Tính Sư

Chương 54: Chương 54: Đinh – 8






Sau khi chứng thực suy đoán trong lòng mình, Tần Giao nán lại nhà Phùng Chí Xuân thêm mấy phút rồi liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vẻ mặt người đàn bà rõ ràng khá thất vọng, bà ta cố giữ y lại ăn tối nhưng vẫn bị cự tuyệt, đành lưu luyến tiễn y ra đến cửa. Lúc hai người chuẩn bị chia tay, Tần Giao cúi đầu nhìn ba con chó đang ăn ngon lành trong cái thau đặt trước cổng, đọan hỏi:

“Bà làm gì vậy?”

“Không…… Không có gì, chỉ…… đặt ở đó cho lũ chó đi ngang qua thôi…… quanh đây nhiều chó hoang lắm……”

Vì nhớ kỹ lời hứa với Tấn Hành nên Phùng Chí Xuân chỉ dám khúm núm giải thích như vậy với y. Tần Giao im lặng nhìn bà ta, lát sau, y khẽ nheo con ngươi màu xám rồi gật đầu, một mình bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Tưởng chừng y đã đi rồi, nhưng lúc gần đến đầu ngõ không một bóng người, y bỗng dừng bước chân.

Tần Giao vừa dứt câu “Mọi việc làm đến đâu rồi”, một cái bóng đen náu mình trong tường nãy giờ luôn theo sau y cũng từ từ tiến sát lại gần. Tà túy nọ không hiện rõ thân hình cụ thể, chỉ nhìn thấy một cái đuôi to bự lúc lắc phía sau, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười:

“Xin Túy Quân cứ yên tâm, kế tiếp tứ bề xung quanh sẽ có bộ hạ hỗ trợ theo dõi, *Huyền Khâu giáo úy nguyện xông pha khói lửa vì ngài, quyết không chối từ……”

“Vậy xin làm phiền nhé?”

“Dạ đâu có gì, phụng sự Túy Quân vốn là trách nhiệm của thần mà…… Có điều thần nghe nói mầy ngày nay lũ sâu mọt ở Túy Giới vẫn đang tìm kiếm Tiểu Túy Chủ khắp nơi, thế cục mà ngài bày sẵn cũng đã đến lúc dùng đến rồi, con lợn mập họ Trương kia cũng không sống sung sướng phè phỡn được bao lâu nữa…… Trước đó ngài giết Nhện nữ, hủy ngõ Chó, thiêu túy sào, còn giữ Tiểu Túy Chủ trong tay, bây giờ chỉ cần lừa Lão Long Vương để lấy lại được sừng rồng là toàn bộ bộ hạ của ngài ở hai nơi Xích Thủy, Huyền Khâu sẽ cùng vùng lên vào đợt túy triều tiếp theo, làm thịt bọn ngu xuẩn thừa cơ ngài vắng mặt mà làm mưa làm gió suốt bao năm qua. Đến lúc ấy, chẳng phải Túy Giới và nhân gian sẽ đều do Túy Quân ngài làm chủ hay sao……”

Tần Giao đứng khuất trong bóng tối, gương mặt không hiện quá rõ ràng. Lời nịnh hót của Huyền Khâu giáo úy khiến khóe miệng y hơi nhoẻn lên, từ hồi còn trong tù y đã bắt đầu trù tính một số việc, bây giờ rốt cuộc cũng có hiệu quả rồi, đây quả thật là việc rất đáng mừng. Sau một thoáng cụp mắt liếc nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình, y bèn thong dong cười nói:

“Mấy câu khách sáo không cần ta phải nói nhiều với ngươi nữa chứ, một mình Trương Bỉnh Trung không đáng sợ, mà phiền phức là mấy lão túy quỷ chống lưng cho gã ta, sau này Huyền Khâu và Xích Thủy có được rạng danh ở Túy Giới hay không là phải nhờ vào chính ngươi đấy…… Trương Bỉnh Trung lúc trước giúp mấy lão túy quỷ kia giăng bẫy anh họ Trương Phụng Thanh của gã, còn tiện thể hãm hại luôn cả ta, bao năm qua gã cứ tưởng ta không biết gì, nhưng món nợ này ta nhất định sẽ tính sổ rạch ròi với gã. Nếu ngươi có thể tự tay chặt đầu gã dâng lên cho ta, rồi giúp ta lột da gã ra, vậy thì ta đương nhiên sẽ phong cho ngươi làm Huyền Khâu tướng quân rồi……”

Lời Tần Giao nói khiến Huyền Khâu giáo úy xao động không thôi, nhiều năm trước hắn quyết định đi theo Tần Giao, chính là muốn tương lai sau này biến quê hương Huyền Khâu của mình từ một địa phương nhỏ trở thành đô thành lớn mạnh của Túy Giới. Huyền Khâu giáo úy đang hưng phấn nghĩ thầm ngày mình nổi danh sắp tới rồi, chợt nghe Tần Giao chậm rãi hỏi:

“Nói đi, đã tìm được vị trí của Tiểu thị chưa?”

