Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 306: Chương 306: Bắt tay




Là cơ giáp của Tần Vũ, đám sinh vật cỡ lớn này tạo ra động tĩnh quá lớn, người phía dưới không yên tâm, Tần Vũ lập tức đi lên xem xét.

Lộ Lê dùng tinh thần lực dò xét, gần đó cũng không có bóng người, sinh vật cỡ lớn cũng không nhìn thấy, hiển nhiên ở ngoài phạm vi tinh thần lực của y, thanh âm càng ngày càng vang, chứng tỏ cách bọn họ càng ngày càng gần.

"Không tốt rồi, không chỉ có một đám, cách chúng ta đã không đến 1000 mét." Lộ Lê bỗng nhiên biến sắc, trong phạm vi tinh thần lực dò xét, hướng ngược lại cũng xuất hiện sinh vật cỡ lớn, hơn nữa số lượng không ít, nếu chúng giáp công bọn họ thì cũng quá trùng hợp rồi.

"Em mang theo vài người đi bên trái, bên phải giao cho anh." Tần Vũ nhanh chóng nói, cơ giáp như sao băng bay vụt ra.

Lộ Lê bảo người đi xuống nói tình huống cho với nhóm Tần Sương biết, mình mang theo vài binh lính đến bên trái ngăn cản sinh vật cỡ lớn đang lao thẳng tới.

Những thành viên Thánh hội lưu lại bên ngoài phòng thủ cũng do dự, đang muốn đi theo Lộ Lê, lại bị Marina gọi lại.

"Hắn cũng không kêu các anh cùng đi, từ khi nào mà Thánh hội chúng ta phải lấy mặt nóng dán mông lạnh." Marina cười lạnh nói, Lộ Lê đi rồi, hiện tại cô ta chính là người có thân phận địa vị tối cao ở nơi này.

"Nhưng mà ông chủ đã nói, chúng ta với bọn họ có quan hệ hợp tác, nhiều sinh vật cỡ lớn như vậy, dựa vào vài người bọn họ chưa chắc đã có thể ngăn cản, nhỡ không được thì làm sao bây giờ?" Karl do dự nói.

"Ngăn không được thì chúng ta lại lên chắn, bọn họ chỉ có hai mươi người đã muốn chia một nửa quặng, nào có chuyện lãi như vậy, hiện tại là thời điểm để bọn họ ra chút sức lực rồi." Marina nói đúng lý hợp tình.

Đúng lúc này, nhóm Justin đi lên.

Người báo tin nói gần đây xuất hiện mấy trăm sinh vật cỡ lớn, nên anh ta lưu lại một bộ phận thủ hạ và người máy tiếp tục đào, rồi cùng Tần Sương dẫn người đi lên.

"Anh cả chị dâu tôi đâu?" Tần Sương ở mép hố không thấy Lộ Lê và Tần Vũ, nhíu mày.

Không chờ Marina mở miệng, Karl đã nói: "Bọn họ phân công nhau đi ngăn cản sinh vật cỡ lớn tới gần."

Sắc mặt Justin trầm xuống, "Vậy các cậu thì sao, nhiều người như vậy mà đứng ở chỗ này vẫn không nhúc nhích, giao mấy trăm sinh vật cỡ lớn cho vài người à?"

Karl trộm liếc về phía Marina, "Chúng tôi vốn dĩ muốn đi hỗ trợ, nhưng mà......"

"Là tôi bảo bọn họ không cần đi, đột nhiên xuất hiện nhiều sinh vật cỡ lớn như vậy, rất giống hành vi do người làm, nếu chúng tôi đều rời đi, ai phòng thủ cửa động, nhỡ kẻ sau lưng kế hoạch này muốn dẫn toàn bộ chúng tôi đi thì sao." Marina hung hăng trừng mắt nhìn Karl, căng da đầu đứng ra giải thích, cô ta không cho rằng mình đã làm sai.

"Cho nên cô coi chúng tôi như người chết có phải hay không, điều cô lo, chị dâu tôi đã sớm nghĩ ra rồi, trước khi rời đi đã phái người đi xuống cho chúng tôi biết, bây giờ chúng tôi đã lên đây rồi, cô thật sự không phải dựa vào ân oán cá nhân mới làm như vậy chứ?" Tần Sương châm chọc cười.

Marina cứng họng, không trả lời ngay, ngược lại khiến người ta thấy rõ suy nghĩ ích kỷ của mình.

"Từ hôm nay trở đi, người phòng thủ bên ngoài đều nghe Karl." Justin trầm mặt nói.

