Ngoài cửa ngôi nhà ít người biết của một bác sĩ vườn tại thị trấn Đông Sơn, từ trong lớp màn cửa sổ nhuộm màu xanh đen đang vọng ra âm thanh như có sản phụ lâm bồn.
Một lượng lớn mùi nước biển xen lẫn mùi máu người tanh tưởi tràn ra từ trong nhà, càng làm nổi bật điều kiện khám chữa đơn sơ nghèo nàn của nơi này, người sản phụ bên trong thì cứ kêu vọng ra ngoài những tiếng vừa đau đớn vừa bất lực.
Nhưng trong nhà, ngoại trừ tiếng dòng nước sóng sánh và tiếng thở hồng hộc nặng nhọc của một người phụ nữ, thì cũng chỉ có một giọng nói kỳ quái chẳng có dấu chấm, đang cất lên vừa bực bội vừa lắp bắp “Tốt lắm…… Nằm yên…… Đừng, đừng có rung! Không thì nước ối trong bụng…… trào hết ra ngoài bây giờ!”.
Cả buổi sau, người phụ nữ nằm sau bức màn, che kín tóc tai mặt mũi bằng vải liền thở hổn hển, nói bằng tiếng phổ thông lơ lớ, tỏ ra vừa sợ sệt vừa lo lắng:
“Bác sĩ, bác sĩ! Sao tôi cảm giác bụng mình chẳng đau chút nào hết vậy! Cứ như thể không hề mổ ấy! Bên tai còn có tiếng gió biển lồng lộng và tiếng nước nữa, tôi sắp…… sắp say sóng đến nơi rồi!! Ọe!! Ọeeee!!”
Vấn đề phức tạp kiểu này cần phải giải thích rất dài dòng, hiển nhiên vị bác sĩ cà lăm này không nói rõ ngay được. Lát sau, sau bức màn lay động kia vang lên một giọng nam bắt đầu giải thích cho sản phụ nọ, giọng nói này ôn hòa không giống giọng của vị bác sĩ nói lắp, cơ mà nghe cứ có mùi gian thương.
“Ầy, chị à, không sao không sao đâu, chủ yếu là do chị mang thai con trai, lại là lần đầu sinh con nên gió biển trong bụng đương nhiên sẽ to hơn của người bình thường một chút. Chị gắng chịu đựng, không đau lắm đâu, trận sóng gió này qua đi là đứa nhỏ có thể tự mình bơi ra rồi. Cơ mà nếu chị sợ quá thì có thể chi thêm chút phí khám chữa, như vậy chúng tôi đảm bảo đứa trẻ sẽ chào đời thuận lợi……”
“Ôi chao…… Con…… Con trai ư…… Phí khám chữa…… Được được được, thêm thêm thêm, chỉ cần có thể bảo đảm đứa nhỏ ra đời thuận lợi…… A…… A, bác sĩ ơi, nhưng sóng gió trên biển là gì vậy……”
“Chà, trước kia chị chưa từng nghe người già trong nhà kể ư? Hồn phách của người đã chết kiếp trước sẽ đầu thai vào trong nước, con trai sẽ biến thành cá biển tiến vào biển, con gái sẽ biến thành cá sông tiến vào sông, trai gái trên thế gian này đều từ từ lớn khôn trong vùng nước thuộc về riêng mình, đợi qua mười tháng, bấy giờ người mẹ với chiếc bụng chứa đầy ắp nước ối sẽ đón linh hồn con cái mình từ biển hoặc từ sông trở về. Hiện tại con của chị đang ở trong một vùng biển rộng lớn, để tôi tìm xem cu cậu này rốt cuộc trốn đến chỗ nào dưới biển rồi……”
Cuộc đối thoại này hơi quen quen, hình như mới cách đây không lâu Hoành Hành Giới Sĩ đã nghe chính miệng Long Quân nhà mình kể cho rồi. Lão cua già ngồi xổm đợi trước cửa nhà thai ngư ông, tay ôm vò cá mắm, ý nghĩ ấy khiến lão cứ thi thoảng lại ngó vào trong.
