Lạc Phi ở ngoài ôm sô pha tương thân tương ái, trong phòng ngủ, Mạc Lâm thử để Nặc Á kiểm tra mạng internet ở phụ cận.
Mạng lưới internet ở liên bang không giống đế quốc, vì thế cơ giáp của đế quốc sau khi tiến vào cảnh nội liên bang sẽ mất tín hiệu, thế nhưng đối với hacker thì cũng không phải vấn đề khó, cho dù số hoạt động cùng tín hiệu không giống nhưng trình tự vẫn tương tự, chỉ cần có thể lên mạng được, Mạc Lâm tự nhiên sẽ có cách kết nối.
Rất nhanh, Nặc Á liền kiểm tra ra tín hiệu mạng, cũng kết nối thành công lên mạng tìm kiếm tư liệu.
Lạc Phi quả nhiên không nói sai, nơi này là Áo Nhĩ Đăng tinh của chòm sao Nam Thập Tự, có tài nguyên khoáng sản cùng nguyên tố đất hiếm, quân đội đóng quân ở đây có nhiệm vụ khai thác khoáng sản, người thường lui tới tòa thành thị này chủ yếu đều là nhóm thương khách cùng người thân của nhóm bộ đội nên tinh cầu này mới hoang vắng như vậy.
Muốn hoạt động ở liên quan, chuyện đầu tiên là phải làm hai thẻ công dân.
Kỹ thuật chế tác thẻ công dân là cơ mật quốc gia, Mạc Lâm tạm thời không có cách nào tìm hiểu được, bất quá anh có thể hack hệ thống số liệu, để thiết bị kiểm tra thẻ phát sinh lỗi, phán định thẻ thân phận của anh cùng Lạc Phi là thẻ công dân liên bang.
Mạc Lâm từ trên mạng tìm kiếm tư liệu một cặp bầu bạn làm thân phận giả cho bọn họ. Sau đó anh thử gửi tin cho cha, thế nhưng khoảng cách hai nước quá xa, tinh cầu này lại không có trạm phát tin, tin tức anh phát ra hệt như muối bỏ biển.
Xem ra Nặc Á tạm thời chỉ có thể lên mạng ở tinh cầu này, không có cách nào tiếp xúc với ngoại giới, tìm không thấy người cứu viện, chỉ có thể dựa vào anh cùng Lạc Phi.
Làm xong hết thảy cũng đã rạng sáng, Mạc Lâm vừa mới bị dấu hiệu, thân thể vốn đã mệt mỏi, anh liền cất quang não nằm xuống giường, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngay khoảnh khắc Mạc Lâm thiếp ngủ, cửa phòng ngủ đột nhiên bị nhẹ nhàng mở ra, Lạc Phi cẩn thận đi tới bên giường, ôn nhu giúp anh chỉnh chăn.
Nhìn Mạc Lâm ngủ say trên giường, Lạc Phi cười khẽ, cúi người hôn lên trán anh, ôn nhu nói: “Em sẽ nghe lời anh ngủ ở sô pha, nhưng em lo lắng cho anh, phải đợi anh ngủ rồi mới an tâm. Hảo hảo ngủ đi, em ở bên ngoài thủ anh.”
Cũng không biết Mạc Lâm có nghe thấy những lời này hay không, ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại đã hơn mười giờ sáng.
Lạc Phi lập tức từ kho cơ giáp lấy bánh mì cùng sữa ra, ân cần chăm sóc: “Đến ăn sáng đi.”
Mạc Lâm nhìn Lạc Phi một cái, thản nhiên nói: “Tối qua ngủ sô pha có thoải mái không?”
Lạc Phi cười gượng: “Cũng, cũng tạm.”
Mạc Lâm nhếch khóe môi: “Vậy sau này điện hạ cứ tiếp tục ngủ sô pha đi.”
“… …”
Mạc Lâm không thèm để ý đến Lạc Phi, tựa hồ vẫn còn tức giận, Lạc Phi cũng không dám chọc anh, im lặng cúi đầu ăn cơm.
Dùng xong bữa sáng, Mạc Lâm mới nói: “Anh phải nhanh chóng tới tiệm thuốc gần đây mua đồ.”
Sau hai mươi bốn tiếng nếu không áp dụng thi thố tránh thai thì rất có thể sẽ có thai, vì thế Mạc Lâm muốn nhanh chóng mua thuốc tránh thai, hi vọng trong thành thị liên bang có bán.