"Ông chủ!" Marina không thể tin nổi nhìn anh ta, ngay trước mặt mọi người cướp đoạt quyền lợi của cô ta, cô ta còn thể diện gì nữa.

Justin làm lơ cô ta nói tiếp, "Hiện tại còn không biết có phải có người ở sau lưng giở trò quỷ hay không, cửa động tốt nhất nên phái người phòng thủ."

"Các anh phòng thủ đi, tôi đi giúp chị dâu." Tần Sương gấp không chờ nổi nói.

"Tôi sẽ bảo Daley mang người đi giúp anh trai cậu......" Justin còn chưa nói xong, Tần Sương đã chạy mất, trong không khí bay tới hai chữ ' tùy tiện '.

Daley được ông chủ gật đầu, lập tức dẫn người qua.

Justin lưu ở cửa động phòng thủ, nếu không phải lo lắng đây là bẫy, anh ta muốn kề vai chiến đấu cùng Tần Sương hơn.

Khoảng cách không xa, khi Tần Sương mang theo người chạy tới, phía trước có tiếng nổ vang liên tiếp, thanh âm nghe như pháo năng lượng, mỗi phát cách không vượt quá hai giây, phải biết rằng ngưng tụ cũng cần hai giây, chờ tới khi thấy hình ảnh chiến đấu, mọi người không khỏi há to miệng.

Hơn một trăm sinh vật cỡ lớn đang lao về phía Lộ Lê và hai binh lính, con đường được tạo ra bởi thi thể chồng chất, mỗi cái xác đều có chung đặc điểm, thân thể đều bị pháo năng lượng oanh ra một đống lỗ máu, máu tươi thấm vào đất đỏ, đến gần mới thấy rõ.

Lực phá hoại siêu mạnh, bản thăng cấp của pháo năng lượng là do Lộ Lê tạo ra sau này, yêu cầu nguồn năng lượng cực lớn, không thể tiết kiệm, tuy nhiên bọn họ cũng không thiếu đá năng lượng, hết thì trực tiếp đổi cái mới.

Nhóm Tần Sương gia nhập, cục diện càng ổn định hơn, không sinh vật cỡ lớn nào có thể tới gần bọn họ trong vòng 20 mét, chiến tuyến không ngừng kéo dài, từng con từng con chết đi, mỗi khi một con ngã xuống, mặt đất đều rung động một lượt.

Bên kia, khi Daley dẫn người đuổi tới, một mình Tần Vũ đã giết mười mấy con.

Hắn không giống Lộ Lê, Lộ Lê là kéo dãn khoảng cách, hắn thì trực tiếp lao vào quân địch, di chuyển thân hình, nã pháo gần sát, mỗi sinh vật cỡ lớn đều là một kích nổ đầu, chết đến mức không thể chết hơn.

Daley mở to mắt, ngây người nửa phút, lại thêm vài con nữa bị giết, thật lâu sau mới khép lại miệng được, hít sâu một hơi, "Mọi người lên đi, chúng ta phối hợp tác chiến viễn trình, nhớ kỹ đừng ngắm loạn."

"Vâng."

Trong lúc nhất thời, tiếng súng đạn vang lên trong không khí phía sau nối tiếp phía trước, bọn họ không lợi hại giống như Tần Vũ, cũng không chính xác như Lộ Lê, nhưng dưới sự hiệp lực, vẫn giải quyết được kha khá. Cục diện hoàn toàn ổn định, sinh vật cỡ lớn trong mắt bọn họ vốn là uy hiếp lớn, hôm nay lại không chịu nổi một kích.

"Đệt, sao Justin không đi hỗ trợ!" Đỉnh núi nơi xa, Thạch Sơn Loạn thấy cảnh này tức giận mắng một tiếng.

"Hắn đúng là cảnh giác, không được rồi, chúng ta lại dẫn mấy sóng nữa qua, nếu Justin không đi, chúng ta sẽ mạnh mẽ tấn công, tôi cũng không tin Thạch bang bắt tay với Hoa Hồng Dại, lại không đối phó được vài người Thánh hội." Nghê Lan lạnh lùng cười, đôi mắt sóng sánh ác độc.

"Vậy hành động đi."

Cũng may bọn họ sớm có chuẩn bị, để mượn đao giết người, đã sớm phái người lại đi dẫn một đám sinh vật cỡ lớn tới đây, ở bên cạnh dãy sơn động tử vong, chỉ cần làm ra một chút động tĩnh, không lo không hấp dẫn được.

