Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 57: Chương 57: Ấm áp – hai người thực sự không phải đang yêu đương cuồng nhiệt à?




Hiệu quả súng gây mê có hiệu lực liên tục ba tiếng, Mạc Hàm đề nghị trở về hang động xem mấy người kia.

Lạc Phi bình tĩnh cẩn thận ngẫm nghĩ, cậu đáng ra nên túm lấy một hai tên hỏi ra kẻ đứng sau. Khi ấy lòng nóng như lửa đốt, thấy Mạc Hàm bị trói chỉ nghĩ tới mỗi việc giải cứu, lo sợ đối phương vẫn còn đồng lõa nên vội vàng đưa Mạc Hàm rời đi, xử lý quá qua loa.

Hai người ngồi trong Trọng Minh trở lại hang động trong rừng Khoa Long, nơi đó đã bị Lạc Phi oanh tạc, bên trong phủ đầy đá vụn, bất quá bốn người vốn ngất xỉu trên mặt đất thì không thấy bóng dáng.

Lạc Phi giật mình: “Chẳng lẽ có người cứu bọn họ?”

Mạc Hàm quan sát chung quanh một chút, bình tĩnh nói: “Hẳn là có đồng lõa, lần này hành động hiển nhiên rất vội vàng, thừa dịp nhóm vệ sĩ không ở, em cũng tạm thời rời đi mới gấp rút bắt anh tới đây ép hỏi mật mã phá giải hệ thống phi thuyền. Bọn họ khẳng định không ngờ em lại cứu viện nhanh như vậy, hành động lần này nhất định có người chỉ huy từ xa.”

Nhìn mặt đất hỗn độn dưới chân, Lạc Phi nhíu mày: “Anh có thể xác định người đứng sau là ai không?”

“Người này lúc nói chuyện đã dùng thiết bị chỉnh âm, anh đã bảo Nặc Á thu lại tín hiệu, trở về tra xét một chút có thể sẽ có manh mối.”

Lạc Phi lo lắng xung quanh có thể có người ẩn núp muốn gây bất lợi cho Mạc Hàm, vội vàng ôm lấy vai anh nói: “Chúng ta mau mau rời khỏi đây đi.”

Sau khi hai người trở lại khách sạn, Mạc Hàm bảo Nặc Á phân tích tín hiệu âm thanh thu được, phát hiện nơi phát ra tính hiệu đã được xử lý mã hóa, tra không ra đối phương là ai, đối phương rất cẩn thận, không lộ ra dấu vết. Tuy không tra được nhưng trong lòng Mạc Hàm kỳ thực đã có phỏng đoán, chuyện này hẳn là có liên quan với tập đoàn Thiên Vực.

Mạc Hàm không nói chuyện mình bị bắt cho cha biết, không muốn làm ông lo lắng. Thế nhưng vẫn gửi tin nhắc ông chú ý hướng đi của nhóm đối thủ cạnh tranh.

*****

Lạc Phi bồi Mạc Hàm một ngày, sau khi dùng xong cơm chiều, Mạc Hàm bảo Lạc Phi quay về trường học, Lạc Phi sợ anh gặp chuyện không may nên đòi lưu lại.

Nhìn người cố chấp trước mặt, Mạc Hàm bất đắc dĩ: “Em muốn ở lại à? Thế nhưng trong phòng chỉ có một cái giường mà thôi, em ngủ ở đâu?”

Cứ tưởng Lạc Phi sẽ nói ’em ngủ chung với anh’, kết quả người này so với anh nghĩ còn đơn thuẩn hơn, chỉ mỉm cười nói: “Em ngủ sô pha!”

Mạc Hàm nhếch khóe môi: “Vậy phải ủy khuất đại hoàng tử điện hạ rồi.”

Lạc Phi vội vàng khoát tay, nghiêm túc nói: “Không ủy khuất, em sợ đám người kia lại quay lại tập kích, ở lại bên cạnh anh sẽ yên tâm hơn.”

