Tinh Tế Gieo Trồng Đại Sư

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Tốc độ của cơ giáp màu đen quá nhanh, tàn ảnh cùng âm thanh không khí bạo liệt vài giây sau vang lên, mọi người trên Diên Vĩ hạm sợ ngây người.

"Sao lại thế này?" Giang Ba vẻ mặt mờ mịt.

"Lão đại làm sao vậy?"

Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, Thẩm Thận liền nghĩ đến một khả năng, "...... Là dẫn đường."

"Dẫn đường? Vậy cũng quá khoa trương, lão đại không phải chưa bao giờ nhìn thấy dẫn đường, trừ trường hợp...." Giang Ba đột nhiên trừng lớn mắt, "100% phù hợp."

- --

Bên trong phòng nghỉ hạm trưởng, Trang Vĩ nhìn cơ giáp màu đen cấp tốc rơi xuống, đáy mắt mang theo ý cười cảm thán: "Đúng là một người trẻ tuổi may mắn"

Lính gác bên cạnh ông gật gật đầu, trên mặt hiện lên tia hâm mộ.

Nhà lịch sử học Trái Đất khi xưa đã từng nghiên cứu qua, mỗi một lính gác đều sẽ có một dẫn đường mệnh định, hai người độ tương thích cao tới 100%, có linh hồn phù hợp hoàn mỹ. Nhưng tại Liên Bang, tỉ lệ giữa lính gác cùng dẫn đường là 20:1, lính gác có thể gặp được một dẫn đường độ phù hợp không tồi đã là một việc may mắn, bởi không phải lích gác nào cũng có vận may gặp được dẫn đường mệnh định của bản thân.

Đối với lính gác cùng dẫn đường, độ phù hợp càng cao, sự hấp dẫn giữa hai bên lại càng lớn. Tuy rằng dẫn đường có tinh thần cường đại có thể loại bỏ phần lớn ảnh hưởng của lính gác với mình, nhưng dưới tình huống 100% phù hợp, hai bên sẽ không thể ức chế mà hấp dẫn lẫn nhau, khát cầu đối phương. Kể cả cách xa nhau ngàn vạn dặm, họ cũng sẽ cảm ứng được lẫn nhau. Đây là một loại cảm xúc kịch liệt rất khó hình dung, tựa như cuồng phong, sóng thần, tựa như trời sập đất nứt, thổi quét hết thảy sự chống đỡ.

Đây đúng là cảm giác lúc này của Lục Ly. Hắn không có cách nào tự hỏi, không có cách nào hô hấp, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm - tìm được người ấy. Cảm quan của hắn tản ra ngoài, bao trùm đại địa dưới chân. Mặt đất khắp nơi là nham thạch thô ráp màu đỏ, sào huyệt hắc ám thú tanh hôi, phế tích trống rỗng giữa tạp vật chồng chất, ngẫu nhiên có vài bóng người mang theo vũ khí..... Trong cảm giác giác bất chợt lóe qua kia, chỉ có mùi hương ngọt ngào mà lưu luyến, hấp dẫn hắn, dụ hoặc hắn, chỉ dẫn phương hướng cho hắn.

Mùi hương ngày càng nồng đậm, Lục Ly hưng phấn tới mức toàn thân run rẩy. Tin tức tố của đối phương điềm mỹ* say lòng người, bao vây lấy hắn, làm hắn cảm nhận được ấm áp và bình tĩnh chưa từng có, cùng với rung động từ sau bên trong. Cổ rung động này đến từ linh hồn, vang vọng toàn thân, lay động thế giới tinh thần của hắn.

*Điềm mỹ: ngọt ngào và xinh đẹp, mỹ miều.

Hắn gấp không chờ nổi mà muốn tìm được bảo bối của hắn, vuốt ve, hôn môi, hung hăng mà chiếm hữu người ấy, ở trên cơ thể người ấy lưu lại ấn ký chỉ thuộc về hắn. Bọn họ linh hồn giao hợp, ở trên đó lưu lại dấu vết lẫn nhau, vĩnh viễn không bao giờ tách rời.

