Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 283: Chương 283: Rời nhà trốn đi




Từ nhỏ Jules đã ngậm muỗng vàng sinh ra, vì là con trai độc nhất trong gia tộc, cho nên người nhà cực kỳ coi trọng an toàn của cậu, chưa bao giờ để cậu chạm vào việc gì nguy hiểm.

Con trai độc nhất là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác chính là cấp bậc gen của cậu.

Cậu cũng là người biến chủng, nhưng lại là loại người biến chủng có gen kém cỏi nhất, chỉ có gen cấp B.

Đối với người thường mà nói, gen cấp B thật ra đã không tồi, chỉ cần nỗ lực gấp bội vẫn có thể vào quân đội, nhưng đối với gia tộc Leon mà nói, gen cấp B thật sự là quá kém.

Có thể nói, điều kiện bẩm sinh của Jules quyết định cậu là chim hoàng yến được người nhà nuôi dưỡng trong lồng, nếu cậu là kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết ăn uống hưởng thụ, cuộc sống thế này cậu không có ý kiến, nhưng cậu lại không phải.

Người Jules sùng bái nhất chính là Tần Vũ, hắn quả thực phù hợp với hình tượng anh hùng trong lòng cậu, sự tích của thần tượng cũng ảnh hưởng đến cậu. Mười mấy tuổi, giấc mơ của cậu chính là rong ruổi trêи chiến trường như thần tượng.

Nhưng gen cấp B ở trêи chiến trường không có năng lực quá mạnh để bảo vệ mình, vì không để người thân mình lo lắng, Jules chỉ có thể đè nén giấc mơ của mình ở trong lòng, cậu cho rằng mình sẽ vẫn luôn tiếp tục như vậy.

Thẳng đến khi Brian trở thành quốc vương tối cao của đế quốc Vinh Diệu, mỗi ngày nhìn anh ta bận đến mức không có thời gian ở với mình, cậu tựa như ở ngoài thế giới của anh ta.

Trước kia còn có một chút cộng hưởng, hiện tại, cậu cảm thấy mình giống như đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Brian trong phòng.

Sợ hãi và thất thố.

Cậu không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, cậu nghĩ đến giấc mơ thành quân nhân của mình.

Không biết có phải bị Brian nhận thấy hay không, sau đó vài lần Jules nhắc tới chuyện này với anh ta, đều bị anh ta nói sang chuyện khác trước, cậu đi tìm phụ thân, phụ thân không chờ cậu mở miệng đã trực tiếp cự tuyệt, cậu chỉ có thể đặt hy vọng trêи người Brian.

“Brian à, anh đáp ứng em đi, em bảo đảm tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt cho mình.” Jules khát vọng nhìn anh ta.

“Jules, em chỉ có gen cấp B, ở trêи chiến trường đây là loại binh lính dễ dàng chết đi nhất, em bảo vệ mình như thế nào.” Brian sớm đã nói với gia chủ Leon, bọn họ đều không muốn để Jules lên chiến trường.

“Nhưng không thử thì sao biết.” Jules còn muốn tranh thủ một chút.

“Thử một lần nhỡ không còn mạng thì sao?” Brian đứng lên, đi đến trước mặt cậu, ấn đầu cậu vào trong lòng, “Jules, mạng của em không phải của mình em, chúng ta đều rất lo lắng cho em, nghe lời đi.”

Jules bỗng nhiên sinh ra sức mạnh đẩy anh ta ra, “Anh và phụ thân đều giống nhau, luôn dùng danh nghĩa tốt với em để nhốt em ở trong lồng sắt, em không cần.”

Hét xong những lời này, cậu không muốn nghe Brian nói nữa, xoay người chạy ra khỏi vương cung.

Ở trêи Vinh Diệu tinh, Brian không lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại.

Jules chạy ra khỏi vương cung cũng không về nhà, mở xe huyền phù lượn lờ trêи đường, đầu óc trống trơn, không biết nghĩ cái gì, cũng không biết mình chạy đến đâu, một chiếc xe huyền phù bay nhanh đến từ phía đối diện cũng không phát hiện ra.

Lộ Lê xác định xe huyền phù đối diện đang chạy ngược chiều không hề muốn né tránh, lập tức phát ra âm thanh nhắc nhở đối phương, sau đó bình tĩnh tránh đi.

