Một giờ sáng, năm binh sĩ của đội bộ đội đặc chiến quân đoàn Vinh Quang trải qua nửa giờ bộ hành, rốt cuộc cũng tới doanh địa Mạc Khải Phong.
Bên ngoài doanh địa có ánh đèn, có hai người đang qua lại tuần tra.
Bọn họ canh giữ hai khẩu pháo ion. Mà mục tiêu hàng đầu trong hành động lần này chính là phá hủy hai khẩu pháo này, tránh đối phương vũ khí hỏa lực lớn tạo thành thương vong.
Vì tránh gây chú ý, lúc lẻn vào tinh cẩu Áo Nhĩ Đăng Lăng An chỉ dẫn theo năm bộ hạ có thực lực xuất sắc nhất. Năm người này đã theo anh nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến sa trường rất phong phú, lợi dụng đêm tối là thời khắc địch nhân phòng bị yếu nhất ra tay, hành động cũng đặt biệt lưu loát.
Tai nghe rất nhanh truyền tới báo cáo: “Tướng quân, đã tới điểm mai mục số 1!”
Trên cơ giáp trí năng giữa không trung, Lạc Phi nắm chắc súng ngắm không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm tình huống dưới doanh địa.
Lăng An cũng cầm kính viễn vọng, thấy năm người chuẩn bị xong liền nhỏ giọng nói: “Hành động!”
Dẫn đầu hành động chính là đội trưởng đội bộ đội đặc chiến Kiều Trị, anh ở quân đoàn Vinh Quang đã năm năm, theo Lăng An chấp hành rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt. Anh giống như một con liệp báo trong rừng rậm, ánh mắt sắc bén nhìn kẻ đang tuần tra cách đó không xa, ngay khoảnh khắc đối phương xoay người nhanh nhẹn di chuyển tới, dưới sự che giấu của cây cối xung quanh nhanh chóng tiếp cận.
Lạc Phi chặt chẽ quan sát lộ tuyến hành động của Kiều Trị, lúc Kiều Trị tới gần người nọ, khẩu súng ngắm ở khoảng cách hai ngàn thước đột nhiên bắn ra một viên đạn, trong đêm đen yên tĩnh chỉ truyền tới một tiếng ‘phốc’ rất nhỏ, đèn chiếu sáng trên đầu người nọ chuẩn xác bị bắn thủng.
Xung quanh chìm vào một mảnh tối đen, người nọ cứ tưởng mạch đèn bị hỏng, ngẩng đầu kiểm tra. Nhưng ngay sau đó, một lưỡi dao găm sắc bén như tia chớp cắt đứt cổ họng gã. Gã còn chưa kịp kêu ra tiếng đã ngã xuống đất, trước khi chết tựa hồ còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Phi rung động không thôi—– thật không ngờ bộ đội đặc chiến của quân đoàn Vinh Quang lại hành động nhanh gọn như vậy!
Tâm tình Lạc Phi nhịn không được hưng phấn, làm đại hoàng tử đế quốc, nhìn nhóm binh sĩ lợi hại của quân đoàn Vinh Quang, trong lòng Lạc Phi dâng lên một tia kính nể, còn có tự hào.
Kiều Trị lưu loát dứt khoát giải quyết một tên tuần tra, sau đó lập tức lắc mình núp sau gốc cây.
Tên còn lại thấy bên này không có ánh đèn, không khỏi nghi hoặc rọi đèn pin đi tới: “Sao thế?”
Ánh đèn chiếu sáng một vòng xung quanh, không phát hiện đồng bọn, kết quả dưới chân lảo đảo ngã nhào xuống, nam nhân vội vàng dùng tay chống đất, xoay lại muốn xem xem mình vấp phải cái gì, kết quả lại nhìn thấy một đôi mắt mở trừng trừng—- hệt như mắt cá chết mất đi ánh sáng, chính là đồng bọn cùng tuần tra với gã.
Nam nhân cả kinh, lập tức bật dậy định kêu cứu, kết quả còn chưa kịp hô hoán đã có một bàn tay to dùng lực bịt kín miệng mũi. Còn chưa kịp giãy dụa vài giây, một cỗ ý lạnh từ cổ truyền tới, dao găm sắc bén trực tiếp cắn đứt khí quản, gã trợn trừng mắt muốn kêu cứu, thế nhưng thẳng đến khi hoàn toàn mất đi ý thức, gã vẫn không thể kêu được tiếng nào.
