Vất vả cả một ngày tự đem mình lăn lộn thành một phần mười tử (một phần mười -1000 thuần fan), trở về bãi đỗ xe, Lê Hân có một loại mệt mỏi, cảm thấy không bao giờ yêu một lần nữa.
Nhưng thật ra xác ướp lại rất vui vẻ, có thể nói mắt to sáng lấp lánh mà nhìn Lê Hân, nếu có căn cái đuôi, hắn nhất định sẽ hoảng lên, Lê Hân nửa đắp mí mắt nhìn hắn một chút, thật là một chút cũng không vui, tâm tắc(14) yên lặng cúi đầu.
(14) Tâm tắc: tức ngực, nghẹn tim, là thuật ngữ mạng, viết tắt của nhồi máu cơ tim. Tâm tình bị nghẹn và không thoải mái. Chỉ những điều xung quanh khiến ta cảm thấy không thoải mái. Hoặc có điều gì đó không nói nên lời.
Lại nói tiếp, Lê Hân thật sự không biết mình ở vị trí nào trong mắt của hàng này. Bất quá nếu lại cứ để hàng này như vậy, khẳng định không đến 5 ngày mình liền xong đời, trời biết y có còn tiếp tục tìm càng nhiều người tới nghe ca hay không, như vậy quả thực thật là đáng sợ. Lê Hân nhìn y một lúc, môi run run nửa ngày, cuối cùng vẫn là không mắng ra miệng, chỉ uyển chuyển mà nói: "Vì sao hôm nay ngươi lại tìm nhiều người như vậy tới nghe ca, còn đoạt tiền của bọn họ?"
Khi nói chuyện đôi mắt lại có thể biểu đạt nhiều loại tự tình như vậy, người câm trố mắt nhìn đôi mắt kia nửa ngày, Lê Hân cũng không hiểu được ý tứ của y, bất quá người này hẳn là có lòng tốt, vì thế hắn dùng ngữ khí uyển chuyển nói: "Ta hy vọng người nghe ta ca đều là tự phát, mà không phải bị bắt buộc. Nếu ta đi đường lại bị người khác cướp hết tiền trên người, cường mua cường bán đưa cho ta một thứ nói là hàng tốt, ta một chút cũng sẽ không vui. Bắt những người hoàn toàn không vui khi nghe ta ca, so với không có ai nghe còn làm ta khó chịu hơn."
Hai mắt xác ướp trở nên ảm đạm, y cúi đầu không nói một lời, cả người đều hướng ra bên ngoài, tản ra hơi thở thập phần thấp.
Lê Hân không để ý đến y, sau khi dùng xong dinh dưỡng tề liền nhắm mắt nghỉ ngơi, hôm nay hắn gảy tỳ bà suốt một ngày, lại bị người nghịch gãy xương, thật sự mệt muốn chết, không có tâm tình nói thêm gì nữa, ngã vào túi ngủ liền ngủ mất.
Hắn ngủ rất trầm, lại không thoải mái, nguyên buổi tối đều thấy loạn thất bát tao trong mộng, chốc thì hôm sau xác ướp dùng dây thừng trối tới càng nhiều người nghe, thuần fan trực tiếp nhảy xuống -1000, hệ thống tự hủy, cả người hắn đều tự bạo, chốc thì người nghe mặt mũi bầm dập dùng gạch thiếu chút nữa đem hắn nện chết, xác ướp ôm hắn chạy trốn, dọc theo đường đi gảy hơn 10 cái xương, thiếu chút nữa đau chết.
Thật là bị ác mộng tra tấn cả một buổi tối.
Lê Hân đầu ổ gà bò dậy, trời đã sáng, xác ướp không ở bên cạnh.
Kẻ lưu lạc ở tinh cầu Emir rất nhiều, nhưng với năng lực của xác ướp, liền tính đi làm hắc công cũng không đến mức không phòng ở. Hành vi của y nơi nơi đều lộ ra vẻ đáng ngờ, còn không chịu nói ra thân phận của mình. Dùng mất trí nhớ gì đó làm cớ, rất không thú vị.
Lê Hân vì mình hôm qua tâm động mà tâm tắc trong chốc lát, gặp được xác ướp ngắn ngủn trong ba ngày, tâm hắn vẫn luôn nghẹn, không biết phải làm sao mới có thể thông khai.
