Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 50: Chương 50: Cơ giáp đại tái – mạc hàm: con thích một người thế nhưng không có cách nào lấy về nhà




Mạc Hàm lên diễn đàn trường kiểm tra một chút liền nhìn thấy link dẫn tới trang đăng ký dự thi cơ giáp đại tái.

Giải đấu năm nay cũng giống như các năm trước, học viên của tất cả các trường đại học cùng cao đẳng đều có thể tự do báo danh, thế nhưng muốn tiến vào trận chung kết toàn đế quốc thì phải trải qua sơ tuyển, vòng loại cùng bán kết. Đại học Hách Nhĩ Mạn là đại học tổng hợp lớn nhất đế quốc, có năm vé tham dự vòng chung kết, những trường có quy mô nhỏ chỉ được ba vé.

Phàm là học viên có hứng thú với điều khiển cơ giáp, bất luận trình độ cao thấp đều có thể báo danh.

Mạc Hàm lập tức báo danh, điền thông tin xong rồi gửi đơn đi, rất nhanh sau đó liền nhận được thông báo thông qua xét duyệt cùng số báo danh.

Một tuần tiếp đó, trừ bỏ sửa chữa luận văn, toàn bộ thời gian còn lại Mạc Hàm đều tới trung tâm huấn luyện điều khiển cơ giáp trong trường luyện tập. Hệ cơ giáp của đại học Hách Nhĩ Mạn là một tòa nhà lớn, phòng huấn luyện nằm trên tầng cao nhất, cấu tạo cơ giáp ở đây cũng tương tự như cơ giáp cấp C mà Lạc Phi dạy anh, chẳng qua chương trình huấn luyện không khó như trường quân đội.

Mạc Hàm đã học xong thao tác cơ bản từ Lạc Phi, sau khi luyện tập ở phòng huấn luyện thì thao tác cũng càng lúc càng thuần thục hơn.

*****

Đảo mắt đã đến cuối tuần, Mạc Hàm cùng Y Mạn lại tới học viện Thánh La Thước Á, Y Mạn quấn quít lấy Lộ Đức Duy Hi tới sân bắn học bắn súng ngắm, Lộ Đức Duy Hi thực nghi hoặc, Y Mạn học suốt một tháng nhưng vẫn không thể bắn trúng hồng tâm, này cũng quá ngốc đi.

Lộ Đức Duy Hi hoàn toàn không ngờ, Y Mạn vì muốn ở cùng một chỗ với mình mới cố ý mặt dày giả vờ ‘học không được’.

Lạc Phi dẫn Y Mạn tới sân bắn xong liền dẫn Mạc Hàm tới phòng huấn luyện cơ giáp.

Hai người chọn một đài chiến giáp màu đen, cùng tiến vào khoang điều khiển.

Lạc Phi nhìn Mạc Hàm, mỉm cười: “Một tuần này em không ở, anh có hảo hảo luyện tập không?”

Hoàn toàn là dáng vẻ thầy giáo hỏi học trò.

Mạc Hàm buồn cười không thôi, thế nhưng lại cảm thấy Lạc Phi ra vẻ đứng đắn như vậy thực đáng yêu, liền nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có, trừ bỏ sửa chữa luận văn, thời gian còn lại đều dành để luyện tập, các chỉ lệnh điều khiển em chỉ, anh đã luyện thuần thục hết rồi.”

Lạc Phi tiếp tục ra vẻ nghiêm trang: “Vậy để em kiểm tra thành quả luyện tập của anh một chút.”

Cậu điều chỉnh hệ thống huấn luyện, chọn một màn kiểm tra có độ khó trung bình, sau đó đi tới bên cạnh, để Mạc Hàm ngồi vào vị trí điều khiển: “Bắt đầu đi.”

Màn hình lớn trước mắt rất nhanh xuất hiện hình ảnh vô cùng chân thực, lần này là rừng rậm nguyêm thủy, có rất nhiều sinh vật bên ngoài công kích, Mạc Hàm điều khiển cơ giáp xuyên qua rừng rậm đồng thời chém giết đám sinh vật khổng lồ.

Vì độ khó trung bình nên số lượng sinh vật ngoại tinh cũng không nhiều, đại khái vài giây mới xuất hiện một con, cũng đủ thời gian để Mạc Hàm ứng phó.

Mạc Hàm hít sâu, ngồi trước đài điều khiển bình tĩnh nhìn màn hình trước mắt.

