Lê Hân gấp gáp túm lấy A Mộc nói: "Mau mang ta về nhà."
Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng A Mộc vẫn ôm hắn nhanh chóng rời khỏi sân khấu. Fans cuồng nhiệt dưới đài đuổi theo, mà ngay cả bóng chiến hạm cũng không thấy.
Vừa leo lên chiến hạm, trong không gian kín, ống tiêu trên tay Lê Hân biến mất, trong lòng xuất hiện một cổ cầm. Hắn xấu hổ cười cười với A Mộc, hoàn toàn không có cách nào giải thích chuyện đang phát sinh trên người mình, hệ thống vô cớ gây rối đúng là quá mất nết, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, một màn này đã trình diễn trước mặt hàng vạn fans, này muốn hắn giải thích như thế nào, chết mất!
Lê Hân cũng cảm tạ hệ thống, sau khi đến thế giới tương lai, mặc dù chỉ có hắn là người bình thường khi khắp nơi đều là siêu nhân, khắp nơi đều có chứng phát cuồng chỉ mình hắn là bác sĩ khoa thần kinh vô cùng khổ bức, nhưng bởi vì có hệ thống, hắn có thể thực hiện ước mơ mà kiếp trước không làm được, thật không hổ là hệ thống "Giấc Mơ Của Ngày Mai", nếu phải chấm điểm, hắn nhất định sẽ cho hệ thống 110 điểm luôn ( 100 điểm là cao nhất).
Nhưng sau khi cho 110 điểm, hắn nhất định phải trừ đi 11 điểm, để hệ thống vĩnh viễn ở con số 99, chính là không có biện pháp đầy điểm a a a a a!
Nếu có thể giáp mặt nói chuyện với hệ thống, Lê Hân nhất định sẽ siết chặt nắm đấm, hung hăng mà phun tào cho nó một đấm, rồi buông lời tàn nhẫn, không phục tới chiến!
Sắc mặt Lê Hân thay đổi thất thường, thế nhưng cuối cùng lại thật sự quên mất không giải thích với A Mộc chuyện ống tiêu đột nhiên biến mất rồi xuất hiện cổ cầm, như thể theo bản năng, A Mộc sẽ không hỏi, mà chỉ âm thầm đặt nó trong lòng.
Nhưng lần này hắn sai rồi, sau khi về đến nhà, A Mộc cư nhiên cầm lấy cổ cầm của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hỏi: "Ta nhớ rõ tỳ bà trước kia, dù lúc sống mái với Fire cũng không chút hư tổn nào, chất liệu của nó rõ ràng chỉ là gỗ, vẫn là thực vật cacbon." Trong thế giới tương lai, nhân loại và động vật cơ bản đều chuyển hóa thành silicon, nhưng cũng có rất nhiều thực vật cấp thấp là silicon, vật liệu gỗ rất phổ biến trong đế quốc.
Lê Hân không muốn gạt A Mộc, hệ thống lại không cho hắn nói ra sự tồn tại của nó, vì vậy chỉ có thể im lặng. Nhưng lúc này A Mộc không còn như trước đây không để ý gì nữa, sau khi trả lại cổ cầm cho hắn, hỏi: "Đây quả là một lực lượng thần bí, lực lượng đế quốc chưa từng có. Nhưng ta có cảm giác, em đang bị loại lực lượng này chi phối."
Căn bản không phải đang bị chi phối, mà là đang bị đùa bỡn! Lê Hân âm thầm cắn răng, rất nhiều lần hệ thống rõ ràng có thể đưa ra cách giải quyết tốt hơn, lại cố tình muốn hố hắn. Nếu như hệ thống hoàn toàn mặc kệ, cũng có thể coi là giúp ký chủ tự trưởng thành, nhưng nó rõ ràng muốn quản, mà phương thức quản lại làm người ta dở khóc dở cười, Lê Hân có thể xác định, hệ thống này nhất định lấy giễu cợt ký chủ làm vui.
Thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Lê Hân, giọng nói A Mộc mang theo chút lo lắng: "Nó sẽ gây tổn hại em không?"