Y tưởng ăn chơi trác táng nơi nào tới, không coi quy tắc giao thông của đế quốc ra gì, phía sau đột nhiên vang một tiếng lớn, quay đầu lại nhìn thấy xe huyền phù vốn nên chạy thẳng tắp không biết như thế nào mà đụng vào một tòa kiến trúc, vách tường cũng bị đục thủng.

Đối phương phản ứng cũng quá kỳ quái, như là mới nhận ra trước mặt có xe, chẳng lẽ không biết mình đang chạy ngược chiều?

Lộ Lê ngừng xe huyền phù ở bên cạnh hiện trường sự cố, xuống xe đi qua, cửa xe đột nhiên mở ra, một nam thanh niên đầu đầy máu ngã nửa người trêи từ trêи ghế điều khiển ra, y nhanh chóng tiến lên kéo cậu ta ra ngoài.

“Cậu không sao chứ?” Lộ Lê đặt cậu ta bên cạnh xe, nhìn nửa thân xe đâm sâu vào tường, chiếc xe này tính năng thật tốt, đâm nghiêm trọng như vậy, ghế điều khiển lại không có một chút việc gì.

Jules mở to mắt, trước mắt đều là màu đỏ, dùng tay lau mới biết được là máu, lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”

“Cả đầu đều là máu còn nói không có việc gì, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Lộ Lê nhìn chàng trai có vẻ nhỏ hơn mình vài tuổi đang mang vẻ mặt thất hồn lạc phách, xem ra đã bị đả kϊƈɦ.

“Tôi không đến bệnh viện đâu.” Jules vừa nghe đến bệnh viện đã cự tuyệt, sống không còn gì luyến tiếc quỳ rạp trêи mặt đất.

Lộ Lê sao cảm thấy cậu ta giống như trẻ con vậy, “Không đến bệnh viện thì muốn đi đâu?”

“Anh đừng động vào tôi, anh đi đi.” Jules phất phất tay.

Lộ Lê thấy dáng vẻ này, tức giận nói: “Tôi tốt bụng được chưa, bằng không đến chỗ tôi đi, cách đây không xa.”

Jules trầm mặc.

Lộ Lê coi như cậu ta đồng ý, nhét cậu ta vào xe huyền phù của mình, quay về căn cứ vừa rời đi không lâu.

Đi vào cửa nhỏ hay đi ngày thường, cửa chính y rất ít dùng, từ bên ngoài nhìn là một nơi ở tầm thường, không đi loạn sẽ không biết phía dưới cất giấu một phòng thí nghiệm.

Lộ Lê đỡ cậu ta lên sô pha, lấy chậu nước lại đây, rửa sạch miệng vết thương trêи trán, lại lấy máy trị liệu ra.

Miệng vết thương hơi sâu, máy trị liệu chỉ có thể cầm máu, chỉ chốc lát, trêи đầu có thêm một tầng vải trắng thật dày.

“Được rồi, sắp tới chú ý đừng gội đầu, miễn cho đầu óc bị nước vào.”

Jules không hiểu loại hài hước này, cậu đã thanh tỉnh, biết là mình sai, ôm đầu gối, ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, cảm ơn anh.”

“Thật mới mẻ, lần đầu tiên tôi nghe được có người vừa xin lỗi, vừa cảm ơn, cho dù tâm tình không tốt, cũng đừng lấy tính mạng mình ra nói giỡn, nếu cậu xảy ra chuyện, người nhà của cậu sẽ rất thương tâm.” Lộ Lê càng nhìn càng cảm thấy cậu giống động vật nhỏ.

“Tôi tình nguyện bọn họ đừng quan tâm tôi như vậy.” Jules lẩm bẩm, cậu cảm thấy mình bị trói buộc trong tình cảm tên là quan tâm.

Lộ Lê vừa nghe đã biết người này có chuyện, “Làm sao vậy, có phải người nhà cậu lấy danh nghĩa quan tâm không cho cậu làm chuyện gì hay không, trong lòng cậu không vui à?”

Jules đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn y, “Sao anh biết?”

Lộ Lê cảm thấy buồn cười, “Trêи mặt cậu viết đấy.”

Jules lập tức sờ mặt mình, nào có.

