Editor Milley
Sờ lớp vảy ở phía sau lưng Dị, bắt đầu từ cổ trở xuống, lớp vảy kim sắc dần trở nên to hơn, đến đuôi đốt sống hướng lên trên thì chiếc vảy đã to bằng nửa lòng bàn tay.
Những miếng vảy kim sắc ở dưới ánh đèn chiếu xuống sáng lấp lánh, phía sau lưng Dị không phải tất cả đều bao trùm bởi lớp vảy, có một phần ba lưng là màu da nhân loại trắng nõn, chỉ cần cử động nhẹ, cơ bắp rắn chắc ở phía sau lưng liền thập phần rõ ràng, ánh sáng vàng rực rỡ của lớp vảy trên người Dị mạc danh có chút hài hoà, có loại thần bí mỹ cảm khác thường.
"Không có cảm giác gì khác sao?" Thời Nguyên thu hồi tay hỏi, hệ thống phán đoán ra kết quả Dị cũng gật đầu nói hẳn là như vậy, Thời Nguyên liền không cần nhọc lòng.
Do dự một chút, Dị xoay người lại mở miệng nói: " Ngứa."
Áo choàng không có mặc hảo, lộ ra một tảng ngực lớn, Thời Nguyên theo bản năng giúp y đem quần áo mặc lại hảo, "Kia làm sao bây giờ, mua một ít dược đi, nhưng dược cơ bản đều có tác dụng phụ, ngươi đây là lần thứ hai phát dục, tốt nhất không cần dùng dược đi."
Không đợi Thời Nguyên tìm hệ thống thương lượng, liền nghe thấy Dị nói chuyện.
"Vừa nãy ngươi sờ không có ngứa," nói xong, Dị nhìn Thời Nguyên, trong mắt có tia chờ mong làm người khác khó có thể chối từ.
"A," Thời Nguyên ngây ngốc chớp chớp mắt, "Như vậy a, ta đây giúp ngươi sờ sờ."
Quần áo vừa mới mặc xong lại cởi ra lần nữa, Thời Nguyên ngồi xuống, hướng bên trong giường lui lui, kêu Dị cũng ngồi xuống.
Đem tóc Dị vén lên phía trước, Thời Nguyên duỗi tay vuốt ve vảy trên người Dị từ trên xuống dưới, còn hỏi lại: "Như vậy thật sự không ngứa sao? Lực đạo có đủ hay không?"
Dị thấp giọng "Ừ" một tiếng, nói: "Có thể mạnh chút nữa."
Vuốt vuốt, Thời Nguyên không mở mắt nổi, nguyên bản làm việc liền mệt, tắm nước nóng thoải mái xong trở về phòng cũng dễ buồn ngủ, đánh cái ngáp nho nhỏ, mơ mơ màng màng hỏi Dị thế nào, cảm thấy tốt thì liền đi ngủ.
Thời Nguyên đầu óc đã mơ hồ, nhìn Dị thập phần tự nhiên nằm bên cạnh hắn, còn hướng vào trong lòng ngực hắn duỗi tay ôm lấy eo hắn, dùng từ âm nhàn nhạt lạnh lùng nói phía sau lưng còn ngứa, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, Thời Nguyên mắt nhắm mắt mở đưa tay ở phía sau lưng Dị chậm rãi vuốt ve, vô ý thức ôm người vào lòng ngực, thực mau liền thiếp đi.
Trong lòng ngực cùng ôm tiểu lò sưởi giống nhau, Thời Nguyên nhập nhèm mở đôi mắt buồn ngủ ra, một lúc sau mới thanh tỉnh lại, cúi đầu vừa thấy, Dị rõ ràng đã cao lớn không ít, nhưng một hai muốn nằm ở trong lòng ngực hắn, mặt chôn ở ngực hắn, hô hấp cực nóng theo cổ áo mở rộng đánh vào làn da hắn, Thời Nguyên về sau muốn rụt tránh đi, lại bị đối phương ôm thật chặt, vô pháp tránh thoát.
Tay đụng đến lớp vảy trên lưng Dị, Thời Nguyên nhớ tới chuyện tối hôm qua, do quá buồn ngủ nên không có kêu Dị trở về phòng y, lay Dị tỉnh lại, nhưng cánh tay đối phương lại buộc chặt, mặt dụi vào ngực hắn, tìm được tư thế thoải mái liền tiếp tục ngủ.
Thời Nguyên bất đắc dĩ, biết y thỉnh thoảng thích ngủ nướng, dù sao giờ làm việc do bọn họ quyết định, dậy sớm hay không dậy sớm cũng không sao, dứt khoát liền không gọi y, đứa nhỏ hiện tại còn đang phát dục lần thứ hai, muốn ngủ liền ngủ đi.
