☆ Chương 64: Sau chiến đấu
“Thông báo tình hình chiến đấu mới nhất....” Tất cả tinh tế bất kể là thường dân hay là quý tộc đều cẩn thận nghe kết quả trận chiến mới nhất, tim của tất cả mọi người đều quắn cả lại, không biết là thắng hay thua.
“.... Quân ta thắng lợi toàn diện!” Theo phát ngôn viên quân sự vừa nói xong, toàn bộ tinh tế cũng bắt đầu hét lên vui mừng, có quen hay không cũng ôm nhau, mũ, hoa tươi bắt đầu bay lượn, ngày này tất cả mọi người đắm chìm trong vui cười.
Trương Vũ và Mạnh Hinh đã biết được tin chiến thắng từ trước, cho nên tâm tình coi như có thể bình tĩnh, vô tri nhất có lẽ là phải kể tới hai be cưng rồi, đối với cha của mình ở đâu thì bọn nhóc vẫn chưa có cảm giác đặc biệt, mặc dù ông nội bà nội của bọn nhóc lúc nào cũng nhắc tới cha của chúng.
Trương Vũ đã bắt đầu nhận nhiều việc làm ăn của phủ Bái Đức Lỗ, đối với cậu mà nói đây cũng tính là sự rèn luyện không nhỏ, Mạnh Hinh đã bỏ mặc chức chủ mấy nghìn năm rồi, việc buôn bán vẫn luôn là do Lan Tư quản gia quản lý, bây giờ Trương Vũ cũng kết thúc thời gian mang thai, giọng của Lan Tư quản gia cuối cũng cũng có thể trở lại bình thường, đối với việc thiếu phu nhân nhà mình tiếp quản tài vụ gì gì đó, Lan Tư quản gia hai tay tán thành.
Lại có thể làm quản gia cũng không thể chu đáo hết trong mọi chuyện! Ông cũng muốn hưởng hạnh phúc hai ngày, ông đã định huấn luyện một quản gia mới, dù sao ông cũng già rồi.
“Chú Lan Tư, lúc nào Khoa Nhĩ mới về ạ?” Trương Vũ cho rằng Khoa Nhĩ chỉ có thời gian về vài ngày, không nghĩ tới chiến sự kết thúc, Khoa Nhĩ vẫn chưa trở về, cậu không có không biết xấu hổ mà hỏi Mạnh Hinh, Mạnh Hinh quá khéo đưa đẩy người khác, mỗi lần cậu vừa nói chuyện có liên quan đến Khoa Nhĩ thì mẹ chồng Mạnh Hinh luôn ra vẻ “Mẹ biết mà”, khiến cho Trương Vũ ngại nói. Thế nhưng không hỏi, thật sự là nhịn không được, không biết Khoa Nhĩ bị vướn chuyện gì, hay là bị thương rồi.
“Thiếu phu nhân đừng lo.” Lan Tư quản gia rất vui vì thiếu phu nhân quan tâm với thiếu gia, nhìn coi, đây không phải là vô cùng nhớ nhung sao! Nhưng thiếu phu nhân da mặt mỏng, nếu như ông nói ra, có lẽ thiếu phu nhân cũng không dám hỏi. “Bình thường sau khi chiến sự kết thúc, cũng phải xử lý việc sau chiến, có lẽ phải chừng một tuần nữa.”
“À, là vậy hả....” Nói thật Trương Vũ có hơi hụt hẫng, nhưng mà, chỉ cần không phải là bị thương là được.
Bên này Trương Vũ cứ chờ như hòn vọng phu, bên kia Khoa Nhĩ cũng đen mặt tựa đáy nồi, công việc sau chiến đấu sao phiền như thế! Thượng tướng đại nhân lần đầu tiên nóng lòng muốn quẳng hết mọi thứ ở lại để trở về nhà, may là tinh thần trách nhiệm nhiều năm qua cũng khiến cho Khoa Nhĩ luôn luôn lạnh nhạt bây giờ lại giống như thùng thuốc súng nhịn được, căng mặt lên mà nhanh chóng xử lý công việc.
