Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 302: Chương 302: Vậy giết đi




“Job tiên sinh đấy à, anh đang làm gì thế?” Tần Sương canh giữ ở cửa, đúng lúc nhìn thấy Job dẫn mười mấy con Nhuyễn Tiết Trùng chạy tới.

“Anh sẽ biết nhanh thôi.” Job âm hiểm cười thành tiếng, đến lúc này rồi, gã cũng không thèm ngụy trang nữa.

Tần Sương cũng cười thành tiếng, “Job tiên sinh này, anh muốn dẫn Nhuyễn Tiết Trùng lại đây bao vây tấn công chúng tôi sao, thật là vất vả cho anh rồi.”

Job cứng đờ, chợt cười lạnh, “Chúng bay đã sớm biết rồi?”

“Vô nghĩa, chúng mày sơ hở chồng chất, biểu hiện lại rõ ràng như vậy, sao chúng tao có thể không biết được.” Tần Sương thấy gã chủ động lật mặt, cũng không ngụy trang nữa, cười tủm tỉm nói, không thấy chút phẫn nộ nào.

Sắc mặt Job trầm xuống, “Chúng mày biết từ lúc nào?”

“Mày đoán xem?” Tần Sương càng không thèm nói cho gã.

“Bọn tao lộ sơ hở lúc nào.” Job hỏi.

“Haha, sơ hở nhiều lắm, ai cũng nói dân bản xứ Hồng Hạt tinh số 1 đều căm thù người bên ngoài, cho dù không coi là địch, cũng không có khả năng lập tức tin tưởng một đám người từ ngoài đến, thế mà bộ lạc Tổ Ong không chút do dự tin, không chỉ mời chúng tao hỗ trợ, còn bảo chúng tao đi xem kho hàng, nếu thật là như vậy thì cũng quá ngây thơ rồi, các người đã sớm bị giết sạch.” Tần Sương nói.

Sắc mặt Job tức khắc trở nên cực kỳ khó coi, “Cho nên từ lúc bắt đầu chúng bay đã hoài nghi chúng tao có âm mưu rồi?”

“Không phải ngay từ đầu.” Lộ Lê giao đám trùng cho Tần Vũ đi tới, “Ngay từ đầu chỉ là hoài nghi, sau đó các người cố ý dẫn chúng tôi vào cái sơn động nhỏ hẹp kia, bùn đất cuối hai lối rẽ đều là thật, nếu bị đổ ngoài ý muốn, không có khả năng rắn chắc như vậy, tuy không có ánh sáng, nhưng chúng tôi đâu phải không nhìn thấy gì, đủ loại dấu hiệu cho thấy, các người có âm mưu từ trước.”

“Thì sao, hiện tại chúng mày đã rơi vào vòng vây của Nhuyễn Tiết Trùng, cho dù chúng mày rất lợi hại, cũng tuyệt đối không có khả năng bình yên vô sự mà đi ra.” Job độc ác mà nhìn bọn họ chằm chằm.

“Vậy thử xem.” Lộ Lê nói xong, hai chiếc cơ giáp đồng thời vụt ra.

Job mang theo người nhanh chóng rời khỏi phạm vi chiến đấu, nhưng bọn chúng bị phát hiện trước, không thể rút lui an toàn, mấy con Nhuyễn Tiết Trùng gần đó vẫn theo dõi bọn chúng, lao lên tấn công.

Chờ Job mang theo người trong tộc giải quyết xong mấy con Nhuyễn Tiết Trùng, quay đầu đã nhìn thấy mười mấy con Nhuyễn Tiết Trùng bị hai người giết chỉ còn lại hai ba con, hiệu suất còn nhanh hơn so với mười mấy người bọn chúng giết bốn con.

“Không tốt rồi, bọn chúng che giấu thực lực, rút lui!” Job đột nhiên biến sắc, lại nhìn về phía sào huyệt, hơn trăm con Nhuyễn Tiết Trùng liều chết phản kϊƈɦ, vậy mà không tạo cho bọn họ bao nhiêu thương tổn, đặc biệt là một bộ cơ giáp trong đó, dũng mãnh phi thường đến cực điểm, tựa như Tử Thần, đám Nhuyễn Tiết Trùng thậm chí không kịp tới gần bên người hắn, đã lập tức bị chém thành mấy đoạn, thi thể chồng chất dưới chân càng ngày càng nhiều.

“Hiện tại mới muốn lui, đã muộn rồi.” Lộ Lê chém con trùng trước mặt thành hai nửa, nháy mắt lao ra.

Job khϊế͙p͙ sợ mang theo khuôn mặt hoảng loạn chậm rãi phóng đại, hoàn toàn không dám ham chiến, không chút do dự xoay người chạy.

