Đêm đó, Lạc Phi tranh thủ thời gian chạy về hoàng cung, từ khi khai giảng tới nay cậu chưa gặp lại nhóm phụ vương, hiếm có dịp về tới thủ đô, tự nhiên phải về hoàng cung một chuyến.
Làm Lạc Phi ngoài ý muốn chính là cậu Lăng An, chú Bối Lai Ân cư nhiên đều ở hoàng cung, hiển nhiên là sau khi xem giải đấu xong liền cùng ba ba cậu trở về.
Lúc ấy bệ hạ Tây Trạch bận quá nên không tới xem trực tiếp, nghe Lạc Phi chỉ giành được huy chương đồng thì không khỏi nghi hoặc: “Với thực lực của con, hẳn không chỉ giành được huy chương đồng đi?”
Lạc Phi mỉm cười: “Ai cũng có lúc thất bại, huống chi đối thủ vòng bán kết rất hiểu biết con, thua trận cũng thực bình thường.”
Nghe mấy lời này, Bố Lai Ân cười sâu xa nói: “Tôi thấy, Lạc Phi là cam tâm tình nguyện thua dưới tay Mạc Hàm a.”
Lạc Phi ho nhẹ một tiếng: “Mạc Hàm rất hiểu con, chỉ có thể trách con sơ ý thôi.”
Tây Trạch cũng không để ý chuyện con trai không giành được giải quán quân, kiên nhẫn căn dặn: “Bây giờ con đã lớn rồi, không cần phải tiếp tục giữ bí mật thân phận nữa, sau giải cơ giáp đại tái lần này, dân chúng đề quốc đều biết con, sau này ở trường không thể vì mình là hoàng tử mà kiêu căng tự đại, lúc ra ngoài phải chú ý an toàn. Cơ giáp cấp S Trọng Minh Bố Lai Ân tặng có thể bảo hộ con bất kỳ lúc nào, thế nhưng không phải thời khắc nguy nan thì con tốt nhất đừng để Trọng Minh xuất hiện, đặc biệt là trong trường học, hiểu không?”
Lạc Phi lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi phụ vương, con sẽ chú ý.”
Tây trạch yên lòng vỗ vỗ vai con trai, hơn nữa còn bảo đầu bếp hoàng thất chuẩn bị một bàn cơm tối phong phú, mọi người cùng quây quần ăn bữa cơm.
Sau khi ăn cơm xong, chú Bối Lai Ân lưu lại kiểm tra cơ giáp của phụ vương, Lạc Phi cùng cậu Lăng An ngồi cơ giáp rời khỏi hoàng cung.
Trong khoang điều khiển chỉ còn lại hai người, Lăng An mỉm cười hỏi: “Con cùng Mạc Hàm tiến triển thế nào?”
Cậu Lăng An cũng là một trong số ít những người biết chuyện Lạc Phi thích Mạc Hàm. Vì thế Lạc Phi cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Con vẫn đang truy anh ấy, hiện giờ anh ấy đã có chút hảo cảm với con nhưng chưa tới mức thích. Bất quá mấy hôm trước anh ấy có tặng con một món quà, là mô hình nhân vật trong trò chơi thu nhỏ.”
Lạc Phi lấy mô hình MH ra, yêu thích nâng trong lòng bàn tay.
Nhìn bé con chỉ lớn cỡ lòng bàn tay cư nhiên có gương mặt giống Mạc Hàm như đúc, Lăng An không khỏi buồn cười: “Cậu ta tặng cái này cho con?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, trước đó con cũng từng tặng mô hình cho anh ấy, anh ấy cho con cái này hẳn là đáp lễ đi? Con cảm thấy ấn tượng của con đã tốt hơn nhiều lắm rồi, bằng không anh ấy cũng không tặng quà lại như vậy.”
“…”
Nhóc ngốc! Cậu ta muốn tặng chính mình cho con a!
Lạc Phi cư nhiên không nhận ra thâm ý trong mô hình này. Mạc Hàm thông minh băng tuyết cư nhiên lại dùng phương thức biểu đạt tình cảm uyển chuyển như vậy, hai đứa này đúng là càng lúc càng thú vị.