“Báo cáo, có thẩm vấn tội phạm chiến đấu Ai Duy Ngang không?” Vệ binh hứng chịu từng trận gió lạnh mà Khoa Nhĩ phát ra, cố nén run rấy mà gõ cửa phòng Khoa Nhĩ.
“Ai Duy Ngang?” Khoa Nhĩ lấy tay gõ bàn một cái, suy nghĩ một chút: “Để cho tộc trưởng Lai Lạp đi thẩm vấn, Tây Tư thượng tướng đi chung.”
“Vâng!” Vệ binh cúi người, ra khỏi cửa phòng Khoa Nhĩ thở phào một cái, lau mồ hôi, chạy đi thi hành mệnh lệnh như một làn khói.
Khoa Nhĩ chuyển động cái ghế, thở dài, tình sử của tộc trưởng Lai Lạp được tính là nhấp nhô nhất trong quý tộc, thế nhưng tính tình lại không thể không nói là cực kỳ nhạy bén. Sau khi vợ qua đời, dưới tình huống ngay cả tro cốt cũng bị người của Lan Đặc tinh hệ lừa đi, có thể nhịn tức giận và đau thương trong lòng mà liên hệ với anh kịp thời để lập ra kế sách này, không thể không nói sự thông minh của hắn không thể xem thường được. Cũng may là Lai Lạp là một người có dũng có mưu, nếu như là người khác có lẽ là đã chạy tới Lan Đặc tinh hệ liều mạng từ lâu rồi, sao mà còn có tâm tư suy nghĩ làm sao để cho người của Lan Đặc tinh hệ bị diệt toàn quân chôn chung với vợ mình chứ!
Khoa Nhĩ cảm khái, từ lúc cưới Trương Vũ, anh phát hiện mình càng ngày càng dễ dàng cảm động. Anh và Trương Vũ nhiều lần gặp mặt hóa vui đùa, ai có thể nghĩ tới một câu nói tùy tiện như thế, người làm việc không nghĩ tới tình cảm sẽ trở thành người vì vợ mình chứ? Anh không biết trên thế giới có tồn tại thần linh không, nếu có, anh nguyện ý quỳ lạy thành kính, đơn giản là vì để anh và Trương Vũ gặp nhau.
Trong phòng thẩm vấn, Lai Lạp và Tây Tư thượng tướng ngồi chung một chỗ, trước mặt còn lại là một cái ghế được chế tạo đặc thù, trên ghế là Ai Duy Ngang ba mắt, tay hắn bị miếng thép trên tay vịn cố định chặt.
Ai Duy Ngang vẫn là thân thể mập mạp, cũng vẫn là bộ quân phục kia, nhưng lại hơi xộc xệch, mặc dù bị còng, thế nhưng khóe miệng hắn vẫn chứa nụ cười khinh thường như cũ.
Tây Tư thượng tướng và Lai Lạp đối với dáng vẻ này của Ai Duy Ngang, cũng không giận hay cảm thấy mất mặt gì. Dưới cái nhìn của bọn họ Ai Duy Ngang chính là châu chấu - búng không được một ngày sau mùa thu. Tên thua trận thì còn có cái vẹo gì mà chảnh chó chứ? Túm váy lại thì cũng là tù nhân mà thôi.
“Ai Duy Ngang, còn nhớ tôi không?” Lai Lạp nhàn nhạt hỏi. Đối với Ai Duy Ngang này, nét mặt của Lai Lạp mãi vẫn hoàn toàn không bình tĩnh giống bây giờ, đối với người lừa gạt mình, mang vợ đi khỏi tinh tế, thi cốt không biết đâu, Lai Lạp càng hận chính hắn, lại càng hận người đàn ông trước mắt này.
Nếu như không phải người đàn ông này mê hoặc hắn là Lan Đặc tinh hệ có thuốc trường thọ, như vậy hắn cũng không làm việc này, giao vợ cho đối phương. Kết quả trầm luân tới tình trạng như bây giờ.