“Vâng, đã tìm được rồi ạ, cô ta hiện đang ở thành phố này, nghe đâu thường xuyên đi cùng một con chó. Thật ra cũng không khó tìm, nhưng có lẽ trước kia Đăng Tâm từng giở trò gì đó nên hành tung của cô ta mới khó xác định như vậy. Đêm nay bao giờ tìm thời cơ bắt người, thần sẽ lập tức sai đám tiểu hồ thông báo cho ngài.”

“Ừm, chuyện kia thì sao?”

“Dạ…… Ý ngài muốn nói đến năm sinh và lai lịch của tên tính sư kia ư?”

“Tìm được chưa?”

“Rồi ạ, tìm thì có tìm được, nhưng không giống suy đoán trước đó của ngài lắm. Ngài cũng biết đấy, hồ ly nương tử ở Huyền Khâu hay thích đến nhân gian để bắt trộm trẻ con mới chào đời, nhưng khác với mụ Cẩu Mẫu độc ác, bọn họ thường chỉ mang trẻ con về ổ hồ ly chơi một lúc rồi sẽ trả về cho mẹ đứa bé, còn âm thầm đặt một món quà nhỏ ở đầu giường……”

“Thì?”

“……Có vài đứa trẻ không dễ bắt trộm được, nhiều năm trước, ở Huyền Khâu chúng thần có một vị hồ ly nương nương đã gặp phải chuyện này…… Bà ta nói mình già cả mắt mờ nên chạy đi bắt trộm đứa bé nhà tính sư, kết quả bị mười mấy lão tổ tông từ đâu xông ra đánh đuổi, suýt thì mất mạng, song cuối cùng bà ta vẫn nhớ được tên của đứa bé trắng tinh kháu khỉnh kia, cái tên ấy được mẹ nó thuê lên tã lót, là hai chữ……”

“Là gì?”

“Tỏa Dương, không biết họ, nhưng chính là hai chữ Tỏa Dương này.”

“……Không sai chứ?”

“Không đâu ạ, bà hồ ly già kia đã chính mắt nhìn thấy.”

Câu trả lời chắc chắn của thuộc hạ lại một lần nữa phá vỡ suy đoán trước đó của Tần Giao, vẻ mặt y trở nên đăm chiêu, Huyền Khâu giáo úy cũng không biết mình có nói sai hay không, chỉ cẩn thận cười thưa:

“Theo thần thấy thì Tấn đại thiếu gia ắt hẳn là một người bình thường, đám tiểu hồ của thần đã đi theo ngài ấy hồi lâu, thật sự không phát hiện ra vấn đề gì cả……”

“……Cậu ấy là người Tổ Long đích thân chọn cho ta, thậm chí có lúc ta cảm thấy, sở dĩ ta phải ngồi tù lâu như thế, rất có thể là vì khi đó cậu ấy vẫn chưa trưởng thành, cho nên Tổ Long mới phải tìm một chỗ giam ta lại trước, chờ cậu ấy đến tuổi thích hợp kết hôn rồi mới thả ta ra…… Nhưng ông ta nhọc lòng gán ghép cho ta và Tấn Hành một mối nhân duyên như vậy, ngươi nghĩ…… Tấn Hành thật sự chỉ là một người bình thường không hay biết gì ư?”

“Dạ, chuyện báo ân, chẳng lẽ không phải nên tìm một phàm nhân thì mới hợp tình hợp lý hay sao…… Trong thoại bản đều viết như thế cả mà…… Hơn nữa việc này cũng chứng minh ngài ấy hẳn không phải…… Nhưng mà, trước đó Túy Quân nhiều lần bảo thần tìm cách chứng thực chuyện này, rốt cuộc là muốn chứng minh cái gì……”

“Ngươi cảm thấy ta muốn chứng minh cái gì?”

