Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 107: Chương 107: Zeus chủ động tìm đến




Lộ Lê vui vẻ trở lại Tần gia, hai người đều không nói ra việc ở sở nghiên cứu phát minh cơ giáp Lan Linh.

Buổi tối Tần nguyên soái cùng Tần Vũ trở về gần như cùng lúc, cơm nước xong liền đi lên lầu, riêng Lộ Lê lại không như ngày thường ở thư phòng xem tư liệu.

Kiểm tra đã kết thúc, y không cần tiếp tục phí tâm tư, hơn nữa những tư liệu đó đã xem nhiều lần.

Tần Vũ thấy tâm tình y không tồi, còn tưởng kết quả rất vừa lòng, liền đến thư phòng xử lý tình báo cùng chiến báo gần đây.

Trùng thú lại bắt đầu tràn lan.

Mỗi năm Trùng thú đều có hai thời kỳ tràn lan, một lần vào mùa hè, một lần là mùa đông.

Mùa xuân xuân về trêи mặt đất, xuân về hoa nở, Trùng thú sẽ tiến hành sinh sản vào mùa này, số lượng ngày một gia tăng, mùa hè sẽ dốc toàn bộ sức mạnh tạo thành uy hϊế͙p͙ cho cư dân tinh cầu phụ cận.

Mùa đông gió rét se lạnh, Trùng thú ra ngoài kiếm ăn, các con vật bắt đầu vì tránh né trời đông giá rét mà ẩn nấp, chỉ có số lượng rất nhỏ vẫn còn hoạt động bên ngoài, Trùng thú không thể tìm được lượng đồ ăn cần thiết, có khi sẽ dốc toàn bộ lực lượng nơi nơi tìm kiếm đồ ăn, lúc này, địa điểm nơi có cư dân sinh tồn sẽ bị tập kϊƈɦ.

Nhạc Hiểu vốn dĩ muốn nói, nhưng biết thượng tướng gần đây có khả năng lại bận rộn hơn, cậu ta chưa tiến vào, nghĩ chờ ngày mai tìm thời gian nói lại, nhưng không chờ đến hôm sau, Tần Vũ đã biết.

Lộ Lê tiến vào Tinh Võng, chuẩn bị đến trung tâm chế tạo cơ giáp, tiếp tục thí luyện tinh thần lực lúc trước còn chưa hoàn thành, đột nhiên nhận được tin nhắn.

Mở ra phát hiện là Zeus gửi đến, có hơi ngạc nhiên, bởi vì thông thường chỉ có thời điểm giao dịch Zeus mới có thể chủ động liên hệ người khác, muốn biết cậu ta tìm mình có chuyện gì, Lộ Lê đi tới chỗ hẹn cũ.

Zeus đã chờ sẵn ở đó, trêи bàn trước mặt có một ly đồ uống, là nước trái cây trước sau như một.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Lộ Lê ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề dò hỏi, y cùng Zeus đều không phải kiểu người thích phí thời gian hàn huyên.

Zeus uống một ngụm nước trái cây, tay đặt ở bên cạnh, “Chuyện kiểm tra cơ giáp ở phòng nghiên cứu Lan Linh tôi đã nghe rồi.”

Lộ Lê kinh ngạc nói: “Cậu cũng sẽ chú ý đến cái này?”

“Rốt cuộc cũng là tôi nhận tinh tệ đề cử anh.” Zeus không nói, thật ra không phải cậu ta chủ động hỏi thăm, mà là người đề cử cho Lộ Lê vị trí nói với cậu ta chuyện này, cậu ta mới biết được Lộ Lê vốn dĩ có cơ hội có thể tiến vào Lan Linh.

“Vậy cậu hẳn là biết tôi lấy không được vị trí nào, nên mục đích cậu tới tìm tôi là gì?” Lộ Lê không cho rằng đối phương là tới cười nhạo y.

“Chuyện này là tôi suy xét không chu toàn, tôi nguyện ý hoàn trả một nửa tinh tệ.” Zeus bình tĩnh mà nói.

