Cuối cùng số thuần fan của Lê Hân cũng ổn định ở mức trên dưới 400, đàn tấu lúc sau chính là thực lực chân chính của hắn, tuy rằng không có rớt fan, nhưng cũng không có tăng lên bao nhiêu. Điều này làm cho Lê Hân nhận thức sâu sắc: ở thời đại này, cổ nhạc vẫn là tương đối có thị trường, trải qua chiều dài ngàn năm, thị trường âm nhạc đã khô kiệt, đúng là trăm năm phế đợi giờ hưng, chỉ cần chịu nỗ lực, nhất định sẽ thành công!
Dường như xác ướp cũng cảm nhận được Lê Hân vui vẻ, dọc theo đường đi dùng tốc độ cao nhất đem phi thuyền bay đến vô cùng huyễn khốc, hiệu suất phương tiện giao thông của thế giới tương lai tương đối tốt, Lê Hân ngồi trong phi thuyền hoàn toàn không hề cảm thấy choáng váng hay chấn động gì. Ngắn ngủn 10 phút bọn họ đã về tới bãi đỗ xe, xác ướp đỗ tàu vào trong bãi đỗ xe công cộng.
Bãi đỗ xe lại có thêm hai người không có nhà ở tinh cầu Emir, đối với dân lưu động trong bãi đỗ xe Lê Hân đã sớm thành thói quen, chỉ là xác ướp dường như không quen cho lắm, một bước dài tiến lên, vô cùng thô bạo đem hai người ném khỏi bãi đỗ xe.
Lê Hân: "......"
Mặc dù hắn cũng cảm thấy tốt nhất bản thân nên có một chỗ ở riêng, nhưng mà bãi đỗ xe là nơi công cộng, làm sao có thể đoạt quyền không cho người khác tiến vào cơ chứ? Như vậy quá bá đạo!
Bất quá hắn và xác ướp cũng mới quen biết không lâu, cũng không quen với hành động vung tay múa chân với đối phương. Cá lớn ăn cá bé là nguyên tắc sống còn ở mọi nơi, xác ướp này có thực lực ở chỗ riêng biệt, thì y có thể làm như vậy.
Hai người bị quăng ra ngoài hiển nhiên rất phẫn nộ, bất quá còn chưa phẫn nộ đến mức kích thích tinh thần mình dị biến. Người mua không nổi nhà ở tinh cầu Emir, cấp bậc gien tất nhiên sẽ không quá cao, thực lực cũng không mạnh, bị đối đãi như vậy phỏng chừng cũng là thường xuyên, nhịn một chút liền cho qua.
Hai người xám xịt mà rời đi, xác ướp xoay người dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lê Hân, một bộ 'cầu sờ cầu khen ngợi', chính là biểu tình Lê Hân lại có chút bi thương.
Đại khái là nghĩ đến bản thân trước khi gặp được xác ướp, kỳ thật trong 1 tháng kia, Lê Hân cũng từng trải qua như vậy, thường bị người khác đuổi đi, lại hoàn toàn không dám phân cao thấp với thể chất biến thái của người tương lai, cuối cùng chỉ có thể mang theo tiểu không gian của hắn mà trắc trở khắp nơi, thập phần đáng thương. Hắn không phải thánh mẫu, nhưng con người đều có lòng trắc ẩn, cho dù không có biện pháp ngăn cản, nhưng trong lòng cũng sẽ khó chịu.
Xác ướp duỗi tay xoa mặt Lê Hân, động tác thật cẩn thận, sợ lại niết Lê Hân gãy xương. Người này đúng là quá yếu ớt, yếu đến nỗi y chưa từng gặp qua người nào có thể chất kém như vậy, yếu đến nỗi có khi y muốn chạm vào hắn, cũng sợ cái chạm rất nhỏ kia sẽ khiến người bị thương. Trước giờ y chưa từng thấy qua người như vậy, cho dù trong trí nhớ không có bao nhiêu người, y vẫn có thể dùng thường thức biết được Lê Hân có bao nhiêu kỳ lạ.