Lộ Lê nhịn không được phát ra tiếng cười, thật đúng là đứa trẻ thành thật, ngồi ở bên người cậu nói, “Về sau đừng nói không cần người nhà quan tâm nữa, có vài người muốn còn không có đâu. Người nhà cậu quan tâm cậu không sai, bởi vì cậu là người thân quan trọng nhất của họ, nhưng nếu trong lòng cậu có suy nghĩ không giống vậy, cảm thấy vì bọn họ quan tâm quá mức làm cậu khó thở, cậu có thể nói chuyện thẳng thắn với họ, làm cho bọn họ thử lý giải suy nghĩ và cảm nhận của cậu. Có chí ắt làm nên, nỗ lực mới biết được, trốn tránh và từ bỏ thì không có khả năng đạt được mong muốn đâu.”

“Hình như anh rất có kinh nghiệm, trước kia anh cũng như vậy à?” Jules ngơ ngác nhìn y.

“Tôi tương phản với cậu, đây không phải kinh nghiệm, mà là từng trải, tôi thấy cậu cũng 25-26 tuổi rồi.” Lộ Lê muốn xoa xoa tóc của cậu, đột nhiên nghĩ đến trêи đầu cậu ta còn có vết thương.

Jules gật gật đầu, “Tôi 26 tuổi rồi.”

Lộ Lê nói, “Người nhà cậu nhất định rất cưng chiều cậu.” Bằng không tuyệt đối không nuôi ra đứa trẻ đơn thuần như vậy.

“Cho nên bọn họ luôn không cho tôi làm cái này làm cái kia, sợ tôi bị thương tổn, hạn chế cuộc đời của tôi, tôi không thích như vậy.” Jules rất phiền não, Lộ Lê cho cậu ta cảm giác rất thoải mái, tức khắc làm cậu nói hết mong muốn của mình, “Ước mơ của tôi là trở thành quân nhân, nhưng mà bọn họ cảm thấy tôi không làm được, sợ tôi chịu khổ, sợ tôi bị thương.”

“Bọn họ lo lắng cho cậu, quan tâm cậu, có suy nghĩ này cũng không quá, nếu cậu không muốn nhận an bài như thế, vậy làm cho bọn họ biết quyết tâm của cậu, làm cho bọn họ chấp nhận cậu, xác định cậu có năng lực tự bảo vệ mình.” Lộ Lê rất lý giải suy nghĩ người nhà của cậu ta, nhưng cũng không tán đồng coi người trở thành chim hoàng yến để nuôi, cho nên y lý giải cũng đồng tình với cậu thanh niên.

“Làm sao để bọn họ chấp nhận, tôi cũng không biết thực lực của tôi thế nào.”

Lộ Lê kinh ngạc nói: “Ngày thường cậu không đối chiến với người khác sao?”

Tức khắc vẻ mặt Jules trông rất cô đơn, “Luyện qua, nhưng bọn họ đều nhường tôi.”

Lộ Lê đã hiểu, “Như vậy đi, hiện tại cậu bị thương, không dễ động thủ, sau khi trở về tĩnh dưỡng mấy ngày trước, lên Tinh Võng tới tìm tôi, tôi giúp cậu thí nghiệm xem, cậu tên là gì?”

“Jules.”

“Ừ, tôi nhớ rồi, số liên lạc là bao nhiêu?”

Jules đọc số liên lạc cho y, “Anh cũng đưa số liên lạc và tên cho tôi đi.”

“Tôi tên Ly Lục, số liên lạc là……”

Jules lập tức cúi đầu vội vàng ghi lại.

Lộ Lê nhìn cậu, thật giống hamster nhỏ, “Nhớ xong thì về nhà đi, người nhà cậu nhất định đang lo lắng.”

“Tôi không muốn về nhà, tôi có thể ở chỗ này vài ngày hay không?” Jules càng cảm thấy người này rất thân thiết, cảm giác được lý giải lại được quan tâm này, thoải mái đến mức cậu muốn ăn vạ ở nơi này.

“Đương nhiên là không thể, có thể mang cậu vào một lần đã là phá lệ, nơi này của tôi còn chưa từng chiêu đãi khách qua đường, lại còn muốn ngủ lại.”

Bị cự tuyệt, Jules lại không thương tâm chút nào, trong lòng còn vui thầm, hóa ra cậu là khách đầu tiên vào đây nha.

“Đi thôi đi thôi, nhà cậu ở đâu, muốn tôi đưa cậu trở về hay không?” Lộ Lê thúc giục.

Jules đang muốn nói chuyện, máy truyền tin đột nhiên vang lên dồn dập, vừa thấy là người nhà gọi tới, có chút thất vọng.

