CHƯƠNG 3:
Editor: Javiko
Buổi tối đợi đến thời gian tiểu quán chủ chắc chắn không có khách nữa, Lý Cường lại lái xe đến quán hình xăm. Tiểu quán chủ đã bắt đầu thu thập dụng cụ chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, chuông gió ở cửa thanh thúy vang vài tiếng, y nghĩ đã trễ thế này còn có có ai đến nữa, vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt lưu manh của Lý Cường.
“Ôi chao, còn chưa nghỉ sao, vừa vặn, hắc hắc, giúp ta đem cánh bên này xăm cho hết nha, ngươi nếu không làm chẳng lẽ để nó thành thiên thần gãy cánh sao.”
Hắn nói vài câu liền chọc tiểu quán chủ nhịn không được xì cười, vui vẻ nửa ngày mới nghẹn đỏ mặt nói: “Liền. . . Liền ngươi như vậy, còn thiên thần gãy cánh nữa, da mặt của ngươi cũng thật dày.” Y nói xong nhớ tới những việc phát sinh ngày đó, ánh mắt dấu không được ngượng ngùng, bồi thêm một câu: “Ngươi. . . Ngươi chính là cái đại *** đản, kia. . . ngày đó… .”
“Ngày đó, ngày đó làm sao vậy? Đừng nói ngươi không hề thích nha, bắn so với ta còn nhanh, nghe ta một câu, bệnh không kéo dài được này của ngươi phải trị nha, việc này còn quan hệ tính phúc về sau của ta đâu.” Lý Cường nói xong đem quần kéo xuống lộ ra quần lót màu đen bên trong ghé vào trên ghế nằm. Hắn chỉ vào nửa hình xăm kia cho y xem: “Ngươi nhìn đi thật khó coi, chạy nhanh lại đây bổ sung cho ta .”
Tiểu quán chủ nghe nam nhân phát ra *** ngôn lãng ngữ, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể khỏe mạnh ở trên ghế nằm kia của nam nhân, nửa cánh tay tinh tráng lộ ra từ trong tay áo phông, dưới áo là sáu khối cơ bụng cùng quần lót màu đen khiêu gợi đã gồ lên độ cong.
Tiểu quán chủ cảm thấy trong lỗ tai ầm ầm tất cả đều là tiếng tim đập của mình, căn bản nghe không rõ nam nhân đóng mở miệng đang nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm thân tể kiện mỹ của nam nhân đứng nguyên như đóng cọc ở tại chỗ.
Lý Cường nhìn bộ dạng ngốc ngếch kia của y, hắc hắc vui vẻ nói: “Làm sao vậy, xem choáng váng sao, nếu thích ta đây liền thoát hết cũng không có vấn đề gì, ngươi có thể lấy lại tinh thần trước đến xăm hình cho ta sao?”
Tiểu quán chủ bị hắn nói như vậy mặt nhất thời liền đỏ thấu, trái tim y lấy tần suất hai mươi năm qua chưa từng xuất hiện mạnh mẽ nhảy lên, tuy rằng y không phải thực hiểu được sao lại thế này nhưng là y cảm thấy tên lưu manh này đối với y thật bất đồng, giờ khắc này y làm ra một quyết định đủ để y hối hận cả đời ── y mơ mơ màng màng xoay người sờ lên bộ ngực đập thùng thùng của mình, sau đó chậm rãi đi tới phía trước đem cửa đóng lại, đem chốt kéo xuống dưới… Đúng vậy, đồ ngốc này đi chốt cửa đem bản thân cùng cái đại *** đản nhốt tại cùng nhau! …
Lý Cường vừa thấy tiểu quán chủ đóng cửa liền nghĩ hôm nay có cơ hội nha, tiểu quán chủ này hôm nay như thế nào thức thời lại chủ động như vậy. Bộ não tràn ngập phế liệu của hắn không tự giác tuyệt trần đi theo phương hướng thiếu nhi không nên xem mà suy nghĩ, quần lót nửa mở dưới thân gồ lên một cái bọc nhỏ.
Tiểu quán chủ thu thập tốt dụng cụ trong thùng, lại lấy ra tập ảnh nhìn xem hình vẽ kia, sau đó mặc lên tạp dề, đem di động trong quần chuyển đến cái túi phía trước tạp dề.
Lý Cường nằm trên ghế, hai tay gối đầu nhàn nhã bắt chéo chân chân, nhìn hắn không giống như là đến xăm hình mà là đến mát xa mới đúng. Tiểu quán chủ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ngượng ngùng nhìn chằm chằm quần lót màu đen của nam nhân không biết phải làm sao, lộ ra không đầy đủ như vậy căn bản không thể xăm tiếp nha. “Kia. . . . Cái kia, đại *** đản, ngươi. . . quần lót của ngươi.”
Tiểu quán chủ cúi đầu vươn một ngón tay trạc trạc xương hông còn treo quần bò của nam nhân. “Che hết thế này, ngươi. . . ngươi làm cho ta xăm thế nào a.”
“Hắc, ngươi còn cho ta đặt biệt danh? Đừng nói chứ ta liền thích biệt danh này, ngươi chờ ta ngẫm lại nha, ta cũng đặt cho ngươi một cái.” Nam nhân vừa nói vừa đứng lên đem quần kéo xuống, quần rơi xuống đất nổi lên một tiếng vang, hắn vừa nhấc chân liền đem quần bò cùng quần lót đá bay .
