn là tới sân bay San Francisco vào khoảng chín giờ sáng.
Ninh Nhiễm Thanh chợt nhớ ra cô vẫn chưa chụp ảnh để chứng minh với Trương Tiểu Trì rằng cô thực sự tới San Francisco công tác, bèn lấy ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số từ trong túi xách đưa cho Giang Hành Chi: “Giúp tôi chụp một bức ảnh được không?”
“Tự chúp đi.” Giang Hành Chi đang đọc tạp chí, nhíu mày từ chối.
“Nhưng tôi còn muốn tạo dáng nữa.” Ninh Nhiễm Thanh nói với giọng xin xỏ.
Giang Hành Chi đành cầm lấy chiếc máy ảnh màu hồng trong tay cô, trong màn hình máy ảnh anh ta nhìn thấy hai tay cô ôm lấy mặt, đôi mắt trong sáng đáng yêu chăm chú nhìn vào ống kính, đôi môi tựa cánh hồng hơi hé mở để lộ sáu chiếc răng trắng tinh...
Anh ta mau chóng chụp liền một lúc ba bức ảnh, sau đó trả máy ảnh cho Ninh Nhiễm Thanh, “Được rồi đấy, cầm về đi.”
Ninh Nhiễm Thanh ngắm nghía nhan sắc “Chim sa cá lặn” của mình trong máy ảnh, hơi hơi không hài lòng với kỹ thuật chụp ảnh của Giang Hành Chi: “Anh chúp tôi xấu thế.”
“Cô có chắc không phải vì mặt mũi cô vốn là như vậy không?” Giang Hành Chi hỏi vặn lại, ánh mắt vẫn chăm chú đọc tạp chí “Luật sư kinh tế”, bận rộn như thể thời gian nói chuyện cũng chẳng có.
“Tôi chắc đấy.” Ninh Nhiễm Thanh tựa vào lưng ghế, tự chụp một bức sau đó đưa cho Giang Hành Chi xem, “Hiệu quả mà tôi muốn phải cỡ này này.”
Giang Hành Chi thử liếc qua, cuối cùng khuôn mặt lạnh tanh cũng thoáng hiện ý cười: “Định làm poster tuyên truyền phim kinh dị đấy à?”
Ninh Nhiễm Thanh nâng mắt nhìn, cố gắng liên hợp với Lại Thư Khiết chèn ép Giang Hành Chi, thế nhưng với chuyện này Lại Thư Khiết cũng chỉ cười khẽ: “Xin lỗi nhé, tôi cũng không thích chụp ảnh, không hiểu lắm...”
Ninh Khiết Thanh rất tinh ý, nhận ra ngay sự chế nhạo trong lời Lại Thư Khiết, như thể cô ta không thích chụp ảnh thì chính là người có đẳng cấp cao, phong cách âu hoá, còn cô chụp một bức kỷ niệm lần đầu tiên ra nước ngoài thì bỗng biến thành đồ quê mùa kỳ dị.
“Ồ, vậy à.” Ninh Nhiễm Thanh chán nản cất máy ảnh đi, hỏi Lại Thư Khiết, “Cô tự ti vì khuôn mặt mình không xinh đẹp à?”
Lại Thư Khiết không ngờ Ninh Nhiễm Thanh lại nói thẳng ra như vậy, cô ta sững sờ, trả lời với khuôn mặt đờ ra: “Đúng là tôi thấy mình chẳng mấy xinh đẹp, nên mới luôn ra sức bồi đắp cho tâm hồn của mình ngày càng phong phú.”
Ninh Nhiễm Thanh rất muốn đáp trả rằng: “Chẳng thấy gì cả.” Có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng thôi, không ngờ người không muốn thôi lại chính là Lại Thư Khiết, cô ta bắt đầu nói tiếp: “Đâu phải ai sinh ra cũng đã xinh đẹp như cô.”
Giang Hành Chi ngồi giữa đã ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai cô gái.
“Ồ, cô đang ám chỉ tôi là bình hoa đúng không?” Ninh Nhiễm Thanh vạch trần lời mỉa mai của Lại Thư Khiết.
“Tôi đâu có ý đó.”
“Không sao, cứ coi như cô đang khen tôi đi.”
“...”
Giang Hành Chi hít sâu một hơi, gọi tiếp viên, chỉ vào Ninh Nhiễm Thanh mà nói: “Mang cho vị tiểu thư này một suất bánh mì jăm bông.”
Ninh Nhiễm Thanh chẳng muốn ăn bánh mì jăm bông gì gì đó, vẫn bực bội đến khi xuống máy bay, mà Lại Thư Khiết cũng chẳng khá hơn, tuy miệng vẫn mỉm cười mà lòng không mấy vui vẻ.
Sau khi xuống máy bay làm xong thủ tục kiểm tra an ninh, Ninh Nhiễm Thanh bèn ngó nghiêng tìm người, khi cô đang nhìn về phía cửa ra thì một giọng nam quen thuộc truyền tới từ phía sau.
“Nhiễm Thanh...”
