Phương Tử Khiêm cùng Mạc Khải Minh đều không hi vọng con trai kết hôn với Lạc Phi, tuy hai người biết rõ phẩm hạnh Lạc Phi đoan chính, còn có ân cứu mạng với Mạc Lâm, thế nhưng mấu chốt chính là thân phận đặc biệt của Lạc Phi.
Lạc Phi là đại hoàng tử, là người thừa kế được bệ hạ chỉ định, một khi Mạc Lâm kết hôn với Lạc Phi thì khẳng định phải gả vào vương thất, sau này sẽ mất đi tự do, nhất là lúc Lạc Phi trở thành bệ hạ, Mạc Lâm phải cùng tham dự các hoạt động chính trị, Phương Tử Khiêm càng hi vọng con mình có một cuộc sống tự do tự tại hơn.
Mạc gia không thiếu tiền, đủ để Mạc Lâm một đời không lo ăn không lo mặc, không cần phải dính dáng tới hoàng thất.
Đáng tiếc Mạc Lâm lại kiên quyết nhận định đại hoàng tử, còn nói không phải đại hoàng tử thì không được, hai cha cũng không có cách nào, chỉ đành nghĩ cách trì hoãn lại, có lẽ sau một năm bản thân Mạc Lâm sẽ thông suốt, thay đổi chủ ý.
Sau khi thân thể Mạc Lâm hoàn toàn khôi phục liền chủ động quay về tập đoàn Phong Dương làm việc, vốn anh rất quen thuộc với nghiệp vụ công ty, cộng thêm có Phương Tử Khiêm tự mình chỉ đạo, không tới nửa tháng Mạc Lâm đã thăng lên vị trí phó giám độc, Mạc Khải Minh liền giao hạng mục nghiên cứu máy quay phim trí năng đang hơp tác với giải trí Chúng Tinh cho Mạc Lâm toàn quyền phụ trách.
Trước mặt người ngoài, Mạc Lâm vẫn sắm phai alpha Mạc Hàm, mà Mạc Lâm vẫn như cũ là đề tài cấm kỵ mà mọi người không dám nhắc tới.
Chiều hôm nay, Mạc Lâm đang ở phòng làm việc xử lý văn kiện, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của cơ giáp trí năng Nặc Á: “Chủ nhân, Lạc Phi điện hạ gửi yêu cầu trò chuyện.”
Mạc Lâm vừa ký tên lên văn kiện vừa nói: “Kết nối đi.”
Một lát sau, trên màn hình toàn tức màu lam trước mặt xuất hiện Lạc Phi mặc một thân tây trang.
Lạc Phi mỉm cười: “Đây là quần áo phụ vương bảo người ta đặc chế cho em, anh thấy em mặc có suất khí không?”
Mạc Lâm cẩn thận đánh giá, tây trang màu đen làm thân hình Lạc Phi trông cao ngất, bên trong là áo sơ mi ủi phẳng phiu, trên cổ đeo cà vạt kẻ sọc, thoạt nhìn rất chín chắn anh tuấn.
Chống lại ánh mắt chờ mong của đối phương, Mạc Lâm tán thưởng: “Rất suất.”
Lạc Phi cười tủm tỉm: “Vậy thì tốt rồi! Anh cảm thấy suất thì khẳng định không thành vấn đề.”
Mạc Lâm nghi hoặc: “Mặc trang trọng như vậy làm gì?”
“Cùng phụ vương tham dự một hoạt động.”
Mạc Lâm lý giải gật đầu.
Đại hoàng tử đã trưởng thành, hơn nữa còn thuận lợi tốt nghiệp học viện quân đội, bệ hạ muốn chậm rãi dẫn dắt Lạc Phi tiếp xúc với chính sự đế quốc cũng rất bình thường. Người trước mắt không còn là con cún con trong kí ức nữa, cậu đã trưởng thành, bờ vai đã có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Thấy trên bàn Mạc Lâm có rất nhiều văn kiện, Lạc Phi không khỏi hỏi: “Gần nhất anh cũng rất bận à?”
