Bà La Già nhìn tay tôi, lạnh lùng nói: “Lui xuống!”.
Nhưng mà lúc này, tôi lại không muốn rời khỏi đây. Nếu như tôi đi rồi, chàng
với ả hồ ly kia ở lại trong phòng, ai biết được sẽ làm những cái gì. Bây giờ, tôi đã phần nào hiểu được Thạch Cơ rồi, phải trông nom canh chừng
một người như chàng, quả thật là chẳng bao giờ hết lo lắng.
Con
bạch hồ ly kia lùi về phía sau cầm lấy bát canh, sửa sang lại y phục,
lại liếc nhìn tôi một cái. Cái liếc mắt này bao hàm sự thông cảm, châm
chọc, ghen tị, hả hê, quả là nhiều ý nghĩa khiến tôi cảm thấy thật thần
kỳ.
Tôi dùng cánh tay không bị thương tóm lấy ống tay áo của Bà
La Già, thật nhanh, giọng nói mềm mại mà bi thương nói: “Thiếu chủ, dù
gì thì chàng cũng uống hết bát canh này đi đã”.
Bà La Già vung
tay lên, tránh khỏi tôi, xoay người sang hướng khác không thèm nhìn tôi. Tôi chần chừ một lát, cuối cùng cũng quay trở về. Mu bàn tay bị phỏng
nổi lên một đám bọt nước, nhìn khá đáng sợ, nhưng vì trong lòng tôi đang cảm thấy buồn vô cùng, nên cũng chẳng thấy đau. Lúc nãy đã để quên áo
choàng ở trong thư phòng của chàng rồi, bây giờ hứng sương đêm, tôi mới
cảm thấy lạnh. Tay áo cũng bị ướt một mảng lớn, dán vào da thịt, gió
thổi qua, khiến tôi lạnh đến mức nổi cả da gà da vịt. Cho dù là như thế, nhưng tôi cũng không chịu rời khỏi cửa thư phòng. Nghĩ đến phòng ngủ
lạnh lẽo mình tôi cô độc, trái tim tôi lại cảm thấy đau nhói. Không được vào trong, thì thôi chờ ngoài này cũng tốt, ít nhất cũng thấy bóng dáng chàng in lên cửa sổ, trái tim tôi cũng được an ủi một chút.
Bóng hình của Bà La Già bước trở lại bàn, rồi cầm lấy vật gì đó từ trên bàn
lên, bước đến bên cạnh ả bạch hồ ly kia, kéo tay cô ta ra, đưa cho cô
ta. Ả bạch hồ ly kia dường như rất thích vật đó, cầm lấy ngắm nghía một
lúc lâu rồi mới cất kỹ vào trong ngực. Bà La Già lại bước lên phía
trước, nắm lấy tay ả bạch hồ ly, bóng hình hai người dần dần hòa nhập
vào nhau.
Tôi tiến lên phía trước vài bước, muốn nhìn cho rõ
những gì đang xảy ra, lại không cẩn thận dẫm phải cành cây khô gây ra
một tiếng “rắc” giòn vang, khiến cho người trong phòng cảnh giác hét lên hỏi: “Ai?”.
Tôi hoảng sợ, vội vàng chạy trở về phòng. Chắc là
lúc chạy vội vàng quá, đến lúc về đến phòng tôi phát hiện một chiếc giầy đã rơi từ lúc nào, lòng bàn chân bị trầy da một chút, hơi chảy máu.
Tôi đóng cửa phòng, cầm lấy Si Mị Chung đang đặt trên bàn, bỗng thấy vô
cùng mệt mỏi. Bà La Già quả thật không nuốt lời, chàng để Si Mị Chung
lại cho tôi, nhưng cũng lại giam giữ tôi trong Cung Tu La này. Tôi ngày
ngày nhìn Si Mị Chung, ngày ngày Si Mị Chung cũng nhìn lại tôi. Ngày ấy, chàng hỏi tôi trái tim tôi làm bằng cái gì, nhưng tôi cũng chưa từng
nhìn thấy trái tim của phượng hoàng. Tôi đoán, chắc cũng không phải làm
bằng đá đâu.
