Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 4: Chương 4




Khi biết mình cần phải tự trả tiền lúc lên đại học, Trương Vũ nghĩ bản thân không phải không muốn học bài đấy chứ?

Thế nhưng câu nói đầu tiên của Vỏ Trứng xua tan ý nghĩ của mình, thì ra trước kia đại học tinh tế miễn phí, vì phòng ngừa xảy ra mấy vụ học sinh thường dân không đi học nổi cùng với để cho mỗi học sinh tiếp thu giáo dục như nhau, nên Bộ giáo dục đặc biệt ban hành luật, nếu như có thể chăm chỉ học tập hoàn thành tốt nghiệp, như vậy thì có thể lên đại học miễn phí, chẳng qua, nếu như ngay cả cuộc thi tốt nghiệp người đế quốc cũng có thể trượt thì cũng không nhân từ như vậy, không những sẽ không để cho bạn học lại, hơn nữa nếu như lên đại học chỉ đành tự thân trả tiền, ngay cả học phí cũng không phải người bình thường có thể chấp nhận nổi, chỉ ngoại trừ gia đình đặc biệt có tiền, đó là lí do mà con em thường dân đều sẽ đặc biệt nỗ lực học cao trung để được vào đại học miễn phí.

Thế nhưng cũng có người nghĩ đến việc không đi học, tốt nhất bạn không nên nghĩ nhiều vậy, bởi vì, công việc ở tinh tế ít nhất phải tốt nghiệp khoa chính quy, ngay cả nhặt rác, mở tiệm đều có bằng tốt nghiệp đại học khoa chính quy! Không có bằng tốt nghiệp khoa chính quy, công việc gì đó đều miễn bàn!

Trương Vũ nhìn tiền mồ hôi nước mắt của bản thân sắp cách xa mình như thế đành la 1 cái không nỡ a! Nhưng suy nghĩ vì lợi ích lâu dài, chính mình vẫn nên học đi! Còn có chi phí nhiên liệu của Vỏ Trứng, đối với Vỏ Trứng đích xác Trương Vũ không tiếc, một mặt là bởi vì Vỏ Trứng có cảm tình sâu đậm nhiều năm với nguyên chủ thân thể này như vậy, còn lại về phương diện khác thực sự là không thể rời bỏ Vỏ trứng.

Bạn có thể trông cậy vào một người đàn ông thuần khiết ngay cả vớ cũng lười giặt quả thực là chú ý vệ sinh biết bao? Một người mỗi ngày ăn mì ăn liền mà bắt người ta làm cơm? Này là không thể. Vì để sinh hoạt thuận tiện cho dù ăn hết đồ ăn không ăn thịt cũng phải giải quyết nguồn năng lượng của Vỏ Trứng trước!

Đã năm ngày trong cuộc sống không có quang não, cuối cùng Trương Vũ có thể xem hết trơn trí nhớ, thật là kích động hết sức. Nhanh chóng mở quang não ra hô lên Virtual Network hướng trung tâm thương mại, bắt đầu lên đường mua sắm.

Nói Virtual Network, trên thực tế chỉ có thể coi là lên mạng thôi, bởi vì tài sản của nguyên thân vốn không nhiều lắm, cho nên không mua nổi khoang giả thuyết gì đó mới ra, Trương Vũ chỉ có thể lên đường xem hàng hóa thôi. Bất quá ngay cả như vậy Trương Vũ vẫn tương đối hài lòng như cũ, tốt hơn nhiều so với trước kia tự mình cầm máy vi tính xách tay di (chuột) xem từng món từng món lại còn nhìn không rõ tình huống cặn kẽ của hàng hóa.

Virtual Network không chỉ có thể có thể trực tiếp xem hàng, thậm chí có thể dùng tay cầm hàng lên nhìn kỹ, dĩ nhiên không phải hàng thật, toàn bộ tin tức chỉ là một hình chiếu mà thôi, nhưng mà rất chân thật. Còn có thể cò kè mặc cả với chủ rạp ah!

Sau một hồi chọn chọn lựa lựa xong, Trương Vũ chọn một cái ắc-quy nhiên liệu, giá 26000, mặc dù có hơi đắt, thế nhưng được ở cái bảo đảm chất lượng, thời gian sử dụng lại tương đối lâu một chút, Trương Vũ vẫn tương đối hài lòng.

Lại online nhìn một chút xem còn có vật gì, vẫn có rất nhiều đồ vật tương đối hiếm lạ, ví dụ thực vật có thể làm đổi màu trên An Tháp tinh cầu, vào buổi tối có thể phát ra ánh sáng trong suốt rực rỡ, còn có mạn đằng phòng trộm của Bối Bích tinh hệ, mạn đằng phòng trộm bán ra chỉ là một hạt giống, chỉ cần mua từ ông chủ về tự mình trồng, mạn đằng dài như vậy có thể đưa ra đặt ở bên cạnh vật phẩm tương đối quý giá, chủ sở hữu đụng vào những vật phẩm này không sao, một khi là người ngoài chạm vào sẽ phát ra cảnh cáo, nếu có người không đếm xỉa đến cảnh cáo mà cứ chạm vật phẩm, vậy mạn đằng này sẽ giống như một cái roi da điên cuồng quất người ăn trộm, đồng thời còn biết phát ra tiếng kêu chói tai, kinh động đến chủ nhân, xuất hiện cảnh báo.

Trương Vũ nhìn thấy bắt đầu vui lên, đột nhiên quang não phát ra nhắc nhở, “Có điện thoại gọi đến có tiếp thông(1) hay không?”