"A? Sao anh lại nghĩ đến chuyện này?" Lê Hân nhìn A Mộc, A Mộc và Nghiêm Sí giống nhau như đúc, tuy nói rằng y không phải Nghiêm Sí, nhưng vẫn di truyền bệnh mặt liệt của Nghiêm Sí, biểu tình không nhìn ra điều gì. Nhưng đối mặt với Lê Hân, đôi mắt y luôn biết nói, trong những ngày không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ trước kia, đôi mắt A Mộc chính là cửa sổ tâm hồn, có thể khiến người khác thấy được nội tâm mình chỉ qua một cái liếc mắt. Bởi vì giao tiếp bằng trái tim, không chút giả dối, Lê Hân mới có đủ dũng khí không quay đầu mà yêu một người không rõ thân phận, không rõ dung mạo thậm chí ngay cả giọng nói cũng không nghe thấy.
Bởi vì hắn có thể liếc mắt liền nhìn rõ trái tim y.
Thân phận, bối cảnh, dung mạo, giọng nói đều là những đặc điểm mà cơ thể ban tặng cho một người, nhưng thực chất nó chỉ là cái vỏ mà thôi. Trước giờ Lê Hân yêu không phải khối thể xác này, mà là trái tim luôn rộng mở với hắn kia.
Nhưng khi đối mặt với Nghiêm Sí, những thứ ngoài lớp da (vỏ bọc) kia đã đóng chặt cửa sổ tâm hồn y, nó khiến tâm ý của A Mộc không thể truyền qua từ ánh mắt nữa, cũng khiến Lê Hân rất lâu mới có thể nhìn ra trái tim được giấu dưới thể xác ấy.
A Mộc của hắn, luôn thẳng thắn không cố kỵ với hắn, cũng không bao giờ che giấu điều gì. Giữa bọn họ thậm chí không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, đã có thể đọc hiểu tâm đối phương.
Lê Hân đặt tay lên mu bàn tay A Mộc, nhẹ giọng nói: "Anh sợ ta bị lực lượng không tên kia khống chế? Không cần lo lắng, quả thật có một sức mạnh siêu nhiên và siêu khoa học trên người ta, tinh thần lực và nhạc cụ ta có được đều là nó giao cho, chính là nó chưa từng xem ta như con rối mà chi phối. Nó chỉ là...... đại khái có chút nghịch ngợm mà thôi, trên thực tế ngoại trừ những ngày nó không thể tự bảo vệ mình, nó vẫn luôn vô cùng tôn trọng ta."
Tuy rằng hận hệ thống đến ngứa răng, nhưng bình tâm suy nghĩ, trước giờ hệ thống vẫn luôn suy nghĩ cho hắn. Khi mới chơi tỳ bà, Lê Hân thường bị hệ thống bám vào người, điên cuồng đàn tấu cả chục lần bản《Cải Thìa Nhỏ》và《 Ngư Chu Xướng Vãn 》. Khi đó Lê Hân hết sức mất mặt, nhưng thời gian trôi qua, nghĩ về những điều trước đây lại phát hiện, nếu lúc ấy hệ thống không làm như vậy, bản thân hắn sẽ không kiếm được dù chỉ một fan, không thể bước ra khỏi con đường đầu tiên.
Bây giờ Lê Hân ngẫm lại một số khúc tỳ bà mà mình cải biên lúc trước, liền muốn che mặt khóc thét, so với khúc phổ hệ thống đưa tặng, quả thật thảm không nỡ nhìn. Khi đó hắn thiếu kiến thức về nhạc cụ cổ, lại không có bất cứ kỹ năng gì, nếu hệ thống không cưỡng chế tiến hành hình thức chỉ đạo cấp đại sư, rất có khả năng hắn đã bỏ qua nhạc khúc hệ thống đưa tặng, mà đi đàn những nhạc khúc lưu hành thời hiện đại do mình tự cải biên kia. Trên thực tế, những nhạc khúc ấy là do hắn cải biên một cách ngẫu nhiên, cũng không đề cao được bao nhiêu bản chất riêng của nhạc cụ. Nhưng chúng vang vang trôi chảy, dễ đàn tấu, một khi ngay từ đầu đã lựa chọn chúng, như vậy về sau sẽ nảy sinh phụ thuộc, không còn đàn được những danh khúc chân chính mà hệ thống đưa tặng.