Dẹp đi mất thứ loạn thất bát tao trong đầu, mặc kệ hôm nay như thế nào vẫn phải đi biểu diễn, hy vọng hôm nayngoại quải đại sư không tiếp tục bị kích hoạt, 《Cải Thìa Nhỏ》thật quá phát rồ, gảy 10 lần gì đó, này đã không còn là vứt liêm sỉ, mà là liêm sỉ căn bản đã bị lấy mất.
Sau khi rửa mặt, xác ướp vẫn chưa về, bãi đỗ xe trừ bỏ Lê Hân thì không còn bất luận hơi thở người nào. Đều sợ phiền toái mà bỏ đi, Lê Hân lại không vui, cuộc sống tịch mịch thật quá khó tiếp thu rồi, vô luận là hắn hay nguyên chủ ở thế giới này đều bơ vơ không nơi nương tựa, có một bằng hữu như vậy thật là không tồi.
Một đường đi đến quảng trường ngày hôm qua, vẫn như cũ không có người. Lê Hân tiếp tục ngồi trên tảng đá lớn, gảy động dây đàn tỳ bà. Tâm tình thật không tốt, hát không ra ca khúc vui vẻ nào, chỉ tùy ý mà gảy tỳ bà, không thành giai điệu.
Hiện tại trong tay chỉ có tỳ bà, cũng không biết hệ thống có cho phép hắn dùng nhạc cụ khác không, không biết sử dụng nhạc cụ khác lấy được fan hay không. Tinh Liên đế quốc hiện tại, đã không có cái gọi là nhạc cụ, chỉ có quang tử âm. Bọn họ tạo ra phần mềm, đem sóng phổ của nhạc cụ ghi vào trong quang não, muốn nghe ca khúc loại nhạc cụ nào, chỉ cần chọn là có thể, quang não tự động truyền phát âm nhạc. Muốn nghe ca, lựa chọn chất giọng mình thích, trong quang não có hệ thống ca hát.
Đại khái hơn 2 ngàn năm trước loại kỹ thuật này đã xuất hiện, vì thế dần dần đã không còn ai theo đuổi ngôi sao nghe ca hát, ngay cả người nghe cũng có thể soạn thảo ca khúc theo loại nhạc mà mình thích, quang não tự động soạn. Điều này khiến cho rất nhiều ngành nghề liên quan đến âm nhạc dần dần bị tuyệt chủng. Thế nhưng năng lực của quang não có hạn, khả năng con người lại vô hạn. Quang não chỉ có thể máy móc hoá mà soạn ra một số ca khúc, chúng không hiểu được cảm tình của nhân loại, những ca khúc soạn ra chỉ có âm sắc ưu mỹ, lại không có cảm tình. Mà đồng dạng, nhạc cụ và tiếng ca quang não diễn tấu, chỉ có kỹ xảo thành thạo cùng chất giọng hoàn mỹ vô khuyết, lại vĩnh viễn không thể kéo được cảm xúc người nghe.
Tinh liên không có nhạc cụ, Lê Hân không có lựa chọn nào thêm, thời gian này chỉ có thể sử dụng tỳ bà.
Như vậy nhất định phải đem nhạc phổ mình biết sửa lại một chút, không thể đàn mãi nhạc khúc chẳng ra gì.
Kỳ thật khả năng của nhạc cụ là vô cùng lớn, bất luận nhạc khúc nào cũng có thể dùng bất kỳ nhạc cụ khác nhau tấu ra. Giống như nhạc khúc《Dương Xuân Bạch Tuyết》ở thế kỷ 21 thường được đàn tỳ bà tấu ra, kỳ thật nó vốn là khúc cổ cầm. Mà Lê Hân cũng từng nghe qua một lần trong buổi hòa nhạc, đem vũ khúc quảng trường ai cũng biết cải biên thành buổi hòa nhạc, nhiều người diễn tấu mà thành, trận múa quảng trường một chút cũng không tục cảm, ngược lại thập phần cao cấp, làm Lê Hân nghe như si như say, suýt chút chạy qua quỳ liếm ngón tay nhạc trưởng.
Hiểu biết của hắn với tỳ bà không nhiều lắm, chỉ biết khuông nhạc kẻ 5 đường thẳng, cũng có thể căn cứ vào âm sắc tỳ bà sửa một ít giai điệu.
Chỉ cần đầu óc đi vào làm việc, tâm tình sẽ luôn tốt. Nhắc tới âm nhạc Lê Hân lập tức không còn nghẹn tim, hắn cẩn thận tự hỏi một phen, muốn sửa nhạc phổ, lựa chọn đầu tiên dĩ nhiên là một số ca khúc theo phong cách Trung Quốc. Những ca khúc quen thuộc mà hắn có thể hát được, hơn nữa thể loại phải phù hợp cho nhạc cụ cổ diễn tấu, sửa lại tương đối tốt một chút.