Chỉ thấy một con mãng xà xanh biếc đột nhiên quấn lấy cơ giáp, Mạc Hàm quyết đoán điều chỉnh dao điện từ xuất hiện dưới cánh tay cơ giáp, sau đó dùng sức đâm mạnh vào vị trí thất thốn của nó, một dao này đâm trúng ngay nhược điểm trí mạng, một kích lấy mạng, động tác vừa suất khí lại lưu loát.

Lạc Phi không khỏi khen ngợi: “Tốt lắm. Anh có sợ rắn không?”

Mạc Hàm lắc đầu: “Anh không giống Y Mạn, không sợ loại động vật thân mềm này.”

Lạc Phi tò mò hỏi: “Vậy anh có sợ loại động vật nào không? Tỷ như con nhện này nọ.”

“Không có. Động vật dù sao cũng là động vật, mặc kệ hung tàn cỡ nào, chúng nó cũng không có tâm cơ như nhân loại. Theo anh thấy, nhân loại ngoài mặt ôn hòa thiện lương nhưng tâm tư độc ác mới là loài động vật đáng sợ nhất.”

Mạc Hàm nhìn thẳng về phía trước bình tĩnh nói ra những lời này, Lạc Phi nhịn không được nhớ tới vụ bắt cóc năm xưa.

Mạc gia sẽ không duyên không cớ cùng bị bắt cóc như vậy, năm đó Mạc Hàm, Mạc Lâm còn có ba ba Phương Tử Khiêm của bọn họ, khẳng định là có chuyện ngoài ý muốn, không thể loại trừ khả năng có người cố ý hãm hại, Mạc Hàm đại khái là từ nhỏ đã nhìn thấy đám người trong hào môn xích mích lục đục nên mới bài xích người khác tiếp cận, theo đuổi như vậy.

Nghĩ đến đây, Lạc Phi liền vươn tay thân thiết vỗ vai Mạc Hàm: “Anh yên tâm, em không phải loại người tâm địa độc ác kia, cũng không muốn tính kế hãm hại anh. Em là người ngoài mặt ôn hòa thiện lương, nội tâm lại càng ôn hòa thiện lương hơn.”

Mạc Hàm bị Lạc Phi chọc cười, quay đầu lại liếc mắt một cái: “Em còn nói nữa sẽ làm anh phân tâm không vượt qua được bài kiểm tra này mất.” Vừa dứt lời, chợt nghe bên tai vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống, hai sinh vật to lớn tập kích từ cả hai bên, Mạc Hàm không kịp né tránh, hệ thống cân bằng của cơ giáp bị phá hỏng.

Màn hình xuất hiện một dòng thông báo: Bạn Đã Thất Bại.

Mạc Hàm quay đầu lại nhìn Lạc Phi, ánh mắt lộ rõ tia trách cứ.

Lạc Phi cố nén xúc động mỉm cười: “Không sao mà, chúng ta làm lại đi.”

Sau khi bắt đầu lại, Lạc Phi không nói chuyện quấy nhiễu Mạc Hàm nữa, đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát.

Mạc Hàm quả nhiên rất thông minh, năng lực học tập tuyệt đỉnh, người bình thường mất một tháng mới có thể học xong thao tác cơ bản, Mạc Hàm chỉ cần một tuần đã thuần thục.

Độ khó của bài kiểm tra là cần phải thường xuyên điều khiển cơ giáp chạy nhảy, lách người, đồng thời còn phối hợp vũ khí chém giết dị thú ngoại tinh hung mạnh, Mạc Hàm cư nhiên làm đâu ra đấy, cơ hồ không có chút sai lầm. Anh điều khiển cơ giáp lướt băng băng trong rừng rậm, nhiều lần nhanh nhẹn né tránh công kích của sinh vật ngoại tinh.

Sau khi bài kiểm tra kết thúc, màn hình xuất hiện thông báo: Vượt Qua Huấn Luyện, Đạt Điểm SSS.

Thứ tự cho điểm tử thấp đến cao là C/B/A/S, Mạc Hàm được SSS chính là mức điểm cao nhất.

Lạc Phi không khỏi khen ngợi: “Anh đúng là quá giỏi. Em thấy không bao lâu nữa trình độ điều khiển cơ giáp của anh sẽ vượt qua phần lớn nhóm bạn cùng lứa.” Cậu dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền quay qua hỏi Mạc Hàm: “Đúng rồi, tháng sau cơ giáp đại tái sẽ bắt đầu, anh có hứng thú báo danh tham gia thử không?”

“Anh đã báo danh rồi.”

Lạc Phi giật mình, sau đó nhếch môi mỉm cười: “Vậy à? Anh tích cực vậy à?”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Anh muốn thử xem trình độ sư phụ dạy dỗ thế nào.”