Y không có lừa Lê Hân, y thật sự không nhớ rõ mình là ai, đại khái ký ức của y chỉ có thời gian không đến 1 tháng, mà ngay cả trong 1 tháng đó, cũng là mơ mơ hồ hồ. Trong ấn tượng cảm giác được bản thân 1 tháng này hình như đã đần độn giết không ít người, mặc kệ là đi đến đâu cũng đều đem đến tử vong. Trước khi gặp được Lê Hân, y đang nỗ lực kháng cự với một loại âm thanh đáng sợ quanh quẩn trong đầu, từ lúc bắt đầu có ký ức trong 1 tháng này, y vẫn luôn chống cự với loại âm thanh kia, nhưng mỗi lần đều lấy thất bại mà kết thúc, loại âm thanh kia có thể tối đa hóa khiến tinh thần y bị dao động, phát sinh dị biến tinh thần, những chuyện làm sau khi dị biến y căn bản không cách nào khống chế, cũng không nhớ rõ. Khi gặp được Lê Hân, âm thanh bén nhọn như dòng khí tán loạn khắp nơi trong đầu, y không muốn tiếp tục bị âm thanh khống chế như vậy, nên liều mạng giãy giụa trước bãi đỗ xe, đến cuối cùng vẫn không chống cự được dị biến tinh thần, từ ngoài đi vào, sau đó gặp được Lê Hân.
Theo giai điệu《Cải Thìa Nhỏ》kia, âm thanh bén nhọn ngày càng yếu, sau đó cũng biến mất trong đầu y. Mà《Dương Xuân Bạch Tuyết 》gảy không được tốt lắm, hiệu quả cũng không bằng《Cải Thìa Nhỏ》, nhưng vẫn có thể khiến y rất thoải mái. Chỉ cần Lê Hân hát hoặc gảy cái nhạc cụ kỳ quái kia, là y có thể bảo trì thanh tỉnh. Sự tình mấy ngày nay y đều nhớ rõ, tinh thần cũng tốt lên từng ngày, mà âm thanh bén nhọn trong đầu cũng yếu đi. Y tin tưởng vững chắc chỉ cần tiếp tục nghe Lê Hân đàn tấu, nhất định sẽ có thể chữa khỏi loại tổn thương tinh thần này, hơn nữa còn khôi phục ký ức.
Mặc kệ xuất phát từ mục đích trị liệu, hay là mỗi lần nhìn thấy Lê Hân tâm tình không hiểu vì sao sẽ tốt lên, y đều nguyện ý đi theo Lê Hân, trợ giúp hắn. Người nhỏ yếu như vậy, nếu không có ai bảo hộ, chỉ sợ ngay cả chuột trên tinh cầu Emir cũng có thể ăn luôn Lê Hân, ít nhất hắn dùng sức đi bốp con chuột, thì con chuột sẽ không gãy xương......
Nguyện vọng của Lê Hân rất đơn giản, chỉ là muốn làm càng nhiều người nghe âm nhạc của mình, chỉ cần nhìn vẻ mặt xác ướp Lê Hân liền đoán được ý nghĩ của y, hắn nguyện ý dốc hết toàn lực trợ giúp y, chỉ cần có thể ở lại cạnh hắn làm một thính giả nho nhỏ là được. Ở trong tai xác ướp,《Ngư Chu Xướng Vãn》kỹ thuật thành thạo và《Dương Xuân Bạch Tuyết 》đứt quãng không có gì khác nhau, chúng nó đều có thể khiến tinh thần rất thoải mái, trước sau bảo trì bình tĩnh.
Y nhìn ánh mắt buồn bã của chú thỏ Lê Hân, không hiểu sao cảm xúc lại có chút dao động. Đại khái là tình huống chim non, sau khi thanh tỉnh phát hiện bản thân đang ở trong bãi đỗ xe này, liền tự động coi nơi này là lãnh thổ của mình, thời điểm nhìn thấy hai kẻ lưu lạc kia, có loại cảm giác lãnh thổ bị xâm phạm, lúc ném bọn họ đi cảm xúc cũng phập phồng rất nhiều.