Nửa giờ sau, Justin nghe được tiếng mặt đất chấn động càng kịch liệt hơn, trừ hai bên trái phải, lại xuất hiện làn sóng thứ ba, lập tức khẳng định sau lưng đám sinh vật cỡ lớn này có người giở trò quỷ, có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, không phải Thạch bang thì là Hoa Hồng Dại, thậm chí có khả năng bọn chúng bắt tay nhau.

"Vì muốn dẫn tôi đi, thật hao tổn tâm huyết." Ánh mắt Justin cười như không cười đảo qua những người ở đây.

Chỉ trong chốc lát, Tần Sương mang theo hai người chạy về.

"Tôi nghe được có sóng công kích thứ ba, sau lưng chắc chắn có người gây rối, anh phòng thủ tại chỗ này, tôi mang vài người đi, dãy sơn động tử vong lớn như vậy, cho dù bọn họ dẫn nhiều thêm lại đây, cũng không có khả năng cuồn cuộn không ngừng được, mục đích của bọn chúng hẳn là kim loại dung hợp." Tần Sương cũng không thở dốc.

"Năm người các cậu có thể chứ, tôi sợ cậu xảy ra chuyện." Justin lo lắng.

Lời này nghe quái quái, Tần Sương sửng sốt một chút, ho nhẹ nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, chị dâu tôi còn được, vì sao tôi không được, tuy đám sinh vật này to con, một con có thể đè chết người, nhưng chính vì nguyên nhân chúng nó quá lớn, mục tiêu rõ ràng, dùng pháo nguồn năng lượng là có thể oanh chết chúng nó, không đáng kể chút nào."

Justin nghe cậu ta tự tin nói, rõ ràng rất nguy hiểm, lại được cậu ta miêu tả đơn giản giống như ăn cơm vậy, tươi cười nhẹ nhàng tràn ra trong mắt, "Được, vậy cậu cẩn thận một chút, nơi này có tôi trấn thủ, sẽ không để cho bọn chúng thực hiện được."

Tần Sương vỗ bờ vai của anh ta rồi đi.

Như Tần Sương nói, đám sinh vật cỡ lớn này xác thật không coi là uy hiếp, uy hiếp chân chính là kẻ tránh phía sau, bọn chúng không giống sinh vật cỡ lớn, chỉ biết lao về phía trước.

Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan phát hiện mưu kế không có hiệu quả, sinh vật cỡ lớn xung quanh đã đều bị bọn chúng dẫn lại đây, lúc này không ra tay, chờ khi bọn họ giải quyết xong thì càng phiền toái.

Một bộ cơ giáp lập tức nhảy xuống từ trên cao, tiến tới chỗ Justin, tiếng pháo năng lượng hòa lẫn cùng tiếng sinh vật cỡ lớn ngã xuống, khó nghe thấy được, nhưng Justin đã sớm chú ý đến, bọn chúng muốn đánh lén, chỉ có thể từ phương hướng này.

"Quả nhiên Thạch bang và Hoa Hồng Dại bắt tay, chuẩn bị ngăn cản, không cần truy kích, chúng ta chỉ cần bảo vệ cho cửa hố là được." Justin hoàn toàn không ngạc nhiên, trong sự bình tĩnh mang theo sát ý nhè nhẹ.

"Vâng, thưa ông chủ." Mọi người đồng thời đáp.

Hai đại thế lực bắt tay, nhân số đạt tới 600 người, 600 bộ cơ giáp đồng thời xông tới, cùng với Thánh hội chỉ có hơn một trăm người hình thành liên minh đối lập.

Đây là cục diện một chọi sáu, Thánh hội lại không có ai sợ hãi.

"Lên đi, làm cho bọn họ nhìn thấy thực lực lấy một địch sáu của chúng ta." Tiếng Justin thổi tan trong gió.

Trăm bộ cơ giáp lao ra trong nháy mắt.

Ô Vẫn màu đen lóe ánh sáng lạnh, khi tới gần một bộ cơ giáp, lưỡi dao sắc bén cắm vào động cơ của đối phương trong nháy mắt, sắc bén khiến kẻ địch không thể tưởng tượng nổi, cơ giáp nhanh chóng mất đi sức hành động, yên lặng đứng tại chỗ.

Thành viên Thánh hội nếm được ngon ngọt xong hai mắt tỏa sáng, không ngờ vũ khí chế tạp từ Ô Vẫn lợi hại như thế, người nào cũng giống như ngựa hoang thoát cương, trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là Justin, cơ giáp anh ta cấp bậc cao, thực lực cũng mạnh, tựa như con sói xâm nhập giữa bầy dê, đi qua nơi nào, nơi đó bị rẽ ra một con đường làm từ xác cơ giáp.

