Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Chương 53: Q.2 - Chương 53: Tâm sự của Bà La Già (thượng)






Đã nhiều ngày nay tôi ngủ không được ngon, trước mắt luôn chợt hiện lên những hình ảnh mơ hồ, dường như rất quen thuộc, nhưng khi lại gần, thì những hình ảnh đó lại biến mất. Lúc nửa đêm đèn tắt, một mình tôi nằm trên giường trống trải, nhìn ngắm vầng trăng cô đơn treo trên cao, cảm giác như trong tâm thiếu mất thứ gì đó, tạo thành một cái lỗ hổng nho nhỏ, vẫn luôn chảy máu không ngừng.

Niễn Ngọc tới xem bệnh cho tôi, tôi thuận tiện xin luôn phương thuốc an thần, tôi cố chịu đựng vị thuốc đắng ngắt mà uống một hơi, kết quả cũng thật tốt, ngủ thẳng một giấc đến bình minh. Lúc Niễn Ngọc viết phương thuốc cho tôi đã từng dặn: “Thuốc này tuy tốt, nhưng không nên dùng lâu dài. Không biết Ma Quân đã mơ thấy gì, đừng ngại nói ra”. Lưng ông ta cúi sâu xuống, góc độ rất đẹp, mái tóc đen đều đã được buộc chặt sau gáy.

Tôi mở miệng, lời muốn nói lên đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống, chỉ nói một cách mơ hồ: “Cũng không có gì, bây giờ tỉnh táo rồi, thì lại không nhớ được gì cả”.

Niễn Ngọc gật đầu, đi đến bên giường vén rèm lên, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng: “Nếu đã không nhớ gì cả, chắc chuyện đó cũng không quan trọng, e là hiện giờ thân thể Ma Quân không khỏe nên mới thế, đợi vết thương lành rồi, tự nhiên sẽ tốt thôi. Ma quân xem, cảnh sắc bên ngoài rất đẹp, tuy là trên người ngài có thương tật, nhưng vẫn nên ra ngoài đi lại nhiều một chút, như vậy vết thương mới mau lành được”.

Tuy ông ấy nói như thế, nhưng tôi vẫn không muốn động đậy chút nào, cả ngày chỉ nằm nghỉ ở trên giường, mệt mỏi đến nỗi không muốn cử động. Ngủ mấy ngày, vết thương trên người đã lành hơn nửa, thuốc bôi ngoài da của Niễn Ngọc hiệu quả đúng là không tệ.

Uống xong thuốc an thần, không bị mấy hình ảnh đáng ghét quấy rầy, ngủ cũng tốt hơn. Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy như thiếu mất điều gì đó. Giống như ở một nơi nào đó mà tôi không biết, vẫn luôn có thứ gì đó gọi tôi, nhắc tôi mau trở về.

Thị nữ lại đưa thuốc an thần đến, đang quỳ, thuốc đặt trên khay. Chén thuốc làm bằng sứ trắng, miệng chén có một vòng hoa văn màu xanh xen lẫn trắng, viền được mạ vàng. Nước thuốc màu nâu đựng trong bát, phía trên nổi lên một ít bọt nước màu trắng, chỉ cần dùng tay khuấy lên, bọt nước cũng sẽ tan theo. Cái cảm giác như trong tim thiếu mất một thứ gì đó lại dâng lên, chén thuốc cầm trên tay rồi lại buông xuống đặt vào trong khay, tôi phất tay, để thị nữ đem thuốc về. Thị nữ ngước mắt nhìn tôi một cái, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tôi phất tay: “Đem xuống đi, về sau cũng không cần mang đến nữa”.