Cái này không bình thường! Chỉ là người đi nhầm vào, sẽ không đến mức làm y tức giận như vậy. Cho dù có muốn đuổi đi, cũng không cần tự mình động thủ, chỉ cần phóng uy áp là được. Nhưng y lại cố tình chọn sử dụng bạo lực, này thực không thích hợp.
Y biết rõ bản thân không đúng, nhưng vẫn vô pháp khống chế suy nghĩ của mình. Nhẹ nhàng nhéo cằm Lê Hân, để hắn nhìn thẳng vào mình, quả nhiên thấy được ánh mắt có chút bi ai không tán đồng kia.
Dựa vào cái gì không tán đồng, y rõ ràng đang giúp hắn, ở cùng một chỗ với người khác rất thú vị sao? Chỉ ở cùng y không được sao? Âm nhạc dễ nghe như vậy, chẳng lẽ không nên chỉ thuộc về y, chỉ để một mình y nghe sao?
Không đúng, nguyện vọng của Lê Hân là mang âm nhạc của mình cho thật nhiều người nghe, ý nghĩ của y là không đúng.
Không đúng, chỉ nên cho một mình y nghe, y bảo hộ Lê Hân, đổi lấy quyền độc chiếm hắn, như vậy là......
Đầu lại bắt đầu đau như muốn vỡ ra, một loại âm thanh bén nhọn không ngừng quanh quẩn trong đầu, tiếng gào thét như hung hăng xé rách, đem đại não y kéo thành một đống hỗn độn, lý trí và xúc động đang điên cuồng giao chiến, xung động bị phóng đại vô hạn làm y muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ. Y vội vàng buông Lê Hân ra, lùi về sau vài bước, dùng sức đâm đầu vào vách tường. Bởi vì người dị biến tinh thần trên tinh cầu Emir nhiều, tất cả các phương tiện công cộng đều dùng siêu hợp kim kiên cố nhất chế thành, cũng may sau khi tinh cầu Emir trở thành tinh cầu lưu đày thì phát hiện khoáng sản dồi dào, nếu không chỉ sợ ngay cả chỗ che mưa chắn gió bọn họ cũng không có, toàn bộ tinh cầu đều sẽ hóa thành một mảnh phế tích. Nếu như đế quốc phát hiện khoáng sản ở đây trước, tất nhiên viên tinh cầu này sẽ không trở thành tinh cầu lưu đày, những khoáng sản kia cũng không được người lưu đày trên tinh cầu Emir khai thác, đây là may mắn của bọn họ.
Thậm chí thiết bị an ninh tốt nhất trung ương Dorset tinh, mật độ vật liệu xây dựng cũng không vượt quá 100 gram mỗi cm khối.
Mà ở tinh cầu Emir, vật liệu xây dựng được sử dụng là siêu hợp kim với mật độ hơn 1000 gram mỗi cm khối! Chỉ có trong các viện nghiên cứu chuyên nghiệp và căn cứ quân sự, mới có thể sử dụng mật độ đáng sợ như vậy, chất liệu có độ bền cường hãn như vậy. Đương nhiên cơ giáp và tinh hạm thì khác, vì bảo đảm không tốn quá nhiều năng lượng tiêu hao ngoài vũ trụ của chúng, tất cả đều sử dụng tài liệu kiên cố nhẹ nhàng, khoa học kỹ thuật của tinh cầu Emir không làm được loại kỹ thuật ấy.
Thế nhưng siêu hợp kim với mật độ hơn 1000 gram mỗi cm khối, vậy mà lại bị một cái đầu nhân loại đâm cho vặn vẹo, chỉ thấy vách tường không ngừng hõm vào, bãi đỗ xe phát ra tiếng 'binh binh' đáng sợ, mỗi cú đâm vào đều khiến mặt đất bãi đỗ xe chấn động, làm người ta lập tức có loại cảm giác trời sụp đất nứt.