Con người là một loại sinh vật rất yếu ớt, cho dù Lê Hân tin chắc tình yêu của mình dành cho âm nhạc là không thể nghi ngờ, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không trốn tránh khó khăn, không có nghĩa hắn sẽ không đi đường tắt. Ngươi trả giá bao nhiêu mồ hôi, mới có thể gặt hái được bấy nhiêu thành quả, thiếu một giọt, thứ có được sẽ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, lâu đài đẹp đẽ trên trời cũng dễ dàng sụp đổ.
Trên đường thành công, chưa từng có đường tắt.
Hệ thống cưỡng chế hình thức chỉ đạo cấp đại sư bám vào người hắn, kéo hắn từ đường tắt sang con đường gian nan nhất, khiến hắn không có sự lựa chọn khác, buộc hắn không thể không đi con đường gian nan nhất này. Mà khi bản thân đã quen sử dụng nhạc khúc hệ thống đưa tặng và thích ứng được với nhạc cụ cổ, hình thức chỉ đạo cấp đại sư liền trở thành tùy chọn, không hề làm khó hắn.
Hệ thống vẫn luôn suy nghĩ vì ký chủ, đương nhiên, cũng rất vui lòng tạo ra một ít trò đùa dai, làm ký chủ xấu hổ. Lê Hân quả thật không có biện pháp nào với hệ thống tiểu yêu tinh, chỉ có thể thở dài giống như các tổng tài khác, sủng nịch mà sờ sờ đầu hệ thống trong tưởng tượng nói: "Tiểu yêu tinh nhà ngươi, để ta bắt được xem ngươi có thể làm gì." *Câu này mình ko chắc, bịa đại đấy ( ̄▽ ̄)
Đương nhiên, sau khi nói xong câu nói tiêu chuẩn của tổng tài này, Lê Hân vẫn sẽ đánh hệ thống một trận tơi bời, như vậy mới có thể giải hận!
Ôm cổ cầm dựa vào vai A Mộc, có y bên cạnh, Lê Hân thực sự rất thoải mái, như đã tìm được chỗ tránh gió, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn thế nào, chỉ cần có người này, y có thể chắn trước người hắn, để mưa gió cũng không gây ảnh hưởng gì đến hắn, chẳng sợ đến cuối cùng y không thủ được nữa, thân tàn cũng sẽ trở thành lá chắn vì hắn. Bất luận kẻ nào muốn thương tổn hắn, phải bước qua được xác của y.
A Mộc sẽ bảo vệ hắn cho đến khi sức cùng lực kiệt, thi cốt không còn, cho dù năng lực của hắn cường đại hơn nữa, cũng không thể đối đầu với đế quốc. Năng lực của mình thực sự có ích cho toàn đế quốc, chỉ cần hắn còn muốn fans, con số 1 tỷ quá đáng sợ, vì số fans này, Lê Hân biết bí mật của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, không có khả năng giữ mãi được.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ một cách để đẹp cả đôi đường, Thẩm Uyển Như là một cơ hội.
"A Mộc anh yên tâm, bởi vì cổ lực lượng thần bí này luôn trêu đùa ta, ta mới có thể thật sự tin tưởng nó. Anh biết trong truyện thần thoại, làm thế nào ác ma lừa được linh hồn của con người không?" Lê Hân đột nhiên cười "Nga, bây giờ có rất ít thần thoại trong đế quốc khoa học kỹ thuật hiện tại tối cao, rất nhiều vị thần cổ đại đã không còn được người tín ngưỡng, rất nhiều thần thoại kinh điển ngày xưa đã bị thất truyền."