“Người nhà cậu à?” Lộ Lê thấy vẻ mặt cậu ta không vui gì.

Jules gật đầu.

Lộ Lê nói: “Vậy nhận đi, có khả năng bọn họ phát hiện xe huyền phù ven đường, nhận ra là của cậu, hiện tại nhất định vô cùng lo lắng, cho dù cậu không thích bọn họ nhúng tay vào cuộc đời cậu quá mức, cũng phải làm cho bọn họ an tâm.”

Jules ừm một tiếng, làm trò trước mặt y mở máy truyền tin ra.

“Jules à, có người nói nhìn thấy xe huyền phù của con đụng vào tường ở ven đường, con đang ở đâu, trời ơi, trêи đầu con là như thế nào, con bị thương sao, có nghiêm trọng không?” Người phụ nữ quý phái trêи không trung nhìn thấy con trai bị thương, vẻ mặt sắp té xỉu.

Jules hít hít cái mũi, “Con không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, tĩnh dưỡng mấy ngày thì tốt rồi, có người cứu con, hiện tại con đang ở nhà anh ấy.”

Người phụ nữ quý phái thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn trời đất, vậy con mau trở lại đi, mẫu thân muốn nhìn vết thương của con một chút.”

“Tạm thời con không muốn trở về, con muốn ở bên ngoài mấy ngày.” Jules nói.

“Con nói cái gì ngu ngốc vậy, con đã bị thương rồi, vì sao muốn ở bên ngoài mấy ngày, con về nhà đi, mẫu thân lập tức tìm bác sĩ giúp con xem miệng vết thương, như vậy mới không lưu lại sẹo.” Người phụ nữ quý phái không hiểu suy nghĩ của con trai, đã bị thương rồi vì sao còn không trở về nhà.

“Lưu lại vết sẹo thì lưu lại đi, con là đàn ông chứ không phải phụ nữ, mẫu thân cũng đừng lo lắng, con sẽ chiếu cố chính mình, cứ như vậy đi, con tắt máy đây.” Jules nói xong lập tức tắt liên lạc.

Lộ Lê nhanh chóng nói: “Nơi này của tôi không có chỗ cho cậu ở đâu.”

Ánh mắt Jules trông mong nhìn y.

Trong nháy mắt Lộ Lê buông lỏng, lại nhanh chóng bị y bóp nát, tâm địa cứng rắn trở lại, “Thật sự không được, chỉ có khi làm việc tôi mới có thể tới nơi này, như vậy đi, tôi mang cậu đến hội sở xa hoa để ở.”

“Ừm.” Jules thất vọng, nhưng cũng không kiên trì tiếp, như vậy sẽ không làm cho người ta thích.

Lộ Lê dẫn cậu đi vào hội sở Hào Đình, nơi này trừ giải trí, cũng cung cấp phòng xa hoa.

Jules đã tới nơi này, cậu còn là hội viên của chỗ này, nhanh chóng giữ chặt Lộ Lê đang đi vào trong, “Nơi này có người biết tôi, tôi sợ bọn họ sẽ nói với người nhà tôi mất.”

“Vậy đổi chỗ khác.” Lộ Lê vô cùng dứt khoát.

Jules phát ngốc đi theo y, cậu còn tưởng rằng Lộ Lê sẽ hỏi việc người nhà của cậu.

“Chỗ này hẳn có thể chứ?” Nửa giờ sau, hai người đứng ở một hội sở khác, trang hoàng khiêm tốn, cổng lớn lại ở trong góc, phỏng chừng không mấy ai có thể tìm được.

“Có thể.” Jules vừa thấy tên căn bản là không biết, rất tò mò y sao có thể tìm tới nơi này, nơi này cậu đã đi qua rất nhiều lần, cũng chưa phát hiện ra.

Lộ Lê dứt khoát giúp cậu giao phí cho ba ngày, “Rồi, cho mình ba ngày để ngẫm lại về con đường tiếp theo, vậy hẳn là đủ rồi, tôi phải đi đây, cậu đi nghỉ ngơi đi.”

“Ấy, anh hai.” Jules bắt lấy cánh tay y, thấy y kinh ngạc, không được tự nhiên mà nói: “Em có thể gọi anh là anh hai không?

Lộ Lê hơi sửng sốt, gật gật đầu, “Có thể.”

Có đứa em trai giống hamster nhỏ, thật đúng là mới mẻ.

Chương 284: Tự thân quen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.