Kiều Trị không chút biến sắc giấu hai thi thể qua một bên, thấp giọng nói với tai nghe: “Hai tên tuần tra đã được giải quyết, Bác Đặc, tới phiên anh.”
Bác Đặc là chuyên gia vũ khí trong đội bộ đội đặc biến, tinh thông hết thảy cách chế tạo cùng nguyên lý lắp ráp vũ khí, trong pháo ion có một trang bị đặc biệt, chỉ cần phá hủy trang bị đó, cho dù có đạn pháo cũng không có cách nào bắn ra.
Bác Đặc khom lưng đi tới gần pháo ion, dưới sự yểm sợ của chiến hữu lấy ra công cụ bắt đầu nhanh chóng tháo dỡ.
Đúng lcú này trong lều đột nhiên truyền tới âm thanh: “Sao thế?”
Là một nam nhân mập mạp thân cao hơn một thước chín, trên cánh tay có xăm hoa văn kỳ quái. Gã nhìn xung quanh vài giây, rất nhanh liền phát hiện có một cái đèn pin bị phá hỏng, người này khá cẩn thận, ý thức được tình huống không đúng lập tức quay trở vào lều đánh thức ba đứa đàn em: “Đi, đi ra ngoài kiểm tra xem!”
Bốn tên mang theo vũ khí cùng đèn pin, hai người đang tháo dỡ pháo ion khẩn trương tới ngừng thở.
Lăng An lập tức nói: “Lạc Phi, yểm trợ bọn họ!”
Lạc Phi hiểu ý, nhanh chóng ngắm vào đầu tên mập mạp kia, nòng súng ngắm thẳng đầu gã, ngón tay quyết đoán bóp cò súng.
Viên đạn trải qua xử lý hãm thanh nháy mắt bắn từ trên độ cao hai ngàn thước chuần xác trúng vào đầu người nọ!
Mập mạp trợn trừng mắt tựa hồ không dám tin, giây tiếp theo, ầm một tiếng ngã ngửa xuống đất.
Nhóm đàn em ở xung quanh bối rối hét lớn: “Có kẻ tập kích doanh địa!”
“Lão đại… ách…”
Ba tên giống như phát điên chạy về phía lều trại, bất quá cho dù chạy nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng súng của Lạc Phi.
Phốc—- phốc—- phốc—-
Liên tục ba phát đạn bắn từ trên không trung, một phát chết một người, cả ba tên đồng thời mất mạng!
Ngay cả Kiều Trị có kinh nghiệm thực chiến phong phú cũng nhịn không được tán thưởng, trình độ bắn tỉa của đại hoàng tử thực sự nhất lưu. Lúc đầu Lăng An thiếu tướng dẫn Lạc Phi theo, bọn họ kỳ thực rất xem thường, cảm thấy đại hoàng tử được nuông chiều từ bé có đi theo cũng không giúp ích được gì, khả năng lớn chỉ là tới xem náo nhiệt, thực chiến chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vừa nãy Kiều Trị cũng đã rút ra súng ngắn hãm thanh, âm thầm nhắm vào đám người kia. Thật không ngờ đại hoàng tử đã nhanh chóng giải quyết cả bốn tên, hỗ trợ bọn họ bớt không ít khí lực!
Bác Đặc báo cáo: “Tướng quân, pháo ion đã phá hủy.”
Lăng An: “Tốt lắm, toàn bộ hành động, bắt sống Mạc Khải Phong, những tinh đạo khác nếu cần thiết cứ trực tiếp bắn chết!”
Mọi người đồng thanh đáp: “Đã hiểu!”
Năm người từ năm hướng bất đồng nhanh chóng ẩn núp di chuyển tới xung quanh lếu. Kiều Trị làm thủ thế, mọi người lập tức phá cửa xông vào, nhanh nhẹn chế phục đám tinh đạo đang còn say ngủ.
Thế nhưng Kiều Trị nhanh chóng nhận ra không đúng: “Tướng quân, không phát hiện Mạc Khải Phong.”
Lăng An nhíu mày: “Cẩn thận lục soát!”
Năm người cẩn thận tìm kiếm trong hai lều trại, vẫn như cũ không phát hiện bóng dáng Mạc Khải Phong.
