Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 61: Chương 61




Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Dillow vừa đi được ba bước đã ngoái đầu lại, hỏi: “Thầy ơi, chúng ta không mang các em theo thật sao?”

“Không mang theo, thúc thúc của con thích chơi với bọn trẻ mà. Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là ra ngoài chơi.” Sở Du Nhiên dẫn Dillow lên phi hành khí, sau đó bay tới chỗ Sevilla hẹn, đó là một tiệm trà rất thanh nhã. Phong cách trang trí nhã nhặn, có phòng riêng phù hợp với giống cái quý tộc đã kết hôn để họ vừa uống trà vừa trò chuyện, tiện thể bày mưu tính kế cho nhau xử lý mấy giống cái cứ vo ve cạnh chồng mình!

Sở Du Nhiên vừa tới, đã thấy Sevilla đứng trên cửa sổ lầu hai vẫy tay với mình, bên cạnh hắn còn có một con sói con tuấn tú, cũng đang giơ móng vuốt chào.

Sevilla là mẫu phụ của Caly, tuổi cũng xêm xêm Wales, mà chồng hắn, Adolf, cũng là bạn học với Wales, nhưng dường như năm tháng không lưu lại bất kì dấu vết gì trên người giống cái này. Mái tóc dài vàng óng rủ xuống bờ vai, đôi mắt phượng hẹp dài mê hoặc lòng người, con ngươi màu xanh lam như màu trời, sạch sẽ thuần sắc. Đặc biệt nhất là khuôn mặt khi cười của hắn, rõ ràng cũng đều khiến lòng người ấm áp như khuôn mặt của Sở Du Nhiên, nhưng cái cười của Sevilla lại rất kiểu hào sảng, dễ dàng lan tỏa đến tâm trạng của người khác.

Sở Du Nhiên cũng mỉm cười, Sevilla nhất định không hề ưu phiền gì về cuộc sống, mới có thể giữ mãi nét cười trong sáng như vậy. Chỉ có người hạnh phúc, mới có thể có nụ cười như thế.

Quản gia theo lệnh Sevilla đã đứng chờ sẵn, làm nhiệm vụ dẫn Sở Du Nhiên lên lầu. Mà thời khắc cậu bước xuống từ phi hành khí, rất nhiều người đã nhận ra, ai nấy đều nghi hoặc, không hiểu tại sao vào thời điểm quan trọng này, vương hậu lại đi ra ngoài. Vương hậu muốn chứng minh điều gì đây?

Sau đó bọn họ phát hiện mình đoán sai hết rồi, vương hậu của bọn họ vẫn là đóa “Tiểu Bạch Hoa” ngốc nghếch đơn giản như trước a, bởi vì đi cùng vương hậu là một chú báo choai choai. Lúc này, vương hậu đang nghiêm túc dặn dò: “Phải theo sát thầy, không được đi theo người lạ, cũng không được nói chuyện với người lạ, nhớ chưa? Lúc nào cũng phải trong tầm mắt của thầy, nếu không người xấu bắt con đi mất đấy!”

Dillow năm nay được bốn tuổi, dưới con mắt của Sở Du Nhiên, tuổi này vẫn là tuổi dễ bị lừa gạt. Dillow bất đắc dĩ thở dài, để cho Sở Du Nhiên an tâm, nhóc chỉ có thể gật đầu.

Người xung quanh cũng không nhịn được quay mặt đi, không nỡ nói cho Sở Du Nhiên biết: Ngài cả nghĩ quá rồi, địa điểm này cứ năm phút lại có đội tuần tra đi qua, cho ngươi tám lá gan cũng không ai dám dụ dỗ hoàng tử đâu!

Huống hồ ngài còn mang theo cả hộ vệ!

Đẩy cửa bước vào, Dillow và Caly không cần người lớn nhắc, đã mở miệng chào hỏi lễ phép, sau đó nhào vào đánh nhau!

Sevilla cười híp mắt nhìn Sở Du Nhiên, trong giọng nói nhuốm đầy ý trêu chọc: “Ta muốn hẹn ngươi đi chơi từ sớm hơn cơ, nhưng mà ngại bệ hạ quản ngươi chặt quá, không ngờ ngài ấy cuối cùng cũng chịu thả người.”

Sở Du Nhiên nhớ lại sắc mặt Wales lúc cậu đi ra khỏi cửa, bật cười: “Ai bảo hiện giờ ta là tâm điểm chú ý của toàn dân cơ chứ? Đi đâu cũng không được tự nhiên.” Nói đến đây, Sevilla cũng hiểu ý Sở Du Nhiên, cậu đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, sống hôm nay không biết được ngày mai Nghị viện lại dùng cớ gì để gây phiền phức.