Nếu Mạc Hàm đã không tự mình nói ra, Lăng An tự nhiên cũng không nhiều lời, cứ để Lạc Phi chậm rãi lĩnh hội thôi.
Nhìn mô hình Mạc Hàm thu nhỏ đáng yêu trong tay Lạc Phi, Lăng An cười khẽ: “Tiếp tục cố gắng đi, cậu ta sẽ bị nhiệt tình của con hòa tan thôi.”
Lạc Phi kiên định gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Lăng An cười cười, nói sang chuyện khác: “Trận đấu hôm nay, vào khoảnh khắc quyết định cuối cùng, con ra chiêu chậm 0.5 giây, bằng không Mạc Hàm cũng không có cơ hội tránh né cùng phản kích. Cũng không biết cậu ta có phát hiện ý đồ muốn nhường phần thưởng của con hay không.”
Lạc Phi cười khẽ sờ sờ mũi: “Ánh mắt của cậu đúng là lợi hại. 0.5 giây này là con vắt óc nghĩ ra, hẳn anh ấy không phát hiện được đâu, phải làm vậy mới có cớ để anh ấy nhận được cơ giáp mà chú Bố Lai Ân chế tạo. Nếu con giành chiến thắng rồi tặng lại, với tính cách của Mạc Hàm, anh ấy nhất định sẽ không chịu nhận, mà con giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.”
Lăng An khẽ thở dài: “Con đúng là sủng cậu ta, thua cũng phải giả như thật vậy.”
Lạc Phi nhếch khóe môi: “Con thích anh ấy, sủng không phải là điều đương nhiên sao?”
Lăng An biết quan niệm này hoàn toàn là do bệ hạ Tây Trạch dạy, bất quá vẫn nhắc nhở: “Sủng thì được nhưng phải một vừa hai phải. Giải đấu cơ giáp giải trí thế này, con thua cũng không sao cả, thế nhưng cậu phải nhắc nhở con một câu, khi gặp những vấn đề liên hệ trọng đại, con tuyệt đối không thể nhượng bộ. Con thích Mạc Hàm, muốn đối xử tốt với cậu ấy, thế nhưng đừng quên con vẫn là đại hoàng tử, có một số việc phải kiên định giữ vững lập trường, tương lai con còn phải kế thừa vương vị, suy nghĩ của con không thể bị Mạc Hàm điều khiển.”
Lạc Phi gật đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện này con hiểu.”
Lăng An yên lòng, mỉm cười vỗ vai Lạc Phi: “Gần nhất cậu phải ra biên cảnh, đại khái phải qua tháng sáu mới về được, hi vọng đến khi đó con cùng Mạc Hàm đã có tiến triển.”
*****
Sau khi trở lại khách sạn, Lạc Phi đặt mô hình Mạc Hàm tặng lên bàn, dùng ngón tay chọt chọt nhẹ đầu nó hỏi: “Tiểu Mạc Hàm, nói cho ta biết, mi là alpha hay omega?”
Mô hình trí năng này được thiết lập âm thanh theo giọng nói cùng sáu số liệu mà Mạc Hàm đã nhập vào để tiến hành các loại đối thoại đơn giản.
Những vấn đề bình thường nó có thể trả lời, thế nhưng vấn đề này, Tiểu Mạc Hàm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Ta không biết cậu đang hỏi gì.”
Lạc Phi cố nhịn xúc động muốn chọt mặt nó: “Vậy mi nói cho ta biết, mi có thích ta không?”
“Vấn đề này cũng thực khó trả lời.”
Lạc Phi nhịn không được bật cười: “Vậy mi có thể trả lời vấn đề gì?”
“Kho số liệu đã nhập sáu vấn đề.”
Đáp án lần này thực sự đủ thẳng thắn, Lạc Phi lại hỏi: “Thích màu gì? Thích ăn món gì? Là mấy vấn đề này à?”
Tiểu Mạc Hàm nghiêm túc gật đầu: “Ta thích màu lam, thích ăn thịt bò.”
“… … …”
Mô hình Mạc Hàm tặng cho cậu đáng yêu quá đi, Lạc Phi nâng bé con trong tay, nhẹ nhàng đưa tới bên môi hôn một cái, nhìn màn này Trọng Minh cơ hồ hỏng mất, nhịn không được nói: “Chủ nhân, người ngây thơ quá a!”