Lộ Lê lần này càng thêm kinh ngạc, “Vì sao cậu lại nghĩ như vậy, chuyện này kỳ thật cũng không phải chuyện của cậu, cậu không cần thâm hụt tiền làm ăn như vậy.”

“Như vậy cũng không sai, tuy nhiên tôi thu của anh hai ngàn vạn tinh tệ kỳ thật cũng bao hàm 80% phí cơ hội giúp anh tiến vào Lan Linh, chỉ cần anh biểu hiện tốt một chút, chắc chắn có thể vào, nhưng là tôi không nghĩ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho nên một phần đã thu trước đó nhất định phải hoàn trả cho anh.” Zeus thành thật mà nói, cậu ta luôn luôn ân oán phân minh, đặc biệt là phương diện tính toán thế này.

“Hóa ra là như vậy.” Lộ Lê không nghĩ bên trong còn có một tầng nguyên nhân, như vậy xem ra là y quá xui xẻo.

Zeus thấy y đã hiểu, liền chuyển một ngàn vạn tinh tệ cho y, Lộ Lê chỉ chốc lát đã nhận được.

“Nói rõ ràng rồi, tôi đi trước.” Zeus dứt khoát lưu loát đứng dậy, một lần nữa sửa sang lại cổ áo, cầm lấy nước trái cây phất phất tay liền đi.

Hảo cảm của Lộ Lê đối Zeus lại gia tăng thêm một phân, nếu cậu ta không nói, mình vĩnh viễn cũng không biết, nhìn không thấy bóng người, y mới đứng dậy đi đến trung tâm chế tạo cơ giáp.

Y đột nhiên không muốn đi thí luyện nữa, vì thế mua sắm một ít nguyên liệu cấp F cùng cấp E, ở trong phòng xem bảng xếp hạng linh kiện cơ giáp cấp thấp lại một lần, khi nhìn thấy tên mình đều xuất hiện ở vị trí thứ nhất, y rời khỏi Tinh Võng, mặc kệ sản phẩm mình chế tạo tạo ra phong ba như thế nào oanh động trung tâm chế tạo cơ giáp.

Người ở trung tâm chế tạo cơ giáp muốn liên hệ với y, phát hiện y đã offline, đành phải chờ y lại lên lần nữa, trong lòng có điểm buồn bực, bởi vì cách lần trước y lên cũng đã qua một khoảng thời gian không ngắn.

Lộ Lê gỡ máy móc trêи đầu xuống, đi vào WC, thuận tiện tắm rửa, thời điểm đi ra Tần Vũ vừa đúng lúc xong xuôi công việc tiến vào.

“Công sự anh đã xong hết chưa, cần em lấy nước tắm vào bồn cho anh không?” Lộ Lê để khăn lông lên đầu cái đầu ướt dầm dề.

“Không cần, đêm nay không ngâm bồn.” Tần Vũ nói.

“Vậy anh đi tắm rửa đi.”

Tần Vũ không nghe lời y, ngồi ở mép giường đối diện y nói: “Lại đây, anh giúp em lau khô tóc.”

Lộ Lê ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn.

Bàn tay Tần Vũ rất lớn, một bàn tay bao trùm hai phần ba đầu y, lòng bàn tay có vết chai, vừa thấy đã biết là người quanh năm rèn luyện, chỉ nhìn cánh tay là có thể cảm giác được luồng sức mạnh hung hãn kia, tuy nhiên thời điểm giúp y lau tóc, lực đạo lại khống chế được nhẹ nhàng.

Mỗi lần hắn giúp mình lau tóc, Lộ Lê đều cảm thấy lực đạo rất thoải mái, có cảm giác mơ màng buồn ngủ, ngẫu nhiên lại nghĩ, nếu tương lai Tần Vũ ngày nào đó thất nghiệp, dựa vào mát xa phỏng chừng có thể nuôi sống mình.

Bất tri bất giác, tóc đã lau khô, Lộ Lê còn chưa hưởng thụ đủ đã nghe được Tần Vũ nói tốt rồi.

Lộ Lê lấy khăn lông lại, cảm thấy tiếc nuối.