Thử đem cánh tay trên eo mình dịch xuống, vào tay chính là làn da mịn màng trơn bóng, Thời Nguyên lúc này mới phát hiện Dị cái gì cũng chưa mặc, áo choàng màu đen tối hôm qua đã bị bỏ xuống đất, lúc ngủ quần áo trên người hắn cũng không có chỉnh tề, cổ áo mở rộng, may mà hắn đã quen mặc đồ ngủ tách riêng biệt, quần vẫn còn hảo mặc ở trên người.
Ngay khi cánh tay vừa dịch xuống dưới Dị lần nữa lại ôm lên, Thời Nguyên âm thầm thở dài, một chân co lên, cách ở chính giữa, đem khoảng cách hai người tách ra, dùng lực ở trên đùi đem Dị đẩy ra bên ngoài đẩy đồng thời dời tay Dị đi, Thời Nguyên cho rằng mình sẽ thoát khỏi tên tiểu tử dính người này sau, lại bị một đồ vật khó lòng giải thích không cẩn thận cấp cộm tới.
Thời Nguyên nháy mắt liền cứng đờ tại chỗ, động cũng không dám động, biết thứ chọc vào hắn là cái gì, trong lòng phát run, trước giờ đều không có trải qua việc như này, đứa nhỏ thật sự phát dục trưởng thành.
Căn cứ hình dáng đồ vật bất động kia nói không chừng liền chính mình đi xuống, Thời Nguyên mặt ủ mày ê chờ đợi, thân là một nam nhân bình thường, biết lúc này tuyệt đối không thể nhích tới nhích lui tác loạn, bằng không thật sự xấu hổ.
Lúc này Dị mở mắt, từ trong lòng ngực Thời Nguyên ngẩng đầu lên, ánh mắt mới vừa tỉnh ngủ còn chưa có tiêu cự, theo bản năng, y vùng ra khỏi vòng tay của Thời Nguyên, thuận thế kéo người hắn xuống, ôm vào lòng mình.
Hành động này diễn ra rất nhanh, Thời Nguyên còn chưa kịp cao hứng được thả ra lại bị ôm lấy, Dị ngây thơ nhìn hắn, gương mặt tuấn mỹ thoạt nhìn cực kỳ vô tội, nhưng động tác lại không hề ngây thơ vô tội.
"Dừng dừng dừng!!!!" Thời Nguyên chống hai tay trước ngực Dị, đồ vật cộm người kia còn đang làm động tác nho nhỏ, cấp Thời Nguyên hốc mắt đều có chút phiếm hồng.
"Buông ra! Có nghe thấy không!??" ngữ khí nghiêm túc, nhưng nếu không có âm thanh run run thì liền có sức thuyết phục, Thời Nguyên co eo về phía sau, biểu tình vô thố bất an.
Giống cái như là bị dọa đến, ôn nhuận trong mắt tụ thủy quang, thanh âm hắn đều đang run rẩy, nhưng lại cực lực bảo trì trấn định, bộ dáng đáng thương lại làm y càng thêm muốn nhiều thân cận, nói hắn đừng sợ, hầu kết Dị giật giật, cuối cùng vẫn là buông ra.
Rốt cuộc được thả ra, Thời Nguyên lập tức cách xa y, ngồi ở bên trong giường, còn mang theo tia cảnh giác, Dị cũng chậm rãi ngồi dậy, hai người liền lâm vào không khí giằng co.
"Khụ, ngươi trước đem quần áo mặc vào," vốn dĩ muốn phát giận, nhưng lại nhìn thấy Dị lộ ra cặp mắt ủy khuất, Thời Nguyên đành áp xuống cơn giận.
Quay mặt đi, Thời Nguyên ở trong lòng yên lặng phun tào chính mình, rõ ràng là mặt đá lạnh, hắn lại nhìn ra ủy khuất, cũng không biết là chuyện như thế nào.
"Đừng tức giận," Dị mặc quần áo xong sau lại chỗ Thời Nguyên, giọng điệu đáng thương Thời Nguyên chưa bao giờ nghe qua.
Giương mắt nhìn lại, Dị ngồi cách hắn không xa, mi mắt rũ xuống, ngày thường vai lưng đều thẳng tắp giờ suy sụp xuống, cảm xúc thập phần chán nản.
Nhìn nửa ngày, Thời Nguyên trong lòng thở dài, đại khái biết đối phương không biết thân thể của mình xảy ra chuyện gì, lại không có ai dạy y, vả lại hắn cũng quên Dị nên biết kiến thức này khi y trưởng thành.
"Đây là phản ứng sinh lý bình thường, sau khi trưởng thành sẽ như thế này, đừng lo lắng," Thời Nguyên không đối diện nhìn Dị, trong lòng vẫn có một chút cảm giác xấu hổ không thể giải thích được.