Loại hiệu quả dùng sức một người tạo thành động đất này, Lê Hân quả thực sợ ngây người! Này...... xác ướp đây là làm sao vậy? Không không không không phải là dị biến tinh thần rồi đi! Nhớ lại thời điểm mười mấy người cùng phát cuồng trước đây, lấy phi thuyền nặng cả tấn xem như cầu tuyết mà ném chơi, cả người Lê Hân đều không ổn. Chạy, nếu hắn không chạy nhanh, giây tiếp theo xác ướp sẽ đem toàn thân hắn xé nát!
Suy xét đến thuộc tính gà bệnh của mình, cho dù bây giờ có muốn ngăn xác ướp lại làm y bình tĩnh cũng không được, còn chưa đủ một cái quật tay của người ta đâu. Lê Hân quyết đoán xách tỳ bà chạy ra ngoài bãi đỗ xe, ai ngờ mới bò ra nửa bước, người đang đâm tường cách hắn mấy chục mét kia tựa như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, bắt lấy vai hắn, hai mắt sung huyết, đôi mắt đỏ thẫm gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu, muốn, đi, đâu?" Giọng nói vang lên giống như tiếng khua chiêng bị vỡ khó nghe, mỗi một âm tiết đều làm đầu người phát trướng, như thể xác ướp nói ra thật vất vả, chưa nói đủ một từ, giọng nói đã phát ra tiếng ma xát khó nghe, Lê Hân có thể nghe ra, nói chuyện với hắn làm giọng nói thương tổn cực lớn, nói thêm mấy từ nữa, sau này chỉ sợ vĩnh viễn không thể nói được nữa.
"Ta ta ta ta ta......" Lê Hân không phải người có diễn xuất tốt, ú ớ nửa ngày cũng không nói được loại nói dối "ta ra ngoài tản bộ". Bả vai đau muốn chết, như kiểu giây tiếp theo người này liền đem xương cốt mình bóp nát. Chính là xương của hắn trước sau đều hoàn hảo không hư hao gì, ngoại trừ đau một chút, thì không chịu bất cứ thương tổn nào.
Bình thường vuốt ve cũng có thể làm hắn gãy xương, lúc này dị biến tinh thần hắn lại có thể hoàn hảo không hư hao gì, đây làlý trí còn lại của xác ướp, đang liều mạng khống chế chính mình đi?
"Không, được, đi!" Âm thanh như động cơ điêzen bị hỏng, nghe vô cùng chói tai, giọng nói khác thường càng thêm nghiêm trọng.
"Đừng nói chuyện!" Trước sau cũng chạy không thoát, Lê Hân bất chấp tất cả duỗi tay che miệng xác ướp "Còn nói thêm nữa, giọng của ngươi sẽ bị hư hoàn toàn!"
"Mau, đi mau!" Xác ướp không nghe Lê Hân dặn dò, dùng hết toàn lực đẩy hắn một phen, loại đẩy đến nhẹ như vậy, y phải dùng toàn bộ sức lực để khống chế chính mình.
Sau khi đẩy Lê Hân ra, y lại phát cuồng chạy về hướng vách tường, tiếp tục đập vào tường. Đáng sợ chính là, vách tường kiên cố như thế cũng sắp nứt, cái trán xác ướp lại chỉ rơi xuống 1 mảnh vải, một chút máu cũng không có.
Mặc dù không có máu, nhưng Lê Hân lại biết, y rất thống khổ, thống khổ đến không cách nào kìm nén, nhưng vẫn như cũ nỗ lực mà bảo vệ mình.
Làm sao bây giờ? Hắn nên làm gì bây giờ? Thật sự cứ vậy mặc kệ bằng hữu duy nhất của mình chịu thống khổ mà đào tẩu sao? Nhìn bộ dáng phát tác nghiêm trọng như vậy của xác ướp, có thể đây là lần phát cuồng cuối cùng của y hay không, không bao giờ còn khả năng khôi phục, sẽ chiến đấu mãi đến chết mới thôi?
Nhưng mà hắn căn bản không có biện pháp, các nhà khoa học nỗ lực mấy ngàn năm, vẫn không có biện pháp giải quyết vấn đề dị biến tinh thần, một tên phản tổ cacbon nho nhỏ như hắn, phải làm thế nào đây?
