Barbara trầm mặc một lát, đôi mắt sáng trong nhìn bà, môi đỏ khẽ mở, “Mẫu hậu à, Serrill tự làm tự chịu, phụ vương và anh hai cũng vậy, trước kia là do con quá khờ, con cũng không hiểu chuyện, sau đó Mặc Văn nói với con, phụ vương có thể tiếp tục làm quốc vương, đến tận khi hữu tâm vô lực, thoái vị nhường cho anh cả, nhị ca cũng có thể vui vui vẻ vẻ làm nhị điện hạ.”
“Nhưng bọn họ quá tham lam, phụ vương già rồi, đầu óc hồ đồ không thấy rõ thế cục, anh hai dã tâm bừng bừng, muốn hạ bệ anh cả làm quốc vương, anh cả không có khả năng đứng im để bị đánh, Tần gia cũng không có khả năng tùy ý để các ngài diệt trừ bọn họ.”
Mặc Văn chính là vị hôn phu của Barbara, vô số lần đến thăm mẫu hậu, cô đều nhắc đến anh ta, suy nghĩ của cô thay đổi cũng là vì Mặc Văn.
Mặc Văn nói bản chất của cô không xấu, chỉ là không có ai dẫn đường chính xác cho cô. Khi cô phạm sai lầm thì nói cho cô biết, khi cô làm đúng lại cổ vũ cô, sau đó khi chính biến ở cạnh cô, giúp cô phân tích nguyên nhân.
Nhờ anh ta giải thích, Barbara mới biết thật ra anh cả cũng sống không dễ dàng, nếu anh cả không phản kích, kết cục của phụ vương sẽ chính là kết cục của anh ta, thậm chí còn thảm hại hơn.
Cô thừa nhận mình luyến tiếc cuộc sống công chúa, nhưng trầm mặc cũng không hoàn toàn do nguyên nhân này.
“Ngươi không phải con gái ta, ngươi cút đi cho ta!” Vương Thái Hậu giận điên lên.
“Con sẽ đi ngay, hôm nay con đến đây là muốn nói với ngài, con muốn kết hôn, nhưng đại khái mẫu hậu ngài cũng không thể thấy con kết hôn rồi.” Barbara nói xong lại dừng một chút, “Mẫu hậu không phải vẫn luôn thương Serrill nhất sao, phụ vương và anh hai hình như ở chung với Serrill đó, đại khái là ngài có thể đoàn tụ với họ rồi, như ngài mong muốn, cả nhà đoàn tụ.”
Cô rời đi, Vương Thái Hậu điên cuồng khóc lớn, cũng không biết là đang khóc vì cái gì.
Ngày hôm sau, Vương Thái Hậu bị tiễn đi trong bí mật, đối ngoại lấy cớ là tưởng niệm con trai nhỏ quá độ.
Lộ Lê nghe Jules nhắc tới cũng không ngạc nhiên, Vương Thái Hậu vẫn luôn không ngừng nghỉ, sớm muộn gì cũng là kết cục này.
“Như vậy khá tốt, về sau em và Brian kết hôn, dọn đến vương cung ở thì không cần đối mặt với mẹ chồng độc ác nữa.” Lộ Lê cười tủm tỉm nhìn cậu ta.
Mặt Jules đỏ lên, “Anh à, sao anh lại như vậy, kết hôn với Brian nói bây giờ vẫn còn sớm lắm.”
“Vậy em cố lên nhé, anh thấy Brian còn phải chờ dài cổ.” Lộ Lê nói.
“Sao anh nói giống anh ấy vậy, em không thèm để ý tới anh nữa.” Jules nói xong chạy mất.
Lộ Lê phì cười.
Một binh lính đột nhiên xuất hiện ở cửa, “Thưa thượng tướng phu nhân.”
“Có chuyện gì?” Lộ Lê còn tưởng Tần Vũ có việc tìm y.
“Ngoài cửa có một người đàn ông nói là phụ thân của phu nhân, muốn gặp ngài.” Binh lính nói.
