Lúc Thái Thượng Lão Quân tới tìm tôi, tôi đang ở trong vườn hoa nhỏ phía sau phòng. Cẩm Thanh lúc rảnh rỗi thường thích trồng trọt chăm chút mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, sáng sớm hôm nay anh ta đã ra ngoài, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên tiện tay giúp anh ta nhổ cỏ dại.
Thái Thượng Lão Quân cúi người đứng ở bên cạnh, bắt mạch cho tôi, vui vẻ nói: “Thân thể Thượng thần bình phục rất nhanh, xem ra không đến mười ngày là có thể đi ra ngoài”.
Tôi gật đầu: “Tiếc là tôi nhìn mọi vật vẫn mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng”.
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, nghi ngờ: “Sao lại như thế, vừa rồi tiểu thần xem mạch cho Thượng thần, thấy đã bình phục hơn nửa rồi, thị lực đã phải sớm bình phục rồi mới đúng”. Trầm tư một lúc lâu, rồi mới chần chừ nói, “Gần đây Thượng thần có ăn cái gì kỳ lạ không?”.
Bản thượng thần có một cái biệt hiệu, có chút liên quan đến việc ăn ngon. Ông ta nói những lời này, thật đúng là đâm vào nỗi đau thầm kín của tôi. Tôi cười ha ha, nhẹ giọng nói: “Bá Dương nói đùa, tuy là bản thượng thần bình thường thích ăn ngon, nhưng cũng không đến nỗi đi tìm mấy thứ không sạch sẽ mà tống vào miệng”.
Thái Thượng Lão Quân lập tức lên tiếng đồng ý. Lúc này tôi mới vừa lòng .
“Bá Dương có biết cách chữa trị giọng nói không?”. Nếu như Cẩm Thanh có thể nói, thì thật là tốt.
Thái Thượng Lão Quân hơi cao giọng, nghi ngờ hỏi: “Giọng nói của Thượng thần có vấn đề gì ư?”.
Tôi lắc đầu: “Mấy ngày trước tôi ngẫu nhiên gặp linh hồn của Si Mị Chung, xem ra là tu luyện đã lâu, có thể biến thành hình người, tiếc là lại không biết nói, nên muốn nhờ Lão Quân xem giùm một chút, ngài ở đây chờ một lát, anh ta chắc là sẽ quay lại ngay thôi”.
Thái Thượng Lão Quân hít sâu một hơi, cao giọng hỏi: “Thượng thần thấy anh ta?”.
Ở trong Si Mị Chung cũng khá rộng rãi, tuy là mắt của bản thượng thần không tốt, nhưng dù sao hành động cũng vẫn nhanh nhẹn, việc đi ra ngoài dạo chơi gặp được Cẩm Thanh cũng không có gì là kỳ lạ, có điều Thái Thượng Lão Quân tuổi tác đã lớn, dễ bị kinh ngạc. Không khí trong phòng có phần đông cứng lại, tôi đoán là ông ta lớn tuổi, nên bị dọa sợ hãi.
Tôi gật đầu, tiện tay rót cho ông ta một cốc trà: “Bá Dương ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà. Trà này là Cẩm Thanh tự leo lên núi hái đấy, ngài nếm thử xem hương vị thế nào”.
Thái Thượng Lão Quân cung kính cầm cốc trà, uống một ngụm, rất lâu sau cũng không nói được câu nào.
Cửa phòng bị đẩy ra, Cẩm Thanh đứng ở cửa, trong tay cầm một đống quả rừng, nhìn hình dáng, có phần giống với thứ quả ngày đó anh ta hái ở trong nước.
Tôi cười với Cẩm Thanh, gọi anh ta lại gần, quay đầu nói với Thái Thượng Lão Quân: “Đây là anh ta, xin Bá Dương xem qua một chút, có thể chữa được không?”.
Thái Thượng Lão Quân chăm chú nhìn thẳng vào Cẩm Thanh một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn tôi một cái, đưa tay cầm lấy mấy quả dại mà Cẩm Thanh đang cầm trong tay, nhẹ nhàng đặt chúng xuống bàn, rồi mới cười với Cẩm Thanh, cung kính nói: “Xin ngài để tiểu thần xem mạch”.