Đêm đến tôi lại nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ đó, đình nghỉ chân bát giác, mái đình cong cong chếch lên, hướng lên trên bầu trời, bốn phía tràn đầy màu xanh, cỏ cây um tùm tươi đẹp, cây tử đằng đang nở hoa, từng chùm hoa buông xuống, giống như những thác nước nhỏ mà đầu nguồn là từ trên cây chảy xuống. Trong đình nghỉ chân có hai bóng người, một người ngồi, một người đứng, nhưng tôi không trông thấy rõ gương mặt của hai người đó. Tôi cố gắng bước tới phía trước để nhìn cho rõ, nhưng dưới chân lại như dính phải bùn đất đặc sánh, đi lại rất khó khăn. Vô cùng vất vả để tiến lại gần được mấy bước, thì một trận gió thổi qua, hoa tử đằng bay đầy trời, có mấy cánh hoa bay tới bờ vai nữ tử kia, nàng đưa tay phẩy đi, rồi quay đầu lại cười với nam tử đang đứng ở đằng kia.

Tôi nhìn thấy rất rõ ràng trên ngón tay nhỏ bé mảnh mai trắng nõn của nàng có sơn màu đỏ thắm, cùng với mái tóc dài buông xõa phía sau lưng của nàng, thậm chí tôi có thể thấy rõ ràng từng sợi tóc, nhưng gương mặt của nàng lại dường như bị một lớp sương mù che mất, không thể nhìn thấy rõ được.

Nam tử buông bút vẽ trong tay xuống, đem bức vẽ ra hong khô, sau đó cuộn bức vẽ lại thật cẩn thận, đưa cho thị nữ đứng phía sau. Thị nữ cầm bức vẽ mang đi. Nữ tử dường như vì không nhìn thấy bức vẽ, mà gương mặt lộ ra vẻ không vui, nói mấy câu gì đó với nam tử. Nam tử tươi cười, cũng nói lại vài câu. Sau đó nữ tử liền cười vui vẻ, vô cùng phấn khởi khoác tay nam tử bước đi. Tôi đi theo bọn họ, muốn xem tiếp để tìm hiểu, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi lớn tiếng: “Ma Quân, Ma Quân, tỉnh dậy đi”.

Tôi mở mắt ra, trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào trong phòng, khiến cho căn phòng trở nên ấm áp. Phụ Quân đứng bên cạnh giường của tôi, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng người, khiến cho tôi không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người, chỉ nghe thấy giọng người nói rất bình thản: “Con trai của Ngô, hôm nay có sứ giả của Tiên giới tới thăm, theo Ngô đi gặp mặt”.

Kìm chế cảm giác mất mát từ đáy lòng, tôi theo Phụ Quân đi đến tiền điện. Phụ Quân từ sau đại chiến Tiên – Ma vẫn bị phong ấn ở dưới chân núi Cửu Nghi, không nhìn thấy người nhiều năm như vậy, nhưng dáng vẻ người vẫn như trước, không già đi, chỉ có tính tình lại lạnh nhạt thêm mấy phần.

Tiên giới chỉ phái đến một sứ giả, là một lão nhân râu tóc bạc phơ, gọi là Thái Thượng Lão Quân. Thái Thượng Lão Quân cười cười: “Thần sắc của Ma Quân Thái Vu rất tốt, chắc là gần đây nghỉ ngơi ổn thỏa”.

Phụ Quân gật đầu: “Không biết hôm nay là có chuyện gì?”.

Thái Thượng Lão Quân vẫn cười, lấy từ trong ngực ra một bức thư, dâng lên, nói: “Thật ra hôm nay lão thân đến đây là phụng mệnh của Vương Mẫu nương nương, Vương Mẫu nương nương có nói, Ma Quân Thái Vu xem xong nếu muốn nói gì, có thể chuyển lời qua lão thân”.

Tôi liếc nhìn qua tờ giấy viết thư, bốn phía nhìn có vẻ rất mỏng, dường như viết không nhiều. Khoảng cách khá xa, tôi không nhìn thấy rõ chữ. Phụ Quân cầm thư, nhìn rồi lại nhìn, rất lâu không động đậy. Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Thái Thượng Lão Quân ngước mắt lén nhìn trộm Phụ Quân, chần chừ một lúc lâu, há miệng muốn nói, nhưng rồi lại không nói gì, chỉ yên lặng chờ.