Mạc Lâm mỉm cười: “Ừm, hạng mục hợp tác vừa mới bàn bạc xong, còn rất nhiều vấn đề cần anh tự xử lý.”
Lạc Phi ôn nhu nhìn anh: “Em rất nhớ anh, đã mấy ngày rồi chúng ta không gặp mặt.”
Mạc Lâm an ủi: “Chúng ta đều có chuyện bận rộn, tạm thời không gặp mặt cũng không sao, em biết trong lòng anh có em là tốt rồi.”
Được vuốt lông, Lạc Phi lập tức vui vẻ: “Chờ có thời gian, em nhất định sẽ tới thăm anh.”
Chấm dứt trò chuyện, Mạc Lâm tiếp tục cúi đầu xem hợp đồng công ty, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Bởi vì cha phản đối nên hai người tạm thời không thể ở cùng nhau, hơn nữa Lạc Phi còn phải cùng bệ hạ tham dự đủ hoạt động, Mạc Lâm với thân phận Mạc Hàm vừa đứng vững gót chân ở tập đoàn Phong Dương, mỗi ngày hai người đều bận tới sứt đầu mẻ trán, cơ hội gặp gỡ rõ ràng giảm bớt.
Mặc kệ khoảng cách xa xôi thế nào, trái tim bọn họ vẫn luôn ở sát bên cạnh nhau.
Chỉ một câu ân cần thăm hỏi, chỉ một cuộc trò chuyện không tới năm phút đồng hồ đã có thể làm tâm tình hai người tốt lên.
Tuy không được nhìn thấy nhau, nhưng chỉ cần nghĩ tới đối phương trong lòng sẽ đặc biệt ấm áp, này đại khái chính là tình yêu đi.
******
Buổi chiều, kênh trung ương đế quốc quả nhiên có một buổi tọa đàm trực tiếp, bệ hạ dẫn theo đại hoàng tử tham dự hoạt động, nội dung hội nghị chủ yếu là cải cách nền kinh tế đế quốc, tham dự hội nghị có những người quản lý bên thương hội cùng ông chủ của các tập đoàn lớn.
Mạc Khải Minh cũng có mặt.
Lạc Phi ngồi bên cạnh bệ hạ, suốt quá trình vẫn luôn giữ vững tác phong, lúc phụ vương cùng mọi người trò chuyện, Lạc Phi lễ phép lắng nghe, ngẫu nhiên được bệ hạ cho phép thì đưa ra ý kiến của mình. Mạc Lâm cũng xem TV trực tiếp, mỗi lần thấy Lạc Phi lên tiếng liền nhếch khóe miệng, Nặc Á nhịn không được trêu chọc: “Chủ nhân, sao nhìn người giống fan hâm mộ của Lạc Phi vậy?”
Mạc Lâm thản nhiên nói: “Trước kia em ấy là fan của ta, giờ ta cũng làm fan của em ấy một chút.”
Nặc Á: “…”
Thích tự nhiên sẽ thưởng thức, Mạc Lâm cảm thấy Lạc Phi thực tuấn tú, lúc nhìn nhận vấn đề rất có chính kiến, Lạc Phi hiện giờ thực không phụ danh hiệu đại hoàng tử đế quốc, cũng không phụ những gì bệ hạ bồi dưỡng, lần đầu tiên công khai lộ diện trong hội nghị đã để lại ấn tướng rất tốt trong lòng công chúng.
Nhóm dân chúng không biết, sau khi hội nghị kết thúc, bệ hạ Tây Trạch đã mời ông chủ tập đoàn Phong Dương Mạc Khải Minh vào phòng họp mật đàm.
Sắc mặt Mạc Khải Minh trấn định, lễ phép nói: “Bệ hạ tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?”
Tây Trạch mỉm cười: “Tôi tìm anh không phải việc công, là việc tư.”
Lạc Phi thực cung kính tự mình rót trà cho Mạc tổng.
Mạc Khải Minh nói: “Điện hạ khách khí, tách trà này tôi không dám uống.”