Lộ Hướng Viễn tới tìm y?
Lộ Lê hơi ngạc nhiên, lại không tính toán đi ra ngoài gặp lão ta, “Đuổi ông ta đi đi.”
Binh lính đáp lời, đi ra ngoài đuổi người.
Kết quả không bao lâu sau, anh ta lại quay lại đây.
“Thưa phu nhân, ông ta không chịu đi, nói em gái ngài bị người ta bắt cóc, muốn ngài đi cứu cô ấy.”
Lộ Lê nhíu mi, Lộ Hàm Ngọc bị bắt cóc, không phải lại là bẫy chứ.
“Ai bị bắt cóc?” Tần Sương đi ngang qua đúng lúc nghe được hai chữ bắt cóc.
Lộ Lê nói cho cậu ta biết Lộ Hướng Viễn đang ở bên ngoài.
Tần Sương lộ ra vẻ mặt cổ quái, “Chị dâu này, em cảm thấy việc này anh có thể hỏi Tiểu Tuyết, nói không chừng con bé biết đấy.”
“Sao em ấy lại biết?” Lộ Lê kinh ngạc.
Tần Sương vỗ vỗ đầu mình, “Thật ra lúc trước Tiểu Tuyết từng nói với em, nhưng con bé bảo em đừng nói cho anh trước, hình như là cha con Lộ Hướng Viễn theo dõi con bé.”
Lộ Lê không tự chủ được nhớ tới mấy ngày trước Tần Tuyết nói với y vừa trừng trị một tiện nhân, không phải tiện nhân này là chỉ Lộ Hàm Ngọc chứ, “Ừ, để anh hỏi em ấy.”
Lộ Lê lập tức liên hệ với Tần Tuyết.
Một lát sau Tần Tuyết mới nhận điện thoại, bên kia truyền đến tiếng ồn ầm ỹ.
“Chị dâu đấy à, tìm em có chuyện gì sao?”
“Bạn gái anh chàng nhà giàu mà em nói lúc trước có phải bắt cóc Lộ Hàm Ngọc hay không?” Lộ Lê hỏi thẳng vào vấn đề.
“Sao anh biết......” Tần Tuyết chưa nói xong đã im miệng, sợ y hiểu lầm vội vàng giải thích, “Chị dâu đừng hiểu lầm, không phải là bắt cóc.”
“Chuyện lúc trước em kể, sau đó thì thế nào?”
Tần Tuyết vốn muốn xong việc rồi nói cho y, hiện tại bị lộ tẩy rồi thì không còn biện pháp, tìm chỗ yên tĩnh để giải thích, “Lộ Hàm Ngọc mang thai rồi, muốn anh nhà giàu kia cưới cô ta, anh nhà giàu kia chỉ muốn chơi chơi với cô ta, cũng không muốn cưới. Sau khi chia tay xong, cho cô ta một khoản để đi phá thai, cô ta không chịu, chạy tới quấy rầy anh ta, kết quả bị bạn gái đanh đá của anh ta biết được, hai bên nổi tranh chấp, đứa bé trong bụng Lộ Hàm Ngọc sảy thai, Lộ Hàm Ngọc nói do bọn họ làm hại, mang phụ thân cô ta mỗi ngày chạy tới cửa nhà anh nhà giàu và bạn gái gây ồn ào. Cô bạn gái tức giận nên đã trói cô ta lại, hiện tại đang chuẩn bị ném khỏi Vinh Diệu tinh, chị dâu yên tâm, cô ấy sẽ không giết Lộ Hàm Ngọc đâu.”
Lộ Lê trầm mặc một lúc lâu, “...... Vừa rồi em ở hiện trường à?”
“Đúng vậy, chị dâu à...... Có phải phụ thân Lộ Hàm Ngọc chạy đi tìm anh hay không?” Tần Tuyết thử hỏi.
“Bây giờ ông ta đang ở cổng quân đoàn I, ồn ào nói Lộ Hàm Ngọc bị bắt cóc.” Lộ Lê hơi đau đầu.