Hơn nữa hắn không cần phải tự mình soạn nhạc, phải vắt hết óc mà nghĩ, chỉ cần đem giai điệu thay đổi một chút, phù hợp để gảy tỳ bà là được. Đặc biệt là nhạc khúc hiện đại, cần phải diễn tấu một số rock and roll, tiết tấu không cần thay đổi, chỉ cần đàn tấu giai điệu càng trở nên thích hợp là có thể.
Một bên đàn một bên cải biên, Lê Hân rất nhanh đã đem giai điệu mấy nhạc khúc theo phong cách Trung Quốc ghi tạc trong đầu, tuy rằng có chỗ còn kém chất lượng một tí, nhưng so ra đã tốt hơn trực tiếp đàn bản gốc rất nhiều.
Chú tâm vào công việc thời gian luôn trôi qua rất nhanh, một buổi sáng không bao lâu đã kết thúc. Tuy rằng vẫn chỉ có một mình, nhưng trong lòng Lê Hân dần dần đã có nền tảng.
Tuy rằng tinh cầu Emir là tinh cầu lưu đày, nhưng đại bộ phận người khi không có phát tác cuồng bạo, vẫn sẽ nỗ lực để sinh tồn. Ngay khi mọi người bị đế quốc vứt bỏ, vẫn sẽ tuân thủ pháp luật đế quốc, sử dụng tiền tệ đế quốc, tiếp tục theo chế độ quan viên đế quốc. Tinh cầu Emir có quân đội riêng, bất quá số lượng cũng không lớn, vô luận quy mô tuyển dụng mở rộng thế nào cũng không nhiều lên nổi. Chủ yếu là do hao hụt máy móc trong quân sự tương đối nghiêm trọng, giống như nơi nào xảy ra ẩu đả bằng binh khí, quân độ đi sẽ đi trấn áp, đánh đến cuối cùng tổn hại nhiều nhất có khả năng chính là bản thân quân nhân. Đây cũng không phải lỗi của quân nhân hay do thể chế, mà là dựa vào năng lực nhân loại căn bản không thể không chế dị biến tinh thần.
Cứ việc như thế, mọi người vẫn cố hết sức giữ vẻ lãnh tĩnh, làm tinh cầu Emir thoạt nhìn giống như một tinh cầu bình thường.
Nơi này cũng có các nhà xưởng, cửa hàng, viện nghiên cứu và cơ quan thực thi pháp luật. Ngoài ra còn có những nơi để mọi người tụ họp.
Chỉ cần là con người, sẽ không có khả năng cứ oa trong nhà không ra khỏi cửa, quảng trường này ít người, hắn có thể tìm nơi nhiều người. Không những chọn ban ngày mà còn là ngày làm việc để bản thân xuất môn thì chính là một loại sai lầm, mọi người đều vội vàng lên phi thuyền đi làm việc, làm sao có thời giờ để ý tới hắn.
Ách...... Được rồi, Lê Hân không phải không muốn đi đến nơi nhiều người, chỉ là địa điểm lúc hắn xuyên qua chính là nơi này, gần một cái mỏ khai thác khoáng sản lậu, là vùng ngoại thành tinh cầu Emir. Hắn muốn đi xa một chút, nhưng giao thông bất tiện làm hắn đi rất lâu cũng đi được không xa. Người dân ở đây lên phi thuyền 1 giờ có thể vòng 2 vòng tinh cầu Emir, phi thuyền tiện nghi như vậy, khoảng cách căn bản không phải vấn đề, cho nên trên cơ bản tinh cầu Emir cũng chỉ có một cái thành phố. Ở đế quốc, thành phố dựa vào đơn vị tinh cầu, trong tinh cầu đều gọi là khoảng cách ngắn, chỉ có rời khỏi tinh cầu mới được coi là đường dài. Diện tích đất rộng như vậy, căn bản không xuất hiện tình huống đường phố đông đúc, khoảng cách giữa các con phố cũng thập phần rộng lớn, chỗ tiếp giáp hai con phố đi bộ phải đi đến hai ngày mới có thể đến, Lê Hân muốn rời khỏi con phố này đến khu náo nhiệt khác diễn tấu, căn bản là người si nói mộng.