Sau nửa khắc, những động tĩnh liên tiếp bên trong rốt cuộc cũng nhỏ dần, rồi lại vang lên tiếng gì đó tương tự tiếng đuôi cá quẫy quẫy, cùng với tiếng cảm ơn rối rít của người nhà chồng sản phụ kia. Một người đàn ông ló đầu ra, mắt anh ta là một cặp mắt cá trắng đen rõ ràng, nửa gương mặt thì lấp lóe màu xanh trắng. Anh ta vẫy vẫy tay với lão, nói:
“……Xin lỗi đã để ông chờ lâu, mời vào.”
Nghe giọng nói thì có vẻ đây là một trong hai người vừa đỡ đẻ cho người phụ nữ kia, nhưng kỳ lạ là chẳng thấy tăm hơi vị bác sĩ nói lắp đâu cả.
Hoành Hành Giới Sĩ ngồi chờ ở cửa đã hơn nửa tiếng đồng hồ, nghe tiếng gọi, lão thở phào nhẹ nhõm, bước theo anh ta vào một gian phòng nhỏ khác, thấp giọng cười hỏi:
“Ừm, anh…… anh là thai ngư ông đúng không?”
“……Hả, ha ha, đúng ra mà nói thì thai ngư ông là cha của tôi cơ, chỉ là ông ấy đã mất nhiều năm trước rồi. Sau khi cha qua đời, tôi đi buôn thủy sản vài ngày, sau đó lại cùng bạn bè trong thôn đi bán đông trùng hạ thảo vài ngày, nhưng đều thất bại cả, thế là liền trở về làm bác sĩ theo như lời trăn trối của cha. Những người khác cũng bắt đầu gọi tôi bằng danh hiệu của cha tôi là thai ngư ông…… Ông không cần phải khách sáo đâu, trước đây tôi sinh ra ở Đông Sơn, bà con làng xóm đều gọi tên thật của tôi là Phạm *Thanh Chiêm. Mà ông tìm đến đây là có việc gì vậy, trong nhà có người sinh em bé hả, hay là đứa trẻ con nào cần khám bệnh?”
Bác sĩ Phạm Thanh Chiêm này có miệng lưỡi trơn tru ra phết, nhưng cái kiểu cách ăn nói thì chẳng đáng tin là bao. Dứt lời, anh ta khẽ ngẩng đầu lên quan sát cái vò cá mắm trong tay lão. Đầu anh ta hình tam giác giống đầu cá, cái miệng hẹp dài khép vào mở ra nom hơi quỷ dị, mà khi đôi mắt cá màu đen của anh ta nhìn thấy Dương Hoa đựng trong vò thì hơi khựng ra một thoáng.
Vị bác sĩ thai ngư không nhìn rõ tuổi tác này hướng tầm mắt nghi hoặc ra phía ngoài, im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng thắc mắc:
“……Mà này, sao tự dưng ông bỏ con bé vào cái vò cá mắm chi vậy……”
“……”
“Ồ, sợ để nó trong đây sẽ bốc mùi hả ha ha?”
Câu hiểu lầm cá mắm buồn cười này làm Hoành Hành Giới Sĩ lúng túng đằng hắng một tiếng, hồi lâu sau, lão vẫn chẳng biết nên làm sao để giải thích rằng đây chỉ là trò đùa dai của Long Quân nhà mình thôi. Lão vội xua tay, cười giả lả, đặt cái vò đựng tiểu nương nương đang say ngủ lên bàn, vừa chờ thai ngư ông đi tới vừa nói:
“Không, không phải thế, không phải sợ người nó bốc mùi, đây là tiểu nương nương nhà tôi…… Sáng sớm nay tự dưng con bé thấy đau đầu nhức óc, còn từ người hóa cá lúc đang ngủ mơ, cha nó bận việc ở bên ngoài rồi nên nhờ tôi tới hỏi anh xem bệnh tình nó ra sao. Có thể kê thuốc gì để tình trạng hiện tại của nó đỡ hơn không, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ……”
Phạm Thanh Chiêm lúc nào cũng trưng ra nụ cười tươi để chào đón người khác, nhưng vừa nghe lão nói thế, vẻ mặt anh ta bỗng trở nên quai quái, cũng liếc mắt quan sát Hoành Hành Giới Sĩ một lượt. Dù sao năm Dậu âm lịch cũng sắp kết thúc rồi, cả năm qua anh ta chưa từng thấy con heo chờ bị thịt nào ăn to nói lớn như vậy.