Lạc Phi nhún vai: “Người thật không hôn được, chỉ đành hôn tạm bản mô phỏng.”
Cẩn thận cất mô hình đi, sau đó Lạc Phi mới nghiêm túc phân phó Trọng Minh: “Mi giúp ta kiểm tra Phương Tử Khiêm một chút.”
Trọng Minh lập tức lên mạng kiểm tra, phát hiện tin tức về Phương Tử Khiêm, ngoại trừ tin tức về lễ tang Phương Tử Khiêm sau vụ bắt cóc năm đó thì hoàn toàn không còn tư liệu nào khác, ảnh chụp cũng chỉ có mỗi bức di ảnh trắng đen trên mộ bia.
Phương Tử Khiêm trong ảnh ngũ quan tuấn tú, sắc mặt lạnh lùng, có thể nhìn ra ba phần tương tự với Mạc Hàm. Dựa theo lời cậu thì người này hẳn là vẫn còn sống, có lẽ đang tránh ở trong bóng tối thực hiện kế hoạch nào đó, phương thuốc điều chế thuốc ngụy trang của bệnh viện trung ương năm đó rất có thể đã bị ông lấy được, vì thế Mạc Hàm mới có thể tự do chuyển đổi thân phận A, O.
Nhìn ba ba Mạc Hàm trên hình, tâm tình Lạc Phi có chút phức tạp.
Trọng Minh nhịn không được đề nghị: “Chủ nhân, nếu người muốn xác định Mạc Hàm rốt cuộc là alpha hay omega thì có một phương pháp đặc biệt đơn giản—- người cứ cắn một ngụm sau gáy anh ấy, xem thử xem có thể dấu hiệu được không, như vậy không phải được rồi sao?”
Lạc Phi lập tức nhíu mày: “Đừng đề nghị mấy loại chủ ý vớ vẫn ấy! Nếu anh ấy là omega, mạnh mẽ dấu hiệu là vũ nhục cùng thương tổn. Nếu ta thực sự làm vậy, anh ấy sẽ chán ghét, thậm chí là oán hận ta. Huống chi ta thực lòng thích anh ấy, quý trọng còn không kịp, sao có thể làm ra hành vi thương tổn anh ấy?”
Trọng Minh lẩm bẩm: “Ta chỉ đề nghị một chút thôi, Mạc Hàm cũng không nhất định là omega, nói không chừng chủ nhân cắn xong, anh ấy chẳng có phản ứng gì cả.”
Lạc Phi cười nói: “Mi là cơ giáp, sao cứ nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn vậy?”
Trọng Minh có chút ủy khuất: “Còn không phải ta lo lắng cho chủ nhân sao! Chủ nhân muốn xác nhận thân phận Mạc Hàm, vậy cứ xác nhận đi a! Dứt khoát cắn một ngụm là đơn giản nhất…”
Lạc Phi quả thực muốn xác nhận, thế nhưng cậu sẽ không dùng thủ đoạn bạo lực như Trọng Minh nói.
Huống chi Lạc Phi cũng không quá để ý chuyện Mạc Hàm là A hay O, cậu càng muốn biết nguyên nhân anh phải giả trang hai thân phận hơn.
****
Sáng hôm sau, Lạc Phi tới phòng khách sạn tìm Mạc Hàm cùng đi ăn sáng, Mạc Hàm nói phải thay đồ, bảo cậu chờ.
Lạc Phi ngồi trên sô pha chờ, đúng lúc này, thông tấn khí của Mạc Hàm đột nhiên sáng lên, cơ giáp trí năng Nặc Á chủ động mở miệng: “Chủ nhân, là Mạc Lâm gọi.”
Âm thanh của Mạc Hàm từ toilet truyền ra: “Chờ một chút, ta ra nghe máy.”
Biểu tình Lạc Phi bình tĩnh, trong đầu bắt đầu suy nghĩ—- mình đã đoán được Mạc Hàm cùng Mạc Lâm là một người, Mạc Lâm gọi điện qua? Mạc Hàm làm thế nào nói chuyện với Mạc Lâm?
Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, bối cảnh trên màn hình là căn biệt thự Mạc gia, Mạc Lâm mặc áp ngủ ngồi trên xe lăn, đầu tóc rối bù, hốc mắt đỏ ửng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, hoàn toàn không có khí chất như Mạc Hàm ở trước mặt.
Mạc Hàm nhìn Mạc Lâm, ánh mắt lập tức ôn hòa: “Lâm Lâm, em tìm anh có chuyện gì không?”
Âm thanh lạnh lùng của Mạc Lâm truyền tới: “Tôi xem cơ giáp đại tái, thấy anh giành được giải á quân, chúc mừng anh.”
Mạc Hàm mỉm cười: “Cám ơn. Gần đây em ở nhà có khỏe không?”
“Dù sao cũng không chết được, vẫn như vậy, cha tìm một đám bác sĩ tới giám thị tôi.”
“Không phải giám thị, chúng ta lo lắng cho em nên mới tìm bác sĩ tới chăm sóc em. Em đừng nghĩ nhiều, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi, chờ anh hoàn thành biện hộ tốt nghiệp xong sẽ trở về xem em.”
Mạc Lâm thản nhiên nói: “Biết rồi.”
Trò chuyện bị cắt đứt, nhìn màn hình toàn tức biến mất, tâm tình Lạc Phi có chút phức tạp.
Mạc Hàm làm thế nào bình tĩnh diễn vai tinh thần phân liệt này a?
Mình tự nói chuyện với mình, cư nhiên lại tán gẫu sôi nổi như vậy?
Tuy Mạc Lâm trong màn hình cùng Mạc Hàm đồng thời xuất hiện, cùng nói chuyện với nhau, thế nhưng Lạc Phi cũng không vì thế mà cho rằng hai bọn họ là hai người, bởi vì hai người vẫn như trước không cùng xuất hiện một lúc ở đời thực mà là thông qua ‘tần số đối thoại’.
Nếu đổi lại là trước kia, Lạc Phi đơn thuần khẳng định sẽ tin tưởng, chỉ nghĩ là Mạc Lâm thực sự gọi điện chúc mừng anh trai mình giành được giải thưởng.
Nhưng hiện tại, biết người mình thích là hacker lợi hại, Lạc Phi liền có chút tâm nhãn, không đơn giản bị hình tượng mê hoặc nữa.
Mạc Hàm là hacker, có kỹ năng xử lý số liệu hàng đầu, ở thời đại công nghệ cao bây giờ, có vài bộ phim điện ảnh sẽ dùng kỹ thuật giải thuyết ghép diễn viên vào ảo cảnh, mô phỏng hình ảnh ở biệt thự Mạc gia đối với Mạc Hàm là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trước tiên làm tốt đoạn tần số này, sau đó lúc Lạc Phi tìm tới sẽ bắt đầu khởi động.
Lời thoại của Mạc Lâm hẳn đã được thu sẵn, Mạc Hàm dựa theo kịch bản mà đối đáp, làm Lạc Phi sinh ra ảo giác hai người đang thực sự nói chuyện.
Lạc Phi cười khẽ sờ sờ mũi, thầm nghĩ, Mạc Hàm, kỹ năng của anh nhiều thật a.
Chẳng những trình biên kịch tuyệt hảo, diễn xuất có thể đồ sát nhóm ảnh đế giới giải trí, còn có khả năng xử lý hình ảnh hậu kỳ.
Một mình anh có thể tự sản xuất một bộ phim truyền hình a!
Vốn Lạc Phi còn cảm thấy suy luận cặp song sinh Mạc Hàm, Mạc Lâm là một người chưa chắc chính xác. Thế nhưng hiện tại Mạc Hàm làm vậy ngược lại lại chữa lợn lành thành lợn què. Hôm qua Lạc Phi vừa mới hỏi về Mạc Lâm, thế là Mạc Lâm không xuất hiện một khoảng thời gian dài như vậy vừa vặn lại gọi điện ngay lúc Lạc Phi tới tìm Mạc Hàm, hiển nhiên là Mạc Hàm muốn làm Lạc Phi hiểu nhầm bọn họ là hai người, thế nhưng Lạc Phi lại càng xác định bọn họ là một.
Bất quá ngoài mặt Lạc Phi vẫn bình tĩnh như cũ, làm bộ như mình không hề biết gì cả.