“Chị dâu ơi, giao bọn chúng cho em đi, anh tới chỗ anh cả đi.” Tần Sương giải quyết hết đám Nhuyễn Tiết Trùng còn lại, gọi Lộ Lê đang muốn đuổi theo.

Lộ Lê dừng lại, chờ Tần Sương cùng nhóm Hồ Uy Phàm đuổi theo mới quay lại sào huyệt.

Trăm con Nhuyễn Tiết Trùng đã bị giết gần hết, có vẻ Tần Vũ muốn đi đến chỗ trùng chúa.

Một luồng công kϊƈɦ tinh thần lực trong nháy mắt khuếch đại mênh ʍôиɠ, Lộ Lê cũng bị chấn động một chút, Tần Vũ chỉ tạm dừng trong thoáng chốc, rồi lại khôi phục thế tấn công.

Trùng chúa chỉ phụ trách đẻ trứng, cũng không phụ trách vũ lực, trừ tinh thần lực cao một chút, và có thể ra lệnh cho toàn bộ Nhuyễn Tiết Trùng, ngoài ra không có gì đặc biệt, khi Tần Vũ tới gần, giống như một con heo không có năng lực phản kháng, bị xé rách thành hai nửa từ giữa người.

Trứng còn chưa kịp nở thành công chảy ra, cùng với một đống thịt nát và máu tươi, không có cơ thể mẹ tẩm bổ, đám trứng này nhanh chóng biến thành màu xám trắng, mất đi sinh mệnh.

Nhuyễn Tiết Trùng còn chưa chết phát ra âm thanh phẫn nộ, chói tai, nhưng không có lực công kϊƈɦ gì, chỉ là xuống tay càng không muốn sống hơn, sau khi trùng chúa chết, đời sau của chúng nó cũng đã chết, vì thế phản kϊƈɦ càng thêm điên cuồng, hoàn toàn không màng an nguy bản thân, nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ quét sạch.

“Trước hết chúng ta xử lý sào huyệt một chút.” Lộ Lê nhìn chằm chằm thi thể đầy đất, trông thật ghê tởm, may mà sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng đủ lớn, bằng không bọn họ không thể điều khiển cơ giáp, đi ra ngoài sẽ càng ghê tởm hơn.

Sau khi bọn họ xử lý xong đống thi thể trùng, Tần Sương và nhóm Hồ Uy Phàm đã trở lại, cánh tay cơ giáp còn xách theo hai người.

Một kẻ là Job, một kẻ là người trong tộc gã.

Hai người thoạt nhìn đều vô cùng chật vật, trêи người đều có máu.

Tần Sương ném bọn họ lên mặt đất, Job còn muốn phản kháng, bị Hồ Uy Phàm đạp ngã lên mặt đất, “Muốn chết à.”

Job cảm nhận được sát ý trêи người bọn họ, mặt đầy oán độc bò trêи mặt đất, trêи mặt đất có thi thể máu me ghê tởm của đám trùng, trong lòng thầm nghĩ, chờ gã thoát thân, gã tuyệt đối phải giết những người này.

“Anh cả chị dâu à, để lại hai kẻ sống, hai anh muốn giải quyết thế nào?” Tiếng Tần Sương vang lên trong sào huyệt.

Job bỗng nhiên cứng đờ thân thể, không đúng, từ lúc vừa rồi gã đã cảm thấy không đúng chỗ nào, rốt cuộc cũng nghĩ ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sào huyệt, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ, những người này, trong thời gian ngắn như vậy đã giải quyết hết Nhuyễn Tiết Trùng, bao gồm cả trùng chúa am hiểu công kϊƈɦ tinh thần?

Hàm răng trêи dưới của Job run lên, rốt cuộc ý thức được bọn chúng đã chọc phải người không nên dây vào, rõ ràng chỉ có hai mươi cá nhân, nhưng sức chiến đấu lại có thể so được với mấy trăm người bọn họ, quả thực mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, sức chiến đấu không ở cùng một cấp bậc với những người từ ngoài đến mỗi năm. Lộ Lê đi ra, ánh mắt đảo một vòng trêи người Job và người cùng tộc gã, rồi mới mở miệng: “Trùng đều đã giết chết, tận cùng bên trong sào huyệt xác thật có một cái huyệt động, anh và Tần Vũ đã đi xuống xem qua, có rất nhiều thứ.” Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt y sáng ngời, chẳng qua không ai nhìn thấy.

“Vậy hai tên này xử lý như thế nào?” Tần Sương hỏi.

“Giết.” Thanh âm Tần Vũ lạnh lùng hung ác nham hiểm.