Phạm Thanh Chiêm vừa đánh giá áo quần của Hoành Hành Giới Sĩ vừa âm thầm suy tư, ban đầu anh ta còn chưa phát hiện có điều gì không ổn, nhưng sau đó mới thấy đằng có lão cua này có một luồng long khí mạnh mẽ màu vàng đen, khiến người ta chẳng cách nào ngó lơ được. Ông anh Thanh Chiêm trợn tròn hai mắt, thiếu điều sặc cả nước bọt, lập tức đứng dậy xoa xoa tay, đon đả nịnh hót:
“Ôi, ôi trời, vừa rồi…… vừa rồi không tiếp đón từ xa!! Nhìn…… Nhìn phong thái của ông thì hẳn là thư ký do long cung ở Xích Thủy phái đến đúng không…… Dạo gần đây Long Quân có khỏe không! Ăn uống có tốt không? Ngủ có ngon giấc không? Hay là vẫn như trước dây, bận bịu lo nghĩ cho hạnh phúc của đám tôm cá Đông Sơn chúng tôi? Năm nào tôi với A Nghiêu nhà tôi cũng đến lễ tế long vương để dâng hương nạp cống cho Long Quân của chúng ta, hi vọng ngài ấy vạn sự bình an, sống lâu trăm tuổi. Mà không biết Long Quân sẽ nán lại Đông Sơn bao lâu, chẳng hay ngài ấy có rảnh ghé thăm hàn xá để dùng bữa cơm đạm bạc chăng, tiểu nhân nhất định sẽ chực sẵn bên đường để nghênh đón a ha ha ha……”
Hoành Hành Giới Sĩ: “……”
Con cá gian thương này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, làm Hoành Hành Giới Sĩ giật giật khóe miệng, cạn lời không còn gì để nói. Song hôm nay lão đến là để khám bệnh cho Dương Hoa nên cũng chẳng hơi đâu phô bày quan uy răn dạy oắt con này, lão chỉ đành nở nụ cười giả lả hùa theo theo thằng cha không có y đức này, xua tay bảo:
“Ầy, Long Quân bộn bề công việc, nên tôi thấy vụ cơm canh gì đó thì miễn đi, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn khám bệnh cho tiểu nương nương, dù sao con bé cũng là hòn ngọc quý trong tay Long Quân mà, anh hiểu ý tôi là gì chứ anh Thanh Chiêm……”
“Dạ dạ dạ, hiểu hiểu hiểu!! Tôi khám ngay đây! Tôi khám ngay đây…… Ôi trời, tôi đúng là có mắt không tròng, vừa nãy chẳng nhận ra tiểu nương nương của long cung chúng ta……”
Nói rồi, cái tên Phạm Thanh Chiêm dẻo miệng này liền lập tức đứng lên, vừa cười niềm nở vừa suy nghĩ về Dương Hoa đang nằm trong vò, thân hình nho nhỏ, cả người phát sáng.
Mới đầu Phạm Thanh Chiêm chưa để ý lắm, nhưng sau khi nhìn rõ màu sắc đặc thù trên người nó và hoa văn màu trắng bạc trên vảy cá, anh ta bỗng đờ người ra, hai mắt trợn tròn. Một lúc sau, anh ta mới mím môi, bày vẻ mặt là lạ, vuốt cằm lẩm bẩm rằng:
“……Ôi, không, không thể nào, chẳng lẽ…… Không thể, chuyện này tuyệt đối không có khả năng…… Cô bé này……”
“Hả? Lại làm sao? Gì mà không thể nào cơ? Xảy ra vấn đề gì à……”
Ánh mắt sốt sắng hoảng loạn của Hoành Hành Giới Sĩ khiến Phạm Thanh Chiêm lặng đi, anh ta ngẫm nghĩ một hồi nhưng trong lòng kỳ thực không có cơ sở gì để kết luận cả, chỉ mơ hồ nhận thấy có gì đó bất ổn thôi, nên cũng không vội lên tiếng.