Không sai, hắn là xuyên qua, có hệ thống nắm giữ bàn tay vàng, tặng 1 chiếc tỳ bà cùng 2 nhạc khúc, nhưng đó...... căn bản không thể lấy làm chiến lực a! Đối phó với người phát cuồng,cách làm truyền thống chính là gọi cho đội phòng chống bạo lực, lập tức bắt lấy người này, sau đó đổ thuốc ức chế dị biến tinh thần vào. Những người có tần sóng trong phạm vi bình thường sẽ hồi phục ngay sau khi tiêm đủ lượng thuốc ức chế, mà nếu tần sóng vượt quá phạm vi, rất có khả năng thuốc ức chế sẽ dẫn đến phát cuồng càng khủng khiếp hơn.
Đừng nói xác ướp căn bản không có khả năng bị bắt, y ngay cả thuốc ức chế cũng không có! Căn bản là tinh cầu Emir không có khả năng tồn tại thứ này, bởi vì thuốc ức chế đối với người đã đến cực hạn mà nói, là hoàn toàn vô dụng, cho nên ngay cả khi người trên tinh cầu Emir có thể tự mình nghiên cứu ra thuốc ức chế, cũng sẽ không lấy đi bán.
Lê Hân phát hiện, mình cái gì cũng làm không được, hắn chỉ là một người thường biết đàn nhạc, nhỏ bé như vậy.
Lê Hân thống khổ vạn phần, mà tinh thần xác ướp còn bị tra tấn nhiều hơn. Cái loại âm thanh lúc y buông Lê Hân ra trong nháy mắt trở nên cao vút, tựa như muốn đâm thủng đại não y. Lý trí vừa mới khôi phục đương nhiên không còn, tuy y đang đâm tường, nhưng toàn bộ tinh thần đều tỏa ra chế trụ Lê Hân. Nếu lúc này Lê Hân dám rời đi một bước, y nhất định sẽ không chút do dự mà lao qua, đem người này gắt gao khóa vào trong ngực, không cho hắn nửa phần trốn tránh. Một khi như vậy, cho dù y dốc hết toàn lực không để Lê Hân bị thương, lực độ không thể kiểm soát cũng có thể biến xương của nhân loại yếu ớt kia đều hóa thành bột phấn.
Khi hai người đều đang thiên nhân giao chiến, giao diện của Lê Hân đột nhiên bắn ra một cửa sổ đối thoại ——
【Cảm giác được ký chủ đang lâm vào nguy cơ tử vong, mở hình thức tự cứu hay không —— Có/Không (Nhắc nhở, không mở hình thức tự cứu thì tỉ lệ tử vong của hai bên đều là 100%, mở ra hình thức tự cứu, tính vào số hoa tươi, tỉ lệ tử vong của ký chủ là 0%, khả năng khôi phục của người có tinh thần cực hạn là 50%.) 】
Không mở tỉ lệ tử vong hai bên là 100%, hắn còn đường lựa chọn sao? Hơn nữa là tính vào số hoa tươi, hoa tươi chính là tiền, hoàn toàn có thể kiếm lại, hơn 6 vạn tinh tệ mua được hai cái mạng, quá đáng giá!
Lê Hân như bắt được rơm cứu mạng lựa chọn Có, trong nháy mắt lựa chọn, hắn cử động!
Cơ thể tự động đem tỳ bà ôm vào ngực, đầu ngón tay đặt lên dây đàn nhẹ nhàng điều chỉnh thử, mộ tâm thanh mỹ diệu phát ra từ trên tỳ bà.
Lê Hân: "......"
Cái gọi là hình thức tự cứu, chính là gảy, tỳ, bà, sao!!!
Hệ thống âm nhạc trong truyền thuyết, có phải hay không ngoại trừ cấp thêm buff trên khoảng âm nhạc, còn lại cái gì cũng mặc kệ? Tốt xấu gì cho hắn tăng bậc gien thêm một chút, để hắn có thể lập tức ngăn lại xác ướp a!
