Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 276: Chương 276: Bào Bào Khiêu Khiêu




Hành tinh Vala thay đổi lớn nhất ở khu C, không chỉ biểu hiện ở trị an, hoàn cảnh cũng thay đổi hoàn toàn.

Lộ Lê mang theo Soái Soái và Khả Khả đi quanh đường phố 11, tùy ý có thể thấy trẻ con đang đuổi bắt đùa giỡn nhau, ở chỗ này không còn trẻ con vô cớ mất tích nữa, người lớn cũng không cần nhốt con mình trong nhà.

Đi một lát tới cuối phố, liếc mắt nhìn lại, có một biển hoa thật lớn, không biết gió nhẹ thổi qua lúc nào, tràn ngập hương hoa, Khả Khả oa một tiếng buông tay cha ra chạy tới, giống như tinh linh nhỏ lưu luyến trong biển hoa.

Hoa mà Hulk trồng trong sân chính là nhổ ở nơi này, chủng loại hoa không nhiều lắm, nhưng rất đẹp, trong bụi hoa còn có ong mật bay múa.

“Soái Soái, trông nom em gái con, đừng để nó chạy loạn, cũng không thể chạy khỏi tầm mắt của cha, biết chưa?” Lộ Lê dặn dò con trai lớn.

“Cha yên tâm, con sẽ trông nom em ạ.” Soái Soái vỗ bộ ngực nhỏ bảo đảm, sau đó đuổi theo.

Lộ Lê nhìn thấy bọn nhỏ hội hợp, cách mình chỉ hơn mười mét, bên cạnh ruộng hoa còn có hai binh lính quan sát, nên cũng yên tâm, lấy xẻng nhỏ từ không gian khấu ra, bắt đầu nhổ vài loại hoa hợp mắt.

Hulk chỉ trồng một ruộng hoa nho nhỏ, y tính toán cũng trồng ở khối đất khác gần bia mộ.

Cánh đồng hoa này là do thủ hạ của Adolf phát hiện ra, lúc ấy không lớn như vậy, sau đó Adolf cảm thấy phong cảnh nơi này không tồi, để cho thuộc hạ tới chăm sóc, hai năm đã biến thành như vậy, còn có rất nhiều ong mật tới đây.

Nguyệt Quý là một loại hoa mà cha thích nhất, phân bố không đồng đều, cũng có vài loại, y tìm một vòng mới đào được bốn cây, tuy nhiên thu hoạch rất lớn, không ngờ biển hoa này nhìn không phải đặc biệt lớn, chủng loại lại không thiếu.

Nửa giờ trôi qua, không gian khấu đã chứa rất nhiều cây hoa.

Lộ Lê ngẩng đầu nhìn hướng Soái Soái và Khả Khả, phát hiện bọn nó đột nhiên chạy đi, càng chạy càng xa, lập tức đi qua.

Bên cạnh biển hoa là một sườn núi nhỏ, độ dốc không cao, nơi này cũng không có núi cao, trong quá khứ là một mảnh đất bằng khô cằn sẫm màu, dường như không có một ngọn cỏ, không hợp với khu C hiện tại, tựa như hai thế giới khác nhau.

Tốc độ Lộ Lê rất nhanh, trước khi hai đứa nhỏ chuyển qua phiến triền núi đã giữ chặt lại.

“Soái Soái, cha vừa nói cái gì con đã quên nhanh như vậy sao, em gái con chạy loạn, con là anh chẳng lẽ cũng muốn quậy với em à?”

“Xin lỗi cha ơi, nhưng em nói bên kia có người, con còn chưa kịp giữ chặt em đã chạy mất rồi.” Soái Soái bĩu môi giải thích.

Lộ Lê xoa xoa đầu nó, “Lần sau em lại thế này, con làm anh có thể dạy dỗ em, đây là quyền lợi khi làm anh.”

Soái Soái sửng sốt, sau đó vui vẻ gật đầu, “Con biết rồi ạ, thưa cha.”

Lộ Lê giao con trai con gái cho hai binh lính, vòng qua triền núi, quả nhiên nhìn thấy một đám người.

Nhóm người rất kỳ quái, vừa đi vừa nói chuyện, còn thường thường gõ gõ đánh đánh mặt đất, không biết đang làm gì, trừ động tác quái dị này, bọn họ cũng không làm gì khác, xem xong cũng không để ở trong lòng.

Sau khi trở về, Lộ Lê trồng những cây mới nhổ vào đất bùn đã làm tơi xốp.

Tần Vũ và Chu Tuấn Ngạn đi giúp Adolf giải quyết việc khu A và khu B.

