Buổi chiều, khi người được Tần phu nhân phái đi đón Tần Tuyết trở về, Tần Vũ đột nhiên nhận được tin nên không thể không đến quân khu một chuyến, người còn chưa trở về đã đi rồi.
Lộ Lê vốn định trở về phòng đọc tư liệu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp Tần Tuyết, sợ lưu lại ấn tượng xấu, y do dự một chút rồi vẫn ở lại phòng khách.
Nửa giờ sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng con gái làm nũng, không cần phải nói, nhất định là em gái của Tần Vũ, Tần Tuyết.
Lộ Lê nhìn ra cửa, Tần Tuyết ôm cánh tay Tần phu nhân đi vào, mẹ con hai người vừa nói vừa cười, hình ảnh ấm áp cực kỳ. Nếu không phải Lộ Lê từng thấy bộ dạng Tần phu nhân vô cớ gây rối, thật sự rất khó tưởng tượng Tần phu nhân vẻ mặt từ ái trước mắt và Tần phu nhân lúc trước là cùng một người, y đứng lên.
“Em là Tần Tuyết đi, lần đầu gặp mặt, Tần Vũ đã nói qua về em, anh là Lộ Lê.” Lộ Lê tỏ thái độ thân thiện với Tần Tuyết.
Tần phu nhân vốn đang tươi cười, thấy y thì lạnh mặt trong nháy mắt.
“Thì ra là anh à.” Tần Tuyết giống như không phát hiện sắc mặt Tần phu nhân, ý vị sâu xa đánh giá Lộ Lê vài lần, “Em nghe người ta nhắc tới anh, xác thật có vài phần tư sắc, khó trách có thể mê hoặc anh cả đến xoay quanh.”
Nói xong cô cũng không xem phản ứng của Lộ Lê, quay đầu nói với Tần phu nhân: “Mẫu thân, con đói bụng rồi, trong nhà có cái gì ăn ngon không?”
V”Đương nhiên là có, biết con sắp về, ta lập tức bảo đầu bếp làm rất món con thích, con đi thay quần áo, rửa tay là lập tức có thể ăn.” Tần phu nhân vỗ vỗ tay con gái, cười đến không thấy mặt trời đâu.
“Con biết rồi, con lên phòng đây.”
Lộ Lê nhìn hai mẹ con làm lơ mình, y cảm giác được có thêm một người không thích y. Tối hôm qua có câu y không nói với Tần Vũ, y ở quân khu xác thật sẽ không được tự nhiên, nhưng ở Tần gia cũng không được tự nhiên, chẳng qua không mãnh liệt như quân khu mà thôi, nhưng vì Tần Vũ, y nguyện ý nhẫn nhịn.
Tần Tuyết thay quần áo nhanh rồi xuống, hai bím tóc được xõa tung, gương mặt trái xoan đặc biệt tinh xảo.
Gen của Tần gia rất tốt, không một ai trong Tần gia khó coi, càng không bình thường chút nào, không phải soái ca thì là mỹ nữ, mặc dù Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân tuổi không thấp nhưng cũng nhìn ra được khi còn trẻ họ cũng là một đôi tuấn nam mỹ nữ, đứng chung một chỗ hẳn là rất đẹp đôi.
Hai mẹ con lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, Lộ Lê không muốn xen vào, đứng dậy chuẩn bị lên lầu, một người hầu đột nhiên mang theo một người trẻ tuổi mặc quân trang đi vào.
“Vị này là?” Tần phu nhân đứng lên nhìn người đi tới, bà biết quân hiệu trêи vai đối phương, đó là dấu hiệu của quân đoàn I.
“Xin chào nguyên soái phu nhân, là thượng tướng phái tôi tới, tôi là Nhạc Hiểu.” Người trẻ tuổi nói ra ý đồ.
“Tần Vũ à, nó bảo cậu tới có chuyện gì sao, có phải quên thứ gì không?” Tần phu nhân lập tức mỉm cười ôn hòa, bà rất khách khí với người của quân đoàn I.
Nhạc Hiểu lắc đầu, mặt mang nụ cười như ánh mặt trời, nhìn về phía Lộ Lê, lộ ra hàm răng trắng bóc, “Không phải, thượng tướng phái tôi tới thay thế An Minh chiếu cố phu nhân.” Dứt lời cậu ta đi đến trước mặt Lộ Lê, lưu loát chào theo nghi thức quân đội, thanh âm to lớn vang dội, “Thưa thượng tướng phu nhân, tôi là Nhạc Hiểu, về sau có chuyện gì ngài trực tiếp phân phó tôi là được.”
Lộ Lê chú ý tới sắc mặt khó coi của Tần phu nhân, Tần Vũ rốt cuộc vẫn không yên tâm với Tần phu nhân, cho nên khi mới phái Nhạc Hiểu tới, y không ngờ Tần Vũ sẽ cẩn thận như vậy.