“Á à, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là đại quý tộc có vợ chết kia, tên gì nhỉ? Lai Nhi? Hay là gì nhỉ?” Ai Duy Ngang vừa thấy người đàn ông trước mặt liền hoàn toàn biết tại sao hắn thua, hoàn toàn là bởi vì người đàn ông trước mắt này. Nếu như không phải hắn tiết lộ dữ liệu bí mật của bọn họ kịp thời, chỉ bằng sự bố trí tinh vi như vậy của mình, sao mình có thể thua? Đều là người đàn ông này! Trong lòng Ai Duy Ngang thầm hận! Hận không thể đi tới thịt của hắn, uống máu của hắn!
“Tôi tên Lai Lạp Uy Nhĩ.” Lai Lạp cũng không để bụng người đàn ông ba mắt trước mặt không nhớ rõ mình, hắn cũng biết Ai Duy Ngang hận hắn, tựu như hắn hận đối phương vậy. Nhưng bây giờ hắn phải tìm được thi cốt của vợ hắn, điều này vẫn phải xuống tay từ người đàn ông trước mặt này. “Đã lâu không gặp, Ai Duy Ngang.”
“Hừ hừ.” Ai Duy Ngang căn bản không nuốt: “Có lời gì muốn hỏi cứ hỏi đi, không thể nói, tôi sẽ không nói, còn có thể nói, ha ha ha ha....” Ai Duy Ngang cười to, thịt trên mặt run run, Tây Tư nhìn mà thầm nghĩ muốn ụa, ôi đệt, một tên mập như thế sao có thể lái máy bay chiến đấu? Có thể chui lọt cửa hả? Còn nữa, có thể đừng cười hay không, thực sự là còn lợi hại hơn chiến giáp của bọn hắn nữa!
“Có thể nói, tôi cũng sẽ không nói!” Ai Duy Ngang cười đủ rồi, lúc này mới vênh mặt, khinh miệt nói.
Ai Duy Ngang biết mình đã không còn cơ hội lật bàn, hoặc là vào ngục giam, hoặc là bị xử tử hình. Đối với hắn mà nói, có thể giấu toàn bộ cơ mật quân sự mình biết vào trong bụng đã là một cách thỏa hiệp duy nhất của mình đối với tinh tế, cho nên về cơ mật mình giấu càng chắc càng tốt.
“Vậy sao?” Lần này Lai Lạp không nói gì, nhưng Tây Tư ngồi một bên lại lên tiếng, thật sự là không quen nhìn tên mập chết bầm này ra vẻ vênh váo, tên mập chết bầm này cho rằng tinh tế chính là một đứa trẻ nhà quê thật thà sao? Sẽ giữ khư khư tinh tế mà không chạy tới Lan Đặc tinh tế đánh cắp tư liệu sao? Thật là chuyện nực cười! Tây Tư vốn không định so đo nói nhiều với tên mập chết bầm này, thế nhưng nhìn trước mắt vẫn muốn kích thích tên mập này một chút mới được, không thể để cho cái tên mập này đắc ý.
“Nhìn coi đây là cái gì?” Tây Tư dùng quang não của mình đưa lên một loạt hình ảnh, hình ảnh thoạt nhìn chính là một khu dân cư của người bình thường, thế nhưng rất nhanh theo sự xâm lấn của ống kính, nếu nói là khu dân cư thì phía dưới lại là một căn cứ quân sự bí mật, to lớn không ngờ, các loại máy bay chiến đấu rậm rạp chằng chịt đậu trong đó, phía trước còn có đàn người máy che mặt xem ra giống như kỹ thuật viên người ba mắt đi tới đi lui.