Việc hành tinh Vala đổi chủ cũng không nhiều người biết, sau khi người quản lý của đế quốc Solo bỏ chạy, mấy năm nay ngầm nảy sinh ra không ít kẻ dã tâm bừng bừng, bọn họ âm thầm liên lạc với người giàu khu A không muốn khuất phục Adolf, ở khu B hình thành thế lực không nhỏ. Adolf không có nhiều nhân thủ như vậy, mấy năm nay vẫn luôn phát triển khu C là chính, cho tới bây giờ, khu C mới ổn định lại, đương nhiên muốn suy xét việc giải quyết khu A và khu B.

Vì khiến hành tinh Vala trở thành hành tinh tư nhân chân chính của Lộ Lê, trong khoảng thời gian này Tần Vũ vẫn luôn lo giải quyết việc khu A và khu B.

Bắt được từng con chuột nhỏ, mỗi khi bắt được một con, hai khu lớn lại chấn động.

Thế lực hình thành trong hai năm tan rã nhanh chóng, thậm chí chưa kịp đánh lên, thủ lĩnh bọn họ đã bị giết.

Adolf đúng lúc thả ra tin tức hành tinh Vala đổi chủ, việc thu phục khu A và khu B trở nên thuận lợi khác thường, rốt cuộc cũng rửa sạch sẽ mấy con chuột nhỏ, trật tự cũng chậm rãi được thành lập lên.

Đại bộ phận hành tinh Vala là người hỗn huyết không có dã tâm, bọn họ muốn sống cuộc sống an ổn hơn, mặc kệ ai quản lý bọn họ.

Có trật tự, kinh tế cũng phát triển lên, thương nhân khu A khϊế͙p͙ sợ uy nghiêm của Tần Vũ, khiến Adolf thành công kí kết vài vụ làm ăn, dù sao thứ hành tinh Vala nhiều nhất chính là đất đai.

Noyce cảm thấy hứng thú với khu A, sau khi đến đây liền lôi kéo Chu Tuấn Ngạn đến khu A quậy, giống như lưu manh, mang theo một đám đàn em khai khẩn đất hoang, chơi vô cùng vui vẻ.

Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã ở hành tinh Vala được một tháng.

Sáng sớm, mùi hương hoa tràn ngập trong không khí.

Tiếng gõ cửa thịch thịch thịch thúc giục, tiếng trẻ con non nớt từ ngoài cửa truyền vào, “Cha ơi, cha ơi, mặt trời phơi đến ʍôиɠ rồi, Khả Khả muốn vào.”

Lộ Lê đột nhiên từ trêи giường ngồi dậy, nghe được tiếng then cửa chuyển động, vội vàng vớ một bộ quần áo từ mép giường, cũng không biết của ai đã tròng vào.

Cửa mở được một nửa, một bàn tay đột nhiên vươn tới giữ cửa đóng lại một lần nữa, tiếng Tần Sương đồng thời truyền vào.

“Chú nói với cháu này, sáng sớm tinh lực tràn đầy như vậy thì đi chạy bộ cùng chú đi, cha cháu còn chưa tỉnh ngủ đâu.”

Nói xong hình như kẹp cháu gái bé bỏng lên mang đi, tiếng giòn tan giống như đang kháng nghị.

Lộ Lê tròng quần lên một nửa, thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu mới phát hiện áo trêи và quần đều mặc nhầm, trong lúc hoảng loạn bắt được đều là của Tần Vũ, trách không được luôn cảm thấy quần áo rộng thùng thình… Được rồi, thật ra là rộng thùng thình thật sự.

Quần áo Tần Vũ mặc ở trêи người y, tựa như trẻ con mặc đồ người lớn, y vẫn luôn cảm thấy mình cũng không bé nhỏ, nhưng so sánh với Tần Vũ có khung xương lớn, chênh lệch vẫn quá nhiều.

Tần Vũ không biết tỉnh từ khi nào, đôi mắt như đá quý đen nhìn y chằm chằm, mang theo ánh sáng không thèm che dấu, ánh mắt trắng trợn giống như y không mặc quần áo vậy.

Lộ Lê khụ một tiếng, cho dù đã là vợ chồng nhiều năm rồi, mỗi lần bị ánh mắt cực kỳ có lực xuyên thấu của hắn nhìn đến, y vẫn không thể giả vờ bình tĩnh được.

“Em đi thay quần áo đây.” Lộ Lê nhấc cái quần đang không ngừng trượt xuống, ʍôиɠ cũng lộ ra rồi, thấy ánh mắt người nào đó càng ngày càng tối tăm, y nhặt lên quần áo thuộc về mình trêи mặt đất, quần áo bỗng nhiên căng chặt lại, người bị quăng ngã lên giường lớn phía sau, quần áo cũng bay lên không trung, trời đất xoay chuyển, y bị người nào đó đè dưới thân, nơi cương cứng sáng sớm tràn đầy tinh thần đụng vào người y.