Trong lòng Lạc Phi dâng lên dự cảm xấu, Mạc Khải Phong âm hiểm giả dối, chiều nay vẫn còn nhìn thấy gã ở trong lều nói chuyện với thuộc hạ, thế nhưng sau khi sau khi dùng cơm tối xong, gã mang theo thiết bị giám sát đã đi qua căn lều bên cạnh, trong khoảng thời gian từ tám giờ tối đến giờ, Lạc Phi không trực tiếp nhìn thấy Mạc Khải Phong trong màn hình giám sát.
Lạc Phi quay đầu nhìn Lăng An, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ông ta cảm thấy không ổn nên bỏ trốn rồi?”
Lăng An lắc đầu: “Gã sẽ không bỏ trốn một mình, vật tư chúng chuẩn bị vẫn còn ở nơi này, hơn nữa gã bị thương, khẳng định vẫn còn ở phụ cận!”
Theo phán đoán của Lăng An, Mạc Khải Phong căn bản không ngủ, có lẽ thính giác khá nhạy bén nên khi phát hiện bên ngoài có động tĩnh khác thường lập tức chuẩn bị đường lui. Hiện giờ đang là đêm khuya, nếu gã mặc đồ đen lẩn vào trong rừng, cộng thêm quen thuộc địa hình, muốn bắt gã không phải chuyện dễ.
Lăng An cầm lấy kính viễn vọng hồng ngoại, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Rừng rập rất im ắng, ngẫu nhiên có gió thổi qua, cành lá rập rạp xào xạc chuyển động theo cơn gió, trong ánh sáng mờ mịt chỉ có thể nhìn thấy bóng cây hỗn loạn.
Đột nhiên, Lăng An phát hiện ở bên ngoài lếu trại năm trăm mét có một bóng đen đang lợi dụng cây cối xung quanh che dấu nhanh chóng di chuyển tới trước, người nọ hành động nhanh như gió, bởi vì mặc một thân quần áo màu đen ẩn mình vào bóng tối, bóng dáng như ẩn như hiện, rất khó quan sát rõ ràng.
—— Mạc Khải Phong, nhất định là gã!
Lăng An lập tức nói: “Lạc Phi, phát hiện mục tiêu ở hướng chín giờ!”
Lạc Phi lập tức điều chỉnh hướng súng ngắm, mở bội kính số lớn quan sát, rất nhanh tìm được bóng đen mà cậu nói, đối phương hành động rất nhanh, nhanh nhẹn di chuyển trong rừng, muốn bắn trúng mục tiêu di chuyển nhanh như vậy thực không dễ dàng.
Lạc Phi cơ hồ ngừng thở, không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm bóng đen.
Một gốc đại thụ ngăn cản tầm mắt Lạc Phi, Lạc Phi điều chỉnh góc độ qua bên cạnh nửa bước. Rốt cuộc bóng đen lại xuất hiện trong ống ngắm, Lạc Phi nheo mắt nhắm mục tiêu, dự đoán vị trí tiếp theo, sau đó không chút do dự bấm cò súng—– viên đạn xé gió bay tới, phốc một tiếng trực tiếp bắn trúng đùi phải người nọ!
Bị bắn trúng đùi, nam nhân lảo đảo ngã nhào xuống đất, Lạc Phi không chút do dự lại nổ súng bắn luôn chân còn lại!
Lăng An tán thưởng: “Làm rất đẹp!”
Cơ giáp vững vàng đáp xuống đất, Lăng An cùng Lạc Phi từ khoang điều khiển bước xuống, nam nhân té ngã trên mặt đất thống khổ cay mày, hai chân đang không ngừng chảy máu—– quả nhiên là Mạc Khải Phong.
Gương mặt này Lạc Phi đã nhìn thấy vô số lần trên màn hình giám sát, lúc này nhìn tận mắt, thực sự làm Lạc Phi hận tới nghiến răng nghiến lợi!
Mạc Khải Phong di truyền gien xuất sắc của Mạc gia, dung mạo rất anh tuấn, đáng tiếc tâm địa độc ác, cư nhiên động thủ với đứa bé còn nhỏ như vậy, lại còn muốn cường bạo cháu ruột mình, quả thực còn không bằng cầm thú!