Mạc Hàm chỉ đành đồng ý: “Được rồi.”

Lạc Phi ở lại qua đêm trong phòng Mạc Hàm, thân hình một thước tám mươi bảy ngủ trên sô pha có chút chật chội, cả người cuộn lại, bất quá trên mặt vẫn mỉm cười ấm áp sáng lạn, nhìn Mạc Hàm nói: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ nhiều, có em ở đây.”

“…”

Một câu đánh thẳng vào tim.

Nhìn người co rút nằm trên sô pha mỉm cười nhìn mình, ấm áp bắt đầu lan tràn khắp con tim, ánh mắt cũng không khỏi nhu hòa: “Ừm, em cũng ngủ đi, anh tắt đèn đây.”

Đèn trong phòng phụt tắt, bóng tối làm Mạc Hàm nhịn không được nhớ tới vài ký ức không vui.

Là con trưởng của Mạc Khải Minh, Mạc Hàm bị bắt cóc không phải lần đầu tiên. So với năm đó mà nói, kế hoạch của đám người hôm nay rất sơ sài, cũng không hề có ý muốn giết Mạc Hàm, chỉ muốn ép hỏi mật mã phá giải hệ thống phi thuyền mà thôi, cũng không hề ngược đãi.

Thế nhưng hồi tưởng lại, Mạc Hàm vẫn cảm thấy sợ hãi, nhất là khoảnh khắc bị bọn họ dùng dây thừng trói chặt, nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng đột nhiên bùng phát, Mạc Hàm phải dùng hết tất cả tự chủ mới miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.

Mặc dù thoát khỏi nguy hiểm nhưng trong lòng Mạc Hàm vẫn có chút bất an, nhất là khi màn đêm buông xuống, anh sẽ nhịn không được nhớ tới năm mười tuổi bị người ta trói lại nhốt vào một nơi tăm tối ngột ngạt, trước mắt là một mảnh tối đen, nhìn không thấy gì cả, cũng không nhận biết được thời gian, cảm giác sợ hãi cùng cực ăn sâu vào đáy lòng đến tận bây giờ vẫn còn rất mới mẻ.

Có thể nói, đêm nay có lẽ là đêm khó ngủ nhất của anh.

Thế nhưng ngay thời điểm này lại có Lạc Phi bồi bên cạnh.

Cảm giác có người làm bạn tốt hơn một mình đơn độc nhiều lắm.

Trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy Lạc Phi cuộn mình nằm trên sô pha, tâm tình Mạc Hàm cư nhiên bình ổn lại.

Mạc Hàm nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, hơn nữa còn không hề mơ thấy ác mộng.

Đại khái là có Lạc Phi bầu bạn làm anh vô cùng an tâm, một đêm này ngủ thẳng tới tận bình minh. Hôm sau tỉnh lại, Mạc Hàm thậm chí còn không thể tin được mình cư nhiên ngủ ngon như vậy.

Vừa mới mở mắt đã thấy gương mặt anh tuấn của Lạc Phi phóng đại trước mắt, trên mặt là nụ cười ấm áp: “Anh tỉnh rồi à?”

Vừa tỉnh ngủ đã thấy người mình thích ở ngay trước mặt mỉm cười với mình là cảm giác gì?

Cái này, Mạc Hàm cảm nhận được.

Mới vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, thế nhưng nụ cười của Lạc Phi làm tâm tình Mạc Hàm nháy mắt tốt lên hẳn.

Lạc Phi cười tủm tỉm nhìn anh: “Em chuẩn bị bữa sáng, anh rửa mặt đi, dùng bữa sáng xong em sẽ đưa anh về trường.”

Mạc Hàm gật đầu: “Ừm.”