Trêи mặt Job lộ ra sợ hãi.

Lộ Lê khẽ cười một tiếng mới mở miệng, “Đừng, trước hết hỏi bọn chúng đang đào mạch khoáng ở nơi nào.”

Đồng tử Job co lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Lộ Lê.

“Anh sẽ không cho rằng chúng tôi thật sự tin tưởng lời các người nói chứ, thấy các người quen thuộc địa hình nơi này như vậy, có vẻ rất thong dong, hiển nhiên người trong tộc không có khả năng thật sự chết hết. Huống chi nhiều bộ lạc bắt tay nhau như vậy, còn có đám người trong tộc biểu diễn chẳng đúng chỗ gì cả. Ngoài miệng lo lắng, trong mắt lại không có nửa điểm dao động, đủ loại dấu hiệu chứng tỏ các người không chỉ không có chuyện, hơn nữa còn đang làm việc lớn.” Lộ Lê đĩnh đạc nói, “Anh nói ở chỗ

này phát hiện mạch khoáng và kho tàng của Nhuyễn Tiết Trùng, tôi tin đấy, nhưng anh lại mang bọn tôi tới sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng, sào huyệt cực kỳ lớn, nhưng không có khả năng trùng hợp đến mức mạch khoáng cũng ở chỗ này chứ, hiện tại tôi hỏi, mạch khoáng ở chỗ nào?”

Gốc gác đều bị bóc ra, Job vừa sợ hãi vừa âm trầm, “Nói cho chúng mày thì như thế nào, chúng tao nhiều bộ lạc ở bên nhau, cho dù chúng mày có lợi hại hơn, cũng không thể giết chết hết mọi người.”

“Điều này thì không cần anh phải nhọc lòng, anh chỉ cần nói ra mạch khoáng ở nơi nào là được, nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là con trai vị tộc trưởng Joel kia nhỉ, tương lai phải kế thừa chức vị tộc trưởng, cứ như vậy mà chết, thật sự là đáng tiếc đó.” Lộ Lê khuyên nhủ.

Job cười lạnh, “Không cần phải nói dễ nghe như vậy, mày muốn gạt tao nói vị trí cho chúng mày, sau đó chúng mày muốn tóm gọn hết, tao sẽ không mắc mưu đâu.”

Lộ Lê cười, “Đúng là buồn cười, nói chúng tôi không đánh thắng được tất cả mọi người, hiện tại lại nói chúng tôi muốn tóm gọn các người, trong lòng anh thật ra rất sợ bọn tôi nhỉ.”

Phía sau lưng Job cứng đờ.

“Anh thì sao, muốn nói hay không?” Lộ Lê xoay người nhìn một người khác.

Roddy nhìn nhìn Job, cứng cổ nói, “Tao sẽ không nói.”

“Tốt, đội trưởng Hồ, bọn họ giao cho anh, ai nói trước thì thả người đó, tên khác giết đi.” Lộ Lê quay đầu nói với Tần Sương.

Sắc mặt cả Job lẫn Roddy đều thay đổi.

“Vâng, thưa phu nhân.” Hồ Uy Phàm lĩnh mệnh, sai người tách bọn họ ra xách đi.

Tần Sương cười thầm, “Chị dâu à, chiêu này đúng là diệu kế, tên Job kia có lẽ sẽ không nói, nhưng thủ hạ của hắn thì không nhất định, hai bên đều nghi kỵ đối phương có thể nói hay không, kết quả thế nào biết ngay.”

“Chưa thấy qua heo chạy, chẳng lẽ còn không ăn qua thịt heo.” Lộ Lê không để bụng, chút thủ đoạn này cũng chẳng có gì nhiều.

Không đến mười phút, Hồ Uy Phàm đã trở lại, “Job nói rồi.”

“Nhanh như vậy à?” Lộ Lê kinh ngạc.

“Hắn không tin thủ hạ mình sẽ chịu đựng nghiêm hình tra tấn không nói ra, chưa kịp hỏi đã đầu hàng, ngược lại tên thủ hạ kia nhịn bảy phút mới nói, tôi đã nói chuyện này cho hắn, để cho bọn chúng đối chất với nhau, tên Job kia mười câu có một câu là giả.” Hồ Uy Phàm nói.

“Có vẻ rất thú vị, sao không gọi tôi với.” Tần Sương lập tức hét lên.

Lộ Lê nhìn cậu ta một cái, nói: “Người giết chưa?”

Hồ Uy Phàm gật đầu, “Giết trước mặt Job.”

Tận mắt nhìn thấy bọn họ tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình, Job tương đối tiếc mạng, tức khắc không dám nói dối nữa.