Lạc Phi liền mặt dày nói: “Bác, con đã nói với phụ vương chuyện ngài muốn khảo nghiệm con một năm rồi. Khoảng thời gian này con sẽ không quấy rầy Mạc Lâm, không phải không nghĩ tới anh ấy mà là muốn anh ấy có không gian tự do, để anh ấy tự gầy dựng sự nghiệp của mình. Con muốn nói với bác, chuyện Mạc Lâm dùng thân phận Mạc Hàm tới tập đoàn Phong Dương làm việc, con rất ủng hộ.”
Mạc Khải Minh nhíu mày: “Nếu Mạc Hàm có vị trí vững chắc ở tập đoàn Phong Dương, sau này nếu hai đứa kết hôn thì làm thế nào tuyên bố với công chúng?”
Lạc Phi nhìn về phía Tây Trạch, Tây Trạch lập tức mỉm cười nói: “Mạc tiên sinh không cần lo lắng, hoàng thất đã sớm không còn giữ khăng khăng những quy củ cổ xưa đó nữa, nhóm hoàng tử kết hôn cũng không nhất định phải ở lại hoàng cung, năm đó lúc tôi kết hôn đã đáp ứng để em ấy trở về thăm song thân bất kỳ lúc nào, đồng thời cũng tự do làm chuyện mình muốn. Thái độ của tôi đối với Mạc Lâm cũng vậy, nếu tương lai Mạc Lâm kết hôn với Lạc Phi, nó cũng không cần vì danh phận vương tử phi mà ru rú trong vương cung, nó có thể có sự nghiệp của riêng mình, chỉ cần không vi phạm luật lệ đế quốc, tôi sẽ cho nó có được sự tự do tốt nhất.”
Mạc Khải Minh có chút ngoài ý muốn, thật không ngờ bệ hạ cư nhiên nghĩ thoáng đến vậy.
Mạc Khải Minh cùng Phương Tử Khiêm lo lắng nhất chính là sau khi kết hôn con trai phải dọn vào ở trong cung, trở thành vương tử phi có nghĩa là bị phụ thuộc vào Lạc Phi, Lạc Phi đi đâu Mạc Lâm phải đi đó. Thế nhưng theo những lời bệ hạ vừa nói, cho dù kết hôn với Lạc Phi, Mạc Lâm cũng không cần ở mãi trong cung, ngược lại vẫn có thể tiếp tục làm việc?
Thấy Mạc tổng trầm mặc, Lạc Phi lập tức bổ sung: “Bác, con biết Mạc Lâm có hai thân phận, vì thế con đã nghĩ hai phương án. Thứ nhất, anh ấy dùng thân phận Mạc Lâm kết hôn với con, sau đó công bố đối ngoại là chân và tinh thần của Mạc Lâm đã được trị liệu, anh ấy có thể dùng thân phận Mạc Hàm tiếp tục ở lại bên cạnh ngài, trợ giúp ngài quản lý tập đoàn Phong Dương, nếu bên hoàng thất có hoạt động cần vương tử phi tham dự thì anh ấy đổi trở lại làm Mạc Lâm. Thứ hai chính là anh ấy dùng thân phận Mạc Hàm kết hôn với con, thoải mái dùng thân phận Mạc Hàm ở bên cạnh con, sau khi kết hôn có thể tùy ý tới tập đoàn xử lý công tác, còn thân phận omega Mạc Lâm thì trở thành bí mật, vĩnh viễn không cần lộ diện trước mặt công chúng.”
Mạc Khải Minh: “…”
Vấn đề làm ông cùng Phương Tử Khiêm đau đầu lại được đại hoàng tử nghĩ ra phương án giải quyết. Mặc kệ là cách một hay cách hai thì đều đứng trên góc độ của Mạc Lâm mà suy xét, người trẻ tuổi này thực sự rất trân trọng con trai ông.