Đây là lần đầu tiên Lạc Phi thấy bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Mạc Hàm, không lạnh lùng cao ngạo như bình thường, Mạc Hàm mới tỉnh ngủ hệt như một con mèo lười biếng, ánh mắt nheo nheo không thể mở lớn có chút mơ hồ, quần áo trên người bán hở, lộ ra lồng ngực trắng nõn—– quả thực gợi cảm cùng cực.

Lạc Phi cố nén xúc động muốn bổ gục Mạc Hàm, xoay người đặt bữa sáng đã làm tốt lên bàn.

Mạc Hàm dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn bàn thức ăn phong phú, Mạc Hàm có chút nghi hoặc hỏi: “Em thức dậy lúc mấy giờ vậy?”

Lạc Phi thản nhiên nói: “Em không ngủ được, lo lắng nửa đêm xảy ra chuyện nên vẫn luôn thủ bên cạnh anh.”

“… …”

Người này sao lại đáng yêu như vậy? Tựa như một thủ vệ trung thành thủ ở bên cạnh, thực sự làm Mạc Hàm không thể chống đỡ được.

Thấy sắc mặt Mạc Hàm có chút phức tạp, Lạc Phi mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, trước kia lúc đặc huấn em từng liên tục năm ngày năm đêm không ngủ, chẳng những không được ngủ, huấn luyện viên còn muốn mọi người bảo trì cảnh giác tùy thời ứng phó sự cố đột ngột phát sinh. Vì thế một đêm không ngủ đối với em mà nói không sao cả.”

Mạc Hàm trầm mặc, một lát sau mới thấp giọng nói: “Cám ơn.”

—– cám ơn em, lúc anh cần nhất vẫn luôn bồi bên cạnh anh.

Lạc Phi cười sáng lạn: “Cám ơn gì chứ, đây là việc em nên làm. Hôm qua anh gặp nguy hiểm, buổi tối nhất định sẽ ngủ không ngon, nếu em bỏ anh lại một mình làm sao xứng thích anh chứ?”

“… …”

Cứ luôn một tiếng thích hai tiếng thích, thật sự là thẳng thắn đến mức làm người ta muốn hôn một ngụm.

Mạc Hàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không khỏi lo lắng: “Anh nghe nói quy tắc trường quân đội rất nghiêm khắc, đêm qua em không về trường có bị xử phạt không?”

“Yên tâm, tối qua em có gửi đơn xin phép, nói ở bên ngoài gặp chút chuyện ngoài ý muốn nên không về được, trường sẽ không ghi tội xử phạt, cao lắm là giáo huấn một chút thôi.”

Lúc này Mạc Hàm mới an tâm gật gật đầu, cùng Lạc Phi ngồi xuống dùng bữa sáng.

*****

Vốn, Mạc Hàm định ở lại đây hai ngày, thế nhưng hôm qua gặp chuyện ngoài ý muốn nên không còn tâm tình luyện tập cơ giáp thực chiến nữa, Lạc Phi cũng lo lắng nguy cơ chưa được giải trừ, tự nhiên cũng không muốn dẫn Mạc Hàm tới rừng Khoa Lâm xa xôi nữa.

Hiện giờ ngẫm lại Lạc Phi cũng có chút sợ hãi, vị trí của rừng Khoa Long rất hẻo lánh, trừ bỏ những lúc trường quân đội tổ chức tập huấn dã ngoại, bình thường rất hiếm khi có người tới đó, cho dù có người bị giết hại ở đó cũng rất khó tìm ra thi thể.

Chính mình thật sự quá sơ suất, dẫn Mạc Hàm tới nơi vắng vẻ như vậy cư nhiên không để Trọng Minh tùy thời tùy khắc giám thị hoàn cảnh xung quanh. Nếu không phải Mạc Hàm tùy cơ ứng biến để lại cơ giáp làm manh mối định vị vị trí, cả khu rừng lớn như vậy, cho dù tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm cũng không nhất định có thể tìm ra hang động bí ẩn kia.

Lần này Mạc Hàm bị người ta bắt cóc, Lạc Phi cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm, vì tín nhiệm cậu Mạc Hàm mới không dẫn theo vệ sĩ, kết quả lại gặp chuyện ngay dưới mí mắt cậu.