(1) tiếp thông: tiếp nhận thông tin

Trương Vũ nhìn một cái, là An Lợi Tư, Trương Vũ biết, là lúc mình thực hiện cam kết rồi.

Tiếp thông quang não của An Lợi Tư, hình chiếu của An Lợi Tư liền hiện ra ở trước mặt Trương Vũ.

“Chào ngài, An Lợi Tư tiên sinh.”

“Ừ, xem ra ánh mắt của cậu đã khôi phục rồi?” An Lợi Tư xoa nhẹ chòm râu nhỏ trên môi mình, nói.

“Đúng vậy.” Trương Vũ cung kính đáp “Nhờ có cứu chữa của An Lợi Tư tiên sinh, nếu không Trương Vũ sẽ trở thành một tên phế nhân.”

“Không cần cảm tạ.” Ngừng một chút nói “Không tới ba ngày nữa, vị đại nhân vật kia sẽ đến khu H chúng ta, tôi hy vọng cậu có thể khiến cho vị đại nhân vật kia thoả mãn.”

“Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng.” Trương Vũ đáp, “Chỉ là, không biết vị đại nhân kia có khả năng chướng mắt tôi hay không chứ?”

“Cái này cậu cũng không cần quan tâm, cậu chỉ cần hảo hảo hầu hạ là tốt rồi, không quản chuyện có thành công hay không tôi đều sẽ không trách tội của cậu.”

Cùng An Lợi Tư thông suốt hết lời, Trương Vũ thở phào một cái, cũng không có tâm tình vào lại Virtual Network, kéo chân nằm trên giường, trong khoảng thời gian này vẫn luôn đang né chuyện này, thế nhưng chuyện rất nhanh tới giờ chót, trong lòng Trương Vũ một điểm chót cũng không có. Mặc dù mình làm người hai đời, nhưng lại cũng là xử nam hai đời, tuy có quen bạn trai, nhưng lại xuất phát từ tư tưởng bảo thủ không có phát sinh quan hệ thực chất.

“Phiền quá à...” Trương Vũ lẩm bẩm tự nói.

“Ai ya! Bất chấp thôi, xe đến trước núi ắt có đường.” Trương Vũ dứt khoát vò đã mẻ lại sứt vậy, nghe nói dáng dấp của quý tộc cũng không tệ, chính mình cũng sẽ không chịu thiệt! Về việc ngộ nhỡ là một lão già gì đó, hoặc là một thích □, Trương Vũ trực tiếp để qua sau não mới không cần suy nghĩ đâu!

Phủ Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ thượng tướng.

“Quản gia!” Khoa Nhĩ thượng tướng giao áo khoác trong tay cho nữ hầu một bên, buông lỏng cổ áo một chút, lộ ra cái cổ khêu gợi, da thịt trắng nõn, tóc màu trà, đôi mắt màu băng lam, ánh lên sự lạnh nhạt, đôi môi hơi mỏng không một chút không cho thấy chủ nhân tuấn mỹ lại thờ ơ.

“Ngày mốt tôi sẽ đi khu H, ông đi chuẩn bị hành lý đi.”

“Vâng, thiếu chủ nhân.” Lan Tư thân áo đuôi tôm cúi đầu đáp “Chủ nhân, Tân Cầu tạp chí yêu cầu phỏng vấn ngài, ngài có nhận phỏng vấn hay không?”

“Thoái thác đi.” Khoa Nhĩ thượng tướng nhấp hồng trà trên bàn, nói.

“Vâng, chủ nhân của tôi.” Quản gia một mặt biểu tình “Tôi cũng biết”, “Có điều, chủ nhân của tôi, tốt nhất ngài đừng uống hồng trà nữa.”

“Xảy ra chuyện gì?” Khoa Nhĩ nhìn người quản gia hầu hạ gia tộc của mình đã 5000 năm, đối với vị quản gia nhìn mình lớn lên, Khoa Nhĩ thượng tướng bao giờ cũng đủ tôn kính.

“Theo tin tức mới nhất cho biết, hồng trà sẽ hạ thấp hoạt tính của tinh trùng, có khả năng làm giảm thụ thai.”

“!!! Nào có chuẩn như vậy.” Khoa Nhĩ có chút ngượng ngùng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn để hồng trà trong tay xuống.

Lan Tư quản gia mỉm cười, “Tôi nghĩ chủ nhân của tôi sau này cũng sẽ không uống hồng trà nữa.”

“Ông xem mà làm đi.” Khoa Nhĩ tùy ý khoát khoát tay.

Con à, Khoa Nhĩ có chút xuất thần, chỉ cần là người sẽ khát vọng có huyết mạch của mình, nhất là quý tộc. Đáng tiếc năng lực sinh sản của quý tộc thực sự quá kém, đến nay đã hai nghìn năm quý tộc cũng không có em bé ra đời, nếu như mình có thể có một đứa bé hẳn là tốt biết bao nhiêu, cho dù là hỗn huyết cũng tốt, một đứa con thuộc về mình.

Nhìn bên ngoài cửa sổ, phủ của gia tộc Bái Đức Lỗ nổi danh mỹ lệ và sang đẹp ở toàn bộ tinh tế, thế nhưng phong cảnh xinh đẹp như thế cũng tịch mịch.

Nhìn bóng lưng tịch mịch của thiếu chủ nhân đang nhìn cửa sổ, Lan Tư quản gia thở dài một hơi.

===================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.