Chàng chắc không biết, trận pháp lần trước đã làm
hao gần hết pháp lực của tôi, pháp thuật xuyên thời không của tôi sợ là
sắp mất đi hiệu lực. Ai mà ngờ được, tôi chạy vòng quanh, cuối cùng cũng vẫn bị vận mệnh đùa giỡn. Theo như tôi tính toán, chắc cũng chỉ còn
được ba ngày nữa thôi.
“Thế nào, vẫn còn nhớ tới ân nhân cứu mạng của nàng sao?”. Bà La Già mở cửa, nhìn thấy tôi đang cầm Si Mị Chung,
có chút bực bội.
Tôi bỏ Si Mị Chung xuống, lấy tay bị thương kéo
ống tay áo chàng. Bà La Già tránh đi, tay tôi lại tăng thêm chút lực
kéo. Chàng nhìn tay áo, lại lạnh lùng nhìn tôi. Tôi sợ hãi buông tay.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, Bà La Già khép hờ mắt, nói: “Nàng mới bị thương, đừng cử động”. Tôi lập tức cảm thấy vui vẻ.
Chàng lấy từ trong ống tay áo ra một viên thuốc, rồi nói với tôi: “Nàng ăn
đi”. Chân tôi mềm nhũn, phải dựa vào bàn, run rẩy nhận lấy. Bà La Già
thấy tôi như thế, ánh mắt chàng biến đổi, tiến lên vài bước, nâng tay
lên, rồi lại hạ tay xuống. Viên thuốc trong tay tỏa ra mùi thơm phưng
phức, màu sắc óng ánh xanh biếc rất dễ nhìn, nằm trong tay tôi lăn qua
lăn lại.
Tôi nhìn chàng dò hỏi.
Bà La Già khổ sở nói:
“Nàng yên tâm, đấy không phải là độc dược”. Chàng nhìn tôi đưa viên
thuốc xanh biếc đó vào miệng, ánh mắt có chút áy náy. Cuối cùng, xoay
người nhìn bóng hình in trên tường, bình thản nói: “Hoàn Phượng, nàng có nghĩ, tình yêu như thế cho dù có được cũng sẽ không hạnh phúc hay
không. Hơn nữa, nàng vốn là…”.
Tôi ngây người, không biết chàng nói thế là có ý gì.
Bà La Già vẫn nhìn bóng hình được ngọn đèn chiếu in lên tường mà nói:
“Nàng vừa mới ăn, chính là giải dược của tình cổ. Tôi trả nàng tự do,
cũng là trả tự do cho chính tôi”.
“Si Mị Chung nàng cũng có thể mang đi”.
“Nhưng dùng xong rồi, mong nàng tự mình mang trả lại tôi”.
“Nếu nàng đồng ý, có thể mang người đó cùng đến Ma giới”.
Nỗi bi thương ngày càng dầy đặc lan truyền thẳng từ trái tim lên đến tận
đầu. Sức mạnh của ngôn ngữ lớn đến mức nào? Từ khi sinh ra cho đến giờ,
lần tôi chịu thương tổn lớn nhất chắc là hứng chịu diệt thiên lôi. Thế
mà lúc này, tôi lại cảm thấy giống như có hàng ngàn hàng vạn đạo diệt
thiên lôi đang đánh trúng đầu, bên tai vang lên tiếng nổ long trời lở
đất. Cho dù trái tim tôi có làm bằng đá, bây giờ cũng sẽ bị ngàn vạn đạo diệt thiên lôi đánh cho tan thành tro bụi.
Tôi nhắm mắt, cố gắng dằn cảm giác đau đớn trong tim xuống. Cố gắng nhếch khóe miệng, miễn
cưỡng mỉm cười nói: “Thiếu chủ quan tâm đến thuộc hạ như vậy, thuộc hạ
vô cùng cảm động”.