Nghĩ đến đây, Lạc Phi cảm thấy áy náy không thôi, liền nhìn Mạc Hàm nói: “Để em cùng Trọng Minh đưa anh về trường đi, tránh trên đường đi lại xảy ra chuyện.”

Mạc Hàm cũng không từ chối, cùng Lạc Phi ngồi vào khoang điều khiển Trọng Minh, quay về đại học Hách Nhĩ Mạn.

Từ học viện Thánh La Thước Á đến đại học Hách Nhĩ Mạn vốn cần hơn một tiếng giờ bay, thế nhưng tốc độ của Trọng Minh rất nhanh, chỉ cần nửa tiếng là tới nơi.

Trong quá trình phi hành, Lạc Phi bảo Trọng Minh mở hệ thống phòng ngự cao nhất, sau đó dẫn Mạc Hàm tới ngồi xuống sô pha, ôn nhu nói: “Lần này anh bị bắt cũng do em quá sơ ý. Mạc Hàm, em có một thỉnh cầu, có thể để Trọng Minh trực tiếp kết nối thông tin với Nặc Á không? Như vậy Trọng Minh có thể trinh sát được tín hiệu của Nặc Á bất kỳ lúc nào, sau này nếu anh gặp chuyện ngoài ý muốn, em cũng có thể biết ngay lập tức.”

Ở thời đại công nghệ cao hiện giờ, tầm quan trọng của cơ giáp tùy thân đối với chủ nhân không cần nói cũng biết, chúng nó chính là đồng bạn thân thiết nhất, hơn nữa sẽ vĩnh viễn không phản bội chủ nhân. Nặc Á đi theo bên người Mạc Hàm rất nhiều năm, hệ thống trí năng lúc ban đầu của nó là do ba ba Phương Tử Khiêm của Mạc Hàm chế tạo, sau đó được Mạc Hàm chỉnh sửa lại vài lần, hiện giờ trình tự trí năng của nó có thể nói là tiên tiến nhất. Tuy không có năng lực tác chiến quá mạnh mẽ nhưng xét về phương diện phân tích xử lý tư liệu thì có thể đánh giá theo tiêu chuẩn cơ giáp cấp S.

Bình thường chỉ có thân nhân trọng yếu mới tiến hành kết nối trực tiếp, như vậy không cần nhập mật mã kiểm chứng cũng có thể cộng hưởng tin tức. Rất ít bằng hữu làm chuyện này. Bởi vì một khi làm vậy, Lạc Phi sẽ nắm rõ vị trí của Nặc Á trong lòng bàn tay, hành tung của Mạc Hàm có thể nói là bị Lạc Phi nắm giữ hoàn toàn.

Mạc Hàm trầm mặc, không lập tức trả lời.

Lạc Phi cũng ý thực được mình quá đường đột, vội sửa lời: “Thật xin lỗi, không phải em muốn giám thị anh, chỉ là em sợ lúc anh gặp chuyện em không thể tìm thấy anh.”

Nghe thấy âm thanh thành khẩn của Lạc Phi, trong lòng Mạc Hàm mềm nhũn: “Anh hiểu. Như vầy đi, anh có thể để Nặc Á cùng Trọng Minh liên kết mật mã, sau này nếu cần nói chuyện hoặc tìm kiếm tung tích đối phương thì có thể gỡ bỏ mật mã. Bình thường, anh cảm thấy chúng ta giữ lại không gian riêng thì tốt hơn.”

Lạc Phi lập tức gật đầu đồng ý: “Biện pháp này không tồi! Anh không cần lo lắng đi đâu cũng bị em biết. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, em hiểu.”

Trái tim Mạc Hàm giật thót—— mỗi người đều có bí mật của riêng mình? Cậu ấy nói vậy là có ý gì?

Là cậu ấy đã biết gì đó hay chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi?