“Vậy, hiện tại làm sao bây giờ.” Tần Tuyết chột dạ, cô không nắm được suy nghĩ của chị dâu, sợ tốt bụng lại làm chuyện xấu.
Lộ Lê là ai chứ, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Tần Tuyết, “Cha con bọn họ xác thật là phiền toái lớn, nếu muốn ném khỏi Vinh Diệu tinh, vậy ném cả hai đi. Tuy nhiên nếu muốn làm, tốt nhất làm cho bọn họ về sau không dám trở về nữa, tìm vài người lại đây mang Lộ Hướng Viễn đi, sau đó để bạn gái anh nhà giàu kia diễn một vở, dọa bọn họ.”
Tần Tuyết khiêm tốn tiếp thu, ngắt thông tin, lập tức tìm người đi bắt Lộ Hướng Viễn.
Lộ Lê cũng bảo binh lính đi ra ngoài nói cho Lộ Hướng Viễn, nói y không có phụ thân tên là Lộ Hướng Viễn và em gái tên là Lộ Hàm Ngọc.
Người Tần Tuyết tìm tới ngay sau đó đã mang Lộ Hướng Viễn đi, để cùng chỗ với Lộ Hàm Ngọc, bạn gái anh nhà giàu xuất hiện đe dọa bọn họ, nói cô dám ở cổng quân bộ bắt người lại đây, thì cũng dám giết bọn họ, muốn để cho hai người biến mất thần không biết quỷ không hay là một việc rất dễ dàng, sau đó ném khỏi Vinh Diệu tinh.
Cha con Lộ Hướng Viễn quả nhiên bị hù chết, không chút nghi ngờ lời cô bạn gái nói, về sau cũng không dám quay lại Vinh Diệu tinh.
Hai cha con lưu lạc ở nơi đất khách, cuộc sống vô cùng gian nan, sau đó rốt cuộc cũng nhớ tới ba mẹ con Lộ Quang Minh, muốn đi tìm bọn họ đoàn tụ, lại không biết bọn họ ở nơi nào, cũng không có tinh tệ, đành phải từ bỏ.
Cùng lúc đó, thủ hạ của phó đoàn trưởng Lạc Luân Tá kết hợp với lời Phù Cừ nói, cuối cùng cũng có được một ít tin tức liên quan đến kẻ đứng sau Thiên Long và tổ chức Phản Tinh Hệ, xác định kẻ đầu tiên đã ở R tinh hệ, mà kẻ thứ hai gần đây đang lên kế hoạch cho một âm mưu lớn, ở trên Thiên Hà tinh.
Bởi vì hai nơi đều gần đây, bọn họ tiết lộ vị trí kẻ thứ hai cho quân đoàn I, để cho bọn họ đi lấy công lao.
Quân đoàn I quyết định đến Thiên Hà tinh, Jules đã ở quân đoàn I huấn luyện một thời gian, để làm thực tiễn và tích cóp quân công, cậu ta đi theo đại quân xuất phát.
Cùng lúc đó, một chiến hạm lặng yên không một tiếng động rời khỏi Vinh Diệu tinh.
Chiến hạm vượt qua ba viên tinh cầu, đột nhiên thay đổi tuyến đường, rõ ràng không phải đi bắt giữ kẻ phía sau Thiên Long như kế hoạch đã nói trước.
Chiến hạm ngừng ở cảng một viên tinh cầu một chút, bổ sung xong năng lượng lại lần thứ hai khởi hành.
Lúc này, phòng giam Phù Cừ đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen mang mặt nạ đi vào.
Nghe được tiếng bước chân Phù Cừ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ai tới vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Đương nhiên là tới đón em.” Người đàn ông phát ra âm thanh trầm thấp, lắng đọng giống âm sắc đàn cello nghìn năm tuổi.
“Anh điên rồi, nơi này là R tinh hệ, không phải địa bàn của anh, anh không sợ đây là một cái bẫy sao?” Phù Cừ không thể tin được hắn lại tự mình đến đây, sắc mặt trầm xuống.