Gương mặt Phụ Quân vốn không có biểu hiện gì cuối cùng thì cũng biến đổi, rồi lại nhanh chóng kìm nén, ngẩng đầu, gương mặt lại lạnh lùng như băng như lúc trước: “Tiên sứ trở về xin thay tôi chuyển một câu tới nàng, nói rằng, những lời lúc trước Thái Vu sẽ nhớ mãi không quên, hy vọng A Quỳnh cũng không quên”.

Thái Thượng Lão Quân gật đầu.

Phụ Quân đứng lên, phấy tay: “Nếu như tiên sứ đã đến đây, không ngại đi dạo xung quanh một chút, Ngô còn có việc, không đi cùng được”.

Trong hôn lễ ngày hôm đó, ánh mắt Phụ Quân nhìn Vương Mẫu nương nương rất khác thường, tôi đoán, giữa bọn họ có mối liên hệ gì đó. Thảo nào Vương Mẫu nương nương lại đi tìm tôi, nói cho tôi biết cách phá giải phong ấn dưới chân núi Cửu Nghi.

Bước chân của Phụ Quân xưa nay vẫn vững vàng, hôm nay xem ra lại có phần lảo đảo.

Đối với vị Vương Mẫu nương nương kia, trong lòng tôi vẫn còn vài phần tức giận. Nếu như không phải bà ta ở giữa gây rối, thì Ma giới của tôi bây giờ đã sớm thống nhất hai giới, đâu có để Tiên giới còn tồn tại trong thiên địa này mà giễu võ dương oai. Bọn họ phong ấn Phụ Quân chừng ấy năm, không hề có chút hối hận nào, mở miệng ra là toàn nhân nghĩa đạo đức, thật đúng là không biết xấu hổ.

Có điều người Tiên giới vốn nói năng trôi chảy, tôi cũng đã quen với tính tình khẩu phật tâm ma của bọn họ, bọn họ ai cũng thế cả mà thôi, có làm ra chuyện như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên.

Cái người gọi là Thượng thần Phượng Hoàn kia, ở trên địa vị cao, lại không biết xấu hổ mà chạy đến phòng tắm của nam nhân để nhìn lén, bị bắt được cũng không thèm trốn đi, lại còn quang minh chính đại bước đến, chỉ vào bụng mình nhận loạn phụ thân cho đứa bé trong bụng, thật là bừa bãi, đến ngay cả các sủng cơ của tôi cũng không như thế. Các nàng xưa nay tuy là có ghen tuông, tranh sủng đoạt lợi kịch liệt một chút, nhưng dù sao cũng chưa từng làm ra việc gì thị phi đến như thế.

Tiếc là dáng vẻ nàng ta thật sự là đẹp, vô cùng vừa ý tôi, vốn tôi nghĩ cưới nàng, cho nàng danh phận Ma Hậu, sau này nhận đứa bé trong bụng nàng làm nghĩa tử, cũng coi như đã nể mặt nàng, nhưng không ngờ nàng lại thấy chưa đủ, lại còn làm như tôi thiếu nợ nàng cái gì đó không bằng.

Bổn tọa sống nhiều nămnhư vậy, còn chưa từng nhường nhịn nữ nhân nào đến như thế, mà nàng lại còn không vừa lòng? Hơn nữa, trong bụng nàng còn đang mang thai đứa bé của nam nhân khác, tôi đã rất thoải mái mà quang minh chính đại cưới nàng, nàng còn oán giận cái gì? Tôi còn không ngại mang mũ xanh trên đỉnh đầu đây này. Nghĩ như thế, tôi lại cảm thấy không vui.

Tôi cười với Thái Thượng Lão Quân: “Hôm nay thân thể của bổn tọa cũng không thoải mái, không thể đi cùng tiên sứ, tiên sứ cứ tự nhiên”.

