Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 19: Chương 19




Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi

Được Dillow và Sở Du Nhiên đồng thời nhắc nhở, Wales bất mãn hừ một tiếng, ghét bỏ cháu trai, “Ngươi đã ngốc đến mức lông cũng không biết liếm rồi à?”

“Wales!” Sở Du Nhiên bất mãn lườm mèo lớn trên giường, cũng bởi vì ngươi cứ kích thích Dillow như thế, Dillow bé nhỏ mới dưỡng thành cái tính tình ngạo kiều như vậy, hiện tại vừa vặn có chuyển biến tốt, sao lại kích thích đứa nhỏ như thế?

Wales đối diện với Sở Du Nhiên 5 giây, yên lặng cụp mắt. Anh trai đã mất từng nói, làm một giống đực cường đại, đầu tiên là phải có trách nhiệm, càng phải làm thiên tính bảo vệ giống cái của mình khắc sâu vào xương tủy. Giống đực ngay cả giống cái của mình cũng không thể thỏa mãn thì chẳng khác gì phế vật cả, cho nên…

“Nằm sấp xuống!” Ngữ khí Wales phi thường nghiêm túc, giống như làm một nhiệm vụ quân sự, dưới ánh mắt lên án của bạn lữ, Quốc vương bệ hạ chưa từng biết cái gì là thỏa hiệp —— mềm lòng!

Mắt Dillow ‘bling’ một cái phát sáng, lớn như vầy rồi còn chưa có ai liếm lông cho nó đâu! Báo nhỏ liền lập tức hếch cằm, ghét bỏ đẩy móng vuốt Wales ra, cuộn đuôi không có ý tốt khước từ: “Miệng ngươi thối, ta mới không cho ngươi liếm lông đâu!”

Sở Du Nhiên bóp bóp trán, cảm thấy đôi chú cháu này… đúng là khiếm khuyết mà!

Hai chú cháu ở trên giường tiến hành một trận giao phong chính diện liên quan đến liếm lông, sau mọi tấn công điên cuồng của Dillow đều bị vỗ thành bánh, báo nhỏ liền thành thành thật thật nằm sấp xuống mặc cho bị liếm.

Wales cau mày, nhìn Dillow mà không có cảm giác ngoạm ăn chút nào.

Ý cười bên mép Sở Du Nhiên không cách nào áp xuống được, tuy biết quá trình liếm lông của đôi chú cháu này sẽ vô cùng đặc sắc, không nghĩ tới lại như hát tuồng vậy, mở màn diễn cũng đầy đủ.

Wales mặt lạnh, thử thăm dò lè lưỡi trên lưng Dillow, cau mày liếm một cái, đụng xong liền rụt lại, động tác dị thường cẩn thận, giống như trên người Dillow có rất nhiều vi khuẩn vậy.

Sở Du Nhiên bất đắc dĩ, “… Wales!” Liếm lông không phải là chuyện bình thường à, thế nào lại ghét bỏ như vậy? Trong lòng Dillow sẽ dễ chịu sao?

Thấy giống cái mình yêu thương trợn mắt nhìn, Wales hít sâu một hơi, liếm một cái lên lưng Dillow, sắc mắt Sở Du Nhiên vừa mới hoà hoãn lại, ý cười còn chưa bò lên, liền thấy đôi chú cháu trên giường đồng thời xoay mặt.

Wales: “Phì!” Phun một bãi nước miếng vào thùng rác, vẻ ghét bỏ lộ rõ trên mặt.

Dillow: “Ọe!” Trên mặt Dillow trực tiếp viết một chữ 囧 lớn, vốn cho rằng liếm lông rất thoải mái, không nghĩ tới cảm giác hiện tại chính là sống không bằng chết! Nước miếng của ông chú ngu ngốc quả thực buồn nôn chết mất, nhóc thề, đời này sẽ không bao giờ để ông chú ngu xuẩn liếm lông nữa!

Hai chú cháu nhìn nhau ghét bỏ, hai giống đực thật không biết có gì hay ho để liếm nhau, sau đó cùng nhìn Sở Du Nhiên, bài tập này có thể tính là đã hoàn thành rồi không?