Ý cười bên khóe môi Lạc Phi càng sâu hơn, ánh mắt ôn nhu nhìn Mạc Hàm: “Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không giấu nghề, nhất định sẽ dốc lòng chỉ dạy.”

“Nếu dạy hết những gì em biết cho anh, không sợ anh học rồi đánh bại em à?” Mạc Hàm nhướng mi nhìn Lạc Phi.

“Nếu học trò em chỉ dạy có thể trò giỏi hơn thầy đánh bại em, em sẽ rất vui. Anh có muốn gọi em thử một tiếng sư phụ không?” Lạc Phi nhịn không được nói đùa.

Mạc Hàm nhíu nhíu mày: “Anh lớn hơn em hai tuổi, trước đó để anh gọi học trưởng, giờ lại muốn anh gọi sư phụ à?”

Người này chiếm tiện nghi của mình biết bao nhiêu, Mạc Hàm đã sắp đếm không hết. Trước kia diễn trò làm anh phải gọi học trưởng, giờ muốn gọi là sư phụ. Rõ ràng nhỏ hơn anh hai tuổi nhưng da mặt lại dày hơn cả tường thành.

Bị đối phương nhìn chằm chằm, Lạc Phi xấu hổ sờ sờ mũi: “Em sai rồi, là em cam tâm tình nguyện dạy anh, anh không cần gọi em là sư phụ đâu.”

Mạc Hàm nghiêm túc nhấn mạnh: “Đừng có chiếm tiện nghi ngoài miệng nữa, nhớ kỹ, anh lớn hơn em hai tuổi đấy.”

Lạc Phi cười khẽ: “Biết rồi, Mạc Hàm ca ca.”

“… … …”

Nghe Lạc Phi gọi mình là ca ca, trái tim Mạc Hàm giống như có một móng vuốt gãi nhẹ, cảm giác tê dại này làm gò má anh nhịn không được hơi nóng lên.

Mạc Hàm ngoài ý muốn phát hiện, anh cư nhiên rất thích xưng hô này, nhất là lúc Lạc Phi ôn nhu nhìn anh, nhẹ giọng gọi ‘ca ca’, trái tim anh lập tức mềm nhũn, hệt như nhìn thấy một con cún con vừa ôn nhu vừa đáng yêu.

Đương nhiên, Mạc Hàm hiểu rất rõ Lạc Phi không phải cún con, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành sói. Chẳng qua, trước mặt anh Lạc Phi thường biểu lộ mặt ôn nhu của mình mà thôi.

Một tiếng ‘ca ca’ làm tim Mạc Hàm tăng tốc, không khí trong khoang điều khiển cơ giáp có chút ái muội.

Lạc Phi phát hiện tai Mạc Hàm tựa hồ có chút ửng đỏ, liền quan tâm hỏi: “Có phải hơi nóng không? Để em giảm nhiệt độ xuống một chút.”

Mạc Hàm liền thuận thời thuận thế nói: “Ừm, anh cảm thấy có hơi nóng.”

Lạc Phi lập tức điều chỉnh nhiệt độ xuống hai mươi lăm, sau đó mới tiếp tục phần huấn luyện tiếp theo.

Bởi vì Lạc Phi đứng bên phải Mạc Hàm nên không phát hiện dưới vành tai trái của Mạc Hàm có một nốt ruồi son, bởi vì chủ nhân túa mồ hôi nên dưới ánh đén, hình dáng nốt ruồi hiện ra vô cùng rõ ráng.

****

Cả ngày thứ bảy, Mạc Hàm đều theo Lạc Phi học thao tác căn bản, luyện tập tất cả chỉ lệnh thuần thục.

Lạc Phi đề nghị: “Trụ cột của anh đã rất vững chắc, kế tiếp có thể bắt đầu luyện tập thực chiến. Không bằng đêm nay anh ở lại trường đi, ngày mai em chỉ anh, được không?”

Mạc Hàm vốn đã tính toán ở lại trường quân đột cả hai ngày cuối tuần, nghe Lạc Phi đề nghị như vậy liền vui vẻ đồng ý.

Mạc Hàm một lần nữa trụ ở căn phòng lần trước, chẳng qua lần này không gặp Lăng An thiếu tướng nữa. Nghe nói Lăng An thiếu tướng tới trường quân đội bố trí xong chuyện cơ giáp đại tái liền xuất phát ra biên cảnh đế quốc. Mấy năm nay quân đoàn Vinh Quang vẫn luôn tuần tra biên cảnh, đảm bảo nước láng giềng sẽ không khơi mào chiến tranh, chuyện này do Lăng An phụ trách.

Nhớ tới những lời sâu xa Lăng An nói trong lần gặp mặt trước đó, Mạc Hàm nhịn không được chột dạ.