Dương vật hơi cương nằm dưới bộ lông nồng đậm giữa hai chân nam nhân chỉa thẳng lên đối với tiểu quán chủ, ánh mắt tiểu quán chủ không chú ý nhưng tai y vẫn là nghe rất rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của y lập tức đỏ bừng, y vươn tay xoa xoa nửa hình xăm vẫn còn đỏ nằm bên xương hông của nam nhân, cơ bắp căng chặt cùng làn da trơn bóng của nam nhân hấp lòng bàn tay y, làn da ấm áp khiến tay y như bị bỏng.
Tay chân tiểu quán chủ hàng năm đều lạnh lẽo, tay y vừa sờ lên Lý Cường, Lý Cường liền không tự chủ được run rẩy cả người, thầm nghĩ tay tiểu quán chủ này như thế nào lạnh như vậy đâu.”Tay ngươi sao lại lạnh như vậy? Lần trước hình như cũng giống như vậy.”
Trong lời nói của Lý Cường lộ ra quan tâm, tiểu quán chủ cũng chậm chậm trầm tĩnh lại, nhuyễn nhu thấp giọng nói: “Thân thể ba mẹ ta không quá tốt, lúc mẹ ta có ta trong nhà cũng không mua được những thứ dinh dưỡng hay thuốc bổ gì đó.”
Tiểu quán chủ cầm lấy súng xăm phác họa nửa còn lại của bản vẽ, sau đó nói tiếp: “Có mang không đến 9 tháng liền sinh non ra ta, mẹ ta nói lúc mới sinh ta vừa gầy vừa nhỏ, giống một con khỉ nhỏ nhưng lại rất im lặng không khóc không nháo, mỗi ngày chỉ có ngủ mà thôi, sữa cũng không ăn nhiều.”
Khóe miệng tiểu quán chủ hiện ra một cái tươi cười: “Sau lại ba ta làm cái sinh ý nhỏ, điều kiện kinh tế xem như được cải thiện, ít nhất ăn mặc không lo, từ nhỏ cái gì cũng dành cho ta, mẹ ta cũng không bắt buộc ta phải gắng học tập. Mẹ ta thường nói ta sống thường thường thản nhiên thân thể khỏe mạnh vui vẻ là được, không cần phải lao lực để quang tông diệu tổ.”
Lý Cường nghĩ nghĩ liền vươn tay sờ lên tóc tiểu quán chủ, nhẹ nhàng ma sát những sợi tóc mềm mại kia, tiểu quán chủ hút mũi hai cái, tay tiếp tục làm việc miệng lại nói tiếp: “Lên trung học, hai người bọn họ quyết định đi ra ngoài du lịch đền bù lại tuần trăng mật, lúc còn trẻ không có tiền hưởng thụ bây giờ ba ta tất cả đều muốn bù lại cho mẹ ta, trên đường trở về… tai nạn xe cộ, sau đó. . . . . liền chỉ còn lại ta một mình sống .”
Tiểu quán chủ hút hấp cái mũi, nước mắt không nhịn được nhỏ xuống nam nhân dưới thân.
Lý Cường cảm giác bị nước mắt từ tiểu quán chủ nhỏ xuống nóng bỏng sinh đau, cái nóng từ trên làn da đốt thẳng tới trong lòng, bàn tay nắm tại bên người cầm nhanh rồi lại buông ra, miệng lưỡi hắn bình thường trơn tru vậy mà thời khắc mấu chốt lại nửa cái rắm cũng phóng không ra. Hắn đau lòng xoa nhẹ đầu tiểu quán chủ, nghẹn nửa ngày mới nói: “Về sau. . . . . có ca thương ngươi.”
Tiểu quán chủ mạnh ngẩng đầu, trong mắt đều là nước mắt mơ mơ hồ hồ. Y nhìn đến nam nhân đang gắt gao theo dõi y, trong mắt lộ vẻ đau lòng. Tiểu quán chủ cùng hắn đối diện một hồi mặt liền trướng càng đỏ, vội vàng chạy nhanh cúi đầu nhìn hình xăm mới xăm một nửa, súng xăm trong tay lắc lư nửa ngày liền trượt xuống.
“Nói. . . Nói cái gì đâu, ngươi ngươi. . . . .” Tiểu quán chủ lắp ba lắp bắp càng nói càng gấp, súng xăm trong tay không có nặng nhẹ, nâng tay lên lại hung hăng đâm Lý Cường một chút.
“Ngao! Ta thao! !” Cái này liền khiến Lý Cường đau đến nửa người trên xoát một cái liền dựng thẳng lên, chạy nhanh che vùng bị trọng thương. Không khí ấm áp thương cảm phia trước bị hắn hét lên một cái liền bay sạch sẽ: “Ô ô, ngươi không thể như vậy nha, ca an ủi ngươi vậy mà ngươi còn nhớ rõ chuyện lần trước liền muốn phế đi vũ khí của ca có phải hay không, ngươi thật nhẫn tâm!”
Lý Cường khóc lóc ôm bộ vị bị thương ghé vào trên ghế nằm chơi xấu, tiểu quán chủ nhìn hắn kêu thành như vậy nghĩ đến chính mình thực làm bị thương hắn, gấp gáp đứng lên vây quanh ghế nằm chuyển động, “Chạy nhanh làm cho ta xem xem ta đâm đến chỗ nào? Ta. . . Ta thật sự là không chú ý, mau làm cho ta xem xem, ta thực không phải cố ý nha.”
Tiểu quán chủ lo lắng vừa muốn rơi nước mắt, nam nhân mới vừa tru lên kia liền nhảy dựng lên, y cảm giác chính mình thật hoa mắt, lúc lấy lại tinh thần bản thân đã nằm ngã ở trên ghế nằm, nam nhân ở mặt trên đang đè nặng lên người y.