Bệ hạ Tây Trạch nghe tới đó cũng thực tán thưởng: “Tôi thấy hai phương án Lạc Phi đưa ra đều rất hợp lý, cứ để Mạc Lâm chọn lựa đi. Năm trước luật hôn nhân đế quốc đã được chỉnh sửa, mặc kệ là alpha Mạc Hàm hay omega Mạc Lâm đều có thể ở cùng một chỗ với Lạc Phi, điểm này không cần lo lắng, cũng không cần để ý tới áp lực dư luận.”
Mạc Khải Minh cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, nhìn Lạc Phi hỏi: “Luật hôn nhân cải cách, chẳng lẽ là…”
Lạc Phi ngượng ngùng cười cười gật đầu: “Là con nhờ nghị viên quốc hội đưa ra.”
Mạc Khải Minh hiểu ra—- hóa ra lúc con trai vẫn còn ngủ say, đại hoàng tử đã sớm lo trước tính sau, chuẩn bị sẵn tương lai cho hai đứa.
Dụng tâm như vậy, thâm tình như vậy, thực sự làm người làm cha như ông nhịn không được xúc động.
Tây Trạch hòa nhã nói: “Lạc Phi cùng Mạc Lâm còn trẻ, quả thực không cần gấp gáp kết hôn, anh khảo nghiệm nó một năm là đúng lắm. Bất quá Mạc tiên sinh, làm một người cha, tôi rất hiểu Lạc Phi, ở phương diện tình cảm nó là người rất chuyên nhất, hoàn toàn di truyền từ từ tôi. Tôi cùng Tiểu Viễn đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng vẫn ân ái như lúc ban đầu, tôi tin tưởng sau khi kết hôn với con trai anh, Lạc Phi nhất định sẽ rất thương Mạc Hâm, bảo hộ Mạc Lâm, vĩnh viễn không rời không bỏ.”
Lạc Phi cảm kích nhìn phụ vương nhà mình—– thời khắc mấu chốt phải nhờ phụ phương xuất mã, một câu của phụ vương có giá trị gấp mười lần một câu của mình a.
Mạc Khải Minh biết, bệ hạ cùng vương hậu là cặp bầu bạn mô phạm được toàn thể dân chúng hâm mộ, hai người đã kết hôn hơn hai mươi năm, sinh bốn đứa nhỏ, thế nhưng mỗi lần tham gia hoạt động, bọn họ nhìn nhau mỉm cười đều ngọt ngào hệt như bầu bạn mới tân hôn. Lúc trời lạnh, bệ hạ cũng không thèm để ý tới ánh mắt truyền thông, chủ động giúp bầu bạn mặc áo khoác, mỗi lần xuống cầu thang đều nắm tay sợ bầu bạn bị ngã, đường đường là bệ hạ cư nhiên lại kỹ lưỡng săn sóc như vậy, đúng là chọt mù mắt mọi người.
Nếu Lạc Phi cũng đối xử với Mạc Lâm như vậy, kia để Mạc Lâm ở cùng một chỗ với Lạc Phi tựa hồ cũng không quá tiếp nhận?
Trong lòng Mạc Khải Minh đã có chút dao động, thế nhưng ngoài miệng vẫn khách khí: “Cám ơn đại hoàng tử đã ưu ái con trai tôi như vậy, chuyện hôn sự tôi phải về nhà bàn bạc lại với Tử Khiêm, một năm nữa rồi nói sau.”
Lạc Phi mỉm cười: “Không sao, con có thể chờ!”
*****
Đêm đó về tới nhà, Mạc Khải Minh liền kể lại chuyện hôm nay, sau đó ôm lấy vai Phương Tử Khiêm khuyên nhủ: “Anh thấy Lạc Phi rất thật lòng với Lâm Lâm, nó đã chuẩn bị từ tận năm trước, không có khả năng mang chuyện hôn nhân đại sự ra đùa giỡn đâu.”
Phương Tử Khiêm thản nhiên nói: “Em biết Lạc Phi không phải hư tình giả ý.”