Cơ giáp màu đen bay nhanh giữa không trung, trong khi Tô Hòa cảnh giác mà từ thế giới ngầm trở lại phế tích.

Không biết vì lý do gì, cậu có chút không quá thoải mái, cơ thể luôn có một loại cảm giác trống rỗng kỳ quái, làm thế nào cũng không thể vứt đi. Cậu ở dưới thế giới lòng đất chán muốn chết, bị cảm giác bên trong cơ thể tra tấn muốn phát điên. Hàn Thụy nghi rằng do cậu không thích ứng với sinh hoạt không có ánh mặt trời. Tô Hòa không xác định được có phải như vậy hay không, liền quyết định trộm trở lại phế tích phía trên xem thử. Khoảng cách với thời điểm bị tập kích hôm qua đã qua 20 tiếng đồng hồ, bọn cậu cũng cần ra ngoài tìm hiểu tình huống. Vì đề phòng việc ngoài ý muốn xảy ra, hai người giao ước nửa giờ liên hệ một lần. Vô luận là Tô Hòa trở lại phế tích hay Hàn Thụy đang ở thế giới ngầm, đều không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Giữa không trung hai "Mặt trời" vẫn như cũ hữu khí vô lực mà tản ra ánh sáng, Tô Hòa sau khi xác định một vòng xung quanh không có ai liền tới phế tích. Cậu nhớ lại đám củ cải ngày hôm qua, vì quá mức vội vàng nên quên nhổ theo, đúng lúc hôm nay không có việc gì, giữa trưa trở về có thể cho Hàn Thụy thưởng thức một chút tay nghề của cậu. Sau một đêm, củ cải mọc càng thêm khả quan. Tô Hòa đang định chọn hai củ khá lớn mang về, bên ngoài phế tích vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Cơ giáp màu đen rơi mạnh trên mặt đất, khoang cơ giáp mở ra, Lục Ly nhảy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Lòng Tô Hòa đột nhiên nhảy dựng, cậu hoảng hốt nhìn bầu trời có bóng đen xẹt qua, một cổ xúc động hấp dẫn cậu, dụ dỗ cậu - mau đi nhìn thử, nhìn xem thứ gì đang ở bên ngoài. Lý trí cậu thét chói tai rằng có nguy hiểm, nhưng Tô Hòa lại không thể khống chế mà vịn cửa sổ ló đầu ra, đối diện Lục Ly đang ngẩng mặt lên.

Ánh mắt hai người giao nhau, thế giới tinh thần của Tô Hòa chỉ trong khoảng khắc tựa xuân về hoa nở. Một loại cảm xúc mãnh liệt mà xa lạ từ trong cơ thể dâng lên, gắt gao cuốn lấy cậu. Cậu nhìn nam nhân dưới lầu, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt đối phương, bờ mi, đôi mắt, mũi, môi, cằm, tầm mắt luyến tiếc rời đi. Sau lưng tựa như có bàn tay lớn vô hình đẩy cậu, làm cậu tiến về phía trước, đi đến bên cạnh nam nhân đó.

Nam nhân!

Hai chữ này giống như sét giữa trời quang, lý trí Tô Hòa rốt cuộc cũng thu hồi. Cậu lập tức nghĩ đến thiên võng từng nói dẫn đường cũng sẽ bị lính gác hấp dẫn, cậu vẫn luôn cho rằng loại hấp dẫn này nhiều lắm chính là cảm thấy đối phương không tồi, chưa từng nghĩ đến sẽ mãnh liệt thế này. Cậu còn chưa tiếp thu tốt thân phận dẫn đường, càng đừng nói đối phương lại là một nam lính gác. Đây đúng là ác ý lớn nhất từ vũ trụ.