Cậu phát hiện, xem Mạc Hàm diễn trò như vậy thực thú vị.
Trước kia ấn tượng của cậu về Mạc Lâm rất kém, omega kia thích khóc thích nháo lại mẫn cảm cực đoan, chỉ nghĩ đến thôi Lạc Phi cũng đã thấy đau đầu. Thế nhưng hiện giờ biết Mạc Lâm là Mạc Hàm giả trang, cậu đột nhiên cảm thấy, Mạc Lâm khóc nháo tới đỏ đỏ ánh mắt tựa hồ cũng… thực đáng yêu?
*****
Mạc Hàm hoàn toàn không biết lớp áo giả tạo của mình bị vạch trần, lúc này anh thực đắc ý vì mình cơ trí sắp xếp trò chuyện tần số.
Thấy sắc mặt Lạc Phi vô cùng bình tĩnh, Mạc Hàm lại càng xác định Lạc Phi tin tưởng cuộc nói chuyện đó hơn, liền tỏ ra bất đắc dĩ thở dài: “Hiếm có khi nó chịu nói chuyện với anh như vậy, nghe cha nói gần nhất trạng thái tinh thần của nó chuyển biến tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày đúng hạn uống thuốc, hơn nữa có bác sĩ quan tâm khuyên nhủ, nó thật sự không còn nháo như trước nữa.”
Lạc Phi buồn cười không thôi—– anh cứ bịa đi, không làm hacker, sau này anh có thể nghĩ tới chuyện làm biên kịch a.
Thế nhưng ngoài mặt Lạc Phi vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, đứng lên đi tới trước mặt Mạc Hàm, ôn nhu nhìn anh an ủi: “Đừng lo lắng quá, em thấy Mạc Lâm chẳng qua hơi kích động, hơi mẫn cảm mà thôi, anh quan tâm cùng bao dung một chút, cậu ấy nhất định sẽ chậm rãi tốt lên.”
Mạc Hàm gật gật đầu: “Ừm, hi vọng vậy.”
Lạc Phi mỉm cười vô cùng ôn nhu, ánh mắt còn kèm theo một tia ‘sủng ái’, Mạc Hàm bị nhìn có chút chột dạ, lập tức lẳng lặng dời tầm mắt, khụ khẽ một tiếng: “Chúng ta đi ăn sáng đi.”
Lúc hai người tiến vào nhà ăn, Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi, còn có Tiêu Úy Minh, Bác Nhĩ Đặc đều ở. Tiêu Úy Minh, Bác Nhĩ Đặc đều là người xếp top ba năm trước, năm hay lại không giành được giải thưởng, bất quá hai vị học trưởng vẫn biểu hiện vô cùng phong độ, chủ động chúc mừng hai học đệ Mạc Hàm cùng Lạc Phi.
Mọi người tụ lại một chỗ cùng dùng bữa sáng, sau đó lên xe của trường quay về.
Lạc Phi gọi Mạc Hàm qua một bên, thấp giọng hỏi: “Cơ giáp đại tái đã kết thúc rồi, cuối tuần anh còn tới tìm em không?”
Trước kia mỗi cuối tuần Mạc Hàm đều đến tìm Lạc Phi là vì muốn học kỹ xảo điều khiển cơ giáp, thế nhưng hiện giờ giải đấu đã kết thúc rồi, không còn lí do gì nữa đi?
Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Lạc Phi ôn nhu nói: “Anh vừa mới nhận được cơ giáp chiến đấu do đích thân Bố Lai Ân tiên sinh chế tạo, đài cơ giáp này cùng chiến giáp dùng trong trận đấu không giống, cần phải luyện tập làm quen. Chiến giáp trong trận đầu vì để tránh tạo ra thương vong nên vũ khí đều là giả, thế nhưng đài cơ giáp này thì khác, tất cả vũ khí đều là đao thật súng thật, thao tác không ổn có thể sẽ gây nên thương tổn, em muốn dẫn anh đi luyện tập thực chiến, cuối tuần này anh có thời gian không?”
Mạc Hàm vốn cũng rất muốn gặp Lạc Phi, nghe thấy lý do đó liền biết thời biết thế nói: “Được rồi, cuối tuần anh lại qua tìm em.”