“Thiếu chủ, nói đi nói lại, chàng vẫn cảm thấy thiếp vì Si Mị Chung nên mới quấy rầy chàng. Thiếp thừa nhận, nếu không phải vì Si Mị Chung, chắc là thiếp sẽ không xuất hiện trước mặt chàng,
nhưng chàng tuyệt đối không thể chỉ vì điều này, mà từ bỏ thiếp, chối bỏ tất cả mọi chuyện đã xảy ra”.
“Đúng rồi, chàng vốn là muốn chối bỏ tất cả”.
“Mấy ngày gần đây chắc là chàng đang nghiên cứu cách giải tình cổ. Đây là biện pháp mà Niễn Ngọc đưa ra cho chàng?”.
“Ha ha, Bà La Già, chàng thật ngốc, Niễn Ngọc nói cái gì chàng cũng tin
sao, thảo nào chàng lại bị thiếp lừa thê thảm đến thế. Thiếp nói cho
chàng biết, cổ này một khi đã xâm nhập vào huyết mạch, sẽ thấm vào sâu
trong xương tủy, trừ khi lột da róc xương, thay đổi toàn bộ máu trong cơ thể, nếu không thì cả đời này, chàng đừng hòng thoát được”.
“Cho dù là thiếp chết, chàng cũng sẽ yêu thi thể của thiếp; cho dù là thi
thể của thiếp thối rữa, chàng cũng vẫn sẽ yêu thi thể thối rữa đó; cho
dù là đến cuối cùng, thiếp cùng với vũ trụ này trở thành hư vô, chàng
cũng không thoát được”.
“Chàng có sợ không?”.
“Thiếp có thể nói biện pháp giải thoát duy nhất cho chàng, chàng có muốn nghe không?”.
Tôi cầm lấy Si Mị Chung đưa lên, đau đớn như muốn vỡ nát toàn thân, lạnh
lùng nói: “Chàng có thể dùng Si Mị Chung đem hồn phách của thiếp đi
luyện. Trừ khi có một người hồn phi phách tán, bằng không cả hai sẽ vĩnh viễn bị cổ độc này chi phối. Chàng có dám không, chàng có dám không!”.
Có lẽ do tôi quá xúc động, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mờ ảo, tôi phải vịn vào bàn để đứng vững. Ngực tôi phập phồng, thở dốc, lại cố dán vào
tai Bà La Già nói: “Chàng cũng nên cẩn thận một chút, ngộ nhỡ thiếp còn
có mục đích khác, nói không chừng sẽ lại phải sử dụng biện pháp nham
hiểm ác độc hơn nữa đấy”.
Bà La Già đứng yên không động đậy.
Trong phòng càng ngày càng tối, tôi dần không thấy rõ gương mặt của Bà
La Già. Tôi lui về phía sau vài bước, đứng dựa vào tường, cười lạnh nói: “Thiếu chủ nếu không tính sẽ xử lý thiếp ngay bây giờ, xin cho thiếp
chút yên tĩnh, phòng này hơi nhỏ, không chứa nổi đại thần như ngài”.
Lúc này, tôi thật hy vọng, viên thuốc giải kia có thể thực sự giải được độc của tôi. Tôi cố gắng chống đỡ, đứng thẳng người, thở dốc, kiên quyết
nhìn Bà La Già đi khỏi phòng. Tiếng đóng cửa rất nhẹ, lại giống như
tiếng đao sắc, bất ngờ vang lên chặt đứt giấc mộng đẹp giấu sâu trong
trái tim tôi. Tỉnh mộng, sương mù tan hết, cuối cùng thì tôi cũng đã
nhìn thấy rõ mọi chuyện. Thì ra kẻ luôn ngủ say mê man, chỉ có mình tôi. Thì ra kẻ không muốn tỉnh lại, cũng chỉ có mình tôi.
Cảnh vật trước mắt vô cùng mờ ảo, hai mắt tôi chợt tối sầm lại, sau đó tôi không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.