Mạc Khải Minh nghi hoặc: “Vậy sao em…”
Phương Tử Khiêm thở dài, quay lại nhìn Mạc Khải Minh: “Chỉ là em luyến tiếc con trai. Mấy năm nay không có nhiều thời gian ở cạnh con, lúc bé nó lại gặp nhiều chuyện khổ sở như vậy, em cho bọn nhỏ một năm thời gian, trừ bỏ muốn khảo nghiệm chân tâm Lạc Phi, em còn muốn có một khoảng thời gian để bồi con trai. Chẳng lẽ anh muốn con trai rời xa chúng ta sớm như vậy à?”
Mạc Khải Minh giật mình, cuối cùng cũng hiểu được, mỉm cười ôm lấy Phương Tử Khiêm: “Anh cũng luyến tiếc, để Lâm Lâm ở cùng chúng ta thêm một năm đi. Nó chỉ mới hai mươi tuổi, hiện giờ kết hôn quả thực quá sớm.”
Lúc đi ngang qua phòng, Mạc Lâm vừa vặn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng không khỏi chua xót.
Tình yêu dành cho hai người cha cũng nồng đậm hơn.
Vụ bắt cóc năm đó, vì cứu Mạc Lâm, Phương Tử Khiêm kỳ thực đã bị thương rất nặng, vì thế mới ẩn vào bóng tối, vừa điều trị vừa giúp Mạc gia diệt trừ thế lực của Mạc Khải Phong. Bắt đầu từ năm mười tuổi, số lần được gặp ba ba của Mạc Lâm rất ít, hiện giờ ông vất vả lắm mới quay về, cậu lại muốn kết hôn dọn ra ngoài ở chung với Lạc Phi, ba ba khẳng định rất mất mác. Mấy năm nay không thể hiếu kính ba ba, mình cũng nên hảo hảo bồi ông mới đúng.
Sau khi trở về phòng, Mạc Lâm liền gửi tin cho Lạc Phi: “Nghe nói hôm nay bệ hạ gặp riêng cha anh nhắc chuyện kết hôn à?”
Lạc Phi: “Ừm, em chỉ muốn phụ vương giải thích rõ với bác Mạc là quy tắc hoàng thất không còn hà khắc như xưa nữa, để ông ấy thả lỏng một chút, thuận tiện cũng để ông ấy biết được tâm ý của em đối với anh.”
Mạc Lâm bình tĩnh nói: “Em đừng thúc giục bọn họ, dù sao một năm cũng nhanh thôi, chúng ta dành nhiều thời gian bồi người thân một chút. Sau khi kết hôn thì có thể ở cùng nhau, em gấp làm gì.”
Lạc Phi cười hắc hắc: “Em không gấp, chỉ là em nhớ anh, không được gặp anh, chỉ có thể hôn anh trong mơ thôi.”
Tai Mạc Lâm đỏ ửng: “Em mơ cái gì?”
Ánh mắt Lạc Phi sáng ngời nhìn anh: “Mơ thấy em đặt anh trên sô pha, vừa gọi Mạc Lâm ca ca vừa ôm anh.”
Mạc Lâm liếc mắt: “Đại hoàng tử điện hạ không thể nằm mơ thuần khiết một chút được à?”
Lạc Phi mặt dày nói: “Hai chúng ta đã sớm không thuần khiết rồi đi? Anh quên ba ngày ba đêm ở khu vũ trụ không người rồi à?”
“… …”
Lạc Phi cười: “Em thực muốn làm chuyện đó với, còn anh? Anh có muốn em không?”
Gò má Lạc Lâm hơi nóng lên, nói thật, anh cũng muốn.
Dù sao cũng là người trưởng thành, từng có trải nghiệm kịch liệt như vậy, thường xuyên mơ thấy cũng thực bình thường.
Bất quá chuyện này không thể nói ra được, Mạc Lâm chỉ đành tỏ ra bình tĩnh muốn: “Nếu nhớ anh thì lấy mô hình anh tặng ra tâm sự đi.”
Giây tiếp theo, Lạc Phi liền dùng tay nâng mô hình, một tay chọt chọt đầu Tiểu Mạc Hàm: “Nó không nghe lời. Em hỏi nó, Mạc Hàm có thích em không, nó nói vấn để này không thể trả lời.”