Tần Vũ đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, không đến mười phút đã đi ra, tóc của hắn so với Lộ Lê dài hơn một ít, chẳng qua ngày thường đều là trực tiếp vuốt ra sau đầu, lộ ra ngũ quan cứng như sắt thép, thời điểm ướt lại ngượng ngùng rũ xuống trước trán, ngũ quan sắc bén đã suy yếu rất nhiều, nhưng từ đôi mắt lộ ra vẫn cứ nhuốm màu vô tình tàn khốc, không dễ chọc như cũ. Hai người ngay sau đó đổi lại, biến thành Lộ Lê giúp hắn lau tóc.

Kỳ thật trong phòng có thể dùng dụng cụ nháy mắt hong khô tóc, nhưng dụng cụ dùng quá nhiều đối với đầu óc vẫn sẽ có một chút tác dụng phụ, cho nên nếu có thể tự nhiên thì cứ tự nhiên mà làm.

Lộ Lê một lần nữa lấy một cái khăn lông ra, cái kia để trêи đầu Tần Vũ, sau đó đánh tóc hắn đang dính một khối thành thập phần nhỏ vụn, toàn bộ xõa xuống, xuyên thấu qua gương có thể nhìn thấy Tần Vũ mang mị lực khác hẳn, có lúc y thật sự quá thích Tần Vũ như vậy, cảm thấy gương mặt này của hắn chỉ có mình có thể nhìn thấy, cái loại cảm giác vui sướиɠ này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

“Sự kiện kia hôm nay, kết quả thế nào?” Tần Vũ từ giữa khe hở của những sợi tóc nhìn chăm chú Lộ Lê trong gương.

Động tác lau tóc của Lộ Lê dừng lại rất rõ ràng.

“Làm sao vậy?” Đang được lau tóc Tần Vũ lập tức chú ý.

“Chả là em bị đào thải, em vốn cũng cho rằng có thể bắt được một trong ba vị trí đầu, không ngờ chỉ xếp thứ tư.” Lộ Lê nói đúng sự thật, ngữ khí nhẹ nhàng.

Mặt Tần Vũ lập tức trầm xuống, trong mắt lộ ra một tia hung bạo, “Ai cho bọn chúng lá gan đó?”

Lời này làm Lộ Lê nhịn không được cười, “Bọn họ không biết quan hệ giữa em và anh, với lại em tương đối thích dựa vào thực lực của chính mình, vào không được thì vào không được, cũng không có gì tiếc nuối, em hiện tại cũng không muốn vào cái sở nghiên cứu phát minh kia.”

Tần Vũ vẫn không vui.

“Được rồi, không cần vì việc nhỏ này mà làm hỏng tâm tình, em ngược lại có việc muốn hỏi anh, anh gần đây sao lại giống kẻ cuồng công việc như vậy, trở về đều bận bịu ở thư phòng làm việc, nếu thật sự rất bận, anh có thể ở lại quân đoàn I xử lý cho xong, nếu muộn quá rồi thì dứt khoát ở quân đoàn I ngủ một đêm đi.” Lộ Lê nói sang chuyện khác.

“Không cần, mọi thứ đều sẽ nhanh chóng xử lý xong.” Tần Vũ phối hợp nói sang chuyện khác.

Lộ Lê cho rằng chuyện này cứ như vậy qua đi, không ngờ Tần Vũ kỳ thật vẫn còn nhớ thương.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi y còn đang ở bên ngoài chạy bộ, Tần Vũ gọi Nhạc Hiểu đến trước mặt, Nhạc Hiểu lập tức như dây đậu leo lên, đem những việc ngày hôm qua phát sinh một năm một mười nói ra hết.

“Thượng tướng, sở nghiên cứu phát minh cơ giáp Lan Linh rất đáng giận, thực lực phu nhân rõ ràng cao như vậy, vậy mà bọn chúng không cho phu nhân vị trí nào, còn có kẻ kia, quả thật là tên khốn kiếp ghê tởm, rõ ràng là hắn khiêu khích phu nhân trước, đoạt vị trí của phu nhân chưa nói, thế mà còn dám tìm phu nhân gây phiền toái!”