Lạc Phi đối với anh vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn, ôn nhu săn sóc, hệt như dùng hai tay dâng một trái tim nhiệt tình chân thành tới trước mặt anh.

Thế nhưng anh lại giấu diếm Lạc Phi một bí mật lớn.

Mạc Hàm từ nhỏ đã quyết định dùng thân phận alpha sống cả đời, tương lai sẽ cưới một người vợ ngoan hiền, thế nhưng hiện giờ tín niệm đã kiên trì suốt nhiều năm qua bắt đầu dao động—- bởi vì anh thích LẠc Phi. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng anh không lừa được trái tim mình.

Mấu chốt chính là, kế tiếp nên làm sao?

Anh không có khả năng cưới người kế thừa vương vị về Mạc gia đi?

Nếu muốn ở cùng một chỗ với Lạc Phi, anh phải dùng thân phận omega Mạc Lâm tiến vào vương thất. Thế nhưng ngoại giới đều biết Mạc Lâm là một omega bị bệnh tâm thần. Nếu Lạc Phi cưới một omega như vậy làm vương tử phi, dư luận nhất định sẽ áp lực rất khủng khiếp. Nhưng nếu Lạc Phi cưới Mạc Hàm, Mạc Hàm lại là alpha, đại hoàng tử cưới alpha đồng dạng cũng làm dân chúng đế quốc kinh ngạc sửng sốt. Huống chi, Mạc Hàm còn phải kế thừa gia nghiệp Mạc gia, không thể bỏ cha một mình…

Thật sự là tiến thoái lưỡng nan, càng nghĩ lại càng đau đầu.

Mạc Hàm lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, chỉ đành mở quang não tùy thân, gửi tin cho ba ba: “Ba ba, hình như con thích một người.”

Phương Tử Khiêm nhanh chóng hồi phục: “Thích thì cứ cưới về nhà, với thực lực của Mạc gia, con muốn cưới ai mà không được.”

Mạc Hàm đau đầu nói: “Thế nhưng người này không có cách nào cưới về được.”

Phương Tử Khiêm nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Bởi vì đó là đại hoàng tử đế quốc.”

“…”

Này thì đúng là không cưới về được, đại hoàng tử phải kế thừa vương vị, nếu cưới về Mạc gia, toàn bộ dân chúng đế quốc sẽ không đồng ý.

Mạc Hàm cũng đau đầu không nghĩ ra ý tưởng nào hay nên mới xin ba ba giúp đỡ, dù sao thì thủ đoạn của ba ba cũng lợi hại hơn anh nhiều.

Phương Tử Khiêm trầm mặc một lát mới nói: “Con còn trẻ, không cần phải gấp gáp quyết định. Cứ hảo hảo suy nghĩ, con có thích cậu ta đền mức không phải cậu ta thì không được không? Nếu không tới mức đó thì con không cần vì cậu ta mà từ bỏ cố gắng nhiều năm qua, người tốt hơn cậu ta còn nhiều, con có thể tìm một người khác.”

Ba ba nói rất có lý, thế nhưng trong lòng Mạc Hàm lại không đồng ý.

Người tốt hơn Lạc Phi quả thật còn nhiều, thế nhưng Lạc Phi chỉ có một mà thôi.

Có lẽ nếu cưới một omega ôn nhu xinh đẹp, Mạc Hàm có thể an an ổn ổn sống qua một đời, thế nhưng cảm giác ở cùng với Lạc Phi không giống. Lạc Phi tựa hồ là một dòng nước ấm rót vào con tim vốn lãnh tĩnh băng giá của anh, làm cả người anh tràn đầy sức sống. Đại khái cả đời này, người có thể mang đến cảm giác này cho anh cũng chỉ có một mình Lạc Phi.

Mạc Hàm thầm thở hắt một hơi, hồi phục: “Con sẽ bình tĩnh một đoạn thời gian rồi quyết định.”

Một đêm này, Mạc Hàm không có cách nào ngủ yên, cứ luôn mơ mơ màng màng mơ tới Lạc Phi.

Sáng sớm, nhìn thấy Lạc Phi mỉm cười chờ mình ở dưới lầu khách sạn, tâm tình Mạc Hàm nháy mắt bừng sáng, khoảnh khắc đó, Mạc Hàm đột nhiên thông suốt.

Không phải người đó thì không được chính là là cảm giác này đi.