Lạc Phi có chút khó xử: “Chúng ta không có thẻ thân phận công dân liên bang, trên người cũng không có tinh tệ liên bang, nên làm gì bây giờ? Không thể chạy tới cướp đi?”
“Đi làm thêm kiếm ít tiền đi.”
Thời đại công nghệ cao hiện tại, muốn tìm việc cũng không dễ, những công việc rửa chén rửa ly quét tước này nọ đều có người máy phụ trách. Cũng may nơi này là tinh cầu khoáng sản, bên công ty lấy quặng rất có thể sẽ có việc.
Hai người thu hồi Trọng Minh, cùng nhau đi tới công ty khoáng sản lớn nhất ở đây.
Trên màn hình thông báo của công ty quả nhiên có thông báo tuyển dụng, chẳng qua không phải tuyển công nhân lấy quặng mà là tuyển người tới rừng rậm phụ cận thu thập một loại dược liệu, loại này lúc thu thập phải đào lên cả rễ, sau đó phải bỏ vào hộp giữ lạnh, bằng không sẽ mất đi công dụng.
Mạc Lâm bảo Nặc Á tra xét hiệu quả quả loại dược này, rất nhanh liền tìm được đây là một loại thảo dược thiên nhiên ở Áo Nhĩ Đăng tinh mà nhóm y học gia liên bang vừa nghiên cứu ra, sau khi trải qua xử lý đặc thù có thể dùng để nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế omega kiểu mới. Bởi vì quá trình thu thập có chút phiền toái nên nhân loại phải tự tay tiến hành, người máy tạm thời không có cách nào hoàn thành.
Mạc Lâm nói kết quả cho Lạc Phi, Lạc Phi gật đầu nói: “Em đi thử xem.”
“Ngôn ngữ thông dụng ở đế quốc không giống liên bang, em biết nói tiếng liên bang không?”
Lạc Phi mỉm cười: “Đương nhiên, từ nhỏ đã có người dạy em.”
Dù sao cậu cũng là người thừa kế đế quốc, tương lai kế vị rất có thể sẽ giao tiếp với tổng thống liên bang, cho nên học trước tiếng liên bang cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng Mạc Lâm thì không biết.
Lạc Phi áp sát bên tai anh, cười tủm tỉm nói: “Ủy khuất anh giả dạng là người câm. Diễn xuất của anh tốt như vậy, giả làm người câm hẳn không thành vấn đề.”
Mạc Lâm nhướng mày: “Anh diễn xuất tốt lắm à?”
Lạc Phi nhận ra mình đã nói sai, lập tức sửa miệng: “Không không không, ý em là, cái gì anh cũng giỏi cả.”
Mạc Lâm lạnh lùng liếc một cái, không nói nữa.
Hôm nay lúc ra ngoài hai người đều đổi quần áo, Mạc Lâm mặc một bộ đồ hưu nhàn áo trắng quần màu cà phê, thoạt nhìn rất nhã nhặn. Lạc Phi thì mặc áo ngắn tay cùng quần vận động, chân mang giày thể thao.
Nơi này không có ai đến nhận việc, chỉ có một người ngồi ở chỗ phóng vấn, là một trung niên mập mạp để râu, đang buồn ngủ ngáp dài ngáp ngắn. Đột nhiên nghe thấy bên tai truyền tới âm thanh trong trẻo, dùng ngôn ngữ liên bang nói: “Xin chào, ở đây có tuyển dụng người làm thêm ngắn hạn không?”
Thấy thân hình Lạc Phi cao lớn, ánh mắt người nọ sáng ngời: “Cậu muốn nhận việc à?”
Lạc Phi gật đầu: “Vâng, tiền lương tính thế nào?”
“Dựa theo dược liệu thu thập được để tính, một gốc 500 tinh tệ.”
“Có thể trả bằng tiền mặt không?”
Người phỏng vấn nghi hoặc nhìn Lạc Phi một cái, mua sắm trên tinh cầu có thể dùng thẻ thân phận để trả, rất hiếm người dùng tiền mặt. Bất quá cũng có vài người có sở thích đặc biệt, ông cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu: “Có thể, trước tiên đăng ký đi.”