Cẩm thanh xem tôi liếc mắt một cái, do dự đưa tay vươn đi. Thái Thượng Lão Quân không nói câu nào, nhìn chăm chú vào Cẩm Thanh. Cẩm Thanh dường như không được tự nhiên, toàn thân hơi run rẩy. Mọi người vẫn nói Thái Thượng Lão Quân là một vị thần tiên đầy mình chính khí, sao hôm nay lại thành ra như thế này…
Tôi vội ho một tiếng, hỏi: “Bá Dương có kết luận gì không?”.
Lúc này Thái Thượng Lão Quân dường như mới từ trong mộng tỉnh lại, cung kính quay sang cúi chào tôi, chần chừ đáp: “Tạm thời tiểu thần chưa còn chưa biết chính xác, cần trở về suy nghĩ thêm đã”.
Tôi thở dài: “Còn xin Bá Dương dành thêm thời gian suy nghĩ biện pháp một chút, tôi thật lòng mong chờ ngày có thể tận tai nghe thấy tiếng Cẩm Thanh nói”.
Thái Thượng Lão Quân gật đầu, quay đầu lại thoáng nhìn qua mấy quả rừng trong đĩa, đưa tay cầm lấy một quả, cho vào miệng nhai một lúc, mới bình thản nói: “Quả này hương vị rất ngon, không biết tên là gì?”.
Lúc đang cần nhở vả người khác cũng cần cho người ta chút lợi ích, tôi lập tức xuôi theo lời ông ấy, tiếp lời: “Nếu như Bá Dương thích thì đừng ngại cầm về, từ từ ăn”.
Cẩm Thanh đang ngồi trên ghế hơi run rẩy, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Tiễn Thái Thượng Lão Quân đi, Cẩm Thanh vẫn trầm mặc không nói gì, tôi đắn đo một lúc, không lẽ anh ta giận ta đã tặng trái cây mà anh ta cực khổ mới hái được cho người khác?
Để xin lỗi, bản thượng thần quyết định thổi một khúc nhạc cho Cẩm Thanh nghe, xem như là nhận lỗi.
Ngày đó sau khi Tống Thanh bỏ đi đã để sáo ngọc ở lại trên bàn, sau đó nó lại rơi xuống đất nát vụn. Bản thượng thần nhìn cảm thấy rất tiếc, nên có ý muốn sửa lại, rồi ghép lại với nửa thanh sáo ngọc vẫn giữ bên người, tạo thành một cây sáo hoàn chỉnh. Sau khi sửa thì bề ngoài xem như là ổn, nhưng có một chỗ vỡ quá vụn, không có cách nào để sửa lại nguyên dạng, lại đúng ở lỗ sáo, nên mỗi khi thổi đến đó thì thanh âm lại không chuẩn.
Tôi lấy cây sáo từ trong ngực ra, cười với Cẩm Thanh: “Khúc nhạc này ngày xưa tôi thường hay nghe phụ thân thổi, nghe nhiều cũng thành quen, hôm nay tôi thổi cho huynh nghe”. Ngẫm nghĩ, cảm thấy nói trước vẫn hơn, “Thật ra bình thường tôi vẫn được xem như kẻ học hành không tinh thông cái gì cả, khúc nhạc thổi ra cũng khó nghe, cũng chỉ biết có khúc nhạc này, huynh tạm nghe nhé, nếu như thật sự cảm thấy không nghe nổi, thì bảo tôi dừng lại”. Nếu như thành oan hồn dưới tiếng sáo của tôi, không phải là quá oan cho tôi hay sao.
Cẩm Thanh bình tĩnh nhìn tay tôi đang cầm cây sáo, không nói lời nào.
Tôi cười gượng: “Huynh đừng có nhìn tôi như thế, thật ra cách thổi sáo là tôi tự mình học, nhất định là không thể sai được”. Dừng lại một chút, lại trêu ghẹo, “Huynh cũng biết rồi đấy, chân thân của tôi là một con phượng hoàng, bàn chân chỉ có bốn cái móng vuốt mà thôi, khi biến thành người, ngón tay thứ năm dùng vẫn không linh hoạt bằng bốn ngón kia, ha ha”.
Cẩm Thanh cúi đầu cười, đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay tôi, rồi ngồi thẳng dậy, nghiêng tai lắng nghe.