Anh ta chần chừ quay ra sau, cất tiếng gọi “Dương Nghiêu, em ra đây một lát”. Một chốc sau, vị “bác sĩ nói lắp” nãy giờ chưa lộ mặt mới vén màn lên, nghiêm mặt bước ra, dùng cái đầu nhỏ thó, cùng lắm chỉ 1m50 của mình mà nhìn xuống cá Thanh Chiêm và Hoành Hành Giới Sĩ, nói:
“Có…… Có việc gì…… sao……”
“……Không, không có việc gì cả, có khách quý đến nên gọi em ra gặp thôi, hơn nữa…… Có mấy vấn đề mà anh không dám chắc lắm…… Em ra xem cho vị tiểu nương nương đổ bệnh này đi, anh cảm thấy em nên tự mình xem xét.”
Anh ta ngoắc ngoắc tay, gọi thanh niên có vóc người thấp bé hơn mình rất nhiều đi lại đây. Hoành Hành Giới Sĩ tỏ ra lo lắng, đành đứng một bên chứ chẳng xen miệng vào nổi. Lão thấy thai ngư tác phong lưu manh này và con cá nhỏ chẳng biết là loài gì cùng tiến đến trước bàn, gõ gõ cái vò đựng Dương Hoa, rồi hết ngửi lại đến sờ.
Trong quá trình này, lão để ý biểu cảm của con cá nhỏ không rõ lai lịch kia chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc lại dần dần biến thành kìm nén và đau buồn.
Một lúc lâu sau, khi lão đã hơi sốt ruột, hai ngư tuý nọ mới ăn ý đồng loạt ngẩng đầu lên. Phạm Thanh Chiêm lại thì thầm gì đó với con cá nhỏ tựa trên vai mình rồi mới ngập ngừng cất lời:
“Ừm…… Ông cua…… Việc này liên quan hệ trọng, tiểu bối xin phép hỏi ông một câu, vị tiểu nương nương trong chiếc vò này có phải là…… một con cá tử tôn không?”
“Hả? Phải…… Nhưng có vấn đề gì vậy, chẳng lẽ sức khoẻ của tiểu nương nương nhà tôi bị sao ư? Lẽ nào…… là mắc…… bệnh nặng gì đó! Ôi…… Tôi biết về ăn nói kiểu gì với Long Quân nhà tôi, cũng chính là cha của tiểu nương nương đây…… Hầy!! Chuyện này…… Chuyện này……”
“Không không không, ông, ông hiểu lầm rồi, ông hiểu lầm rồi, ông đừng lo không ăn nói được với Long Quân…… Thật ra việc này hơi đặc biệt, tôi cũng không biết giải thích cụ thể cho ông ra sao, nhưng có mấy lời này tôi nhất định phải nói trước, chính là vị, ờm, vị tiểu nương nương này……”
Thấy Hoành Hành Giới Sĩ quýnh quáng tái hết cả mặt, cá Thanh Chiêm vội vàng xua tay ý bảo lão hiểu lầm ý mình rồi, nhưng anh ta ấp a ấp úng thế lại càng làm Hoành Hành Giới Sĩ sợ hơn.
Thanh niên thấp bé ngồi im lặng bên cạnh nãy giờ cũng hơi mất kiên nhẫn khi thấy tình cảnh này, cậu ta gạt Phạm Thanh Chiêm ấp úng ra, thở phì phò nói lắp bắp rằng:
“Nó, nó…… không bị sao cả.”
“Không bị sao á? Nhưng sáng sớm nay nó cứ kêu đau vảy…… Rồi đang yên đang lành ở nhà mà tự dưng……”
“Người…… Người hóa cá thì sẽ hơi đau, con gái mà, đều sợ đau cả, như thế là bình thường.”