Ông đưa một tờ đăng ký cho Lạc Phi, Lạc Phi liền dựa theo thân phận giả Mạc Lâm tạo trước đó điền vào.
Đối phương yêu cầu kiểm tra thẻ thân phận, Lạc Phi liền đưa thẻ thân phận màu lam cho đối phương.
Lúc đối phương định quét thẻ kiểm tra, máy kiểm tra đột nhiên ‘đùng’ một tiếng, bốc lên một cụm khói đen.
Trung niên mập mạp thực buồn bực: “Sao hư rồi a?”
Mạc Lâm đứng phía sau Lạc Phi, biểu tình thực bình tĩnh—– đương nhiên là tôi bảo Nặc Á hack hệ thống, làm trình tự hỗn loạn cháy hư con chip.
Lạc Phi mỉm cười: “Không bằng ngài tự kiểm tra đi?”
Người nọ chỉ vừa lầm bầm vừa cầm lấy thẻ thân phận của Lạc Phi kiểm tra, tin tức bên ngoài đã bị Mạc Lâm chỉnh sửa, tự nhiên không tra được gì, người nọ liền giao thẻ lại cho Lạc Phi, nhìn nam nhân dung mạo nhã nhặn đứng phía sau hỏi: “Vị này là….”
“Là vợ tôi, có thể đi chung với tôi không?”
Người nọ nhíu mày: “Cậu ấy thoạt nhìn khá nhã nhặn, cậu dẫn đi theo rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, trong rừng có không ít viêm thử biến dị thích cắn người.”
Lạc Phi không chút biến sắc nói: “Vợ tôi là người câm, đặc biệt dính tôi, không có tôi ở bên cạnh anh ấy sẽ rất sợ hãi, để tôi dẫn theo đi.”
Trung niên mập mạp thấy Mạc Lâm quả thực không nói câu nào, lại gắt gao bám sát lấy Lạc Phi, liền tin tưởng: “Được rồi, vậy cậu phải bảo vệ tốt vợ mình, trong rừng rất nguy hiểm, tôi chỉ có thể cung cấp cơ giáp cùng dao diện từ cho cậu, đây là hộp giữ lạnh, tư liệu chi tiết về dược liệu cùng bản đồ hướng dẫn, chúc cậu may mắn!”
Lạc Phi nhận lấy công cụ, sau đó nắm tay Mạc Lâm rời đi.
Thẳng đến khi hai người đi xa, Mạc Lâm mới thản nhiên nói: “Anh là vợ em, đặc biệt thích dính em, không có em ở bên cạnh, anh sẽ rất sợ hãi, đúng không?”
Sống lưng Lạc Phi cứng đờ: “Anh, anh không phải không hiểu tiếng liên bang sao?”
Vừa rồi Lạc Phi cùng người nọ trao đổi đều dùng tiếng liên bang, cứ tưởng Mạc Hàm không nghe hiểu.
Mạc Hàm dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc nhìn Lạc Phi: “Anh nghe không hiểu nhưng Nặc Á có thể thông qua phân tích số liệu, phiên dịch cho anh nghe.”
“… … …”
Không xong, quên mất cơ giáp trí năng siêu S bên cảnh Mạc Lâm. Vừa rồi mình nói gì anh biết hết a.
Lạc Phi nhất thời sống còn gì luyến tiếc.
Mạc Lâm vỗ nhẹ vai Lạc Phi: “Xem ra ngủ sô pha không đủ thỏa mãn, sau này em ngủ sàn nhà đi.”
Người này nghĩ mình nghe không hiểu tiếng liên bang liền nói hưu nói vượn, xem ra trừng phạt chưa đủ ngoan.
Thấy Mạc Lâm xoay người bỏ đi trước, Lạc Phi khóc không ra nước mắt, lập tức đuổi theo: “Em sai rồi, em chỉ muốn qua mặt tên phỏng vấn kia nên mới nói vậy, chứ không sao em dẫn anh đi chung được a?”
Mạc Lâm không thèm để ý, tự tiến vào khoang điều khiển cơ giáp, Lạc Phi chỉ đành kiên trì đuổi theo.