Lạc Phi hung hăng đá một cước lên miệng vết thương trên đùi gã, lạnh lùng nói: “Mạc Khải Phong, không ngờ ông cũng có hôm nay.”
Mạc Khải Phong đau đớn hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Lạc Phi, thiếu niên mặc đồ rằn ri, tay cầm súng ngắm, bộ dáng quân nhân nhanh nhẹn lão luyện, trong ánh sáng u ám của khu rừng, Mạc Khải Phong cẩn thận quan sát một lúc mới nhận ra đối phương là đại hoàng tử Lạc Phi.
Gã cười lạnh, hung tợn nói: “Sao mày biết tao ở đây?”
Lạc Phi thản nhiên nói: “Ngày đó tôi cùng Mạc Lâm vừa vặn gặp một trên thuộc hạ của ông ở tiệm thuốc, liền cài thiết bị theo dõi mini lên người gã, tìm ra vị trí của ông—- chỉ có thể nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, loại cặn bã không có chuyện xấu nào không làm như ông nhất định sẽ có ngày gặp báo ứng!”
Mạc Khải Phong trầm mặc một lát, đột nhiên cười khẽ: “Ha hả, không sao, tao sẽ kéo theo đứa cháu yêu dấu chôn cùng. Dù sao mấy năm nay gia nhập tinh đạo, sống cũng không có ý nghĩa, tao chỉ muốn trả thù Mạc Khải Phong cùng Phương Tử Khiêm, để con trai bọn họ theo tao xuống địa ngục. Có thể để Lâm Lâm yêu dấu đi cùng, cho dù chết tao cũng sáng mắt.”
Lạc Phi nheo mắt: “Ông nói gì vậy?!”
Khóe miệng Mạc Khải Phong nhếch lên một nụ cười quỷ dị: “Mày nên trở về hỏi Mạc Lâm yêu dấu của mày đi, dù sao nếu tao chết thì nó cũng không sống được bao lâu đâu.”
Lăng An nhíu mày: “Lạc Phi, bắt gã về rồi nói sau.”
Lạc Phi gật đầu, tiến tới trói Mạc Khải Phong lại, vết thương trên cánh tay Mạc Khải Phong đại khái là vì bị bão cát lan đến. Thế nhưng vết thương trên đùi quá nặng, Lạc Phi bắn rất chuẩn, viên đạn trực tiếp xuyên thủng bắp đùi, máu tươi không ngừng trào ra.
Sắc mặt Mạc Khải Phong tái nhợt, thế nhưng nụ cười quỷ dị bên khóe miệng đối phương làm Lạc Phi rất bất an.
Lăng An nói với tai nghe: “Nhiệm vụ chấm dứt, mọi người tới chỗ tôi hội hợp, nhanh chóng rút lui.”
Năm người bên đội bộ đội đặc chiến bắt đám tinh đạo còn lại, toàn bộ đánh ngất, áp lên cơ giáp Lăng An.
Cơ giáp nhanh chóng bay lên trời cao, trong đêm khuya tối đen, thần không biết quỷ không hay rời khỏi khu rừng.
*****
Lạc Phi giao Mạc Khải Phong cho cậu dẫn đi, bản thân mình thì vội vàng chạy về nhà A Mạn Đức tiên sinh.
Câu nói kia của Mạc Khải Phong làm trong lòng Lạc Phi bất an không không—– muốn Mạc Lâm chôn cùng rốt cuộc là có ý gì?
Dựa vào tộc độ nhanh nhất tiến vào nhà, trong nhà rất im ắng, không hề có bất cứ dị thường nào, Lạc Phi không muốn kinh động vợ chồng A Mạn Đức nên từ cửa sổ nhanh chóng tiến vào phòng ngủ trên lầu hai.
Nhìn thấy Mạc Lâm ngủ thực an ổn trên giường, Lạc Phi lập tức hỏi Trọng Minh: “Trong khoảng thời gian ta rời đi, có gì dị thường phát sinh không?”
Âm thanh Trọng Minh thực vui vẻ: “Không có, ta vẫn luôn bảo hộ Mạc Lâm, phạm vi 360 độ xung quanh cho dù xuất hiện một con muỗi ta cũng giết chết nó! Không có bất luận kẻ nào tiếp cận Mạc Lâm, anh ấy thực sự ngủ rất ngon!”
Nghe đến đây, Lạc Phi cuối cùng cũng thở phào.