Ngày xưa lúc phụ thân thổi khúc nhạc này chim sẻ ở bốn phía đều yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên có con thú chạy nào đi ngang qua cũng sẽ dừng chân, ngồi xuống bên cạnh phụ thân nghe cho đến khi thổi xong khúc nhạc. Trong núi hễ là ở chỗ nào có thể nghe được tiếng sáo thì đều vô cùng yên tĩnh, giống như đều đang chìm đắm trong tiếng sáo của phụ thân vậy.
Phụ thân vẫn cảm thấy tôi không phải là kẻ biết chơi nhạc cụ, vẫn luôn than thở đã sinh ra một khuê nữ ngốc nghếch là tôi, ngoại trừ dáng vẻ có thể miễn cưỡng lọt vào con mắt của mọi người, những điểm khác thì thật sự là không có chỗ nào ra hồn hết cả. Đối với quan điểm này của phụ thân tôi vẫn duy trì việc không tỏ thái độ gì. Ít ra là với âm nhạc, bản thượng thần vẫn cảm thấy mình có chút thiên phú.
Thổi xong khúc nhạc, cả khu rừng rơi vào sự yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Tôi nhìn một đống thỏ, chim trĩ, hồ ly, vân vân đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, cảm thấy vô cùng hài lòng mà gật đầu.
Quay đầu lại cười với Cẩm Thanh: “Cẩm Thanh nãy giờ không nói gì, chắc là cảm thấy tôi thổi sáo nghe rất được đúng không?”. Tôi vui vẻ cầm cây sáo trong tay quay quay một vòng, cười tủm tỉm nói, “Nếu không thì tôi thổi một lần nữa cho huynh nghe nhé?”.
Cẩm Thanh buông tay đang đỡ trán xuống, đi đến bên người tôi, cầm lấy cây sáo, xem kỹ, rồi viết: “Cây sáo này là nàng sửa đúng không?”.
Cẩm Thanh cười với tôi lộ ra hàm răng trắng bóng, tiếp tục viết: “Ở giữa có một âm, vẫn luôn không đúng, chắc là do cây sáo”.
Tôi cảm thấy hài lòng, anh ta nói như vậy, ý tứ chính là: ngoại trừ cái âm sai kia ra, thì những cái khác đều đúng! Tôi không nhịn được mà mỉm cười với anh ta, khiêm tốn nói: “Thật ra tôi thổi cũng không có dễ nghe như vậy, ha ha”.
Cẩm Thanh nhếch môi cười, xoa xoa vào giữa lòng bàn tay tôi: “Khúc nhạc này tôi rất thích, sau này hàng ngày thổi cho tôi nghe có được không?”.
Tôi gật đầu: “Không thành vấn đề, nếu như Cẩm Thanh muốn học, tôi có thể dạy huynh”.
Tôi suy nghĩ một lúc, lại nói: “Phụ thân có nói khúc nhạc này tên là “Phượng tù hoàng(*)”, tôi vẫn cảm thấy cái tên này không may mắn, hay là chúng ta đổi tên cho nó đi?”.
Cẩm Thanh ngạc nhiên.
Tôi giải thích: “Con trống là phượng, con mái là hoàng, tên của khúc nhạc này nghĩa là phượng giam cầm hoàng, rõ ràng là giai điệu rất đẹp, mà sao tên lại… kỳ quái như thế. Vẫn là nên đổi sang cái tên khác cho may mắn đi”.
Cẩm Thanh xoa tay, nhìn về phía mảng cỏ phía sau lưng tôi.
Tôi nhìn theo tầm mắt của anh ta, chỉ thấy một mảng trống không, không có gì đặc biệt hết cả. Nhưng sao anh ta lại xúc động đến mức tay run lên thế kia? A, hình như vai cũng đang run.
“Huynh đang nhìn gì thế?”. Tôi nghi ngờ hỏi.
Cẩm Thanh nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy lại, rồi chậm rãi viết vào trong lòng bàn tay tôi: “Cái tên này rất hay, không cần phải sửa”.
Tôi chán nản gật đầu. Được rồi, ai bảo tôi đang nhận lỗi với anh ta cơ chứ, anh ta nói thế nào thì là thế ấy đi.
(*) Thật ra khúc nhạc tên là “Phượng cầu hoàng”, A Hoàn thiếu hiểu biết quả thật là vô cùng bi kịch.