Trong sân dưới lầu.

“Chú ơi, chúng ta chạy hai mươi vòng rồi, vì sao phụ thân với cha còn chưa xuống ạ?” Khả Khả ngưỡng khuôn mặt nhỏ ngây thơ, hỏi Tần Sương sắp thành bảo mẫu.

“Bọn họ đang vận động ở trêи lầu.” Tần Sương xấu xa nói, mặc kệ cháu gái bé bỏng mới hơn hai tuổi.

Soái Soái cũng không nghe hiểu, đúng lúc chạy tới từ phía sau, nghe được lời này lại hỏi, “Chú ơi, phòng trêи lầu rất nhỏ, bọn họ phải vận động như thế nào ạ?”

Tần Sương cười sang sảng, “Vận động à, đâu có quy định chỉ có thể chạy bộ, tựa như các cháu ngày thường cũng không phải chỉ có chạy bộ vậy.”

Soái Soái và Khả Khả cái hiểu cái không gật đầu.

Lúc này, trong không trung đột nhiên có cái ghế giáng xuống, vừa vặn trêи đỉnh đầu Tần Sương.

Tần Sương phản ứng cực nhanh vọt sang một bên, ghế dựa đập lên mặt đất mềm xốp tạo ra cái hố nhỏ, “Mẹ kiếp, nếu đập đầu của em hư thì làm sao bây giờ, nói hai câu cũng không được sao!”

Phía trêи an an tĩnh tĩnh, dường như không buồn trả lời.

“Chú ơi, cha nói người lớn phải làm tấm gương tốt, lười biếng là không đúng.” Phát hiện chú không chạy tiếp, Soái Soái quay đầu lại nhìn thấy Tần Sương đang mang vẻ mặt không biết nói gì mà đứng tại chỗ, còn tưởng

cậu ta mệt mỏi.

Cả thể xác và tinh thần Tần Sương đều mệt mỏi, không muốn nói chuyện nữa.

Hai giờ sau, Lộ Lê và Tần Vũ đi xuống, gương mặt người trước đỏ toàn bộ, cổ áo cài khuy không nghiêm chỉnh có thêm vô số điểm đỏ rậm rạp, Tần Sương nhìn tặc lưỡi không thôi, quay đầu nói với cháu trai cháu gái, “Xem cha cháu đi, cha cháu mới……”

Một cái bánh mì bay qua, bị Tần Sương bắt được, khóe miệng đắc ý còn chưa kịp giương lên đã suy sụp, nhìn cái tay dính đầy sữa đặc của mình, vẻ mặt đậu má.

“Lại nói lung tung trước mặt bọn nhóc lần nữa, lần sau không phải ghế đâu.” Ánh mắt Lộ Lê liếc cậu ta tràn ngập cảnh cáo.

Tần Sương toét miệng, muốn nói mình đâu có sợ, dư quang thoáng thấy anh cả ngồi bên người chị dâu, ánh mắt kia nhàn nhạt đảo qua, miệng bèn khép chặt, một lát sau mới ra quyết định, “Em muốn đến khu A tìm Chu Tuấn Ngạn và Noyce.” Cậu ta không thèm làm bảo mẫu nữa.

“Tùy em.” Lộ Lê nói.

“Đệt.” Dứt khoát như vậy, nếu biết chị dâu đáp ứng sảng kɧօáϊ như vậy, cậu ta đã sớm nói rồi, Tần Sương tức khắc rơi lệ đầy mặt.

Lộ Lê nào biết Tần Sương suy nghĩ cái gì, lúc trước còn tưởng cậu ta tự nguyện lưu lại, Soái Soái gần 6 tuổi, Oa Oa và Khả Khả hơn 2 tuổi, đừng nhìn bọn nhóc còn nhỏ, thật ra đều có năng lực tự lo cho bản thân, duy nhất khiến y không bỏ lại được chỉ là đôi song sinh, hai đứa còn nhỏ, mới bốn tháng tuổi, giống y như anh chị mình, đã bò tới bò lui.

Tới chiều, Lộ Lê bảo Soái Soái cùng Khả Khả đến cách vách tìm Alfonso chơi, Oa Oa không có hứng thú chơi bời, nó tựa như nghiện tu luyện, đi du lịch cũng làm bài tập như ngày thường.