【Cấp bậc gien bên địch là SS, vượt quá giới hạn tăng cấp của hệ thống, nhiệm vụ không có khả năng. 】
Song, gien song S...... Hình như cho dù hắn có thăng cấp tới bậc âm nhạc đại sư, cao nhất cũng chỉ có thể đạt được song S đi, hơn nữa lấy thân thủ phế sài của hắn, phỏng chừng không có biện pháp ngăn cản người có gien cùng bậc...... Quả nhiên là nhiệm vụ không có khả năng, Lê Hân nước mắt chảy thành sông.
Ngay thời điểm hắn động thủ gảy tỳ bà, xác ướp bên kia cũng như muốn nổ tung, động tĩnh của Lê Hân hoàn toàn làm tan vỡ sợi dây lý trí còn lại trong đầu y, dục vọng bị phóng đại vô hạn, sóng tinh thần mạnh đến nỗi khiến đại não của người không chịu ảnh hưởng như Lê Hân cũng nổ ầm một trận. Đây thật là phát cuồng, phát cuồng có loại năng lực này?
Cũng may dưới khống chế của hệ thống, tay Lê Hân không có nổ ầm như đại não, vẫn không nhanh không chậm mà gảy nhạc.
Đó là giai điệu mà Lê Hân chưa bao giờ nghe qua, không phải《Cải Thìa Nhỏ》thống khổ, cũng không phải《Ngư Chu Xướng Vãn》sung túc, mà là một loại giai điệu triền miên u sầu, đặt biệt liêu nhân. Giống như tình chi sở chung, không rời không bỏ, khiến người nghe phải động tâm.
Trong nháy mắt nhạc khúc vang lên, bàn tay xác ướp sắp sửa chạm vào cơ thể Lê Hân đột nhiên dừng lại, đôi mắt chỉ còn lại điên cuồng kia trở nên thanh minh hơn một chút, y nhìn Lê Hân, hơi nghiêng đầu, như muốn cẩn thận lắng nghe tâm sự trong nhạc khúc.
Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang nổi lên hoài nghi với nhạc khúc này. Loại giai điệu này, sao lại có cảm giác dính như vậy a? Còn đang nghi hoặc, giao diện trước mặt bắn ra ca từ:
【Tên bài hát: Bỉ Mục.
Du du Bỉ Mục, triền miên tương cố. Uyển dực thanh hề, thiến nhược xuân thốc.
Có phượng cầu hoàng, trên dưới kỳ âm. Trạc ta vũ hề, đắc thê lương mộc.
Du du bỉ mục, triền miên tương cố. Tư quân tử hề, nan điều cơ trữ.
Có hoa tịnh đế, chi kết liên lí. Thích ta nguyện hề, tuế tuế thân mục.
Du du Bỉ Mục, triền miên tương cố. Tình mạch mạch hề, nói vu triều mộ.
Có cầm yêu sắt, sung nhĩ tú doanh. Di tâm ta hề, đắc huề uyên lộ.
Du du Bỉ Mục, triền miên tương cố. Điên đảo tư hề, nan đắc khuynh tố.
Lan quế tề phương, quy linh hạc thọ. Trữ ta ý hề, trường bạn quân xử. 】
【Chú: Đến từ 《Kinh Thi · Bỉ Mục》, ngụ ý của cá Bỉ Mục(19) là mang biểu tượng cùng bạn đồng hành và nói với người yêu bên nhau thật lâu dài, "Trữ ta ý hề, trường bạn quân xử" biểu đạt tình ý của người diễn tấu với ý trung nhân (nam tử) mong muốn bên nhau lâu dài, là bày tỏ tình ý triền miên của mình đối với ý trung nhân (nam tử), tình thi của sự không rời không bỏ.】
Lê Hân: "......"
(19) Cá Bỉ Mục: Còn gọi là: "bản ngư", loài cá mình dẹp, mắt dính liền một bên. Tượng trưng cho hai người thương yêu nhau hoặc vợ chồng.