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại, quả nhiên Tần Hữu Sinh đang đứng trước phòng chờ cách đây không xa, anh mỉm cười rồi đi về phía cô, ung dung tuấn tú, tác phong lỗi lạc.
Ninh Nhiễm Thanh chỉ muốn lao vào lòng anh, rõ ràng chỉ có mười mấy tiếng ngồi trên máy bay vậy mà lại khiến cô có ảo giác mình đã vượt qua ngàn núi trăm sông, khi Tần Hữu Sinh bước tới, cô phụng phịu đưa hành lý trong tay cho anh, “Ngồi máy bay lâu làm em mệt quá.”
Tần Hữu Sinh xoa xoa đầu cô với vẻ yêu chiều, nói với Giang Hành Chi: “Hành Chi, tôi đã sắp xếp xong rồi, quãng thời gian này mấy người đều ở nhà tôi.”
Về sắp xếp của Tần Hữu Sinh, Giang Hành Chi chẳng có lý do gì để khướt từ. Hai anh em thân thiết cũng lâu rồi không gặp nhau, phương thức chào hỏi rất đơn giản, chỉ là vỗ vai nhau mà thôi.
“Hi, luật sư Tần.” Lại Thư Khiết đứng cạnh Giang Hành Chi cũng cất tiếng chào.
Tần Hữu Sinh mỉm cười: “Tiểu Lại cũng tới đấy à.”
Ninh Nhiễm Thanh không muốn Tần Hữu Sinh nói chuyện với Lại Thư Khiết, hai tay khoác lên cánh tay anh, mắt lộ vẻ khó chịu.
Tần Hữu Sinh là một người cực kỳ tinh ý, hơn nữa anh lại quá hiểu Ninh Nhiễm Thanh, thấy cô khó chịu anh vội mỉm cười, chuyển sang nói với Giang Hành Chi về vụ án lần này.
Tần Hữu Sinh có quen biết “Tô Niệm” và Phó Cảnh Nhiên ở đây, Hoa kiều ở San Francisco rất đông, nhà họ Tần và nhà họ Tô đều là thương gia Hoa kiều nổi tiếng, mà hai gia tộc lại đều là hội viên của Hiệp hội thương mại Hoa kiều, thế nên dù là trên phương diện kinh doanh hay những dịp hỏi thăm lễ tết thì hai nhà đều có giao thiệp.
“Nói thế thì tức là Tô Niệm ở đây không phải là Tô Niệm thật sự, mà là em ruột của Tô Niệm – Tô Khả?” Tần Hữu Sinh lái xe, nghe Ninh Nhiễm Thanh kể xong, hỏi Giang Hành Chi đang ngồi ở ghế sau.
“Thực ra tôi cũng chưa thể khẳng định được nên mới sang đây một chuyến.” Giang Hành Chi đáp.
“Hai người họ giống nhau lắm ư?”
Giang Hành Chi gật đầu, “Rất giống.”
Ninh Nhiễm Thanh ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nói: “Không có cách nào phân biệt họ thật à, dù bề ngoài giống nhau, nhưng tính cách cũng phải có điểm khác nhau chứ?”
Ánh mắt Giang Hành Chi thoáng liếc cô, “Ngày xưa tôi tiếp xúc với bọn họ rất ít.”
“Không thể nào?” Vì có bạn trai ở bên nên Ninh Nhiễm Thanh cũng hoạt bát hẳn lên, mặt mày vui tươi, “Tô Niệm Tô Khả đều là đại mỹ nhân, hồi học cấp hai thì anh mới là một nhóc con miệng còn hôi sữa, sao có thể làm ngơ trước họ được.”
Nhóc con miệng còn hôi sữa? Giang Hành Chi hừ lạnh một tiếng, đang định cất lời thì Ninh Nhiễm Thanh đã quay sang nói chuyện với Tần Hữu Sinh về việc khác, khoé môi hơi nâng lên của Giang Hành Chi từ từ hạ xuống.
Ninh Nhiễm Thanh cực kì tò mò về San Francisco, ngắm nghía suốt đường đi, cô cảm thán ở đây có thật nhiều Hoa kiều, chợt nhớ tới một chuyện bèn mách với Tần Hữu Sinh: “Ban đầu luật sư Giang còn định không dẫn theo em tới đây vì thấy tiếng Anh của em không tốt.”
“Cậu ấy đùa em thôi, cậu ấy dẫn em tới đây cho anh còn gì?” Tần Hữu Sinh không khỏi cười khẽ đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, vừa hay có thể thấy được nửa bên mặt của Giang Hành Chi, anh im lặng một thoáng rồi cất tiếng: “Quãng thời gian này đã làm phiền cậu rồi.”
Giang Hành Chi mỉm cười, “Không có gì.”
Trên xe Tần Hữu Sinh biết ba người còn chưa ăn sáng, anh gọi điện thoại về nhà dặn người giúp việc chuẩn bị sẵn, vừa gọi điện vừa hỏi ba người muốn ăn gì, nghiễm nhiên mang tư thái chủ nhà.