Tần Tuyết vừa trở về, chỉ biết mẹ không thích Lộ Lê, cũng không biết chuyện từng phát sinh.
Lộ Lê mang theo Nhạc Hiểu lên lầu, Tần phu nhân liền tức giận ngồi xuống.
“Mẫu thân à, sao mẫu thân lại chán ghét chị dâu như vậy?” Tần Tuyết vừa ăn vừa tò mò hỏi, trước kia khi nghe nói anh cả kết hôn, cô còn tưởng mẫu thân sẽ rất vui, bởi vì anh cả vẫn luôn cô độc, bất luận là nam hay nữ đều rất khó có thể tiếp cận anh ấy.
“Đừng gọi nó chị dâu, mẹ không thừa nhận nó là dâu trưởng Tần gia.” Tần phu nhân thở phì phì nói xong mới trả lời câu hỏi của cô, “Nó chính là con hồ ly tinh, nếu không phải nó câu dẫn anh cả con, còn xúi giục anh cả con đối nghịch với mẹ, mấy ngày nay con không ở nhà, nó quá phận thế nào con chưa được chứng kiến đâu.”
Những chuyện từng xảy ra được Tần phu nhân kể lại bằng một kịch bản khác, khi Tần tuyết nghe xong, cô cũng cùng chung kẻ địch với Tần phu nhân luôn.
“Anh ta thật ác độc, mẫu thân nói không sai, anh ta không chỉ châm ngòi quan hệ giữa anh cả và mẫu thân, phụ thân và anh hai cũng nói giúp cho anh ta, thủ đoạn còn cao tay hơn chúng ta tưởng, chuyện này không thể cứ để như vậy được.” Tần Tuyết vừa nghe thấy mẫu thân bị bắt nạt nhiều như vậy, còn bị buộc phải cúi đầu trước người vi vé phía dưới, tức khắc giận thay.
Trong nhà, người thương yêu cô nhất là mẫu thân, hiện tại mẫu thân bị hồ ly tinh bắt nạt, cô là con gái ngoan thì tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ.
“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng chẳng có biện pháp nào, phụ thân con đã cảnh cáo ta, nó nói gì anh cả con lại nghe nấy, nếu lại xảy ra chuyện tương tự, chỉ sợ anh cả con sau này sẽ không thèm về nhà.” Tần phu nhân ngày đó thật là bị tức giận đến gan đau, hai cha con đều không đứng về phía bà.
“Mẫu thân không biết dùng mưu kế rồi, đối phó với hồ ly tinh, nếu mẫu thân càng quang minh chính đại, đối phương càng có khả năng cắn ngược một ngụm, phải dùng chút thủ đoạn.” Tần Tuyết nheo đôi mắt lại.
“Thủ đoạn thế nào?”
“Đương nhiên là làm anh ta biết khó mà lui, lại không thể mách lẻo được.” Tần Tuyết tự tin tràn đầy cong khóe miệng.
Tần phu nhân nghe vậy có cảm giác yên tâm, có con gái đầu óc thông minh hỗ trợ, bà tin tưởng lần này nhất định sẽ không có vấn đề.
Hai người không hề phát hiện, đối thoại của họ trùng hợp bị Nhạc Hiểu vừa xuống lầu rót nước nghe được, sau khi trở về thì méc Lộ Lê.
“Phu nhân, ngài phải cẩn thận, tôi thấy hai người như đang có âm mưu nhằm vào ngài.” Nhạc Hiểu có chút tức giận mà nói, khó trách thượng tướng bảo cậu ta tới.
Lộ Lê thấy cậu ta lo lắng, được người khác quan tâm cảm giác thật đúng là không tồi, y nhìn ra được Nhạc Hiểu hoàn toàn khác An Minh, “Không cần lo lắng, dù hai người đó thật sự có ý tưởng gì thì hẳn cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, cảnh cáo của Tần nguyên soái cùng Tần Vũ vẫn hữu dụng lắm.”
Nhạc Hiểu nghe vậy thì an tâm, nguyên soái cùng thượng tướng đều là thần tượng của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn sùng bái thượng tướng hơn, phu nhân lại có thể trực tiếp gọi tên thượng tướng làm cậu ta bội phục không thôi.
Chuyện của An Minh cậu ta có nghe nói qua, tuy không được đầy đủ nhưng cũng có thể đoán đại khái, cậu ta không thể hiểu được An Minh. Thượng tướng cùng phu nhân kết hôn thì liên quan gì đến An Minh, thượng tướng bảo An Minh đến bên phu nhân chứng minh thượng tướng tín nhiệm gã, gã lại cô phụ sự tín nhiệm này. Còn nữa, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cấp trêи của An Minh là thượng tướng chứ không phải ai khác, gã lại không rõ sự thật này.
Nhưng mà, nếu không phải An Minh bị thượng tướng gọi về, cậu ta cũng không có cơ hội này, phải biết rằng, ở bên phu nhân, cơ hội được gặp thượng tướng khẳng định sẽ cao hơn nhiều, cũng chỉ có tên ngốc An Minh mới không biết nắm chắc cơ hội.
