Ánh
mắt Thái Ất lộ ra một tia hi vọng. Phụ thân xông lên, dùng đao cắt cổ
tay, lửa trên người tôi gặp máu, dần dần nhỏ dần rồi tắt. Phụ thân đỡ
lấy tôi, đứng ở một bên. Bà La Già thất tha thất thểu lùi về phía sau
vài bước, có máu chảy ra từ khóe miệng.
Tới cùng phụ thân còn có
mấy trăm thiên binh, bọn họ đã bao vây bốn phía xung quanh. Nhuế Hạng
đứng lên, bước mấy bước về phía giữa, nói với Bà La Già: “Trẫm thấy
người cần đi nghỉ ngơi phải là Ma Quân mới đúng”.
Bà La Già buông cánh tay đang che ngực xuống, cố gắn đứng thẳng người, gương mặt biến
đổi, nhìn về phía Vương Mẫu nương nương, sau một lúc lâu, mới khẳng
định: “Là bà!”.
Vương Mẫu nương nương ngồi trên cao, kim bộ diêu
trên đầu đung đưa trong gió, gương mặt lạnh lùng như nước. Bà đổi sang
một tư thế ngồi thoải mái khác, ống tay áo rộng rãi bay phấp phới, chậm
rãi nói: “Không sai, đúng là bản cung”.
Các vị tiên gia ở đây không hiểu gì cả nên gương mặt lộ vẻ nghi ngờ, chỉ có phụ thân là cúi đầu thở dài.
Bà La Già chớp mắt, nhìn về phía núi Cửu Nghi một lúc, rồi mới chậm rãi
nói: “Bổn tọa vốn không tin là bà sẽ giúp, cho dù biết bà chính là người trong bức tranh đó cũng không tin, cho đến tận khi bà nói cho bổn tọa
biết cách phá giải phong ấn trên núi Cửu Nghi”. Dừng lại một chút, chàng khép hờ mắt ho hai tiếng, tiếp tục nói, “Hiện tại xem ra, biện pháp đó
là đúng. Một khi đã như vậy, vì sao bây giờ bà lại muốn làm như thế
này?”.
Vương Mẫu nương nương nhắm mắt, sắc mặt mỏi mệt: “Bản cung nói cho ngài bí mật của núi Cửu Nghi không phải là vì muốn giúp ngài,
mà là bản cung muốn Thái Vu được thả ra. Nhưng mà bản cung cũng không
muốn nhìn thấy Tiên giới bị hủy hoại trong tay ngài. Tính tình của ngài
cùng với Thái Vu không giống nhau, tính tình ông ấy tuy là có chút lạnh
lùng, nhưng làm việc lại luôn quang minh chính đại, từ trước đến nay vẫn khinh thường việc sử dụng thủ đoạn, nhưng ngài lại không giống như thế, bản cung không thể không đề phòng”.
Sắc mặt Bà La Già dần dần trở nên lạnh lùng.
“Con bé A Hoàn kia từ trước đến nay vẫn có chút ngốc nghếch, nó bị ngài lừa
dễ dàng như thế, bản cung đều thấy. Thật ra trong tâm bản cung vẫn hy
vọng ngài đối với nó có vài phần chân tình, bây giờ xem ra, bản cung sợ
là phải thất vọng rồi”. Vương Mẫu nương nương quay đầu liếc nhìn tôi,
ánh mắt có chút không nỡ, “Con bé là một cô nương tốt, đáng tiếc là ngài lại không biết quý trọng phúc phận này”.
Tay Nhuế Hạng hơi run
lên, gương mặt nghiêm nghị cũng hơi run rẩy, gân xanh trên trán cũng
giật giật, lại cố nhịn xuống, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Xem ra
Vương Mẫu nương nương đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, thật là liệu sự
như thần, Trẫm bình thường đã xem thường nàng”.
Vương Mẫu nương
nương quay sang nhìn Nhuế Hạng, thản nhiên cười, thấp giọng nói: “Ngọc
Đế sao lại nói như thế, lão thân bất quá chỉ là nghĩ nhiều quá mà thôi”.