Mạc Hàm cẩn thận quan sát sắc mặt Lạc Phi, phát hiện đối phương vẫn tươi cười hệt như bình thường, không có chỗ nào bất thường.

Trong lòng thầm thở phào, Mạc Hàm gật đầu: “Cứ vậy đi.”

Trọng Minh cùng Nặc Á nhanh chóng tiến hành liên kết, cách xử lý mã hóa tín hiệu, cách mở ra cũng chỉ có hai người biết, sau này nếu Mạc Hàm gặp nguy hiểm thì có thể trực tiếp bảo Nặc Á cởi bỏ mật mã thông báo với Trọng Minh, đồng thời cũng để Trọng Minh xác định được vị trí của nó. Có phương thức liên lạc này, Lạc Phi cuối cùng cũng yên lòng.

*****

Lúc hai người về tới đại học Hách Nhĩ Mạn thì đúng là giờ cơm trưa, Mạc Hàm lịch sự mời Lạc Phi tới nhà ăn trường ăn cơm, ngoài ý muốn gặp Lạc Ninh ở đây.

Thấy đại hoàng huynh đi chung với Mạc Hàm, biểu tình Lạc Ninh vô cùng bình tĩnh, mỉm cười chào hỏi: “Hoàng huynh, Mạc Hàm học trưởng.”

Lạc Phi sờ sờ mũi: “Sao em lại ở đây?”

“Em rất thích tới nhà ăn này dùng cơm.”

Thấy Lạc Ninh đi một mình, Mạc Hàm liền muốn rủ cậu đi cùng: “Kia đi chung đi? Anh mời.”

“Không cần đâu học trưởng.”

Lạc Phi bắn ánh mắt tán thưởng cho em trai, Lạc Ninh cũng nháy nháy mắt với Lạc Phi rồi nói: “Em thích yên tĩnh, hai người ăn đi, em qua phòng bên cạnh đọc sách một chút.”

Thẳng đến khi Lạc Ninh đi rồi, Mạc Hàm mới nghi hoặc hỏi: “Em trai em thích đọc sách đến vậy à? Anh nghe Y Mạn nói mỗi ngày cậu ấy đều ngâm mình trong thư phiện, ăn cơm mà cũng phải đọc sách sao?”

Lạc Phi giải thích: “Bởi vì nó cảm thấy quá trình chờ đợi thức ăn dọn lên thực lãng phí thời gian, nhiêu đó thời gian đủ để nó đọc vài chương tiểu thuyết. Trong kho số liệu cơ giáp của nó đều là sách điện tử, lúc rảnh có thể tùy ý lật xem, quả thực là mọt sách siêu cấp.”

Mạc Hàm cũng nhịn không được mỉm cười: “Em trai em thực thú vị.”

Lạc Phi liền nương theo đề tài này hỏi: “Còn em trai Mạc Lâm của anh thì sao? Có yêu thích gì đặc biệt không?”

Mạc Hàm tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Yêu thích đặc biệt của nó đại khái là vừa khóc vừa ném đồ đi.”

“… …”

Nghĩ tới hình ảnh Mạc Hàm vừa khóc vừa nháo vừa đập đồ, Lạc Phi có chút muốn cười.

Phải sắm vai Mạc Lâm tinh thần có vấn đề đúng là vất vả.

Lạc Phi cũng không vạch trần, đi theo Mạc Hàm tới phòng dùng cơm, đồ ăn trong nhà ăn đại học Hách Nhĩ Mạn vừa phong phú lại thơm ngon, hai người ăn no nê, tâm tình cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Ký túc xá của đại học Hách Nhĩ Mạn quản lý rất nghiêm, cần kiểm chứng thân phận mới có thể tiến vào. Sau khi trở về trường, Mạc Hàm không cần lo lắng vấn đề an toàn, Lạc Phi đưa anh về tới tận dưới lầu ký túc xá mới an tâm xoay người rời đi.