Đương nhiên, tinh cầu Emir cũng có xe buýt, tuy rằng thường xuyên bị phá hỏng, tiêu hao nghiêm trọng, nhưng nó là miễn phí. Nhưng mà, đi giao thông công cộng miễn phí, cũng cần phải soát thiết bị đầu cuối cá nhân, quả thực không có đầu cuối ở đế quốc là vô pháp sống nổi. Mà ở trong đế quốc, tinh cầu căn bản không có taxi, một chiếc phi thuyền và giao thông công cộng miễn phí có thể đến bất cứ nơi nào trên tinh cầu trong vòng một giờ, ngành công nghiệp taxi đã sớm bị tuyệt chủng từ lâu.
Cũng may dưới sự trợ giúp của xác ướp, hiện tại hắn đã có tiền. Một chiếc phi thuyền đại khái khoảng hai ba trăm tinh tệ, tốt một chút thì năm sáu trăm, lúc này hắn có hơn một vạn tinh tệ, mua một chiếc phi thuyền vẫn là tương đối thoải mái.
Phiền toái duy nhất chính là, trung tâm bán phi thuyền gần nhất, cách nơi này 1 ngàn km......
Lấy tốc độ nhân loại 1m/s tới tính, 24 giờ không ngừng nghỉ đi đường, cần phải đi 11 ngày rưỡi, hơn nữa còn nghỉ ngơi và mệt mỏi gì đó, ít nhất phải mất 20 ngày.
Lê Hân máu đầy mặt, những lời hành trình ngàn dặm bắt đầu từ đôi chân, bây giờ bản thân hắn đã có thể hiểu được.
Trở về bãi đỗ xe nghỉ ngơi trong chốc lát, đem dinh dưỡng tề để vào hòm không gian, dùng dây thừng cột tỳ bà lên lưng. Bàn tay vàng này đại khái vì là sản vật của hệ thống, không cách nào để vào hòm không gian được, thập phần liên lụy người.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Lê Hân hít sâu một hơi, xuất phát hướng trung tâm buôn bán gần nhất!
Mới ra khỏi cửa lớn bãi đỗ xe, một chiếc phi thuyền hình thoi đã ngừng lại trước mặt hắn, ngoại hình thập phần xinh đẹp, so với phi thuyền trong toàn bộ bãi đỗ xe đều đẹp hơn. Trong trí nhớ của Lê Hân nguyên chủ trước khi mẫu thân qua đời, cũng từng mua cho cậu ta một chiếc phi thuyền như vậy, ở Dorset tinh có giá trị 2 vạn tinh tệ, là loại hình mới nhất của công ty gì đó. Sở dĩ sang quý như vậy, là bởi vì nó có hình thức hỏa tiễn, có thể lao ra tầng khí quyển phụ cận xoay quanh tinh cầu, bất quá chính là không thể đi quá xa.
Không có việc gì có thể đèo bằng hữu đi dạo vũ trụ, thật là cái xe đạp (phi thuyền) không tồi.
Trên dưới toàn thân Lê Hân, bao gồm cả tiền xác ướp đoạt được cũng không đủ mua cái phi thuyền này, đột nhiên có loại cảm giác ghét kẻ giàu. Hắn nhìn 'chiếc xe' này từ trên xuống dưới, chờ chủ nhân phi thuyền lái vào bãi đỗ xe. Nói đến người có thể mua nổi loại phi thuyền này tàu, trong nhà khẳng định có gara loại lớn, căn bản không cần bãi đỗ xe, cho nên kỳ thật chủ nhân phi thuyền này là đang khoe của trước mặt hắn đi?
Lê Hân đầy bụng phỉ nhổ a, phi thuyền mở cửa ra, một tên toàn thân quấn vải như xác ướp đi xuống, phất phất tay với hắn.
Lê Hân: "......"
Vì thế hàng này cả buổi sáng không thấy bóng dáng đâu, chính là chạy đi mua phi thuyền sao? Nếu không phải mỗi phi thuyền trước khi 2 bên chứng nhận đầu cuối mới có thể chuyển nhượng cho người khác điều khiển, Lê Hân nhất định sẽ đoán cái phi thuyền này là do xác ướp cướp tới, hồ sơ phạm tội thật là quá hung tàn.
Lại nói, trung tâm bán hàng tự động gần nhất cách nơi này 1 ngàn km, chẳng lẽ xác ướp dùng thời gian 1 buổi sáng chạy đến đó cướp?
Ngẫm lại bản thân chuẩn bị túi lớn túi nhỏ lặn lội đường xa, Lê Hân lập tức hỗn độn trong gió.