"Nếu một ác ma muốn có được linh hồn của con người, trước tiên nó sẽ đáp ứng nhu cầu của con người, để con người không thể rời bỏ nó, dựa vào nó, và cuối cùng sẽ lừa lấy linh hồn. Nhưng cổ lực lượng thần bí ta gặp được này, nó vẫn luôn nỗ lực khiến ta trưởng thành đến trình độ có thể không cần đến nó, vẫn luôn dùng nhiều cách trêu đùa ta, trên đời này không có loại ác ma nào ra sức tự bôi đen mình cả, nó nhiều nhất chính là có chút nghịch ngợm mà thôi." Lê Hân thoải mái cười cười, nếu không phải A Mộc lo lắng, hắn cũng sẽ không cặn kẽ phân tích hệ thống như vậy, oán hận bất bình trước đó đều tan thành mây khói.
【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ cuối cùng cũng hiểu được ý tốt của hệ thống, nếu bạn chịu đựng được gian khổ bạn có thể trở thành một bậc thầy, về sau hệ thống nhất định sẽ không ngừng cố gắng, để ký chủ ăn nhiều khổ hơn! 】
Lê Hân: "......"
Hệ thống ngươi đủ rồi đó, còn dùng dấu chấm than, ta khen ngươi là để an ủi bản thân, không phải an ủi ngươi. Vì sao lần nào ngươi cũng khiến ta trong lúc đang vui vẻ mà vẫn muốn đánh ngươi vậy, đây là loại thiên phú gì thế hả!
"Vậy thì tốt rồi." A Mộc trầm lặng ít nói, giống như rất ít nói chuyện không liên quan đến an nguy của Lê Hân, cảm nhận được sự tồn tại của hắn là đủ rồi, không cần dùng ngôn ngữ bổ sung.
"Còn có." Lê Hân nắm lấy tay y "Chuyện của Thẩm thượng tướng, anh thấy thế nào?"
"Nghiêm dĩ luật nhân, khoan dĩ đãi nhân." Lời nói của A Mộc mang theo sát khí, xem ra y thật sự một chút ký ức của Nghiêm Sí cũng không có, dưới tình huống như vậy, sẽ không xuất hiện chuyện tiến thoái lưỡng nan.
*Nghiêm dĩ luật nhân, khoan dĩ đãi nhân: Lấy nghiêm khắc làm kỉ luật cho mình, lấy khoan dung rộng lượng để đối xử với người"
"Mặc dù ta rất tức giận với ý nghĩ của nàng, nhưng ta cũng không đồng ý suy nghĩ của anh, ta nghĩ nếu ta là nàng, cũng sẽ làm như vậy. Nghiêm Sí là anh hùng của đế quốc, y đã cứu tính mạng của hàng chục triệu quân nhân đế quốc trong trận chiến trước đó, đơn xin của Lê Viêm quá mức khiến người ta lạnh lòng, viện nghiên cứu cũng không thể đối đãi với một anh hùng như vậy, dù cho y đã được thông báo rằng bệnh tình nguy kịch, cũng không nên làm vậy với người còn chưa chết. Thẩm Uyển Như không màng tất cả cứu Nghiêm Sí, không chỉ bởi vì tình thân, còn nhiều hơn nữa, đó là tình chiến hữu. Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào*, loại tình cảm này có thể ta sẽ không cách nào hiểu được, nhưng có thể hiểu được cách làm của Thẩm thượng tướng. Nhưng ta không giống vậy."
*Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào: Há rằng anh không có áo quần? Thì cùng anh mặc chung áo bông vậy!
Phát hiện cơ bắp A Mộc lại bắt đầu căng chặt, Lê Hân trấn an mà hôn hôn môi y, tiếp tục nói: "Đừng nóng giận, ta không giống Nghiêm Sí, đây là sự thật không thể chối cãi. Có lẽ ở nơi này đã phải chịu đựng quá nhiều đối xử bất công, trước hết là gien có khác biệt, làm ta có thể tâm bình khí hòa mà đối mặt với mọi đối đãi khác biệt, cũng có thể hiểu được cách làm của Thẩm thượng tướng.