Nhạc Hiểu là người hoạt bát rộng rãi, nụ cười của cậu ta đặc biệt có sức cuốn hút, có cậu ta ở đây, sinh hoạt của Lộ Lê ở Tần gia tốt hơn một chút, Nhạc Hiểu không chỉ lắng nghe y nói, còn trò chuyện với y, có khi y không nói lời nào, Nhạc Hiểu cũng sẽ ríu rít nói không ngừng.
Nhạc Hiểu nói cậu ta mới vào quân đoàn I mới được hai năm nhưng biết rất nhiều chuyện về Tần Vũ, theo cách nói của Nhạc Hiểu thì là do cậu ta sùng bái Tần Vũ nên hỏi thăm không ít sự tích về hắn.
Nhờ phúc của Nhạc Hiểu, Lộ Lê cũng biết thêm rất nhiều chuyện, có thêm hiểu biết sâu hơn về Tần Vũ.
Bất tri bất giác, Lộ Lê nhìn thời gian mới biết họ chỉ nói về Tần Vũ cả chiều nay, Nhạc Hiểu nói muốn đi xuống xem cơm chiều đã làm xong chưa, kết quả chưa đến mười phút, cậu ta đã thở phì phì trở lại.
“Thưa phu nhân, nguyên soái phu nhận thật sư không coi ngài ra gì.”
“Làm sao vậy?” Lộ Lê thấy cậu ta tức giận như vậy, không rõ nguyên do.
Nhạc Hiểu lập tức báo cáo những gì mình thấy khi đi xuống, “Vừa rồi tôi vào phòng bếp, vốn dĩ muốn hỏi một chút xem tối nay có món gì, nguyên soái phu nhân vào bếp ngay sau đó, nói một đống món mà tiểu thư Tần Tuyết thích ăn, tôi nói với đầu bếp làm thêm hai món ngài thích, kết quả ngài đoán được phu nhân nguyên soái nói gì không?”
“Nói gì nào?” Lộ Lê bật cười, đại khái có thể đoán được đối phương sẽ không nói được lời nào hay.
“Bà ấy nói nhiều món như vậy cũng đủ ăn, còn nói ở nhờ trong nhà người khác thì không có tư cách bắt bẻ sai khiến, tức chết tôi mất.” Nhạc Hiểu quả thực không thể tin được những lời này sẽ được thốt ra từ miệng nữ chủ nhân Tần gia, trước kia cậu ta nghe nói mẫu thân của thượng tướng là quý tộc có cử chỉ khéo léo, đây đâu giống quý tộc, rõ ràng là không khác gì mấy bà trêи phố, những tưởng tượng tốt đẹp trước kia về nguyên soái phu nhân toàn bộ biến thành cát bụi.
Lộ Lê bật cười.
“Phu nhân còn cười được sao!” Nhạc Hiểu cạn lời.
“Đây không tính là gì, chuyện quá phận hơn bà ấy còn làm được, nhưng cậu không cần tức giận, bà ấy sẽ chỉ nói những lời này trước mặt cậu, tôi nghĩ bà ấy đại khái là biết cậu sẽ nói lại với tôi.” Lộ Lê trấn an vỗ vỗ vai cậu ta.
Bây giờ y vẫn chưa cảm thấy gì về Tần phu nhân, nhưng cũng không còn quá để ý như mấy ngày đầu, bà ấy không thể trực tiếp nhằm vào y, chỉ có thể nói cho đỡ buồn miệng, chỉ cần không trực tiếp phạm đến người y, y đều có thể nhẫn, hơn nữa y cũng không kén ăn.
“Đừng nóng giận, bị nói vài câu cũng không sao.”
“Phu nhân à, tôi đang tức giận thay ngài, ngài không biết vẻ mặt bà ấy lúc đó đâu, thật quá đáng.” Nhạc Hiểu rất đồng tình với thượng tướng phu nhân, có mẹ chồng như vậy, phu nhân ở Tần gia nhất định không được tốt.
Lộ Lê không hay nói xấu sau lưng người khác, cười cười rồi không tiếp tục đề tài này nữa.
Nhạc Hiểu cũng không nói tiếp, đừng nhìn tính cách cậu ta có vẻ tùy tiện, thật ra rất biết xem mặt đoán ý, nếu không cơ hội đến bên phu nhân cũng sẽ chẳng tới lượt cậu ta, đây đều là do cậu ta dựa vào thực lực để đoạt lấy, nghĩ đến vẻ mặt ảo não của các đồng chí khi không được chọn, cậu ta lại nhịn không được cảm thấy tự hào.
Lộ Lê thoáng nhìn cậu ta cười trộm một mình, bật cười lắc lắc đầu, thật đúng là sẽ tự tiêu khiển tự nhạc.
Chương 43: Nhạc Hiểu bảo vệ chủ