Sở Du Nhiên: “…” Tâm tư mệt mỏi, cảm thấy sẽ không thể yêu được nữa.

Bởi vì bị liếm lông, Dillow chủ động đi tắm ba lần, lúc này mới mệt đến ngủ như chết, chọt cái bụng cũng không động đậy. Wales nằm nhoài bên người Sở Du Nhiên, ngẩng đầu, con mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm Sở Du Nhiên, ánh mắt phá lệ sáng ngời.

Bởi vì đối phương là thể thú, khiến Sở Du Nhiên bớt đi không ít lúng túng, không coi đối phương là người, một con mèo lớn ngủ bên người không phải không chấp nhận được, huống hồ buổi tối tắt đèn đi đối phương liền biến thân thành cục than lớn, đen đến không nhìn thấy gì cả. Nằm xuống rồi Sở Du Nhiên liền nhắc đến chuyện Linder đến tìm cậu, sau khi nói suy nghĩ của mình ra, Wales dùng đầu cọ cọ mu bàn tay Sở Du Nhiên, ngữ khí dịu hơn nhiều so với ngày thường, lúc này nghe tới chính là vô cùng dịu dàng, “Ta biết rồi, sẽ cho cậu ta cơ hội.”

Sở Du Nhiên sờ sờ mu bàn tay bị cọ qua, cảm kích đối phương nghe ý kiến của cậu đồng thời cũng cảm thán, cảm giác trên ngón tay thực sự rất tuyệt đó! Mèo lớn đệ nhất Đế quốc, quả nhiên danh bất hư truyền, cậu nhất định là người đầu tiên sờ soạng người Hoàng đế bệ hạ. Tay có chút không khống chế được tới gần, như lơ đãng cọ lên cổ Wales, Sở Du Nhiên nheo mắt lại, liền sờ một chút.

Wales nhìn động tác thận trọng này của cậu, đáy mắt không nén nổi ý cười, đến gần gối đầu lên ngực Sở Du Nhiên, nhắm hai mắt lại. Cảm giác người bị gối lên cứng đờ vài giây, sau đó hai tay ôm lấy đầu y, thanh tĩnh lại, Wales lúc này mới lên tiếng hỏi: “Không có gì muốn hỏi ta sao?”

Sở Du Nhiên thỉnh thoảng sờ nhẹ cổ Wales một cái, trầm ngâm chốc lát, ừ một tiếng, “Nói một chút chuyện chúng ta lúc trước đi, chuyện hôn ước ấy.”

Tắt đèn, trong phòng tối lại, Sở Du Nhiên nhìn thân thể đen thủi của Wales, gần như không nhìn rõ bóng dáng của y, điều này càng khiến cậu thả lỏng hơn một chút.

Trong bóng tối thanh âm của Wales hiện ra dị thường nhu hòa, trầm thấp gợi cảm, ngữ điệu không cao chậm rãi bày tỏ một đoạn quá khứ đã qua: “Mười năm trước, Đế quốc loạn trong giặc ngoài, anh trai chị dâu ta thời điểm đến Đế quốc Cripps ngoại giao bị ám sát, vì để kéo dài thời gian cho ta, trong bước đường cùng lựa chọn tự bạo tinh hạch. Quân tự do cách mạng nhân cơ hội phát động nội loạn, ông ngoại em Khalsa dốc hết toàn tộc giúp ta thu phục quân quyền bên khu phản chiến, thời điểm hi sinh để lại di ngôn bảo ta bảo vệ em bình an, chờ sau khi em trưởng thành thì cưới em làm hậu.”

Công tước Khalsa còn nói, nếu như hai người không có tình cảm, vậy thì thả Sở Du Nhiên được tự do, bảo vệ cậu một đời an bình yên ổn là được, bởi vì khi đó công tước Khalsa đã nhìn ra Wales rất không thích Sở Du Nhiên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, mà Sở Du Nhiên thấy Wales thì trong lòng có bóng ma vì bị đánh bay, hận không thể co lại làm chim cánh cụt. Nhưng mà lời này, bị Wales lựa chọn quên lãng.