----- o0o -----

Trong lòng cảm thấy vô cùng buồn chán. Chợt nhớ tới Tàng Bảo Các ở trong mật thất ở hậu viện đã lâu rồi chưa xem qua, nên chuyển hướng đi về phía đó. Lúc còn nhỏ tôi thích những thứ sáng lấp lánh, nên đã thu thập không ít vàng bạc châu báu giấu trong đó, sau này lớn lên, lại không còn quá để ý đến những thứ đó nữa, nếu như có bảo vật cũng chỉ sai người tùy tiện ném vào trong đó, còn bản thân mình thì đã lâu rồi chưa từng đặt chân vào.

Khởi động cơ quan, cửa từ từ mở ra, châm một ngọn đèn, tôi bước vào bên trong.

Bên phải căn phòng bày đầy vàng bạc châu báu, bên trái bày đầy các bức thư họa, chính giữa phía trước có đặt một cái bàn, trên đó đặt một cái lư hương, một cái khay bằng vàng, phía trên có đặt một bức tranh vẽ. Đầy phòng vàng bạc châu báu ở đây đều đắp đống đặt trên mặt đất, rốt cuộc là bảo vật gì mà lại đáng giá để đặt trên một cái khay vàng?

Tôi đi về phía trước, cầm lấy bức vẽ, từ từ mở ra. Đó là một bức vẽ rất bình thường, giấy không được bồi, cũng không được đóng trục, chỉ có một mảnh giấy Tuyên Thành.

Bức tranh vẽ một nữ nhân, búi tóc kiểu phi thiên, giữa trán có điểm một bông hoa màu xanh nhạt, lông mày lá liễu, đuôi mắt hướng lên trên, mặc y phục màu đỏ, ngồi trong một cái đình nghỉ chân, sau lưng nàng là đầy trời hoa tử đằng bay lượn. Cảnh vật này, vô cùng quen thuộc, dường như… là cảnh vật trong giấc mộng hàng đêm của tôi. Tôi giật mình, nên cuộn bức tranh lại cất vào trong tay áo.

Bên cạnh bức tranh có một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, trong đó có một hạt châu, trông hình dáng rất kỳ lạ, hạt châu trong suốt, bên trong hạt châu to còn có một hạt châu nhỏ. Hình như là Mẫu Tử Châu trong truyền thuyết thì phải. Suy nghĩ một lát, rồi tôi cũng đem cất vào trong tay áo mang đi.

Đêm đến, tôi lại bắt đầu nằm mơ. Trong mơ, trước mặt tôi có đặt một bàn cờ, có mấy quân cờ đen trắng được bày phía trên. Phía đối diện tôi có một bàn tay đang đặt quân cờ trắng xuống bàn cờ, đầu ngón tay được sơn màu đỏ thắm.

Một giọng nữ tử vừa cười vừa nói vang lên: “Chàng xem, chàng lại thua rồi”.

Trong mơ, giọng nói của tôi cũng mang theo ý cười, nhưng rõ ràng lại là giọng điệu giận dỗi: “Như vậy thì sao, tôi mới học, rất nhiều cách chơi còn chưa hiểu, nàng phải nhường tôi một chút chứ”.

Nữ tử kia cười khúc khích, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói: “Rõ ràng chàng là một đại nam nhân, đâu ra cái đạo lý bắt nữ nhân nhường nhịn, quả nhiên là không biết xấu hổ”. Tay kia duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt má tôi, “Cẩn thận kẻo sau này không ai cần chàng”.

Tôi giữ tay nữ tử ấy, trong lòng chợt có cảm giác rất ngọt ngào, đến giọng nói cũng rất dịu dàng: “Chỉ cần A Hoàn cần tôi là đủ rồi”.

A Hoàn? A Hoàn!

Tôi kinh ngạc, chợt tỉnh dậy từ trong mơ.

Dầu thắp đèn đã hết từ lâu, chỉ còn trơ lại bấc đèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.