Ngay sau đó, Tô Hòa liền quay đầu chạy. Thật may Hàn Thụy đã từng hướng cậu giảng giải địa hình xung quanh, Tô Hòa nhanh chóng phán đoán ra phương hướng cậu sẽ chạy trốn. Cậu thật nhanh mà rẽ trái rẽ phải, bám lên dây thừng trực tiếp trượt xuống tầng trệt. Bên dưới là một bãi nước bùn tanh hôi, Tô Hòa thuần thục lăn một vòng, đứng dậy tiếp tục chạy. Phía trước không xa chính là một sào huyệt của hắc ám thú, thời gian này hắc ám thú táo bạo kia hẳn đang ngủ tại sào huyệt. Điều Tô Hòa cần làm bây giờ là kinh động đến nó, kéo chân lính gác phía sau.

Đây cũng không phải một việc dễ dàng. Tô Hòa một bên chạy, một bên còn phải chống lại bản năng cơ thể. Trong đầu phảng phất có hai thanh âm, một cái kêu "Một nam lính gác, thật đúng là không tưởng tượng nổi, chạy mau.", một cái nói "Cậu chưa từng gặp qua nam nhân nào đẹp trai như vậy, hoàn toàn không thể khống chế mà bị hấp dẫn. Nếu nhất định phải tìm một lính gác, vì cái gì không chọn hắn?"

"Câm miệng!" Tô Hòa hung tợn mà hô. Chưa nói đến việc cậu chưa từng yêu đương, cũng không có nghĩa cậu sẽ đối với một nam nhân nhất kiến chung tình.

Thanh âm mỏng manh trong đầu biến mất, Tô Hòa cũng đã thấy được sào huyệt hắc ám thú gần đó. Nhưng một đôi tay từ phía sau chặt chẽ ôm lấy cậu, trong nháy mắt, Tô Hòa bị đối phương áp lên bức tường bên cạnh.

"Phía trước nguy hiểm."

Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên bên tai, Tô Hòa không tự giác khẽ run thân thể. Cậu cảm giác được khát vọng của đối phương tựa như gió lốc càn quét qua thân thể cậu, làm cậu không thể khống chế mà đón ý nói hùa. Cơ thể phản ứng ngày càng kỳ quái, Tô Hòa muốn đẩy đối phương ra, nhưng nhìn qua càng giống như cào nhẹ. Cậu có chút không hiểu, không phải năm giác quan của lính gác đã được cường hóa, đối với mùi hương có tính kích thích không thể chịu đựng được sao? Cậu còn cố ý lăn một vòng trong nước bùn, mùi tanh hôi trên người đến chính cậu đều chịu không nổi, người nam nhân đang ôm cậu rốt cuộc là như thế nào nhịn được?

Nghi vấn này đồng thời cũng là nghi vấn của Lục Ly, hắn chưa từng gặp qua dẫn đường nào bẩn như vậy. Dẫn đường Liên Bang bất cứ lúc nào đều sẽ được chăm sóc tỉ mỉ thỏa đáng, đừng nói quần áo bọc một lớp nước bùn thế này, căn bản một chút tro bụi cũng không có. Hắn biết dẫn đường trong lòng là vì che dấu tin tức tố, nhưng hoàn toàn vô dụng. Tiếp xúc gần gũi thế này, mùi hương ngọt ngào trên người dẫn đường đủ để che đậy tất cả, hắn hoàn toàn thứ gì cũng không ngửi được, chỉ có mùi hương mê người của dẫn đường.

Lục Ly cúi người, ghé vào cổ Tô Hòa. Làn da trắng nõn cùng áo khoác bẩn hình thành đối lập chói mắt. Hắn thỏa mãn mà khẽ ngửi, cầm lòng không đặng mà đem trọng lượng thân thể giao cho dẫn đường trong lòng. "Bảo bối em tên gì?" Lục Ly ôn nhu hỏi, cố gắng không dọa đến dẫn đường. Đối phương vừa tươi trẻ lại xinh đẹp, có lẽ còn chưa có thành niên?

Tô Hòa bị giam cầm trên tường, hoàn toàn thừa nhận trong lượng của lính gác. Chỉ mới tiếp xúc gần, thân thể cậu liền cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt. Cậu nghe được đối phương hỏi tên mình, vốn là không tính trả lời, nhưng cơ thể như có như không thúc giục cậu, cậu run giọng nói: "Tô...... Tô Hòa."