Sở Du Nhiên sờ cổ Wales, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Wales lười biếng cọ cọ ngực người dưới thân, cảm giác Sở Du Nhiên khẩn trương căng chặt cơ thể, y cố nén nằm sấp không động đậy, nói tiếp: “Sáu năm trước, mẫu phụ em trước khi chết bệnh ủy thác ta đón em vào cung, nhưng đáng tiếc lúc ta đến em vì cãi nhau với phụ thân mà trốn khỏi nhà, người của ta chỉ tìm thấy xác một chiếc phi hành khí, em lại biến mất không tung tích, thầy có thể nhặt được em cũng là bất ngờ.”

“Sao ta lại cãi nhau với người nhà?” Sở Du Nhiên theo bản năng bắt lấy trọng điểm, một phát nắm lấy lỗ tai Wales, tâm tình có chút kích động, có khả năng đây là manh mối quan trọng khiến nguyên thân bỏ mình, cậu muốn dự phòng sớm một chút.

Wales bị cậu trong lúc vô tình nắm lấy bộ vị nhạy cảm, cứng đờ không nhúc nhích.

Sở Du Nhiên nhận ra động tác của mình, áy náy sờ sờ cổ mèo lớn, rồi cẩn thận thổi thổi tai đối phương, “Xin lỗi, ta nắm đau ngươi.”

Wales hít thở sâu một hơi, hai bộ vị nhạy cảm đều bị trêu chọc một lượt, y hiện giờ có chút nóng nảy, chỉ muốn đặt quả cầu lông dằn vặt người ta này dưới thân, chà đạp một phen. Nhịp điệu hô hấp có chút loạn, một luồng cảm xúc không rõ cũng không tả được lan tràn giữa hai người, Sở Du Nhiên cũng nhạy cảm bắt được biến hóa của đối phương, cho là mình nắm đau người ta, áy náy đàng hoàng nằm bất động, cũng không dám sờ loạn nữa.

Wales chỉ có thể dúi đầu vào lồng ngực Sở Du Nhiên, ngửi mùi hương thơm ngát độc hữu của cậu, để cho bản thân yên tĩnh lại, đợi đến khi Sở Du Nhiên sắp ngủ quên, y mới dở khóc dở cười hỏi: “Chuyện như vậy, em lại hỏi ta?”

Sở Du Nhiên cũng cảm thấy, chuyện như vậy hỏi người khác xác thực không còn gì để nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, cậu cũng lười suy nghĩ rồi, mơ mơ màng màng hỏi một câu muốn hỏi nhất, “Ngươi tốt với ta là bởi vì ước định lúc trước sao?”

Lần này Wales trả lời tương đối thẳng thắn, “Không phải.”

“Hả?”

“Em khá là ngốc.”

Sở Du Nhiên mơ mơ màng màng nghĩ, đây có tính là người ngốc có phúc của kẻ ngốc không? Không tranh không đoạt không biểu hiện còn có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng đế bệ hạ, người khác liều mạng muốn thượng vị, cũng bởi vì không đủ ngốc nên bị đào thải? Nhưng dường như dù là cái nào đi nữa, cũng đều thật bi ai.

Mắt thấy Sở Du Nhiên ngủ rồi, trong lòng Wales than một câu quả thực ngốc đến không tim không phổi. Ngậm chăn đắp kín cho Sở Du Nhiên, Wales nằm xuống, đặt đầu ở hõm cổ Sở Du Nhiên, nhắm hai mắt lại.

Nửa đêm, Sở Du Nhiên cảm giác bên người có một dáng vật nóng hổi, trực tiếp xem thành Dillow cỡ lớn, không chút suy nghĩ, một chân gác lên eo đối phương, ôm cổ đối phương, hung hăng hôn một cái, nghĩ thầm cục lông nhỏ ngạo kiều, cũng chỉ có lúc ngủ mới hôn được mấy cái.