“……”
“……Con bé, năm nay…… vừa tròn mười hai tuổi, hồi trước bị bỏ rơi ở sông, không ai cần nó, đúng thế chứ?”
“Hả, sao…… sao cậu biết?”
“Mười hai năm trước, mặt trăng màu đỏ, rất lớn, sau đó mấy người, đã nhặt được nó, đúng không?”
“……Ờm, rốt cuộc cậu…… làm sao biết được những chuyện này……”
Hoành Hành Giới Sĩ đâm ra hoang mang, bị thanh niên nhỏ con này hỏi như vậy, lão có cảm giác như mình đã chạm tới việc gì đó chẳng mấy tốt lành. Người thanh niên nói lắp nọ cố đè nén nỗi chua xót trong lòng, cậu ta cắn răng nhìn chiếc vò trước mặt một hồi, cứ lặng thinh mãi rồi mới chỉ vào chính mình, đỏ mắt nói:
“Bởi vì…… Tôi tên là, Dương, là Dương Nghiêu.”
“……”
“Đồng thời, cũng giống như nó, là một con…… cá tử tôn, may mắn sống sót vào…… mười hai năm trước, cũng chính là…… tộc nhân duy nhất của con bé…… trên cõi đời này.”
*
“……Mọi người làm ơn nhường đường chút, chớ chen lấn, bạn tôi đang chời tôi ngoài kia…… Đúng thế, bác gái ấy tạm thời không sao nữa rồi…… Có vẻ đồng tử kia đã chạy rồi……”
“……”
“……Vâng, tôi thật sự không lấy tiền đâu, mà mọi người mau đưa bà ấy đến trạm xá đi…… Thôi thôi, không cần, tôi không nhận đồ gì đâu…… Hoa quả rau dưa cũng không cần, vịt nhà tự nuôi cũng không cần…… Vâng, cám ơn nhiều…… Mọi, mọi người đừng khách sáo thế…… Việc nhỏ thôi mà……”
“……”
“Nước bùa? Bùa chú? Không…… Tôi không bán mấy cái đó…… Tôi cũng không biết vẽ bùa đâu…… Nhân duyên? Tôi…… Tôi không biết xem mà…… Thật đấy…… Mọi người chớ nên chen lấn…… Cám ơn……”
Tạm gác lại việc bên chỗ Dương Nghiêu và Hoành Hành Giới Sĩ, góc nhìn trở lại một nơi khác, bên ngoài khu chợ Đông Sơn, sau khi kết thúc sự kiện đồng hương trúng tà bất ngờ vừa rồi, Tần Giao và Tấn Toả Dương đang lánh ở một chỗ bên ngoài chợ để hội hợp với nhau.
Bọn họ vừa mới vất vả tiễn đi một tốp người dân nhiệt tình quá thể, trong đó chủ yếu là một mình Tấn tính sư chịu đựng áp lực từ quần chúng, còn Tần Giao chỉ khoanh tay đứng một bên xem trò vui, sống chết mặc bây, thi thoảng mới giải vây cho hắn một chút.
Sau khi bác gái trúng tà nọ tỉnh dậy, bà ta lại la hét một hồi rồi ngất đi, sau đó người nhà đã mau chóng chạy tới và đưa bà ta đến trạm xá trong thị trấn.
Nhìn tình trạng bà ta lúc được mọi người sốt sắng khiêng đi thì có vẻ triệu chứng trúng tà quái dị đó về cơ bản đã được giải quyết rồi, chỉ trừ việc…… bà ta vẫn nói năng lộn xộn, tinh thần thất thường, lời lẽ mê sảng.