"Tại sao lại như vậy!" Ở chỗ cao nhìn thấy cảnh này, Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan thất thanh hô to.

Giây tiếp theo, ánh mắt bọn họ tập trung ở vũ khí trên tay những người Thánh hội, vũ khí màu đen, không trải qua bất luận xử lý đặc biệt nào. "Là Ô Vẫn!" Nghê Lan nhận biết Ô Vẫn sâu hơn Thạch Sơn Loạn, xác định bọn họ lấy ra vũ khí thuần Ô Vẫn, sắc mặt âm trầm như nước.

"Bọn họ nhất định đã phát hiện ra quặng Ô Vẫn!" Thạch Sơn Loạn la lớn, trơ mắt nhìn người Thánh hội hủy diệt từng bộ lại từng bộ cơ giáp. Tiếp tục như vậy, cho dù mười chọi một cũng không đủ nhìn, đừng nói đến, những người khác đang chạy tới.

Quặng Ô Vẫn cũng là mạch khoáng mà Thạch bang và Hoa Hồng Dại vẫn luôn tìm kiếm, vì thế còn tìm các bộ lạc, từ trong miệng họ thu thập tin tức, kết quả bọn họ cũng không biết. Không thể tưởng tượng được, khi bọn họ không biết, Justin lại tìm được quặng Ô Vẫn.

Lúc này, có một tiểu đội đánh hồi mã thương đến.

(*)Hồi mã thương: Kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua chạy, sau đó bất ngờ đánh ngược lại.

Tiểu đội này chính là Tần Vũ và người do Daley dẫn theo.

Sức chiến đấu của Tần Vũ hung hãn, Daley và thủ hạ giết còn không bằng một nửa hắn, nhanh chóng giải quyết xong sinh vật cỡ lớn thì chạy tới hỗ trợ.

Tần Vũ liếc bọn họ một cái, nện bước không dừng, đi thẳng ngang qua chiến trường giúp Lộ Lê, trên đường có người nghĩ lầm hắn là kẻ địch tới giúp Thánh hội, chạy tới ngăn cản hắn, kết quả cả người lẫn cơ giáp bị chém thành hai nửa, chết tại chỗ đến mức không thể chết hơn, chờ khi hắn đuổi tới chỗ Lộ Lê, y đã giải quyết gần hết.

"Sao anh lại đến đây, Tần Sương bên kia thế nào rồi?" Lộ Lê quay đầu nhìn thấy cơ giáp của Tần Vũ, ném xuống ống pháo năng lượng gần như nát bét, vì liên tiếp bắn ra, ống pháo đã bị nóng lên nghiêm trọng.

"Nó không có việc gì." Khi Tần Vũ qua đây có chú ý một chút.

"Chúng mình đi giúp Justin đi." Lộ Lê thay vũ khí Ô Vẫn vào.

Một đám người đánh đến tận mép hố, có bọn họ gia nhập, Thạch bang và Hoa Hồng Dại càng không chịu nổi. Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan hiển nhiên đã phát hiện ra, trước mắt cách ngày rời đi còn hai mươi ngày, nếu người của bọn chúng đều chết sạch ở nơi này, muốn sinh tồn ở hành tinh số 1 quá khó khăn, hai người không thể không ra tín hiệu rút lui.

Đám thủ hạ vốn đã sợ hãi nhanh chóng rút đi, hận không thể cắm thêm cánh sau lưng, trong nháy mắt, mấy trăm người đã chạy hết, Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan đứng trên cao cũng không thấy đâu.

"Các cậu nghỉ ngơi một chút, tôi và Tần Vũ đi xem bọn họ chạy trốn tới chỗ nào, phòng ngừa bọn họ lại đánh trở lại, tạo phiền toái cho mọi người." Lộ Lê không yên tâm, không muốn có thêm một lần nữa, chủ động nói với Justin và Tần Sương.

Lời này nghe còn rất thành thạo, Justin ghé mắt mà nhìn, ngạc nhiên vì bọn họ giết chết một đám sinh vật cỡ lớn như vậy mà vẫn còn tinh lực.

Hai người không mang những người khác, cứ như vậy rời đi.

Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan không ngờ vậy mà bọn họ còn đuổi lại đây, hơn nữa chỉ có hai người, tuy nhiên cũng như Lộ Lê suy đoán, bọn chúng cũng không rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.