Lạc Phi đi được vài bước thì ngoài ý muốn phát hiện Lạc Ninh đang ngồi trên ghế đá ở sân trường đọc sách.

Lạc Phi bước qua hỏi: “Em đi theo anh à? Sách cầm ngược rồi kìa!”

Bị vạch trần Lạc Ninh cũng không xấu hổ, đảo sách trở lại, cười khẽ nói: “Em tò mò muốn xem xem anh cùng Mạc Hàm tiến triển tới bước nào rồi.”

Lạc Phi ngồi xuống cạnh em trai: “Mạc Hàm đã không còn bài xích anh như lúc đầu, anh đang cố gắng theo đuổi anh ấy.”

“Là Mạc Hàm tới trường quân đội tìm anh, sau đó anh tự mình đưa Mạc Hàm về đây?”

Lạc Phi gật đầu: “Ừm. Hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh lo lắng an toàn của Mạc Hàm nên mới tự mình đưa anh ấy về trường.”

Lạc Ninh cười nói: “Hình thức ở chung của hai người sao em thấy giống tình lữ trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vậy? Anh ấy qua thăm anh, anh lại đưa anh ấy về.”

Lạc Phi thở dài: “Đừng nói là yêu đương cuồng nhiệt, ngay cả yêu còn chưa bắt đầu a.”

Lạc Ninh nhỏ giọng châm chích: “Vậy á? Vậy đến khi hai người thật sự yêu nhau chắc mù mắt dân chúng đế quốc hết quá.”

Nghe Lạc Ninh trêu mình, Lạc Phi thân thiết vươn tay xoa nhẹ đầu đối phương: “Em tự quản tốt chính mình đi, ở trường có tìm bạn trai không?”

Lạc Ninh lập tức xụ mặt: “Tìm bạn trai thực lãng phí thời gian, còn không bằng xem vài quyển tiểu thuyết.”

“… …”

Quan niệm này cũng thực mới mẻ.

Đã lâu không gặp em trai song sinh, tạm thời cũng rảnh rỗi, Lạc Phi liền ngồi trò chuyện với Lạc Ninh một chút, còn theo đối phương dạo một vòng đại học Hách Nhĩ Mạn, sau đó mới quay về học viện.

Làm Lạc Ninh ngoài ý muốn chính là cuối tuần sau, cậu lại thấy đại hoàng huynh nhà mình mỉm cười tươi rói xuất hiện ở đại học Hách Nhĩ Mạn.

Lạc Phi cười nói: “Anh tới tìm Mạc Hàm.”

Lạc Ninh liếc trắng mắt: “Em biết, anh khẳng định không phải tới tìm đứa em này.”

Lạc Phi cười thực vui vẻ: “Anh sợ trên đường Mạc Hàm qua học viện sẽ xảy ra sự cố nên bắt đầu từ tuần này, mỗi cuối tuần tới lượt anh qua tìm Mạc Hàm.”

“… …”

Hai người thật sự không phải đang yêu cuồng nhiệt?

Trước đó cứ cuối tuần là Mạc Hàm từ xa xôi chạy tới tìm anh, giờ đổi lại anh từ học viện xa xôi chạy qua đây tìm anh ấy?

Rõ ràng là hai người có hảo cảm với nhau, nhớ nhau, khẩn cấp muốn gặp nhau vào cuối tuần để giải nỗi khổ tương tư mà!

Phản xạ hình cung của hoàng huynh thực sự quá dài, nếu Mạc Hàm không có cảm giác thì làm gì có chuyện mỗi cuối tuần đều đồng ý hẹn họ chứ? Này rõ ràng là hẹn hò mà, hoàng huynh ngốc!

….(cont)….

Mạc Hàm: đứa ngốc

Lạc Ninh: hoàng huynh ngốc

Lâm Viễn: con trai ngốc

Lạc Phi: con không ngốc nhưng bị mọi người gọi tới ngốc thật rồi =__=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.