Sevilla ra dấu với người hầu, để người hầu mang món tráng miệng đã chuẩn bị sẵn ra. Vừa vặn lúc này Caly bị Dillow đánh lui lại mấy bước, đặt mông ngồi phịch lên chân mẫu phụ. Sevilla mặt không đổi sắc đá mông con trai, đạp xong lại nhấp một ngụm trà, bất mãn: “Mấy lão già kia chiều quá sinh hư rồi, ngươi cứ quen dần đi. Ai bảo nhìn ngươi dễ bị bắt nạt, cho nên bọn họ cứ nhắm vào ngươi mãi.”

Sở Du Nhiên cười nói: “Ta vốn không muốn gây phiền toái cho Wales, vậy mà cuối cùng lại không tránh được.” Cậu thực sự không thể ngờ, có một ngày, mình sẽ bị người ta coi là mũi tên để công kích Wales.

“Có những chuyện bệ hạ không tiện làm thì ngươi lại rất dễ thực hiện, cho nên đừng có lo ngươi là phiền toái của y. Mà ta nghĩ chắc chắn bệ hạ còn cầu ngươi gây nhiều phiền phức nữa cho y cơ, như thế y mới có cơ hội biểu hiện năng lực của bậc trượng phu. Aizz, giống đực nào cũng có cái tật xấu đó a. Ngươi…sao lại ngoan quá vậy.” Sevilla trầm tư một lát, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy từ “ngoan” là thích hợp với Sở Du Nhiên. Là giống cái, không phải tính cách nên bốc đồng một chút sao? Ngươi sống với y, sinh con cho y, nuôi con cho y, tại sao không thể tùy hứng một chút, tự mua vui cho bản thân?

Dưới con mắt của Sevilla, Sở Du Nhiên rõ ràng phải trả giá rất nhiều, nhưng cậu lại không hề có nửa lời oán trách, thậm chí còn cảm thấy cuộc sống như thế này đã quá là hạnh phúc. Hắn đau lòng thay cho cậu, cảm thấy Sở Du Nhiên quá mức ngốc bạch ngọt*. Nhưng hắn rõ ràng không phải có ý muốn châm ngòi quan hệ vợ chồng nhà người ta, hắn chỉ là muốn xui Sở Du Nhiên đi ném đá hội nghị thôi mà. Đám lão già các ngươi dám bảo ta không tốt, vậy ta sẽ cho các ngươi xem ta mà không tốt sẽ thế nào. Dù sao ba hoàng tử đã chào đời, ai dám bắt bệ hạ ly hôn?

* Ngốc bạch ngọt: thể loại ngốc tự nhiên + tiểu bạch + ngọt. Ý tứ là ngây ngây ngốc ngốc, không giỏi nói chuyện, nhưng nhìn thoải mái, vui vẻ ngọt ngào. Sâu kiu. (Nguồn: Hội những người yêu tranh của Y Xuy Ngũ Nguyệt s://mobile.facebook.com/HoiNhungNguoiYeuTranhCuaYXuyNguNguyetIbukiSatsuki/photos/a.1074452265921195.1073741875.472446172788477/965177443515345/?type=3&p=20)

Sở Du Nhiên một lòng một dạ vì Wales, cẩn thận từng li từng tí, nhưng chính vì vậy mà khiến người ta dễ dàng xem nhẹ cậu.

Sở Du Nhiên nheo mắt, cậu đã hiểu được ý của Sevilla, hắn muốn khuyên cậu nổi khùng lên ư?

Sở Du Nhiên chưa kịp nổ khùng, một người khác đã bùng cháy dữ dội!

Lúc này, trước tòa Nghị viện, Sở Hồng Vũ bừng bừng lửa giận ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao trăm tầng trước mặt. Đám thị vệ không một ai dám ngăn cản ông, mặc ông một cước đá thủng cửa lớn làm bằng kim loại.

Dị năng thuộc tính “hỏa” cấp S, lửa nóng quá mạnh trở nên đặc sệt như dòng dung nham, đỏ sậm lại. Cánh cửa kim loại bị ngọn lửa cuốn lấy, hừng hực thiêu đốt, khiến không khí xung quanh không còn chút hơi ẩm nào. Nhất là đằng sau lưng Sở Hồng Vũ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy luồng không khí đang vặn vẹo, đứt gãy thành từng mảnh nhỏ.