Cơ giáp đối phương cung cấp cùng cơ giáp của đế quốc có khác biệt rất lớn, thế nhưng nguyên lý chế tạo cũng không khác biệt lắm, Lạc Phi lần mò một chút liền học được cách điều khiển. Kỳ thực nếu để Trọng Minh hỗ trợ thì nhiệm vụ đơn giản hơn rất nhiều, thế nhưng để tránh bị người phát hiện, cậu tạm thời không muốn khởi động Trọng Minh, hơn nữa nguồn sinh lực của Trọng Minh có hạn, không thể lãng phí vào việc nhỏ như thế này.
Hai người ngồi trong khoang điều khiển, nhanh chóng đi vào rừng.
Nhìn rừng rậm nguyên thủy trên màn hình quan sát, Lạc Phi nhịn không được cảm khái: “Trước kia chúng ta vẫn luôn tập trong phòng huấn luyện, hôm nay cư nhiên được thực chiến.”
Mạc Lâm không chút biến sắc, bảo Nặc Á lên mạng kiểm tra tư liệu.
Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện tư liệu về đám viêm thử biến dị—– loại dinh vật này cao khoảng một thước, cả người đỏ rực, tốc độ chạy trốn rất nhanh, hệt như một ngọn lửa đột nhiên xông tới. Răng nanh của chúng nó bén nhọn, phương thức công kích chủ yếu là cắn xé.
Răng nanh của chúng không có biện pháp cắn nát kim loại nên người điều khiển cơ giáp khá an toàn, thế nhưng lúc thu thập dược liệu cần phải tự mình xuống đào, không thể phá hư bộ rễ, lúc này rất dễ bị viêm thử tập kích.
Mạc Lâm nhanh chóng quyết định: “Thế này đi, anh xuống đào thảo dược, em điều khiển cơ giáp bảo hộ anh.”
Lạc Phi lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Hai người đi tới khu vực trong bản đồ chỉ dẫn, quả nhiên phát hiện không ít dược liệu trong tư liệu.
Loại dược liệu này tỏa ra hương vị viêm thử rất thích nên chung quanh luôn tụ tập tốp năm tốp ba viêm thử.
Lạc Phi điều khiển cơ giáp lưu loát dùng dao điện từ cưỡng chế đám viêm thử rời đi, Mạc Lâm từ khoang điều khiển nhảy xuống đất, lấy ra công cụ bắt đầu thu thập dược liệu bỏ vào hộp giữ lạnh.
Hai người phối hợp ăn ý, quá trình thu thập cũng càng lúc càng thuận lợi.
Mỗi lần Mạc Lâm tìm thấy dược liệu, Lạc Phi lập tức giải quyết toàn bộ viêm thử ở xung quanh, với kỹ thuật của cậu, điều khiển chiến giáp cấp thấp loại này dễ như chơi, lực công kích của viêm thử tuy cường hãn nhưng không có cách nào cắn nát chiến giáp kim loại, Lạc Phi cũng không muốn giết chúng nó, chỉ đánh bị thương hoặc cưỡng chế dời đi là được.
Dưới sự bảo vệ của Lạc Phi, Mạc Lâm nhanh chóng thu thập dược liệu, rất nhanh đã thu thập hết toàn bộ dược liệu trong khu vực này.
Trên bản đồ đánh dấu sâu trong rừng còn một khu vực nữa, hơn nữa số lượng càng dày đặc hơn. Thế nhưng Mạc Lâm vẫn tiến vào khoang điều khiển nói: “Tiến sâu vào rừng rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta về đổi tiền trước đi, anh phải mau chóng mua thuốc.”
Lạc Phi điều khiển cơ giáp quay về, số dược liệu này chắc chắn đủ để mua thuốc, thế nhưng vấn đề nguồn sinh lực cơ giáp lại làm cậu đau đầu.
Nguồn sinh lực của cơ giáp cấp S không giống cơ giáp cấp C bình thường, giá cả rất cao, chỉ dựa vào tiền thu thập dược liệu phỏng chừng phải mất cả tháng, tốt nhất là tìm ra sinh lực thạch tự nhiên, bất quá loại này thì cần phải xem vận may.
Lạc Phi thầm lên kế hoạch, chờ Mạc Lâm mua thuốc xong, ngày mai dẫn theo Trọng Minh tiến sâu vào rừng xem thử.
****
Hai người trở lại công ty khoáng sản, Lạc Phi giao dược thảo trong hộp giữ lạnh cho đối phương.
Trung niên mập mạp cũng rất sòng phẳng, nhanh chóng dùng tiền mặt thanh toán cho Lạc Phi.