"Tô Hòa sao? Nhớ kỹ tên của tôi, Lục Ly."

Tô Hòa một chút cũng không muốn nhớ ký cái tên này, cậu cảm giác được thân thể phản ứng ngày càng cường liệt. Thân thể Lục Ly tì lên người cậu, cậu có thể cảm nhận được hưng phấn của đối phương..... Và cả hưng phấn của cậu. Cậu muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng cơ thể lại tựa như tự có ý thức ngẩng đầu lên.

Tư thế này giống như là mời gọi, mặt Lục Ly dán lên cổ Tô Hòa, nhẹ nhàng mà liếm. Hắn vô pháp khống chế mà muốn ở trên người Tô Hòa dấu hiệu mùi hương của hắn, muốn để mùi hương hai người bọn họ hòa vào nhau.

Lục Ly động tác làm tất cả giãy giụa của Tô Hòa đều mất đi hiệu quả, thất bại mà lựa chọn hướng bản năng đầu hàng. Cậu cảm giác được bàn tay Lục Ly vói vào quần áo, khoảnh khắc làn da tiếp xúc, thế giới tinh thần của cậu một mảnh vui thích, tựa ngọt ngào lại tựa thỏa mãn.

Lục Ly so với Tô Hòa phản ứng càng mãnh liệt hơn, hắn chưa bao giờ cảm thấy chạm đến là một sự kiện tốt đẹp như thế. Cảm xúc dưới tay mềm ấm, giống như tơ lụa tốt nhất, giống như đồ sứ quý hiếm sang trọng, hắn muốn dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp để hình dung cảm giác của hắn. 26 năm cô độc trước đây tựa hồ chính là đang chờ đợi thời khắc này.

Lục Ly phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, cứ như vậy ôm dẫn đường trong lòng đã là một loại ngọt ngào khôn kể. Trong cơ thể rung động kịch liệt giống như cú nổ mạnh, hắn liều mạng mà khống chế chính mình, chỉ vuốt ve cùng liếm hôn. Lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn, dẫn đường trong lòng đáng giá nhận được những điều tốt nhất từ thế giới, hắn không thể ở chỗ này đánh dấu hiệu kết hợp.

Hai người đồng thời lâm vào ý loạn tình mê. Ngay khi Tô Hòa cho rằng cậu sẽ tại nơi này cùng Lục Ly kết hợp, quang não trên cổ tay vang lên. Thời gian nửa giờ ước định đã qua, Hàn Thụy bắt đầu lo lắng tình trạng của Tô Hòa.

"Tô Hòa, Tô Hòa!"

Thanh âm của Hàn Thụy đánh thức lý trí Tô Hòa, cậu vô ý thức mà bắt đầu vận chuyển thuật gieo trồng trong cơ thể. Một cổ lực lượng nhu hòa thong thả mà phất quá thân thể cậu, tựa như có thể thiêu hủy hết thảy cảm xúc nóng bỏng khó áp chế này. Thần trí Tô Hòa thu hồi, làm một việc điên cuồng mà sau này nghĩ lại vẫn khó thể nói - bôi đầy bùn lên mặt Lục Ly.

Tanh hôi nhanh chóng xâm nhập khứu giác, Lục Ly vốn lâm vào cuồng nhiệt bị kích thích tỉnh táo lại. Dẫn đường trong lòng trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, có sợ hãi cũng có mê loạn. Cả người Lục Ly giống như bị thùng nước lạnh xối ướt, hắn giãy giụa buông tay ra lui về phía sau một bước, vén tay áo, từ trên người móc ra một ống dẫn đường tố thật nhanh mà dứt khoát đâm lên cánh tay.