Đầu tiên là yếu tố tình cảm mà ta vừa nói, kỳ thật đây là tầng nhân tố yếu nhất, nhưng có lẽ nó cũng đóng vai trò ít nhiều. Bất quá ta nghĩ ý tưởng này tác dụng ít nhiều đến Thẩm thượng tướng, ngoài việc muốn ta đến viện nghiên cứu để hỗ trợ nghiên cứu, càng cho rằng anh bị ta khống chế nhiều hơn. Đừng nóng giận, quan tâm sẽ bị loạn, nàng là thật sự xem anh như chiến hữu, thân nhân mới có thể không lý trí phân tích như vậy. Nữ nhân quả thực dễ xúc động hơn nam nhân rất nhiều, đây không phải kỳ thị giới tính, mà là sinh lý quyết định tâm lý.
Nhưng Thẩm thượng tướng sẽ không đưa ra quyết định phi lý vì điểm đầu tiên, lý do nghiêng về nguyên nhân còn lại nhiều hơn.
Thứ hai, đế quốc nguy cơ. Biên cảnh nhiều lần xuất hiện trùng dị hình, hơn nữa đế quốc không có cách nào phòng và bắt nó, mỗi lần xuất hiện đều sẽ tổn thất hàng trăm hàng ngàn thậm chí hàng triệu chiến sĩ. Thẩm thượng tướng nhiều năm chinh chiến, trải qua quá nhiều tử vong. Chính bởi vì trải qua những chuyện đó, nàng mới càng quý trọng sinh mệnh của những chiến sĩ ấy hơn ta. Toàn bộ đế quốc chỉ có mỗi ta có thể đối phó được những con trùng dị hình đó, một lần ta xuất hiện liền có thể cứu tính mạng hàng chục triệu chiến sĩ. Đừng nói Thẩm thượng tướng, ngay cả chính ta nghe được sự kiện như thế, cũng ước gì trói người này đến trong đội ngũ mình để cứu người.
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, năng lực của ta quá mức độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị đại biểu cho trân quý, nhưng đồng thời cũng đại biểu cho nhỏ bé. Đế quốc trăm tỷ người, mỗi người đều gặp phải nguy cơ phát cuồng, chỉ mỗi mình ta có thể giúp họ. Dù ta có lợi hại hơn nữa, thì có thể trấn an tinh thần của trăm tỷ người sao? Mặt trời chói chang loá mắt như thế, nhưng vẫn có một nửa tinh cầu dìm trong bóng tối, sức mạnh của một người quá mức nhỏ bé, không có khả năng giải cứu hết tất cả.
Ta nghĩ ngàn năm trước, khi người duy nhất tiếp nhận hạt silicon phối hợp nghiên cứu kia, cũng là nghĩ như thế. Ta cũng giống như hắn, là hạt giống duy nhất, lực lượng quá mỏng manh. Nhiệm vụ của viện nghiên cứu là khiến hạt giống này bén rễ và nảy mầm càng nhanh càng tốt, tạo phúc cho toàn nhân loại, ý tưởng của bọn họ cũng không sai, chỉ là cách làm quá mức cực đoan.
Ta có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm thượng tướng, đương nhiên vô pháp tiếp thu trên mặt tình cảm. Cho nên anh đừng tức giận nàng, ta lưu nàng lại, không phải muốn tỷ đệ các người bất hòa, mà là hy vọng có thể cùng nhau nghĩ ra biện pháp giải quyết."
Lê Hân ôm eo A Mộc, dựa đầu vào vai y, có chút mệt mỏi nói: "Ta cũng hy vọng bản thân có thể giống những minh tinh khác, đơn giản chỉ là ca hát, dù phải ở trong giới giải trí ngươi lừa ta gạt, cũng tốt hơn gặp phải nhiều gánh nặng như vậy. Thế nhưng không có cách nào, ta đã từng nghe qua một câu như vầy, 'năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Nếu ngươi có năng lực trợ giúp người khác, ngươi liền có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ người khác. Đó là ý nghĩa cuộc sống của người, nó không phải là một sự lựa chọn, nó là một loại trách nhiệm.'
Từ lúc bắt đầu có được loại năng lực này, ta đã không còn quyền lựa chọn."
A Mộc ôm chặt Lê Hân vào trong lòng, nhưng nắm tay chỉ có thể vô lực mà siết chặt, buông ra, rồi lại siết chặt, buông ra.