Nhạc Hiểu ước gì thượng tướng ra ngựa giáo huấn những người đó, nhưng hắn cũng không thêm mắm thêm muối, bởi vì những gì cậu ta nói đều là tình hình thực tế.

“Hắn tên là gì?” Tần Vũ thần sắc bình tĩnh.

Nhưng Nhạc Hiểu biết, thượng tướng đôi khi bình tĩnh cũng có nghĩa là sẽ trả thù càng thêm mãnh liệt, dưới tình huống này không người nào có thể chịu đựng được lửa giận của thượng tướng.

“À, tôi cũng không rõ.” Nhạc Hiểu gãi đầu, bây giờ hồi tưởng lại đúng là chưa nghe phu nhân nói tên đối phương.

“Cậu đi ra ngoài trước đi.”

Nhạc Hiểu vừa ra ngoài, Tần Vũ lập tức nhắn tin cho Chu Tuấn Ngạn.

Chu Tuấn Ngạn mới bưng bữa sáng vừa làm xong ra, máy truyền tin đã vang lên, vừa thấy là thượng tướng nhắn, lập tức đưa bữa sáng cho Noyce.

“Ai vậy, sáng sớm như vậy đã tìm anh.” Noyce nhận lấy rồi lẩm nhẩm lầm nhầm đi đến bên kia bàn ăn.

“Thượng tướng.” Chu Tuấn Ngạn một bên nói, một bên mở ra xem, phía trêи chỉ có một câu — Tra cho tôi gia tộc Herrick, tôi muốn tư liệu kĩ càng tỉ mỉ của bọn họ.

Tắt máy truyền tin đi, Chu Tuấn Ngạn đi tới ngồi đối diện cậu ta.

“Vì sao mỗi lần có việc thượng tướng đều tìm anh, cùng là phụ tá, vì sao không tìm tôi?” Noyce không phục nhìn chằm chằm anh ta.

“Cậu thật sự muốn tôi trả lời?” Chu Tuấn Ngạn bình tĩnh mà hỏi lại.

“Không muốn thì tôi hỏi anh làm gì?” Noyce không chút nghĩ ngợi.

Chu Tuấn Ngạn cười ra tiếng, “Như vậy mà còn phải hỏi sao, ai có năng lực thì thượng tướng tìm người đó, cậu cần gì phải tự rước lấy nhục.”

Noyce: “……”

“Anh làm bữa sáng lâu như vậy sao mà tay nghề không tiến bộ một chút nào, anh không phải rất có bản lĩnh sao.” Noyce cắn một ngụm bánh mì nướng, trước sau khó ăn như một, quyết định nói sang chuyện khác, từ từ…… ầy, thôi.

“Cậu có thể không ăn.” Thanh âm của Chu Tuấn Ngạn lạnh lùng vang lên.

“Không ăn thì bữa sáng ăn cái gì, nếu không phải thượng tướng gần đây không biết đang làm cái quỷ gì, giao cho tôi xử lý một đống công việc, hại tôi không thể không lưu lại quân đoàn I làm việc, thì tôi không thèm ở cùng biệt thự với anh đâu.” Noyce nói, ngừng ăn bữa sáng, thở dài thật mạnh một hơi, mấy ngày gần đây thật là bận muốn chết.

Chu Tuấn Ngạn lớn lên vừa dễ nhìn vừa cẩn thận tỉ mỉ, làm bữa sáng cũng vừa dễ nhìn vừa tỉ mỉ cẩn thận, nhưng vì sao hương vị khó nuốt như vậy.

“Thật vui vì chúng ta có chung nhận thức.” Chu Tuấn Ngạn nói.

“Anh có ý gì đó, cùng tôi ở chung biệt thự cũng không phải ở cùng một phòng, anh còn dám ghét bỏ tôi.” Noyce không vui, đập bàn đứng lên.

Chu Tuấn Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài một hơi, “Những lời này cũng là lời tôi muốn nói với cậu.”

Noyce: “……”

Yên lặng ngồi xuống, cầm lấy bánh mì nướng, cắn một miếng thật mạnh, giống như là cắn lên người Chu Tuấn Ngạn.

Chương 108: Ra tay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.