Sắc mặt Nhuế Hạng trở nên đen hơn.
Bà La Già tựa vào cây cột phía sau, đứng thẳng, mắt nhìn những gì đang
diễn ra, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái: “Tuy là Vương
Mẫu nương nương nghĩ nhiều, nhưng tiếc là còn chưa toàn diện. Xem ra bà
đã tính thiếu một người”.
Sắc mặt Nhuế Hạng biến đổi, đột ngột quay đầu, nhìn theo ánh mắt Bà La Già.
Cuối con đường vương đầy cánh hoa đỏ thắm có bóng dáng một người đang đứng.
Thái Vu mặc y bào đen như mực, vạt áo có thêu hoa văn chìm bằng chỉ
vàng, đung đưa trong gió tỏa ra ánh sáng nhiều màu, mái tóc đen dài
buông xõa trên mặt đất, dưới ánh trăng trông như một dòng suối đang
chảy, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Chắc do nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nên gương mặt ông ta hơi tái, khiến cho đôi môi càng trở nên
đỏ thắm, viên bảo thạch màu lam ở giữa trán tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Gương mặt Nhuế Hạng lại biến đổi, quai hàm căng cứng, tay nắm chặt thành nắm
đấm kêu “răng rắc”, giữa các ngón tay có máu tươi chảy ra. A cha lại khe khẽ hít sâu một hơi.
Thái Vu bước từng bước một, chậm rãi đi về
phía trước, tiếng bước chân trong đêm yên tĩnh giống như tiếng sấm giữa
trời quang, đánh mạnh vào trong tai mọi người. Ông ta bước tới trước mặt Vương Mẫu nương nương, thì dừng lại.
Vương Mẫu nương nương vẫn ngồi nguyên trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thái Vu, không hề chớp mắt.
Thái Vu cúi người xuống, mái tóc đen dài xõa tung, buông trên vai, giống như một tấm rèm đen, ông ta run rẩy vươn tay, chậm chạp, đưa tới trước mặt
Vương Mẫu nương nương, càng tới gần tay càng run rẩy hơn. Cuối cùng, tay Thái Vu dừng lại ở sát mặt Vương Mẫu nương nương, tròng mắt đen như mực nhìn chăm chú vào mắt Vương Mẫu nương nương, khóe miệng cong lên thành
một nụ cười ấm áp, giọng nói giống như mặt biển êm đềm nhưng sâu dưới đó lại đang nổi sóng ngầm: “A Quỳnh, Ngô mang nàng về nhà”.
Sắc mặt Nhuế Hạng đang từ xanh biến thành đen thui.
Thái Thượng Lão Quân đang trốn ở dưới bàn lại lùi lại thêm mấy bước nữa, yên lặng cầu nguyện: “Thần tiên phù hộ”. Dường như ông ấy đã quên mất bản
thân mình cũng là một thành viên trong chúng tiên.
Bà La Già hổn hển thở ra một tiếng.
Vương Mẫu nương nương hạ mi mắt, nhìn chăm chú vào chỗ rượu đổ trên mặt đất,
thản nhiên nói: “Ma Quân Thái Vu hình như bị phong ấn lâu lắm rồi, không biết rõ tình hình hiện tại. Bản cung là Vương Mẫu nương nương của Tiên
giới, là thê tử kết tóc của Nhuế Hạng, tiên hào là Dao Quang. Ngài muốn
tìm A Quỳnh, xem ra không có ở chỗ này”.
Thái Vu đứng thẳng dậy,
tay chậm rãi nắm thành nắm đấm, rụt lại ở bên hông. Gió đêm thổi qua,
mái tóc dài tung bay hỗn độn ở phía sau.
“Nhuế Hạng chỉ là một
tướng quân nhỏ bé, không xứng với nàng”. Trước khi Thái Vu bị phong ấn,
Nhuế Hạng đúng là một tướng quân, có điều cũng đã qua mấy trăm vạn năm,
chẳng lẽ ông ta định không cho người ta thăng quan à.