Nụ cười của Tần Giao khiến người ta bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi, Huyền Khâu giáo úy nhất thời chẳng dám suy đoán ý nghĩ của y, chỉ biết lo lắng trong im lặng. Là bộ hạ cũ của y, hồ ly tướng công cũng rất để tâm đến việc này, cuối cùng hắn khẽ bẩm:

“……Thần cũng không dám suy đoán lung tung, song trước nay ngài quan tâm đến Tấn thiếu gia như vậy, không giống như chỉ vì tìm kiếm manh mối về sừng rồng. Mà việc ở Túy Giới vẫn chưa xong, bây giờ Túy Quân còn muốn tìm lại trái tim của mình…… Trong lòng ngài hi vọng Tấn đại thiếu gia là người bình thường, đúng không ạ……”

Câu hỏi của Huyền Khâu giáo úy kéo Tần Giao ra khỏi dòng suy tư. Kỳ lạ là, dường như chính y cũng chưa từng suy nghĩ về vấn đề này. Tần Giao đứng tựa vào tường, khẽ chuyển động con ngươi lạnh lẽo, đoạn giơ tay lên vuốt đuôi mày của mình, rồi cười đáp một câu chẳng liên quan:

“Hồi nhỏ lúc còn chưa mọc sừng, thi thoảng ta lại muốn ăn sống vài con ếch dưới sông cho đã nghiền, khi ấy ta cũng không biết đó là vì huyết thống Tần thị của ta, chẳng qua là thấy mấy quyển sách viết cho lũ trẻ con toàn nói, ếch là bạn tốt của con người, có thể ăn sâu bệnh, cho nên ta chưa bao giờ cho phép mình ăn chúng……”

“Nhưng sau đó lại nghe nói nó còn có rất nhiều tên khác, có lúc không nhịn nổi ta cũng sẽ ăn chút cá tôm sống cho đỡ thèm, rồi lại cảm thấy bị lừa dối, thế là dứt khoát không nhẫn nại nữa, cứ ăn luôn một lần cho sảng khoái…… Cho nên nếu như ếch chỉ là ếch thì ta mới có thể không kiêng dè mà thích nó cả đời, còn nếu nó còn có cái tên nào khác mà ta không hề hay biết, vậy thì ý nghĩa của chuyện này sẽ hoàn toàn khác biệt……”

“Dù cho lòng không nỡ, nhưng ta cũng chỉ có thể cắn nuốt nó từng miếng từng miếng một…… Lời ta nói là có ý gì, đã nghe hiểu chưa?”

……

Bởi vì tối nay Tần Giao phải làm ca đêm nên sau khi nói chuyện với Tiểu Ngũ Uẩn xong, Tấn Hành liền đi đón cháu trai tan học và đưa nó về thẳng ngôi nhà cũ mà đã lâu rồi mình chưa trở lại.

Lúc về đến nhà, dì Trương đi ra từ trong bếp, lấy dép lê cho Trường Minh rồi cầm cặp sách cho thằng nhóc con này chạy ù vào phòng khách xem hoạt hình, thấy tuy Tần Giao không về cùng nhưng khí sắc Tấn Hành có vẻ không tệ, dì Trương cũng vui mừng ra mặt. Tấn Hành từ tốn hỏi dì Trương:

“Lão gia có nhà không?”

“À, ông cụ đang ngủ trưa, vẫn chưa dậy.”

“Nhĩ Đóa đâu rồi?”

“Dạ, tôi cũng không biết nữa. Dạo này nó cứ trốn ở chỗ nào ấy, chỉ khi đến giờ cơm mới tự chạy ra, tôi tìm khắp nhà mà chẳng thấy nó đâu, nhưng có lúc vẫn nghe tiếng nó kêu meo meo, có khi nào nó già đến mức bị trầm cảm rồi không? Ôi trời, tính ra năm nay Lão Nhĩ Đóa cũng hai mươi hai mốt gì đó rồi, mèo có thể sống lâu như vậy được sao……”

Tấn Hành: “……”

Nỗi lo lắng và nghi hoặc của dì Trương dì tỏ rõ hết lên mặt, song Tấn Hành biết vì sao hàng năm cứ đến thời gian này là lão tổ tông nhà mình lại phát điên phát rồ như vậy, cho nên hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ mím môi nhìn lên lầu bảo:

“……Tôi lên thư phòng một lát, trước khi ăn tối đừng gọi tôi nhé.”

“A…… Vâng thưa đại thiếu gia, vậy lúc nào đến giờ cơm tôi sẽ gọi cậu.”

Dì Trương gật đầu trả lời, không hề cảm thấy có gì khác thường, chỉ dõi mắt nhìn Tấn Hành một mình đi lên lầu. Đã lâu không về nhà, Tấn Hành quen cửa quen nẻo tiến vào thư phòng của mình, sau đó khép cánh cửa sau lưng lại. Theo bước chân của hắn, bức họa hành cung Tấn quốc treo chính giữa hai hàng tranh cổ liền lóe lên một luồng sáng kỳ dị, rồi tự động mở ra cho hắn một con đường chẳng biết dẫn đến cung điện hoa lệ ở nơi nào.