Những Nghị sĩ dị năng cấp thấp bị sát khí tỏa ra từ Sở Hồng Vũ đè ép, quỳ rạp xuống đất, không thể tự khống chế tay chân của mình.

Sở Hồng Vũ hừ lạnh, liếc mắt khinh thường nhìn những kẻ kia, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, sắc mặt vẫn tệ như trước.

Tất cả đám thị vệ vội lùi lại vài bước, không một ai dám xông lên đối mặt với ông. Không phải bọn họ sợ chết, mà áp lực khiến bọn họ theo bản năng muốn khuất phục. Huống chi, trong đám thị vệ, lại có rất nhiều người đã từng tốt nghiệp từ trường quân đội đệ nhất.

Thời điểm ngọn lửa đã thiêu rụi cửa lớn thành một cái hang đường kính chừng một mét, mới có hai người trung niên từ trong phòng Hội nghị bước ra. Hai người này, tuổi ước chừng cũng tầm tầm Sở Hồng Vũ, mặc đồng phục màu trắng chuyên biệt của Nghị viện, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng.

“Sở Hồng Vũ! Ngươi muốn hạ nhục hoàng quyền sao!”

“Nói như đánh rắm! Dị năng của lão đây bùng nổ, không có người xoa dịu tinh thần, cho nên không kiểm soát nổi thôi!” Sở Hồng Vũ giậm chân một cái, để lại một dấu sâu hoắm trên mặt sàn bằng thép. Động tác này tựa hồ như ám chỉ, chỉ cần ông muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng phá hủy nơi này.

Người của Nghị viện không nói lại được câu nào, tức nghẹn họng. Bọn họ chưa từng thấy ai cố tình gây sự như thế, lai còn dám mở to mắt nói dối, động thủ ngay trước cổng Nghị viện. Mặc dù trước đây bọn họ đã tiếp nhận nhiều đơn tố cáo Sở Hồng Vũ, biết ông to gan lớn mật, đã điên lên là không ai trị được, nhưng không ngờ kẻ này lại có thể điên đến mức liều mạng!

Các nghị sĩ chưa từng thấy một thú nhân có dị năng nào có khả năng gây chấn động mạnh như vậy. Nay gặp rồi mới biết, chênh lệch về thiên phú và chủng tộc, bọn họ có dùng cách gì cũng không bù đắp kéo gần lại được.

Sở Hồng Vũ nhướn mày giễu cợt, tựa như đối phương là những kẻ có địa vị xã hội cực thấp, “Các ngươi cũng dám nói hai chữ hoàng quyền! Dám kéo người tới gây chuyện tại trường của ta thì cũng nên nghĩ tới ngày hôm nay đi! Dám ra tay với một đứa nhóc bốn tuổi, các ngươi coi lão hiệu trưởng này đã chết rồi hả?”

“Sở Hồng Vũ! Ngươi đừng ngậm máu phun người, chứng cứ đâu?” Một tên Nghị sĩ bước lên phía trước, dùng thuộc tính “Mộc” của bản thân che chở cho người phía sau, cố gắng giảm bớt áp lực mà bọn họ đang phải chịu đựng. Nhưng như thế, nghĩa là hắn phải trực tiếp đối mặt với áp lực của Sở Hồng Vũ, khiến tên này vừa nói tay chân vừa run lẩy bẩy.

Nghị sĩ còn lại định dùng dị năng thuộc tính “Thủy” của mình dập tắt đám cháy, không ngờ “Hỏa” của Sở Hồng Vũ đã đậm đặc đến mức hóa thành thể lỏng, cho nên nước vừa chạm tới đã nhanh chóng bốc hơi. Dị năng giả sợ hãi thu dị năng lại, trên tay đã bị phỏng nặng, nổi thành từng đám bọt nước.

Sở Hồng Vũ tức giận bừng bừng, Nghị viện duỗi tay quá dài, ngay cả phạm vi lãnh địa của lão đây – trường học – cũng dám động tới. Hơn nữa, chính đám khốn kiếp này là đầu sỏ dám bắt nạt con trai nhà mình.

Hừ, lý do đã đầy đủ, vậy thì đừng trách lão đây làm loạn. Sở Hồng Vũ ta đây muốn cho bọn chúng biết, sau lưng Sở Du Nhiên dù không có gia thế quý tộc, thì nó vẫn có một lão cha rất “trâu bò” đấy!

Hiệu trưởng Sở hùng hùng hổ hổ, nói vỗ mặt: “Không có chứng cứ thì ta đã không đứng đây nổi khủng! Kể từ hôm nay, chỉ cần là học sinh của ta, nhất định phải ký hợp đồng, thỏa thuận sẽ không làm việc cho Nghị viện. Còn những kẻ ở đây, ai tốt nghiệp trường ta, ta cho các ngươi một ngày, hoặc là nghỉ việc, hoặc ta sẽ xóa học bạ!”