"Ta chỉ muốn bảo hộ em, đơn thuần nghe nhạc và những bài hát của em, chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được, có phải ta đã quá vô dụng không." A Mộc nặng nề nói.
"Không phải." Lê Hân bình tĩnh mà lại kiên định nói. "A Mộc của ta vẫn luôn vì ta mà chống đỡ một mảnh trời, để ta có thể an tâm ca hát diễn tấu, về sau cũng nhất định sẽ thế. Chẳng qua, những gì hiện tại anh chống đỡ chỉ là một thế giới nhỏ, về sau nhất định phải vì ta đỡ lấy thế giới rộng lớn, đến lúc đó anh sẽ càng mệt mỏi và gian nan hơn, ta lại không cho phép anh lùi bước, bởi vì anh là A Mộc của ta, trên thế giới này, người duy nhất có thể để ta vô cớ gây sự, vĩnh viễn sẽ không phụ sự mong đợi của ta."
"Trước buông ra một chút, ôm đến đau luôn rồi, anh phải tiếp tục luyện tập dưa chuột, không bị nát lần nào mới có thể lăn giường, lần đầu tiên thật là đau muốn chết." Lê Hân vỗ vỗ cánh tay y, chờ A Mộc miễn cưỡng buông ra, Lê Hân đặt cổ cầm lên đầu gối.
"Có một bài ta muốn đàn cho anh nghe, chính là anh cũng thấy rồi, cổ cầm là vừa đến tay ta, tỳ bà cùng ống tiêu trước đó không thể dùng, loại nhạc cụ này ta căn bản không rành, khúc này cũng là lần đầu ta có được, có thể sẽ đàn rất tệ. Anh hẳn cũng đoán được, ta có một cách, có thể khiến lực lượng thần bí bám vào người, ngay lập tức cải thiện kỹ năng đàn tấu đến đỉnh cao, nhưng đó không phải bản nhạc do chính tay ta đàn. Chỉ bài này thôi, ta hy vọng có thể tự mình đàn cho anh nghe, đàn có tệ cũng không được cười ta." Tay Lê Hân nhẹ nhàng gảy trên cổ cầm, bàn tay hắn vô cùng xinh đẹp, thon dài hữu lực, đốt ngón tay rõ ràng, mỗi một ngón đều giống đĩnh bạt trúc, thanh tuyển tú lệ.
"Em đàn, dù là 《Tiểu Bạch Thái》 ta cũng thích nghe." A Mộc ôn nhu nói.
"Phi, 《 Tiểu Bạch Thái》 rất thích hợp cho người mới học đàn, anh đừng khinh thường nó." Lê Hân cười khẽ một tiếng, ném cho A Mộc một ánh mắt tựa như tức giận, rõ ràng là đang phản bác, nhưng lại động nhân như vậy.
Bài Lê Hân muốn đàn, chính là《Phượng Cầu Hoàng》hệ thống vừa đưa tặng.
Ngón tay không thuần thục gảy trên dây đàn, cổ cầm là một nhạc cụ trang b thường thấy trong vô số phim truyền hình cổ trang, bởi vì nó vô cùng thanh nhã cao quý. Âm thanh của cổ cầm rất độc đáo, người bình thường khi nghe có thể cảm nhận được sự yên tĩnh xa xưa của cổ cầm, khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ. "Tĩnh" có thể nói là đặc điểm lớn nhất của tiếng đàn, tiếng đàn cũng được xưng là "Thái cổ chi âm", "Thiên địa chi âm", thậm chí có thể nói là "Âm thanh của tự nhiên".
Đương nhiên, người mới học như Lê Hân căn bản không có bất cứ quan hệ gì với "Âm thanh của tự nhiên", tuy rằng không đến mức giống thợ làm mộc, cũng không phải không khó nghe, nhưng đứt quãng là chắc chắn. Hơn nữa nhạc khúc cũng vừa có được, vô cùng không thuần thục.