Từ hồi còn rất nhỏ, Tấn Hành đã bắt đầu cất giấu trong thư phòng nhà mình cánh “Cửa” thuộc về Tấn thị, qua nhiều năm như vậy hắn kỳ thật rất hiếm khi tiến vào đó, chỉ ở năm 20 tuổi cập quan mới đi vào bên trong để nhận lấy cái tên “Hành” được đích thân lão tổ tông Trùng Nhĩ nhà mình ban tặng cho.

Bí mật này Tấn Hành chưa từng kể cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả Liêu Phi Vân thân thiết với hắn và cũng biết rất nhiều chuyện của nhà bọn họ. Là một người thủ vệ gánh vác trách nhiệm trọng đại, không thể có bất cứ sơ sót nào, rất nhiều lúc vì hoàn thành chức trách của mình mà hắn nhất định phải liên tục đi qua cánh “Cửa” của các dòng họ, chỉ tiếc từ khi “Chìa khóa cửa” biến mất, cho tới nay Tấn Hành không thể chân chính đi tới nơi xa xôi phức tạp trong Họ Vạn Gia, chạm tới bí mật sâu xa nhất của quyển thư tịch dòng họ thần bí này được nữa.

“Công tử Hành…… Công tử Hành từ bên ngoài Cửa trở về……”

Dọc đường đi, không quản đám cung nhân ngạc nhiên luống cuống kia, Tấn Hành vẫn trực tiếp đi qua cửa cung cổ kính xưa cũ. Lúc này đô thành Tấn quốc đang phủ đầy tuyết trắng mịt mù, theo những bông hoa tuyết rơi trên vai, quần áo và mái tóc vốn có của Tấn Hành cũng hóa thành áo bào trắng tinh mang hoa văn tiên hạc và một mái tóc dài trắng xóa rủ xuống tận hông.

Dưới màn mưa tuyết, hắn chống gậy đi tới cung điện đã sớm biến mất khỏi dòng lịch sử, nay chỉ có thể lưu giữ lại ở nơi đây. Phía đằng xa, thanh niên mặc vương bào đang nằm say khướt trên vương tọa vừa uống rượu vừa ngắm cung nga múa cũng nhìn thấy hắn. Lão tổ tông Tấn gia Tấn Trùng Nhĩ ngày thường chẳng chịu làm chính sự, chỉ đến giờ cơm mới xuất hiện ở nhà Tấn Hành để lĩnh phần cơm mèo của mình, bấy giờ nó bèn ngất ngây cười khúc khích với cháu nhỏ của mình, còn ngoắc ngoắc tay bảo:

“Tấn meo —— Sao tự dưng con lại meooo —— tới đây —— “

Tấn Hành: “……”

✿Tác giả có lời muốn nói:

① Huyền Khâu giáo úy: Hồ ly, con này là đực.

② Tân Điền, nghe nói nước Tấn có rất nhiều đô thành, đây là một trong số đó.

———————

Được rồi được rồi, lần này thật sự sắp tiến hành vạch mặt rồi, mọi người chớ vội chửi nhân vật, có chửi thì chửi tôi đây này khụ khụ……. Bởi vì…… đây là lần đầu tôi thử viết kiểu nhân vật phản diện như thế này, cho nên ban đầu tôi cũng rất lo mọi người sẽ không ngấm nổi, nhưng sau lại nghĩ nếu đã thiết lập ra rồi thì vẫn nên viết ra.

Hơn nữa trước đó tôi không chỉ một lần từng nhấn mạnh rằng mợ thật sự là phản diện phản diện phản diện, bao gồm cả bài đồng dao về xà lang cũng là thật, cậu ấy không chỉ có lập trường tà ác hỗn loạn mà còn chẳng nói thật một câu nào, cậu ấy thật sự chính là boss lớn nhất trong truyện này nếu không kể boss cuối…… Cho nên đừng trông cậy vào tam quan của mợ, mặt khác cũng không cần thương xót cho cậu cả đâu…… Cậu cả mà ngốc như thế thật thì đoạn sau còn chơi kiểu gì được…… Dù sao cũng không quá ngược đâu ha ha yên tâm……

Editor: Đây là bà tác giả thích nhắn gửi nhất t từng edit, có tâm vl chap nào cũng giải thích tình tiết, lâu lâu thêm mấy cái fact nhỏ thú vị nữa chứ. Ví dụ như bả bảo hình tượng mợ trong tưởng tượng của bả chính là giống Mại Dược Lang trong Mononoke, vừa đẹp trai vừa tà mị, oigioioi tác giả nói chuẩn quá xem phim đổ anh bán thuốc đứ đừ. Bà con ai chưa xem thì xem ngay đi nhé, anh bán thuốc xinh đẹp tuyệt vời, bộ anime có phong cách siêu độc đáo luôn, xem gần chục năm rồi vẫn mê!

mnnk

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.