Phải biết rằng, những người đi học ở trường quân đội có khoảng một nửa xuất thân từ tầng lớp quý tộc ở đế tinh. Những người còn lại, hầu hết từ nhỏ đã được bồi dưỡng năng lực, bởi trừ những gia đình mạnh tiền hoặc mạnh quyền, còn lại nếu không có thành tích tốt, sẽ không có cửa vào trường quân đội. Bị xóa học bạ, tương đương với việc trường quân đội hoàng gia phủ nhận ngươi đã tốt nghiệp, hậu quả có thể tưởng tượng được sẽ khủng khiếp thế nào.

Lúc này, nhiều binh lính trở nên do dự. Nghị viện không thể cho họ lợi ích nào bù đắp lại được chuyện bị xóa học bạ. Huống hồ, bây giờ Nghị viện và hoàng gia đang đối chọi gay gắt, bọn họ không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho người nhà.

Các nghị sĩ giận tái mặt, Sở Hồng Vũ, sao ngươi dám? Muốn rút củi dưới đáy nồi sao! Ngươi trắng trợn dẫm đạp lên thể diện của chúng ta thế ư?

“Bắt lấy lão! Các ngươi là một vô dụng hả?” Một ông già quát to, phất tay với binh lính xung quanh, trong mắt ẩn chưa sát khí.

Các binh lính muốn cử động, lại bị ánh mắt của Sở Hồng Vũ dọa lùi lại, “Ông ấy là hiệu trưởng của chúng tôi, chúng tôi…” Một người lính khổ sở tháo phù hiệu của Nghị viện xuống, sau đó gã thở phào nhẹ nhõm. Gã nghĩ, nhân lúc này kịp rời khỏi Nghị viện, may ra sau còn có cơ hội vào quân đội. Nếu chờ đến lúc Nghị viện lụi bại, muốn thoát khỏi vũng bùn cũng không dễ.

Có người đi đầu, lập tức có người noi theo. Các nghị sĩ nhìn thấy binh lính lần lượt tháo phù hiệu trên vai xuống, tức giận thở hổn hển, giống như sắp ngất đi. Bọn họ giờ đã phải chịu hậu quả, không còn bệ hạ làm chỗ dựa, mất đi ủng hộ của hoàng gia, thì bọn họ chẳng là cái thá gì.

Sở Hồng Vũ nở nụ cười, một chữ cũng không đề cập tới Sở Du Nhiên, ngược lại bám riết không tha chuyện Panda bất ngờ bị thương. Ông đạp hỏng cửa chính của Nghị viện, dẫm mấy hố sâu trên mặt đất trong phòng, chọc cho các Nghị sĩ suýt tức chết, vui vẻ khi thấy bọn họ bị giá trị vũ lực của mình trấn ấp, không dám phản kháng.

Phá tòa Nghị viện tơi tả xong, hiệu trưởng Sở đưa tay chỉnh lại vạt áo, khinh thường nhìn đám Nghị sĩ đang ủ rũ, tỏ ý sẽ còn quay trở lại: “Chuyện này chưa xong đâu!”

Rất nhanh sau đó, đoạn video quay lại cảnh Sở Hồng Vũ phá cửa Nghị viện, đòi lẽ công bằng được tải lên internet. Mà câu nói của hiệu trưởng Sở: “Dám ra tay với học trò của ta, các ngươi coi lão hiệu trưởng này đã chết rồi hả?” đầy uy quyền lập tức được các “mẹ kế” của Sở Du Nhiên tung hô: Hiệu trưởng đại nhân uy vũ cái thế!

Mà trong số những người like điên cuồng, xuất hiện một nick name mang tên câu lạc bộ của các tiểu Hoàng tử, thật giả thế nào còn phải chờ phía hoàng gia xác nhận, bình luận thể hiện bản thân đã chính thức gia nhập nhóm fan hâm mộ: Ông ngoại hôm nay đẹp trai ngất trời!

Thời điểm Sở Du Nhiên đang uống trà với Sevilla, nhận được video, cũng đọc được bình luận ở dưới, chỉ biết dở khóc dở cười. Lần trước, thời điểm Wales tạo mưa sao băng, cũng chính câu lạc bộ này đã hô to ba ba đẹp trai ngất trời, khiến Wales cực kì hoài nghi bọn đó có ý đồ với Emile xinh đẹp nhà mình. Nếu Sở Du Nhiên không cực lực can ngăn, có lẽ quốc vương bệ hạ đã sai người hủy bỏ tư cách của tổ chức này.