Nhưng toàn bộ tình cảm của hắn đều được gửi vào nhạc khúc, cơ hồ là từ lúc Lê Hân tự đàn tới nay, là một khúc gửi vào nhiều tình cảm cũng như dạt dào nhất.
Hai lần đàn bản《Bỉ Mục》trước đó, một lần là bất đắc dĩ tự cứu dưới sự khống chế của hệ thống, căn bản không phải là cảm xúc của bản thân, muốn hát cũng hát không ra. Một lần khác tuy rằng xuất phát từ nội tâm Lê Hân, nhưng khi đó tình cảm hắn dành cho A Mộc, càng như là bên cạnh có một kẻ lắm tiền, tình cảm được sinh ra dưới sự ỷ lại từ bảo hộ của ân nhân cùng vòng sáng kim chủ. Đương nhiên, tình cảm của hắn là thật, chẳng qua giống như rượu mới ủ, đúng cách, nhưng lại thiếu thời gian ủ, mang theo một tia cay cay chát chát.
Mà hiện tại, trải qua ly biệt, hiểu được quý trọng, cơ hồ hai năm tìm kiếm, thống khổ khi mất đi, tình cảm chân thành ấy đã được thời gian và trắc trở lắng đọng lại, lẳng lặng mà im lìm ấp ủ, rốt cuộc trở thành một vò lâu năm. Cho dù hũ rượu được đậy kín, chôn sâu dưới đất, cũng không thể giấu đi hương rượu làm say lòng người kia. Cho đến lúc này, tình cảm ấy mới thực sự khắc sâu vào tâm hồn và trở thành một phần không thể tách rời của Lê Hân.
Cảm xúc trong tiếng đàn lúc này, đã không còn giống với hai khúc trước đó.
"Tĩnh" trong cổ cầm có hai tầng ý nghĩa, một là đánh đàn cần có hoàn cảnh yên tĩnh, hai là đánh đàn càng cần tâm trí an tĩnh. Sau khi tình cảm mãnh liệt trải qua lắng đọng, hóa thành tĩnh nồng đậm, nhưng mà tĩnh này, tuyệt không thua bất cứ ngọn lửa thiêu đốt nào. Đây là núi lửa ngủ say, tĩnh thì tĩnh, nhưng ẩn chứa sức mạnh nóng chảy cả thiên địa.
Mà tình cảm này, phù hợp với《Phượng Cầu Hoàng》.
《Phượng Cầu Hoàng》 chứa đựng sự tán tỉnh cuồng nhiệt, âm tiết tươi sáng, cảm xúc hăng hái sôi nổi lại tha thiết triền miên, kết hợp hoàn mỹ với tĩnh và lực của cổ cầm, thật là khiến người như si như cuồng.
Cùng với tiếng đàn đứt quãng, Lê Hân nhìn vào đôi mắt sáng ngời và sâu thẳm như kim cương đen của A Mộc, hát ra tiếng ——
Có một mỹ nhân, gặp không quên được. Một ngày không gặp, nhớ đến điên cuồng. Phượng bay lượn, bốn biển mong gặp được Hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân, không ở đông tường. Đem cầm thay lời muốn nói, tạm bày tỏ nỗi lòng. Khi nào gặp được, an ủi sự bàng hoàng của ta. Nguyện ngôn xứng đức, cùng nắm tay nhau. Không được cùng bay lượn, sẽ khiến ta tiêu vong.
Đây không phải là tình yêu sét đánh của Tư Mã Tương Như dành cho Trác Văn Quân, mà là trải nghiệm khắc cốt của Lê Hân. Mặc dù trước đây y là nam xác ướp, nhưng A Mộc chỉ dựa vào cặp mắt kia, liền không từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của y. Mỹ nhân như vậy, khiến Lê Hân thấy là không quên, nhớ đến điên cuồng. Vì y điên đảo thần hồn, người khác hoàn toàn không lọt vào mắt.