“Làm không tồi.” Lộ Lê cười tủm tỉm khích lệ.

Hồ Uy Phàm không để bụng, “Chút chuyện nhỏ thôi.”

Tần Vũ nói: “Lưu mười người ở bên ngoài, những người còn lại cùng tôi vào động huyệt dọn đồ.”

Cửa vào huyệt động không đủ cao, bọn họ cần phải thu hồi cơ giáp mới có thể đi vào.

“Đệt đệt đệt, em sắp chói mù mắt rồi.” Trong huyệt động là cái gì đó, tất cả đều sáng lấp lánh, Tần Sương đi vào đã kêu meo meo.

“Mới thế này em đã chói mù mắt, chờ khi em nhìn thấy phía sau, chẳng phải trực tiếp hôn mê à.” Lộ Lê cười nói.

“Đến đây đi, em nguyện ý.” Tần Sương mở rộng đôi tay.

Trong huyệt động gần như tất cả đều là đá năng lượng, Nhuyễn Tiết Trùng không xử lý, đá năng lượng đều đào trực tiếp từ trong đất ra, mỗi một khối ẩn chứa năng lượng đặc biệt phong phú, càng vào sâu, cấp bậc càng cao.

“Đệt, đám Nhuyễn Tiết Trùng này rốt cuộc cướp từ đâu tới, ngay cả đá năng lượng cấp năm sáu cũng có.” Tần Sương cảm thấy mình xác thật muốn té xỉu.

Trừ đá năng lượng, còn có một ít là tinh thạch trong suốt, có vẻ đống tinh thạch này là đá năng lượng bị Nhuyễn Tiết Trùng hấp thu năng lượng xong, đã không còn tác dụng gì, chất đống ở một bên cũng không ít, Tần Sương nhìn rồi chửi bới đám phá của.

Trừ đá nguồn năng lượng, còn có một ít kim loại bề ngoài tương đối chói mắt, huyệt động còn có khe nhỏ, những chỗ này đều để cất giữ đồ ăn, một ít sinh vật cỡ lớn, bị bọn chúng giết chết xong nhét vào tồn trữ, nhiệt độ không khí trong huyệt tương đối thấp, không biết là làm như thế nào, ít nhất có thể khiến đống lương thực dự trữ này sẽ không hư thối nhanh chóng.

“Nhuyễn Tiết Trùng có răng không sắc bén, dựa vào dịch dạ dày để tiêu hóa, cho nên đồ ăn chúng nó bắt đều là thịt tương đối tươi mới mềm mại.” Lộ Lê đứng ở cửa động giải thích.

Tần Sương vừa nghe đã nghĩ đến tài nấu nướng của y, nuốt nước miếng, “Vậy còn chờ cái gì, thu hồi hết chỗ chưa hỏng đi thôi.”

Lộ Lê và Tần Vũ đi thu đá năng lượng.

Nơi này đá năng lượng cấp thấp rất ít, kém cỏi nhất cũng là cấp 4, cấp 5 trở lên ở bên ngoài tương đối hiếm thấy, đá năng lượng cấp 5 áp dụng cho hai loại cơ giáp cấp A và cấp B, đá cấp 6 và 7 hiếm có như lông phượng sừng lân, đặc biệt là đá năng lượng cấp 7, ngay cả Tần Vũ cũng chưa thấy.

Bọn họ không có thời gian đếm, thu hồi toàn bộ lại, đến khi càn quét hết huyệt động, Tần Sương cũng thu xong.

“Đi.” Tần Vũ xoay người kéo Lộ Lê lên, nói với đám Hồ Uy Phàm.

Hai mươi người rời khỏi hang ổ của Nhuyễn Tiết Trùng.

Job rất muốn biết trong huyệt động rốt cuộc có cái gì, trước đây trong lòng đã có suy đoán, đặc biệt là lúc trước đứng ở bên ngoài, mơ hồ có cảm giác có luồng năng lượng từ dưới huyệt động tràn ra, càng khẳng định hẳn là có liên quan đến đá năng lượng.

Rời khỏi sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng, thủ hạ của Tần Vũ áp giải gã đến mạch khoáng, trêи đường Job đều tự hỏi làm sao để chạy thoát, nhưng cách nơi đó càng ngày càng gần, gã vẫn không nghĩ được biện pháp, trong lòng sốt ruột, chỉ có thể dùng biện pháp cũ kĩ, giả vờ đau bụng, đội ngũ phía trước ngừng lại.

“Thưa thượng tướng, thưa phu nhân, tên Job kia nói hắn đau bụng.” Hồ Uy Phàm đi đến báo cáo.

Tần Vũ lạnh nhạt nói: “Vậy giết đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.