Hôn xong cậu mới cảm thấy không đúng lắm, cái đầu… lớn thật…

Vì vậy… giả chết…

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ, Sở Du Nhiên cũng cảm giác khóe miệng bị liếm một cái, sau đó đỏ mặt tiếp tục giả chết.

————————————

Lúc này, tại sở giam người phạm trọng tội.

Linder toàn thân áo đen nhân màn đêm đi tới nơi này, sau khi hỏi thăm thủ vệ một chút, rốt cục gặp được Josh bị giam giữ.

Vẻ mặt vốn ngạo khí của Josh, hiện giờ trở nên tiều tụy không chịu nổi, còn may trên người tương đối sạch sẽ, nhìn ra được không có ai làm khó hắn. Vừa nhìn thấy phụ thân của mình, Josh kinh hỉ nắm lấy lan can cửa sổ, kêu lên: “Cha! Cứu con! Cha! Con không muốn ở chỗ này, cha mau cứu con ra ngoài đi!” Ở nơi này hắn không dẫn tinh thần lực ra nổi, cả ngày tinh thần uể oải, mỗi ngày đều phải chịu thẩm tra, đây đối với kẻ được nuông chiều từ bé như hắn đã là quá đủ rồi!

Binh lính mở cửa tù, khổ sở nói: “Thầy Linder, ta chỉ có thể cho ngài năm phút, nhiều hơn nữa ta cũng không tiện làm.”

Linder thành khẩn nói cám ơn, đợi sau khi binh lính đóng cửa lại mới ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, tức đến nổ phổi mắng: “Nghiệt tử! Ngươi là muốn hại chết toàn nhà chúng ta sao? Ngươi có biết Dillow có thân phận gì không hả!”

Josh oán hận siết nắm đấm, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay, bấm ra vết đỏ mà cũng không biết, “Nhất định là Sở Du Nhiên hãm hại ta! Chính là tên tiện nhận đó! Cha, cha phải làm chủ cho con, nó chính là ỷ vào Sở Hồng Vũ mới dám muốn làm gì thì làm! Con biết cha…”

“Nghiệt tử!” Linder hung hăng quăng cho Josh một bạt tai, ánh mắt nhìn đứa con trai này tràn đầy tuyệt vọng.

“Cha, cha… cha đánh con… cha vậy mà lại đánh con…” Josh không thể tin nhìn Linder, không thể tin người cha cưng chiều hắn nhất lại động thủ với hắn.

Linder nhìn dáng vẻ chật vật của con trai, âm thầm hối hận, chỉ trách ông, bởi vì Josh là giống cái, ông đã nuông chiều hắn từ nhỏ, không nghĩ tới lại nuôi hắn thành loại ngu xuẩn không có đầu óc, ông tức giận dạy dỗ nói: “Có lòng đố kị cũng được, giở trò thủ đoạn cũng không sao, thế nhưng ngươi phải biết, có vài người không thể đắc tội được! Ngươi ngay cả thân phận người ta cũng không biết, lại dám giở thủ đoạn hèn hạ! Cả nhà đều bị ngươi hại chết rồi! Anh trai ngươi đã bị hạ lệnh, lập tức phải tới biên giới phòng vệ, ngươi có biết, vạn nhất chiến tranh xảy ra, nó phải đứng mũi chịu sào hay không!”

Josh ngây ngốc nhìn cha mình, hắn chỉ muốn giáo huấn Sở Du Nhiên một chút, sao lại biến thành như vậy?

“Đứa ngốc! Bị người ta coi là quân cờ mà không tự biết!” Linder nhấc con trai lên, nhìn vào mắt hắn phẫn nộ quát: “Ngươi đang bảo vệ ai? Ai bảo ngươi nhận tội thay hắn?!”

________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Hai mươi năm sau.

Hắc Miêu: “Dillow điện hạ, có thể lấy ví dụ một chuyện hồi còn nhỏ đã tạo thành ám ảnh trong lòng ngài hay không?”

Dillow: “Bị ông chú liếm một cái, có tính không?”

————— Hắc Miêu đen sì tràn ngập đồng tình với Dillow chạy nhanh qua ———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.