【Cứu mạng!!! Cứu mạng!!! Các người…… Các người là ai!!! Lão Trịnh nhà tôi đâu!! Con gà trống giết người ấy đâu!! Ai cứu tôi với!!! A a a!! Tôi không muốn chết!!!】
【Chị Trương…… Chị kêu la cái gì vậy chứ…… Ôi trời ơi, chị Trương, chị đang nói mê sảng gì thế……】
【A a a…… Tôi không quen biết các người…… Tôi phải chạy khỏi đây…… Tại sao dù có chết cũng không thoát khỏi nơi này được…… Mặt trăng đỏ…… Xin mày đừng đuổi theo tao nữa…… Tôi phải làm sao mới thoát khỏi đây được…… Tôi không muốn sống ở chốn quái quỷ này như một cái bóng không có gốc rễ…… Dây trên chân tôi…… Không tháo ra được…… Ai…… Ai cứu tôi với……】
Rõ ràng chồng của người phụ nữ này mang họ Trương, bản thân bà ta cũng là người địa phương, sinh ra và lớn lên ở Đông Sơn, thế mà chẳng hiểu sao bà ta cứ gào thét những từ ngữ quái lạ ấy, điều này hiển nhiên đã khiến Tấn Tỏa Dương chú ý.
Tuy chỉ trong một thoáng ngắn ngủi nhưng hắn dám chắc rằng mình đã nghe được mấy từ mấu chốt là gà trống và mặt trăng đỏ, song lúc ấy trên chợ ầm ĩ quá, lát sau chồng con của người phụ nữ kia lại chạy tới nên Tấn Tỏa Dương cũng không thể nào điều tra tiếp được.
Nhưng cứ thế từ bỏ cơ hội điều tra manh mối này ư, đối với Tấn Tỏa Lương – người một lòng muốn tìm ra Công Kê Lang, điều ấy chắc chắn là không thể rồi.
Mặt trăng đỏ, gà trống, đây hiển nhiên là chỉ Công Kê Lang.
Nhưng dây trên chân? Cái bóng? Đây là chỉ cái gì?
Lẽ nào năm ấy thật sự vẫn còn người sống sót ư? Chẳng phải những người đó đều đã chết từ lâu rồi sao?
Ý nghĩ ấy không khỏi khiến người ta sinh lòng nghi ngờ, vậy nên sau đó hắn cau mày để cho người phụ nữ hôn mê kia rời đi rồi lưu ý địa chỉ cụ thể của trạm xá, xong việc thì bèn lẳng lặng lui đi, vờ như không có chuyện gì.
Vất vả lắm mới thoát khỏi mấy người dân quê đuổi theo chặn đường, hắn rốt cuộc cũng tìm được Tần Giao đang chờ ở ngoài chợ.
Rời khỏi chợ rồi, Tấn Tỏa Dương ngẩng đầu lên, thấy Tần Giao đang đứng một mình cạnh bức tường cũ đọng tuyết, dùng tay bốc bánh lúa mạch chiên tỏa hơi nóng hổi đút cho mấy con chó bản địa nhếch nhác dưới chân mình, xem ra y đã chờ hắn lâu lắm rồi.
“Gâu!! Gâu!!”
Bầy chó dựa sát bên cạnh Tần Giao, sủa tiếng không lớn, nghe như đang nũng nịu. Tần Giao cúi đầu, quay lưng về phía hắn, không thấy rõ biểu cảm y hiện giờ, song nom y có vẻ không ghét lũ chó bản địa xấu xí này, cứ hờ hững mặc cho chúng xúm lại tranh giành đồ ăn trên tay mình.
Tần Giao đứng một mình dựa vào tường như thế một chốc, mãi đến khi nhận ra tầm mắt sau lưng mình, y bèn quay đầu lại, bấy giờ hai người mới bốn mắt nhìn nhau qua bức tường, bầu không khí đến là lạ kỳ.
“Xong rồi hả?”
“Ừm.”
Sau đoạn đối thoại ngắn gọn này, Tấn Tỏa Dương gật đầu, ung dung đi đến bên cạnh Tần Giao, cùng y ngắm mấy con chó bản địa trong góc tường.
Tần Giao thấy thế thì cũng không có phản ứng gì, y bẻ một miếng bánh nóng đưa cho hắn rồi liếc nhìn đám đông vẫn chưa giải tán hết, đoạn nhíu mày bảo với thanh niên tóc trắng bên cạnh mình:
“Người nhà của bác gái kia đã đưa bà ấy đến trạm xá rồi à?”