Tần Vũ cũng không cảm thấy như vậy không tốt, bèn cho nó một ít chương trình học, như tìm một binh sĩ cùng luyện chung với nó. Oa Oa còn nhỏ đương nhiên không phải đối thủ, không ngừng ngã sấp xuống, không ngừng bò lên tái chiến, tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục, không đợi nó hết sức, binh lính luyện cùng đã chịu không nổi.

Hoán thiếu gia và thượng tướng thật sự quá giống nhau, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ vô cảm này, trong đầu không tự giác hòa nhập với khuôn mặt tàn khốc kia của thượng tướng, sau đó càng ngày càng chột dạ, để tránh binh lính mệt trước, cuối cùng vài người luân phiên cùng huấn luyện.

Lộ Lê không thể đặt đôi song sinh ở trong nhà, những binh lính này đều chưa từng trông trẻ, y cũng không dám để họ hỗ trợ trông coi, đành phải mang theo bọn nó ra ngoài.

Giờ khắc này, y đột nhiên hơi nhớ Tần Sương.

Tần Sương chạy như bay đến khu A bỗng hắt xì, mẹ nó, lúc này mới rời đi một lát đã có người nhớ thương, nhất định là chị dâu hối hận rồi, lập tức tăng tốc độ.

Lộ Lê ôm đứa em trai tuấn tú, anh trai ở trong lòng Tần Vũ, từ khi ra cửa đôi mắt bằng quả nho đã bắt đầu quay tròn, tò mò nhìn bốn phía, chị gái nó ở tuổi này đã rất sợ phụ thân, thằng nhóc này có tiền đồ, khi nhìn thấy đồ làm nó hưng phấn, ʍôиɠ còn kϊƈɦ động xoắn qua xoắn lại.

Lộ Lê bỗng nghĩ ra cái gì đó: “Tần Vũ này, nếu không đứa anh nhũ danh là Bào Bào đi, đứa em gọi là Khiêu Khiêu, anh cảm thấy thế nào?”

“Em vui là được.” Tần Vũ liếc mắt nhìn đứa em trai yên tĩnh.

(*)Bào: chạy

Khiêu: nhảy

Lộ Lê chú ý tới tầm mắt hắn, xoa bóp gương mặt con trai bé bỏng, cảm giác mềm mại mười phần, thuận miệng giải thích, “Chính là vì nó quá an tĩnh, mới phải kết hợp động với tĩnh, người khác vừa nghe đã biết bọn nó là đôi song sinh.”

Tần Vũ cũng không mong đợi gì vào việc y đặt nhũ danh, đôi song sinh xem mặt không phải được rồi sao, còn phải kết hợp động với tĩnh, cho nên con trai thứ hai lãnh khốc mới bị y đặt tên là Oa Oa, bản thân nó thì hoàn toàn không khóc Oa Oa bao giờ.

“Tên chính thì không nóng nảy, trở về rồi nghĩ cũng được, cứ quyết định như vậy đi.” Lộ Lê tự mình đánh nhịp.

Tần Vũ cũng không sao cả.

Bất tri bất giác, hai người đi đến đường phố phồn hoa nhất khu C.

Đường phố khu C tổng cộng có 101 con phố, khu vực này rất lớn, không đi không biết, khi Lộ Lê còn chưa tới, khu C có rất nhiều đường phố đã không còn người cư trú, hoang vắng khắp nơi.

Hai năm sau, mỗi con phố đều đã kín người, đặc biệt mấy con phố đánh số nhỏ hơn.

Tổng bộ thế lực của Adolf thiết lập ở đường phố thứ chín, cách phố 11 chỉ một khu phố số 10.

Nhưng đừng nhìn hai con phố gần nhau, trêи thực tế phải đi đến chín con đường, giữa chỗ đó còn phải đi đường vòng không ít, bởi vì mỗi con phố cũng rất lớn, rất dài, phát triển hai trăm năm, trải qua khuếch trương, diện tích khu C vốn dĩ còn lớn hơn khu A và khu B cộng vào.

Đường phố phồn hoa nhất không phải phố số 9, mà là phố số 10 kẹp ở giữa phố 11 và phố số 9.

Kiến trúc nơi này được thiết kế có quy phạm nhất, quy mô chỉ nhỏ hơn một chút so với tổng bộ của Adolf, tuy nhiên ngày thường không có nhiều người vây xem như vậy.

___________________________________

Năm đứa nhỏ nhà họ Tần tên như sau: Tần Nguyên (Soái Soái, Soái là đẹp trai) – Tần Y (Khả Khả, Khả trong khả ái, xinh đẹp) – Tần Hoán (Oa Oa, Oa là tiếng khóc) – Tần? (Bào Bào, Bào là chạy) – Tần? (Khiêu Khiêu, Khiêu là nhảy)

Sau còn nữa không thì không nói trước đâu hahah

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.