Mạc Lâm im lặng theo sát Lạc Phi, bộ dáng ỷ lại túm chặt góc áo Lạc Phi. Trung niên nọ nghĩ thầm, vợ cậu ta quả thực rất dính người a!
Lạc Phi mỉm cười: “xin hỏi gần đây có tiệm thuốc nào không?”
Người trẻ tuổi này làm việc rất nhanh lẹ, chỉ ngắn ngủn vài giờ cư nhiên đã thu thập được nhiều dược liệu như vậy, trung niên mập mạp có chút thưởng thức, cười tủm tỉm đáp: “Bên cạnh quảng trường trung tâm, ở góc đường T7 có một tiệm thuốc rất lớn, ở đó có bán tất cả các loại thuốc thường dùng.”
Lạc Phi cảm kích nói: “Cám ơn!”
Hai người dựa theo lời đối phương tìm kiếm, quả nhiên thấy được một tiệm thuốc.
Lạc Phi dẫn theo Mạc Lâm đi vào tiệm thuốc, bác sĩ mặc áo blu trắng hỏi: “Hai vị cần gì?”
Lạc Phi đỏ mặt hỏi: “Có bán thuốc tránh thai không?”
Bác sĩ giật mình, ánh mắt nhìn về phía Mạc Lâm ở phía sau: “Cho omega dùng à?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, trong lúc tôi cùng vợ đi du lịch xảy ra chút ngoài ý muốn, bất quá chúng tôi tạm thời không muốn đứa nhỏ, nên…”
Bác sĩ lộ ra biểu tình tôi hiểu, ôn nhu đi tới bên cạnh Mạc Lâm, làm kiểm tra đơn giản rồi căn dặn: “Thuốc tránh thai không thể dùng cùng một lúc với thuốc ức chế, một ngày uống một viên, liên tục uống ba ngày là được. Sau này muốn đứa nhỏ cũng không có ảnh hưởng gì, có thể yên tâm.”
Mạc Lâm nghe Nặc Á phiên dịch lại, bình tĩnh gật đầu.
Bác sĩ thấy Mạc Lâm không nói tiếng nào, chỉ nghĩ là ngượng ngùng nên cũng không nói thêm gì, mỉm cười nhìn Lạc Phi: “Hảo hảo chăm sóc vợ cậu, sau khi dấu hiệu vài ngày, thân thể omega khá mẫn cảm, sức chống cự yếu, rất dễ phát sốt. Cậu phải quan tâm vợ mình nhiều một chút, chú ý bổ sung dinh dưỡng để tin tức tố trong cơ thể cậu ấy nhanh chóng khôi phục ổn định.”
Lạc Phi nghiêm túc lắng nghe: “Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.”
Lạc Phi thanh toán tiền mặt, cầm lấy thuốc, sau đó nắm tay Mạc Lâm rời khỏi tiệm thuốc.
Mạc Lâm không chút biến sắc sắm vai một người vợ câm thực ỷ lại chồng mình.
Mới vừa ra khỏi tiệm thuốc thì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Bác sĩ, có thuốc trị ngoại thương không? Bằng hữu của tôi bị cạnh vỡ của cơ giáp cắt một miệng vết thương rất sâu trên chân.”
Sống lưng Mạc Lâm cứng đờ, lập tức kéo Lạc Phi nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi đi rất xa, Lạc Phi phát hiện sắc mặt Mạc Lâm tái nhợt mới nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạc Lâm áp tới bên tai Lạc Phi, nói nhỏ: “Là người của nhóm tinh đạo, lúc bị Mạc Khải Phong bắt anh từng nghe thấy giọng người này.”
Lạc Phi nhíu mày: “Bọn họ cũng đang ở trên tinh cầu này?”
Khi ấy không kịp thu thập, thật không ngờ bọn họ lại tự đưa mình tới cửa.
Ánh mắt Lạc Phi trở nên sắc bén, thấp giọng nói với Trọng Minh: “Để thiết bị giám sát mini theo dõi gã kia, xác định xem bọn họ có bao nhiêu người, đang ở đâu.”
Trọng Minh lập tức thả ra một thiết bị giám sát mini lớn cỡ con muỗi, lúc người nọ từ trong tiệm thuốc đi ra thì thần không biết quỷ không hay chui vào trong túi áo gã.
…(cont)…