“Phải…… Bên anh thì thế nào rồi?”
Từ vẻ mặt Tấn Tỏa Dương, Tần Giao nhận ra hắn vẫn còn chôn giấu chút tâm sự gì đó, song y biết có một số việc mình mà không tự làm rõ trước thì cái tên hũ nút này còn lâu mới chịu hé răng, nên y cũng không hỏi xem hắn còn vấn đề gì cần giải quyết nữa. Y nheo mắt im lặng một thoáng, tiếp đó bèn thuật lại cho hắn những thông tin mình vừa nhận được.
“Hôm nay quả thực đoàn Xuyên kịch không có đây, theo lời A Nương kể với tôi thì mấy bữa nay không hiểu sao ở phụ cận đoàn Xuyên kịch liên tục có người trúng tà, dẫu vài người đã cố bưng bít không để lộ chuyện này ra, nhưng tính cả người hôm nay nữa thì…… nghe nói đã xảy ra gần sáu trường hợp rồi.”
“……”
“Những người đó đều đến đoàn kịch để xem biểu diễn trong vòng nửa tháng trở lại đây, vé xem vốn là do chính quyền huyện phát miễn phí cho bà con đến xem giải trí, nhưng không ít người xem xong trở về nhà thì bắt đầu phát sốt, sau đó liên tiếp xảy ra cơ sự, còn bắt đầu nói huyên thiên mê sảng. Trong này có nam có nữ, còn có cả một đứa bé chưa đầy ba tuổi, nhưng tình huống cụ thể sau đó thì tôi cũng không rõ lắm…… Chỉ nghe nói gia đình bọn họ đều làm ầm ĩ đòi đoàn kịch chịu trách nhiệm, đoàn Xuyên kịch bó tay chẳng biết làm cách nào, đành treo biển ngừng hoạt động mấy bữa nay……”
“……”
“Tuy nhiên cuối năm đoàn Xuyên kịch vẫn cần có lợi nhuận, cho nên hôm nay cả đoàn vừa được mời đến phía Đông thị trấn để biểu diễn trong lễ mừng thọ của một cụ già rồi. Khoảng sáu, bảy giờ sáng nay, họ đã ngồi xe cùng qua đó, tối nay gia đình kia sẽ tổ chức biểu diễn kịch địa phương và ca hát, nếu bây giờ chúng ta đi sang thì hẳn vẫn kịp tìm được Thạch Thủy Sinh đấy. Lão ta là người thổi kèn xô na duy nhất trong huyện, trùng hợp hôm nay lão cũng đi cùng đoàn kịch.”
“……Ngồi xe? Gia đình đó cách đây xa lắm hả?”
“Cũng không quá xa, đi mất khoảng bốn mươi phút thôi, nhưng chân cậu đang bị thương nên chắc không tiện lắm. Tôi đã bảo với A Nương rồi, lát nữa bố cô ấy sẽ ra ngoài đi giao hàng, tiện thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn luôn.”
Mọi việc đều được Tần Giao cân nhắc vô cùng chu toàn, y nói thế xong, Tấn Toả Dương cũng nhớ tới cô gái tóc thắt bím lúc nãy đứng ở cửa quầy thuốc lá, cứ luôn nói cười với Tần Giao.
Hắn hồi tưởng về đôi hoa tai bạc sáng lấp lánh của cô gái kia, về đôi gò má đỏ hây hây ngượng ngùng, bím tóc đen mượt như mây, cùng với nét thuần phác điềm đạm mà con gái bản địa sinh ra đã có.
Sống đến lớn bằng này nhưng kỳ thực Tấn tính sư rất ít khi tiếp xúc trực tiếp với mấy cô gái trẻ như thế, giờ phút này một nỗi nghi hoặc dâng lên trong hắn, vẻ mặt hắn trở nên là lạ, hắn dời tầm mắt đi, nhíu chặt mày như thế vừa bất ngờ đào được món đồ cổ nào đó vậy. Rồi hắn chầm chậm ghé sát tới trước mặt Tần Giao, hỏi hết sức nghiêm túc rằng:
“Vậy là quan hệ giữa anh và…… cô ấy rất tốt nhỉ?”