Chính là mỹ nhân A Mộc này, lại chỉ ở cạnh hắn ngắn ngủn ba tháng, liền biệt vô âm tích. Lê Hân bay khắp đế quốc, tứ hải cầu Hoàng, nơi nơi tìm kiếm tung tích A Mộc. Bất quá, hắn tìm tìm kiếm kiếm, vẫn trước sau không tìm được A Mộc trong lòng hắn. Hắn phải dùng cầm diễn tấu ra thứ tâm tình này, bày tỏ chút tâm sự. Hắn chờ mong gặp nhau, khát vọng gặp nhau, nhưng đã tìm hơn một năm, vẫn tìm không thấy, làm hắn bàng hoàng vô thố, thất hồn lạc phách.
Nguyện chắp cánh cùng A Mộc, nắm lấy tay người, bên nhau đến bạc đầu. Nếu người đó không phải A Mộc, nếu vô pháp cùng A Mộc bên nhau, loại thương tích này, sẽ khiến Lê Hân rơi vào tình sầu mà muốn chết.
Hệ thống đưa tặng《Phượng Cầu Hoàng》 thật đúng lúc, nhạc khúc này, chỉ có thể chơi sau khi từng trải nghiệm qua, cũng chỉ thích hợp đàn tấu vào lúc này. Chỉ có trải qua hết thảy gian nan tìm kiếm, Lê Hân mới có thể chân chính cảm nhận được hàm nghĩa tương tư khắc cốt trong nhạc khúc kia, mới có thể đem khúc này đàn tấu đến vô cùng nhuần nhuyễn.
A Mộc không biết nhiều về những từ ngữ mang phong cách cổ xưa này, nhưng tiếng đàn là giáo viên bình giảng tốt nhất, âm nhạc không biên giới, liền tính y không hiểu bất kỳ từ nào trong đó, chỉ cần có tiếng đàn, y cũng có thể hiểu được tình cảm Lê Hân muốn biểu đạt.
Đứt quãng, nhấp nhô gập ghềnh, rốt cuộc Lê Hân cũng đàn xong, lần đầu tệ nhất liền như vậy giao cho A Mộc, ngón tay hắn dừng lại, có chút xấu hổ cười: "Thật sự rất dở, đây là đàn cho anh nghe lần đầu, lần sau đàn, nhất định sẽ cho anh nghe một bản hay và thuần thục hơn. Bài này là 《Phượng Cầu Hoàng》, vĩnh viễn chỉ đàn cho một mình anh."
"Rất hay." A Mộc nắm lấy tay Lê Hân, tỉ mỉ nhìn, đôi bàn tay xinh đẹp thế này, làm thế nào xảo đoạt thiên công mà đàn ra nhiều khúc duyên dáng như vậy.
*Xảo đoạt thiên công: khéo léo tài tình.
Dùng ngón tay vuốt ve bờ môi Lê Hân, đây là đôi môi dụ người thế nào, lại khắc cốt minh tâm thế nào mà hát ra nhiều ca khúc động lòng người như vậy.
Đây là Lê Hân của y, ai cũng sẽ không có được.
Nụ hôn dài hòa quyện hơi thở của hai người, mãnh liệt như vậy lại giao hòa như vậy, Lê Hân bị A Mộc ôm vào trong ngực, dáng vẻ hai người vô cùng phù hợp, bọn họ đương nhiên là trời sinh một đôi, không ai có thể chia rẽ.
Nếu không phải tinh thần Lê Hân còn chưa khôi phục, chỉ sợ đêm nay lại bị ăn sạch sẽ, đáng tiếc, A Mộc ngay lúc nồng nhiệt nhất, nhịn xuống.
Người yêu ngươi nhất, không phải có thể cho ngươi tính ái vui sướng tràn trề, mà là khi bản thân đang bùng cháy với ham muốn, vẫn sẽ kiềm chế chính mình vì cơ thể nho nhỏ của ngươi không được khoẻ.
A Mộc chính là một người như vậy, vĩnh viễn đáng để Lê Hân yêu thương.
A Mộc dùng tay tạm giải tỏa nhiệt triều, mặt hai người đều có chút hồng, hơi nóng còn sót lại bỏng cháy lòng bàn tay Lê Hân.
A Mộc dán môi vào tai Lê Hân, thấp giọng nói: "Chờ tinh thần lực em tốt lại, liền giúp ta khôi phục ký ức đi."