Dẫn đường tố có thể nói là phát minh vĩ đại nhất của quân bộ, nó là dược phẩm mô phỏng tin tức tố tản ra từ dẫn đường, có thể trấn an lính gác rất tốt, tránh tình trạng lính gác phát cuồng. 26 năm nay, Lục Ly vẫn luôn dựa vào dẫn đường tố ổn định cảm quan cùng thế giới tinh thần. Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình huống trước mắt, cũng chưa từng nghĩ tới bản thân thiếu chút nữa sẽ cưỡng ép dẫn đường, trở thành loại lính gác hắn chán ghét nhất.

Lục Ly thở hổn hển lui về phía sau, xem nhẹ cổ xúc động nguyên thủy trong cơ thể, hắn ép buộc bản thân dời đi tầm mắt trên người Tô Hòa, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Tô Hòa: "......"

Bởi vì quá mức khiếp sợ, cậu thậm chí quên mất phản ứng.

Dẫn đường tố rất nhanh phát huy tác dụng, tuy rằng không có cách nào hoàn toàn áp chế hưng phấn trong hắn, nhưng kiềm chế của Lục Ly cuối cùng cũng đã trở lại. Hắn cởi áo khoác phủ lên trên người Tô Hòa, che khuất quần áo bị hắn sờ loạn. Tô Hòa vốn muốn trốn, lại không né tránh. Tầm mắt Lục Ly từ mặt Tô Hòa chuyển xuống cổ cậu, hắn còn nhớ rõ cảm giác tiếp xúc da thịt nơi đó, tinh tế mà ngọt ngào.

"Thân thể em không sao chứ?"

Tô Hòa cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, thong thả lắc đầu.

Lục Ly muốn nói gì đó, nhưng di chứng kết hợp nhiệt làm hắn bối rối, hắn không dám tiếp tục ở lại chỗ này, một ống dẫn đường tố hoàn toàn không đủ áp chế xao động của hắn. Sau khi xác định thần trí Tô Hòa đã thanh tỉnh cùng thân thể không sao, Lục Ly cần phải rời đi. "Trốn đi, không cần chạy loạn." Hắn thấp giọng cảnh cáo nói. Hắn cần phải tránh xa Tô Hòa, mới có thể tránh lần phát cuồng thứ hai. Xung quanh nơi nơi đều là hơi thở điềm mỹ mê người của Tô Hòa, nếu có thể một lần...... Lục Ly không dám tưởng tượng tiếp, quay đầu rời đi.

Tô Hòa: "......"

Cậu mở to hai mắt nhìn bóng dáng Lục Ly, khó hiểu mà có chút hụt hẫng.

Từ từ!

Tô Hòa hung tợn đem cái ý nghĩ này đuổi ra khỏi óc, khoác áo của Lục Ly áo ngồi trên mặt đất. Thân thể cậu còn có chút khô nóng, nhưng hơi thở thuộc về Lục Ly trên áo khoác trấn an cậu rất tốt. Việc vừa mới phát sinh quả thực muốn hủy diệt tam quan Tô Hòa. Cậu nhớ đến bộ dáng bản thân lúc đó liền hận không thể lấy tẩy lau sạch ký ức ấy trong đầu, tốt nhất là đem ký ức về Lục Ly cũng lau nốt.

"Tô Hòa!"

Thanh âm Hàn Thụy trở nên vội vàng, lo lắng Tô Hòa có phải xảy ra chuyện gì hay không.

Tô Hòa lấy lại tinh thần mới ý thức được cậu tốn quá nhiều thời gian chú ý đến Lục Ly. Đáng chết! Tô Hòa thấp giọng mà mắng một tiếng, đem hình ảnh Lục Ly đuổi đi. Cậu sẽ không đối với một nam nhân nhất kiến chung tình!

- --

Chào các bạn, mình là Here đây.

Trong một tháng sắp tới (1/6 - 26/6), trường ĐH mình đang theo học sẽ mở khóa huấn luyện quân sự bắt buộc, vì thế sẽ không có chương mới dài dài, mong các bạn thông cảm cho mình nhé!

Đồng thời cảm ơn sự quan tâm của mọi người trong thời gian qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.