Nhà họ Tần có một ngôi biệt thự ở Bờ Biển Bắc – North Beach, San Francisco. North Beach nổi tiếng là khu nhà giàu ở San Francisco, khi Tần Hữu Sinh lái xe vào, dọc đường phong cảnh hữu tình, khác với những khu nhà với mật độ cực cao ở trung tâm thành phố, nhà cửa nơi này được xây trên dốc núi, có thể thấy được gần như toàn cảnh San Francisco.
Ninh Nhiễm Thanh ngắm nghía nhà cửa và cảnh vật suốt dọc đường, chợt nhớ đến một vấn đề nghiêm túc: “Thế thầy Tần ơi... người thân của anh cũng ở nhà ạ?”
Khuôn mặt Tần Hữu Sinh hiện ý cười thoải mái, khẽ hỏi, “Căng thẳng à?”
“Đâu có...” Ninh Nhiễm Thanh nhìn ra ngoài cửa xe, tới khi Tần Hữu Sinh dừng xe bên ngoài một ngôi nhà màu trắng, cô mới lấy ra hai suất vịt nướng được đóng hộp cẩn thận, “Ừm, em có mang theo vịt nướng.” Trước khi sang Mỹ, Ninh Nhiễm Thanh thực sự không ngờ sẽ gặp được người thân của Tần Hữu Sinh, chợt nhớ mình còn mang theo hai suất vịt nướng, bèn lấy ra.
Tần Hữu Sinh không khỏi đưa tay nhéo má cô, “Đừng lo, họ không ở đây.”
Một người phụ nữ trung niên mặc áo len mỏng bước ra khỏi ngôi nhà màu trắng, nói với Tần Hữu Sinh bằng tiếng Quảng Đông trúc trắc: “Tần tiên sinh, bữa sáng đã được làm xong rồi.”
Bữa sáng theo phong cách Hongkong điển hình, cháo gạo lứt và bánh bao nhỏ, Ninh Nhiễm Thanh ăn rất ngon miệng, khi ăn bữa sáng xong thì Tần Hữu Sinh lên tầng sắp xếp phòng cho Giang Hành Chi và Lại Thư Khiết.
Ninh Nhiễm Thanh bị bỏ ở lại, cô giật giật góc áo anh: “Còn em thì sao?”
“Em còn cần sắp xếp nữa à?” Tần Hữu Sinh ôm lấy eo cô.
“Nhưng ngộ nhỡ người nhà anh về thì sao?” Ninh Nhiễm Thanh vẫn đang lo lắng vấn đề người nhà.
Tần Hữu Sinh nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nhiễm Thanh, cha và dì không ở nhà cùng anh.”
Trong khách trên tầng hai có một bức ảnh rất lớn, trong ảnh đàn ông đều mặc âu phục chỉn chu, phụ nữ đều mặc trang phục dạ hội lộng lẫy, Ninh Nhiễm Thanh xem bức ảnh với vẻ khá tò mò.
“Đây là ảnh lưu niệm chụp trong buổi tụ họp của Hiệp hội thương mại Hoa kiều năm ngoái.” Tần Hữu Sinh đứng cạnh cô giải thích, sau đó chỉ vào một đôi nam nữ ở bên trái bức ảnh: “Hai người họ chính là Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả.”
Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Tô Khả trong bức ảnh, mắt ngọc mày ngài xinh đẹp vô song, còn người đàn ông đứng cạnh cô ta, Ninh Nhiễm Thanh không biết nên miêu tả anh ta thế nào, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt tuấn tú thanh nhã, nụ cười ấm áp tươi sáng như ánh nắng ngoài cửa sổ.
Cô nhớ tới một nhân vật trong phim hoạt hình mà cô xem hồi nhỏ - Tuxedo mặt nạ. Dù nhìn thế nào thì đôi nam nữ trong ảnh trông cũng rất xứng đôi, trong đầu cô chợt hiện lên khuôn mặt bị huỷ hoại của Tô Niệm, bỗng thấy lòng nặng trĩu.
Giang Hành Chi đã để hành lý vào phòng, anh ta đi tới cùng nhìn vào bức ảnh trên tường, “Trước đây Tô Niệm và Phó Cảnh Nhiên là một cặp đôi yêu nhau như hình với bóng, cực kì tình cảm.”
Ninh Nhiễm Thanh quay sang hỏi anh ta: “Nếu Tô Niệm không gạt anh, vậy tức là người đang ở bên Phó Cảnh Nhiên lúc này chính là Tô Khả?”
“Ý tôi là, làm gì có chuyện người bạn trai luôn ở cạnh Tô Niệm như hình với bóng lại không phân biệt được Tô Niệm và Tô Khả?” Giang Hành Chi hỏi Tần Hữu Sinh, “Nếu bên cạnh bạn gái cậu xuất hiện một người phụ nữ giống hệt cô ấy, liệu cậu có phân biệt được hai người họ không?”
Tần Hữu Sinh cười, liếc mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh rồi lại nhìn Phó Cảnh Nhiên trong ảnh, “Nếu người kia hợp ý tôi hơn, vậy cũng có thể làm bộ không phân biệt được.”
Ninh Nhiễm Thanh nổi điên, “Đàn ông các người đều là đồ khốn!”