"Ừm, cái này cần phải giải tỏa," Thời Nguyên trên mặt nóng lên, "Ngươi có thể tự mình giải quyết, dùng, dùng tay liền có thể."
"E hèm, đương nhiên sau khi kết hôn tức phụ liền biết nên làm cái gì," nhanh chóng nói xong câu này, Thời Nguyên vòng qua Dị xuống giường, đưa lưng về phía y hướng ra ngoài đi, vừa đi vừa nói chuyện, "Tự ngươi giải quyết, nhớ rửa sạch sạch sẽ."
Mặc kệ Dị rốt cuộc có nghe hiểu ý tứ của mình hay không, Thời Nguyên cảm thấy đều là nam nhân, nói không chừng không có thầy dạy cũng tự hiểu, nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại, Thời Nguyên mở ra thương thành, tìm kiến thức cơ bản, cũng không xem nội dung bên trong, vội vàng cấp quang não Dị phát qua đi, cái này hẳn biết đi.
Xấu hổ một ngày cứ như vậy qua đi, thời điểm ăn cơm Thời Nguyên cũng không cùng Dị nói mấy câu, mỗi khi đụng tới tầm mắt Dị, trong mắt đối phương chuyên chú cùng nghiêm túc, Thời Nguyên lại nhanh chóng dời đi, loại ảo giác này lại tới nữa, đôi mắt của Dị lớn lên thật xinh đẹp, mỗi lần cùng y đối thượng luôn cảm thấy có loại tình cảm nào đó, Thời Nguyên cảm thấy chính mình quá cầm thú, như thế nào lại đối đứa nhỏ sinh ra loại ảo giác này, vì thế càng không dám cùng Dị nói chuyện, cũng không biết chính mình bị làm sao.
Buổi tối, Thời Nguyên chuẩn bị ngủ thì Dị bước vào, đau đầu nhìn Dị, Thời Nguyên đành phải ngồi dậy hỏi y làm sao vậy, trong lòng hạ quyết tâm đêm nay tuyệt đối không thể cho Dị ngủ cùng hắn.
"Ngứa," Dị nhìn ra Thời Nguyên không kiên nhẫn, môi mỏng mân khẩn, rũ đôi mắt xuống, đứng ở mép giường nhìn lại có chút đáng thương vô cùng.
"Ngồi ở chỗ này ta sờ cho ngươi, lát nữa ngươi nhớ đi về phòng," Thời Nguyên ý thức được chính mình vừa mới có thái độ không tốt, vì thế mềm ngữ khí, bất đắc dĩ là bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ do hắn nhặt về, không thương đứa nhỏ này thì có thể thương ai, chính mình vừa rồi thật sự cũng sợ nhãi con dính người, nhớ tới chuyện hồi sáng có chút xấu hổ buồn bực, loại cảm giác thẹn khó có thể mở miệng này làm hắn không khống chế được cảm xúc của mình.
Phạm vi vảy bao trùm lại mở rộng ra, Thời Nguyên nhìn trên cánh tay Dị có thứ gì đó, không khỏi nhăn lại mi, hỏi: "Ngươi hôm nay hấp thu rất nhiều năng lượng sao?"
"Ừ, tìm được một chỗ tương đối nhiều," Dị thành thành thật thật trả lời, cũng không dám có động tác gì chọc giống cái sinh khí, đem tham niệm trong lòng càng ngày càng cường liệt áp xuống, chờ một chút, giống cái sớm muộn gì sẽ là của y.
"Cái vảy này có thể hay không vẫn luôn lưu lại," Thời Nguyên lẩm bẩm một mình, cũng may trên người Dị có thú loại đặc thù có thể giấu ở dưới quần áo.
"Không thể thu hồi sao?" Thời Nguyên hỏi.
"Đã thử qua, không được," Dị thanh âm hạ xuống, "Ngươi, không thích sao?"
Động tác trên tay ngừng lại, Thời Nguyên xoay người Dị lại, cong lên mặt mày, cười nói: "Lúc nãy là ta có thái độ không tốt, đừng sợ, vảy thật xinh đẹp, nếu không thích sao còn giúp ngươi sờ."
Xoa xoa đầu đứa nhỏ, Thời Nguyên gạt chuyện lúc trước đi, đứa nhỏ không hiểu những chuyện đó lại không phải cố ý, cùng y so đo cái gì.
Dị nhìn giống cái trước mặt mình, trên mặt nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, như thể dù y có làm gì đi chăng nữa thì giống cái cũng sẽ không vứt bỏ y.
Đột nhiên bị ôm lấy, Thời Nguyên nhìn đứa nhỏ đang vùi mặt vào ngực mình, bất lực lắc đầu, nhưng trong mắt mang theo ý cười, thuận tay xoa lưng đứa nhỏ, như vậy liền không ngứa.
Bản dịch phèn lòi này chỉ xuất hiện duy nhất tại Wattpad.