“Hửm? Cũng tạm, thực ra tôi thân với bố cô ấy hơn.”
“……”
“Có vấn đề gì không?”
“……Vừa rồi cô ấy cười với anh rất lâu, còn giúp đỡ anh rất nhiều nữa.”
“Cười? Giúp tôi rất nhiều?”
“Anh có nói chuyện này với…… Dương Hoa không?”
Mấy câu hỏi liên tiếp này đúng là càng nghe càng quái lạ, mới đầu Tần Giao còn chưa hiểu mô tê gì, y lặng đi một hồi, sau đó chợt ngợ ra gì đó.
Hiển nhiên, chỉ có cái vị Tấn tính sư thỏ ngốc lông trắng mới hỏi ra cái câu ngô nghê kiểu này, vừa nói là lộ hết cả việc bản thân hoàn toàn chẳng có tí kinh nghiệm tình trường nào rồi.
Tần Long Quân cũng biết đại khái là hắn đã nghĩ theo hướng nào, y nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó ngả ngớn ghé sát lại gần hắn, nheo mắt cố ý cất lời đùa cợt hắn:
“Cậu rất muốn biết sao?”
“……”
“Vậy chi bằng chờ ba ngày sau, cậu cầm chiếc khăn đính ước này đến gặp “cháu gái” của Lão Tạ về rồi, hai ta sẽ thảo luận chi tiết nhé?”
“……”
“Cơ mà có vẻ ai đó vẫn định không đi nhỉ? Cũng phải thôi, đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, lại còn gặp mặt riêng, đối với cậu thì chắc là đáng sợ lắm. Đây chính là một cô gái mà, đối với cậu thì nhất định còn kinh khủng đáng sợ hơn cả đồng tử pháo trúc và Công Kê Lang cộng lại ha.”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Câu này đúng là làm tổn thương lòng tự tôn của người ta mà, Tấn tính sư giật giật khóe miệng, liếc nhìn cái kẻ cố ý chọc tức mình, ấy thế mà tên kia vẫn chưa chịu buông tha cho hắn, y cười cợt khoanh tay, tiếp tục nói hươu nói vượn:
“Mà kể ra thì, nghe kịch cũng thích hợp lắm đấy chứ, tuy rằng hình thức hơi quê mùa xíu nhưng ít ra còn hơn là lúc ấy chưa chuẩn bị gì. Địa phương chúng tôi có không ít kịch hay, nào là gặp nhau bên cầu hỉ thước, đình mẫu đơn, người đứng sau màn sân khấu kéo dây, những cái bóng muôn màu muôn sắc ở phía sau sẽ có thể chuyển động. Cái bóng cả đời không thoát khỏi dây, chỉ có thể hát vang lời kịch dưới sự thao túng của kẻ khác, trốn cũng trốn chẳng nổi, rồi phối hợp với kèn xô na, chiêng, trống, thổi thổi gõ gõ……”
Lời nói vu vơ của Tần Giao bỗng khiến Tấn Tỏa Dương ngẩn ngơ một giây lát, hắn vội hỏi:
“Nghe kịch ư, ở bản địa Đông Sơn thường nghe kịch gì?”
“Hả?”
“……Anh vừa nói tới cái bóng, rồi dây nữa, tức là sao?”
Như thể nắm bắt được chữ mấu chốt nào đó, cảm xúc của Tấn Tỏa Dương lập tức trào dâng, hắn ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi Tần Giao đang ở trước mặt mình.
Nhận thấy sự lạ thường trong giọng nói của hắn, Tần Giao thoáng khựng lại, ánh mắt cũng lóe lên vẻ hoài nghi. Rồi y nheo mắt trả lời rằng:
“……Kịch rối bóng Đông Sơn, loại kịch rối bóng truyền thống mà khi hát sẽ dùng dây điều khiển bóng để biểu diễn ấy…… Cậu sao thế?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Chiêm: biệt danh của thai ngư.