****

Kế hoạch tuần này vẫn là phòng huấn luyện như cũ, trừ bỏ dạy Mạc Hàm điều khiển cơ giáp, Lạc Phi còn dạy anh rất nhiều kỹ xảo chiến đấu, tỷ như có thể sử dụng hỏa lực của pháo ion bức lui đối phương, đồng thời nhanh chóng vòng qua bên cạnh dùng dao điện từ công kích cận chiến; hoặc giả vờ yếu thế, sau đó tìm cơ hội phản kích.

Sau khi chỉ kỹ xảo xong, Lạc Phi còn tự điều khiển cơ giáp tiến hành bồi luyện với Mạc Hàm.

Thực lực của Mạc Hàm gia tăng nhanh chóng, mới đầu bị Lạc Phi áp chế tới không thể hoàn thủ, dần dần trở thành dưới công kích mãnh liệt của Lạc Phi vẫn có thể tiến hành phản kháng.

Điều khiển cơ giáp không cần thể năng cường hãn, chỉ cần tốc độ phản ứng nhanh nhẹn cùng tinh thần lực mạnh mẽ.

Xét về khía cạnh tinh thần lực, Mạc Hàm không hề thua kém alpha như Lạc Phi, vì thế dần dần anh bắt đầu có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Lạc Phi. Đương nhiên, Mạc Hàm biết Lạc Phi không phát huy thực lực chân chính, chủ yếu chỉ dạy kỹ xảo cho anh mà thôi. Thế nhưng không sao, anh chỉ mới bắt đầu học, luyện tập một đoạn thời gian, trình độ nhất định sẽ tiến bộ hơn.

Hai người điều khiển cơ giáp ở trong phòng huấn luyện đánh nhau bất phân thắng bại, đây là lần đầu tiên Mạc Hàm cảm nhận được loại nhiệt huyết này.

Chiến đấu giằng co vài giờ, anh một chút cũng không thấy mệt.

Lạc Phi phát hiện Mạc Hàm thật sự là tinh lực tràn đầy, cuối cùng vẫn là Lạc Phi chủ động kêu ngừng, vui đùa nói: “Tốt lắm, còn đánh tiếp nữa thì cơ giáp sẽ báo hỏng mất.”

Mạc Hàm cũng dừng động tác lại, từ khoang điều khiển bước ra.

Mồ hôi thấm ước mái tóc, trên mặt cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, ngũ quan vốn lãnh đạm trở nên ôn hòa rất nhiều.

Lạc Phi nhìn Mạc Hàm, ôn nhu hỏi: “Anh liều mạng như vậy là muốn giật giải thưởng cơ giáp đại tái à?”

Mạc Hàm gật đầu: “Ừm, anh muốn dựa vào thực lực của mình nhận được phần thưởng cơ giáp do chính tay Bố Lai Ân tiên sinh chế tạo chứ không phải dựa vào quan hệ của em.”

Lạc Phi mỉm cười: “Em hiểu. Vậy sau khi về trường anh nhớ luyện tập những kỷ xảo em chỉ, cuối tuần nếu rảnh lại qua tìm em, em sẽ dạy anh những kỹ xảo khó hơn.”

Mạc Hàm sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.”

Lạc Phi nhìn Mạc Hàm, trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi: “Mạc Hàm, em muốn hỏi anh một câu.”

Đoán được đối phương muốn hỏi gì, tim Mạc Hàm đập có chút nhanh, bất quá ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Hỏi gì? Hỏi đi.”

Quả nhiên, ngay sau đó Lạc Phi hỏi: “Chúng ta ở chung lâu như vậy, ấn tượng của em trong lòng anh hẳn đã có chút đổi mới đi?”

Cư nhiên không phải hỏi anh có thích em không à?

Mạc Hàm có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn gật đầu: “Ừm, quả thật không giống ấn tượng lúc ban đầu.”

Lạc Phi vui vẻ cười rộ lên: “Xem ra em phải tiếp tục cố gắng, nói không chừng cố thêm một đoạn thời gian nữa thì anh sẽ thích em a!”

“…”

Đứa ngốc, không cần truy nữa, kỳ thực anh đã thích em rồi.

Chẳng qua anh còn phải lo lắng rất nhiều chuyện, tạm thời không vội ở cùng một chỗ với em. Chờ anh xử lý xong rồi, có lẽ em có thể gọi anh là Mạc Hàm ca ca mỗi ngày.

Xưng hô này thật sự không tồi.

Vừa vặn đòi lại hết nợ nần khi để anh gọi là học trưởng lúc trước.

…(cont)…

Tác giả: về sau khi ở trên giường, Lạc Phi vừa gọi ca ca vừa như vầy như vầy như vầy làm Mạc Hàm run rẩy toàn thân.

Niên hạ manh manh manh, tác giả hết thuốc cứu rồi o(* ̄︶ ̄*)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.