“Bởi vì em rất quan trọng với ta.” Người đàn ông thâm tình nhìn cô.
Phù Cừ sửng sốt, chợt cười lạnh, đúng vậy, không có cô giúp hắn lừa những tên đàn ông đó lấy tiền tài, Thiên Long của hắn dựa vào chút thu nhập khác rất khó để tiếp tục duy trì. Người đàn ông này vẫn luôn biết giá trị của cô, cho nên mới cố sức cứu cô ra như vậy, thậm chí không tiếc bại lộ quân cờ cuối cùng giấu ở quân bộ đế quốc Vinh Diệu, cũng là quân cờ quan trọng nhất.
Người đàn ông biết cô đang cười nhạo cái gì, lại không giải thích, chỉ nói: “Đến viên tinh cầu tiếp theo, chúng ta lập tức đổi một chiếc phi thuyền khác, qua bốn ngày nữa là có thể rời khỏi R tinh hệ.”
Phù Cừ không nói gì, quay đầu nhìn về phía vũ trụ ngoài cửa sổ.
Cô vẫn cảm thấy mọi thứ thuận lợi đến mức không giống như sự thật, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất an.
Dự cảm này đã trở thành sự thật khi tới viên tinh cầu tiếp theo.
Khi bọn họ đổi phi thuyền, ở cảng đột nhiên có rất nhiều quân đội tràn ra, biểu tượng của quân đội rõ ràng là quân đoàn I, bọn họ xuất hiện gây ra bạo loạn.
Khi Phù Cừ còn đang mờ mịt lại được người đàn ông đẩy trở lại chiến hạm, cánh cửa đóng lại ngăn cách cô và người đàn ông đó, chiến hạm bay khỏi tinh cầu, hai người càng ngày càng xa.
Tần Vũ cao lớn vừa xuất hiện ở cảng đã khiến mọi người chú ý.
Trong dĩ vãng Phù Cừ sẽ đặt ánh mắt trên người Tần Vũ, lúc này cô lại không làm vậy, mà ngơ ngác nhìn người đàn ông đẩy cô lên chiến hạm, bản thân lại lưu tại cảng, trong đầu vang vọng không ngừng hai chữ 'tại sao '.
Rõ ràng tình hình ngay lúc đó người đàn ông còn có cơ hội chạy trốn, hắn lại chặt đứt con đường của mình, đẩy cô lên phi thuyền?
Phù Cừ bổ nhào lên cửa tàu, xuyên thấu qua cửa sổ gắt gao cố nhìn rõ người đàn ông gần như đã biến thành một điểm nhỏ.
Có người đàn ông và thủ hạ của hắn hấp dẫn lực chú ý của Tần Vũ và quân đội, chiến hạm lấy được một chút thời gian trốn thoát.
Tần Vũ có chuẩn bị mà đến, người đàn ông và thủ hạ của hắn căn bản không ngăn được, nhưng đại khái để tranh thủ đủ thời gian cho chiến hạm thoát đi, bọn họ vẫn anh dũng chống cự. Vì quân đội muốn bắt sống người đàn ông, Tần Vũ không hạ lệnh giết chết đối phương, thủ hạ của người đàn ông lại không may mắn như vậy, chết càng ngày càng nhiều. Người đàn ông quay đầu lại nhìn bóng dáng chiến hạm đã không thấy đâu, nở một nụ cười nhẹ, nhưng hắn biết hiện tại còn chưa thể yên tâm.
Quả nhiên, chiến hạm quân đoàn I đã đuổi theo, nhưng vô dụng, điều này hắn đã sớm tính tới rồi, hơn nữa còn làm kế sách ứng phó.
Chiến hạm quân đoàn I trở về địa điểm xuất phát, Tần Sương trở về báo cáo, bọn họ ngăn lại chiến hạm kia, nhưng Phù Cừ vẫn chạy thoát dưới sự yểm hộ của những người khác.
Tần Vũ đi đến trước mặt người đàn ông đã bị bắt, từ trên cao nhìn xuống hắn.