Chẳng qua, Sở Du Nhiên cũng cảm thấy đúng là chuyện này chưa xong thật, với hiểu biết của cậu về Sở Hồng Vũ mà nói, mò đến tận cửa gây rắc rối cho người ta để đòi công lý, đó rõ ràng không phải là phong cách của lão cha nhà mình.

Sevilla lộ ra vẻ mặt hám giai: “Hiệu trưởng đại nhân quá tuấn tú, thật hả giận!”

Sở Du Nhiên: “…Ngươi nói như vậy không sợ thượng tướng Adolf biết à?” Nếu chồng Sevilla biết bản thân trong mắt vợ mình còn không bằng một ông già năm mươi tuổi, sẽ thật sự không uất ức sao? Nếu là mèo nhà cậu, nhất định y sẽ bày ra vẻ mặt lạnh lẽo như muốn đông cứng toàn bộ vũ trụ, sau đó sẽ “làm” cậu rất nhiều lần, để cậu rõ ai mới là người có địa vị tối cao trong nhà á.

Sevilla không hề để tâm, ôm con trai lên, vò lông Caly, cười to: “Thế mới nói, là do ngươi quá ngoan á. Ngươi phải cho y thấy, ngoài yêu y ra ngươi còn có khả năng sẽ yêu người khác, như thế cả đời y mới một lòng một dạ đối tốt với ngươi được!”

Sở Du Nhiên nghiêm túc thụ giáo, cậu gật gật đầu, cảm thấy Sevilla nói rất có lý. Mèo nhà mình thực sự quá tùy hứng bá đạo, có lẽ thỉnh thoảng cũng phải phũ y một chút.

Đang chơi với con, Wales đột nhiên hắt hơi. Ba bé con lập tức kinh ngạc nhìn phụ thân mình, sau đó không hẹn mà cùng lui lại một bước, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Wales: “…”

Địa vị của y trong gia đình…không đúng lắm.

Trời sắp chạng vạng thì Sở Du Nhiên mới về, lần này ra ngoài giải sầu, tâm trạng cậu cũng khá lên nhiều. Thấy cậu cười thoải mái hơn mấy hôm trước, tâm trạng của Wales cũng tốt theo.

Bữa tối nay, khẩu vị của Sở Du Nhiên rất tốt, cơm nước xong, cậu lại ngồi nhìn Dillow lăn lộn chơi đùa với ba bé con ở đại sảnh. Asa vẫn như cũ luôn luôn đi khiêu khích người khác, muốn thể hiện ở nhà mình mới là lão đại, sau đó bị Dillow giơ móng đập đầu, ôm chặt vào trong lòng. Hai anh em, một đứa nhe răng kêu a a, một đứa không ngừng cười to khoái chí.

Emile ở bên cạnh, nhân cơ hội đó xông lên, dùng móng vuốt túm chặt cổ Dillow. Bé mập trông thế nhưng sức lực cũng không tồi, khiến Dillow không cười nổi nữa. Nhóc lắc lư cái cổ, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ hất Emile xuống.

Caesar đứng ở ngoài vòng chiến, híp mắt quan sát. Đến lúc thấy Dillow không thể nhúc nhích được một phân nào, bé con mới vỗ cánh phành phạnh bay lên, trực tiếp đáp xuống đỉnh đầu của báo đen. Dillow không kịp chuẩn bị đã bị sức nặng của bé út đè lên, lập tức ngã dúi đầu xuống đất. Caesar điện hạ dẫm đạp được đại ca xong, đứa bé hung hãn vẫn luôn ít nói này đột nhiên kêu lên “Chíp chíp!”

Bảng xếp hạng địa vị trong nhà của đám huynh đệ hoàng gia tạm thời như sau: Caesar đè đầu đại ca – Emile cưỡi cổ đại ca – đại ca Dillow bị đè đầu cưỡi cổ – Asa bị đè dưới móng vuốt của Dillow.

Rất tốt, sắp xếp không hề khoa học một chút nào!

Sở Du Nhiên nhìn bọn trẻ, cười híp mắt nói với Wales: “Hôm nay em gặp một người hát rất hay, nghe giọng hắn mà thích mê đi.”

Hiểu nhầm ý tốt của “bạn thân”, vương hậu điện hạ suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng chọn cách này để chứng minh địa vị bản thân trong nhà mới là cao nhất, không hề biết tự mình đang mở ra con đường chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.