“Cái này!” Ai Duy Ngang giật mình, sắc mặt lập tức liền biến trắng. Đây là dưới yêu cầu của mình mà thiết lập một căn cứ quân sự bí mật, phương diện này tất cả nhân viên đều là nhân tài công nghệ cao mình chọn lựa kĩ lưỡng, đây gần như là đưa hết phân nửa đám tinh anh của Lan Đặc tinh hệ tới đây, chuyên nghiên cứu vũ khí mới nhất. Vì phòng ngừa dữ liệu bị tiết lộ ra ngoài, bọn họ cố ý xây ở dưới lầu cư dân, hắn vẫn cho là công việc này không sơ hở, bây giờ sao lại.... Ai Duy Ngang chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Làm sao mấy người lấy được?” Ai Duy Ngang miễn cưỡng khiến mình trấn định lại, bình tĩnh hỏi. Lẽ nào bên trong những nhân viên đó có nằm vùng của tinh tế sao? Nhưng tuyệt đối không có khả năng, sao lại gặp phải tình trạng này? Ai Duy Ngang bách tư bất đắc kỳ giải.
“Cái này hả....” Tây Tư cố ý gợi lên lòng ham muốn của Ai Duy Ngang, “Cái này tôi biết, nhưng mà....”
“Nhưng nhị gì?” Ai Duy Ngang hỏi thẳng.
“Nhưng mà tôi không nói cho ông biết đó!” Tây Tư dương dương đắc ý nhếch mày, nhìn sắc mặt tái xanh của Ai Duy Ngang, hừ hừ, nói chung là khịa thằng mập chết bầm này, quả là sảng khoái!
“Đương nhiên nếu ông muốn biết thì chúng tôi cũng không phải không thể nói cho ông biết.” Lai Lạp “có ý tốt” nhắc nhở, đối với ác thú của Tây Tư, tất nhiên Lai Lạp sẽ không ngăn cản, đương nhiên, hắn sẽ không nói rõ là thật ra mình nhìn rất sướng, nhất là khuôn mặt biến hóa không ngừng của Ai Duy Ngang, thực sự là cực kỳ đã. “Điều kiện tiên quyết là ông cũng phải cho chúng tôi biết một chuyện.”
“Hả?” Ai Duy Ngang luôn rất rõ hai người kia một người vai phản diện, một người j□j diện, cảm tình hay là muốn hắn giao tình báo ra đây! Nhưng hắn lại ngốc thế sao? Đối với hai thằng nhóc chưa mọc đủ lông này, căn bản là Ai Duy Ngang nhìn không thuận mắt, về việc trao đổi tình báo, Ai Duy Ngang khịt mũi, quả là si tâm vọng tưởng! Bất quá vẫn có thể lừa gạt thì cứ lừa gạt đối phương. “Nói đi, mấy cậu muốn biết gì?” Ai Duy Ngang vắt chân, dáng vẻ thoải mái.
“Bọn tôi muốn biết ông mang thi cốt của vợ tôi đi đâu?” Lai Lạp nhìn chằm chằm mắt Ai Duy Ngang hỏi từng chữ từng câu.
“Thì ra là vấn đề này hả?” Trong lòng Ai Duy Ngang cười nhạt, cho rằng sẽ hỏi vấn đề gì nữa chứ, thì ra là hỏi thi thể của bà xã chạy đi đâu mất rồi, chậc chậc, đàn ông trên tinh tế đều có bệnh si tình hết, cái bà già nếp nhăn đầy mặt kia mà Lai Lạp Uy Nhĩ lại còn yêu như châu như bảo nữa, thực sự là khó có thể tưởng tượng khi ôm vào lòng thì có cảnh tượng gì, lẽ nào lại không cảm thấy ớn lạnh hả? Trên đời này có bao nhiêu mỹ nữ, đẹp đẽ mỹ lệ, Lai Lạp nạy lại coi thường hết, khẩu vị nặng thấy sợ!
“À, người đàn bà đó hả, tất nhiên là tôi biết thi cốt của ả ở đâu rồi.” Ai Duy Ngang gật đầu, đổi chân bắt chéo nói: “Nhưng sao tôi lại phải nói cho cậu nhỉ?”
===================