Cậu đi tới bên giường, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Mạc Lâm, sau đó nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, ôn nhu nói: “Em đã trở lại, em sẽ không để anh gặp chuyện đâu.”
Một đêm này Lạc Phi không hề chợp mắt, nằm trên giường ôm Mạc Lâm tới tận hừng đông.
Câu nói kia của Mạc Khải Phong không ngừng vang vọng trong đầu, cho dù thấy Mạc Lâm hảo hảo ngủ trong lòng mình, Lạc Phi vẫn rất bất an, giống như mây đen trên bầu trời không có cách nào tản đi.
Lúc hừng đông, Mạc Lâm vừa mở mắt ra liền phát hiện Lạc Phi ôm mình.
Mạc Lâm hơi giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, nhíu mày hỏi: “Có phải em bỏ thuốc ngủ không, sao anh lại ngủ sâu như vậy?”
Lạc Phi gật đầu: “Sợ anh lo lắng ngủ không yên nên bỏ nửa viên thuốc ngủ vào nước, muốn để anh hảo hảo nghỉ ngơi.”
“…” Được đối phương chăm sóc cùng bảo vệ như vậy thực sự làm Mạc Lâm xúc động, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Phi hỏi: “Tối qua hành động thuận lợi không?”
Lạc Phi mỉm cười xoa xoa tóc Mạc Lâm: “Đương nhiên, phải xem là ai xuất mã chứ. Năng lực tác chiến của bộ đội đặc chiến quân đoàn Vinh Quang rất cường đại, hơn nữa còn có ngoại viện lợi hại là em đây, đám tinh đạo kia trừ bỏ những kẻ bị bắn chết, tất cả đều bị bắt trở về. Mạc Khải Phong muốn chạy trốn, bị em bắn thủng hai chân.”
Mạc Lâm trầm mặc, theo miêu tả của Lạc Phi có thể đoán được hành động đêm qua nhất định rất kinh tâm động phách. Vốn đây là chuyện nhà Mạc gia, kết quả lại để Lạc Phi ra mặt giúp anh giải quyết, còn kinh động tới cả quân đoàn Vinh Quang, trong lòng Mạc Lâm thực băn khoăn.
Bất quá, Mạc Khải Phong làm nhiều việc ác như vậy, quân đoàn Vinh Quang xuất mã bắt tên cặn bã này coi như vì dân trừ hại.
Mạc Lâm khẽ nhắm mắt lại tựa vào lòng Lạc Phi, thấp giọng hỏi: “Nếu bắt được ông ta rồi, khi nào chúng ta về nhà?”
Rời khỏi chòm sao Thiên Cầm cũng chỉ mới một tuần, chỉ một tuần đã xảy ra nhiều chuyện như vậy làm anh cảm thấy tựa hồ đã trôi qua cả thế kỷ.
Lạc Phi hôn lên trán Lạc Phi, ôn nhu nói: “Cậu đang nghĩ cách bổ sung nguồn sinh lực cơ giáp, nhanh nhất thì chiều nay có thể khởi hành quay về.”
Mạc Lâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Trầm mặc một lát, Lạc Phi đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Mạc Lâm, thân thể của anh có chỗ nào không khỏe không?”
Mạc Lâm ngẩng đầu nhìn Lạc Phi: “Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Trong đầu Lạc Phi lại nghĩ tới câu nói kia—– ông ta muốn cháu ruột của mình phải chôn cùng, nó rốt cuộc có ý nghĩ gì?
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mạc Lâm, Lạc Phi lập tức thoải mái cười cười: “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu anh có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết.”
Mạc Lâm cười khẽ, vươn tay sờ sờ cằm Lạc Phi: “Đứa ngốc, bị dấu hiệu thôi mà, nghỉ ngơi hai ngày liền không có việc gì. Anh không có chỗ nào không thoải mái cả, em không cần lo lắng.”
Nghe anh gọi một tiếng đứa ngốc, tâm Lạc Phi mềm nhũn, lập tức dùng sức ôm chặt Mạc Lâm.
Mạc Lâm mà cậu yêu nhất ngàn vạn lần không thể có việc gì, nếu Mạc Khải Phong còn dám giở thủ đoạn nào nữa, cậu tuyệt đối sẽ để tên cặn bã kia sống không bằng chết!
…(cont)…