Vương Mẫu
nương nương giương mắt lên nhìn, đi đến bên cạnh Ngọc Đế, sóng vai đứng, đưa tay cầm tay ngài ấy, quay đầu lại nói với Thái Vu: “Ngài sai rồi,
xứng hay không không phải do ngài nói, cũng không phải cho ngài ấy quyết định, mà là do tôi”. Y bào của bà bị gió thổi tung bay, ống tay áo rộng bay bay trong gió, “Bản cung cảm thấy, Nhuế Hạng rất tốt. Không nói đến chuyện ngài ấy bây giờ đã là đương kim Ngọc Đế, cho dù là một phàm
nhân, thì cũng có sao đâu?”.
Bà La Già ho khan hai tiếng, nói với Thái Vu: “Phụ Quân, có thể giết Ngọc Đế trước”.
Thái Vu đứng tại chỗ, gương mặt lạnh lùng như một tảng băng, gió đã ngừng thổi, mà tóc ông ta vẫn tung bay trong không trung.
Bà La Già tiếp tục nói: “Phụ Quân từng dạy con, không thể nhân từ, chẳng
lẽ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, Phụ Quân lại động lòng
trắc ẩn ư?”.
Tóc Thái Vu càng lúc càng bay cao hơn, dàn trải ở
sau lưng, giống như một cánh chim màu đen, viên bảo thạch màu lam ở giữa trán càng tỏa ra ánh sáng chói lòa hơn.
Phụ thân run rẩy, nắm chặt kiếm trong tay, dồn sức chờ ra tay.
Tôi giữ cổ tay phụ thân, lặng lẽ lắc đầu. Pháp lực của Thái Vu thâm sâu khó lường, năm xưa Thượng thần Đông Hạo phải liều chết mới phong ấn được
ông ta, dựa vào pháp lực còn kém Thượng thần Đông Hạo rất nhiều của phụ
thân, tuyệt đối là không đấu lại Thái Vu, chỉ có nước chịu chết thôi.
Vương Mẫu nương nương nhẹ nhàng bước từng bước, đứng chắn trước mặt Nhuế
Hạng, ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Thái Vu. Nhuế Hạng lại dùng sức, kéo Vương Mẫu nương nương về phía sau, che chở ở phía sau lưng mình.
Tôi
khe khẽ cười, cố nhịn cảm giác đau đớn trong ngực xuống: “Đến lúc này,
ngài ấy vẫn còn để ý đến thân phận Ngọc Đế uy nghiêm của mình, quả nhiên là người cổ hủ”.
“Cũng không phải hoàn toàn như thế, qua chừng
ấy năm, ngài ấy vẫn có thể chịu đựng được, cũng coi như là có một loại
năng lực khác đi”. Phụ thân thở dài, “Từng có một đêm Nhuế Hạng uống
say, lôi lôi kéo kéo phụ thân khóc lóc, nói ra những chuyện bình thường
sẽ không bao giờ nói ra, chắc là thật sự đau lòng”.
Tôi kinh ngạc, rồi cũng thở dài theo phụ thân.
Ánh sáng từ viên bảo thạch ở giữa trán Thái Vu dần nhạt đi, tóc trở nên mềm mại bay tán loạn ở phía sau lưng. Ông ta nhìn sâu vào mắt Vương Mẫu
nương nương, một lúc lâu sau không nói được câu nào.
“Năm đó Ngô
nghĩ chỉ cần thắng thiên quân vạn mã là nhất định có thể khiến nàng hồi
tâm chuyển ý, bây giờ Ngô cuối cùng cũng đã hiểu Ngô sai ở đâu rồi.
Thiên quân vạn mã cũng chẳng bằng một tướng quân nhỏ bé như anh ta”.
Thái Vu quay người, bước từng bước một ra ngoài, “Ngô ở dưới chân núi
Cửu Nghi chờ nàng sáu trăm vạn năm, Ngô chưa từng hối hận, sau này cho
dù có ngàn ngàn vạn vạn lần sáu trăm vạn năm, Ngô cũng không hối hận”.
Thái Vu đứng thẳng người, nhưng sao tôi lại rõ ràng cảm thấy cảm giác đau thương quanh quẩn quanh ông ta.