Mạc Lâm mỉm cười: “Em đổi cách hỏi thử xem.”
Lạc Phi nghi hoặc: “Là sao?”
“Tên thật của anh là Mạc Hàm sao?”
Lạc Phi đột nhiên hiểu ra, nhìn mô hình trí năng chibi có dáng vẻ hệt như Mạc Lâm ở trong tay, đổi cách hỏi: “Mạc Lâm có thích Lạc Phi không?”
Mô hình tựa hồ phân tích giọng nói một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Mạc Lâm thích Lạc Phi.”
“… … … … …”
Nhớ rõ lúc Mạc Lâm tặng mô hình cho cậu là trước giải cơ giáp đại tái, khi đó Lạc Phi vẫn chưa biết chuyện Mạc Lâm cùng Mạc Hàm là cùng một người, thậm chí cũng chưa từng hoài nghi cặp song sinh này có vấn đề, vì thế vẫn luôn hỏi là Mạc Hàm có thích ta không, mi có thích ta không này nọ, mỗi lần Tiểu Mạc Hàm đều trả lời ba phải có lệ.
Hóa ra bí mật thật sự là ở đây.
Từ lúc tặng mô hình, Mạc Lâm đã nhập đáp án này vào.
Nếu có một ngày Lạc Phi biết bí mật Mạc gia, biết Mạc Hàm kỳ thực là omega Mạc Lâm thì Lạc Phi cũng có được đáp án chân chính.
—- Mạc Lâm thích Lạc Phi.
Anh cư nhiên đã thích mình lâu như vậy sao?
Lạc Phi kích động hung hăng hôn Tiểu Mạc Lâm một ngụm: “Mạc Lâm, anh đúng là giỏi diễn a, sớm thích em như vậy sao không chịu nói cho em biết?”
Mạc Lâm nhướng mày: “Là do em quá ngốc, anh đã tặng mô hình của mình cho em rồi mà em vẫn không hiểu được, mỗi lần đều chạy tới thư viện cùng anh tự học. Mấy lần em đưa anh tới dưới lầu ký túc xá, anh cứ nghĩ không biết đến bao giờ đứa ngốc này sẽ đánh bạo hôn mình một cái? Kết quả em vẫn luôn giả trang quân tử.”
Lạc Phi sờ sờ mũi: “Thực xin lỗi, là em quá trì độn. Sớm biết anh tặng mô hình là có ý đó, em đã sớm nhượng anh làm bạn trai em.”
Hai người cách màn hình thông tin đối diện, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu.”
Mạc Lâm: “Bây giờ vẫn chưa muộn.”
Lạc Phi: “Em cũng thấy vậy.”
Mạc Lâm: “Không bằng chúng ta lén hẹn hò đi?”
Lạc Phi: “Em đồng ý.”
Vì thế giữa đêm hôm khuya khoắt đại hoàng tử lái cơ giáp lén rời khỏi hoàng cung, Mạc Lâm cũng lén rời khỏi biệt thự, hai người gặp mặt trên không trung thủ đô, Trọng Minh mở khoang điều khiển nghênh đón Mạc Lâm, hai người vừa gặp mặt lập tức giống như củi khô gặp lửa, ôm chầm lấy nhau điên cuồng hôi nhau.
Trọng Minh: “…ta không nên nhìn ta không nên nhìn! Hai người bọn họ thực không biết xấu hổ!”
Nặc Á: “… quen thì tốt rồi.”
******
Ở thời đại tinh tế nhân đại có tuổi thọ đạt hơn hai trăm tuổi, hơn bốn mươi như bệ hạ vẫn còn rất trẻ, thời gian thoái vị còn rất xa. Năng lực xử lý chính sự của đại hoàng tử vẫn còn khá non nớt, vì thế vẫn đi theo phụ vương học tập. Lạc Phi học tập rất nghiêm túc, lại có tâm tiến tới, nhiều lần theo bệ hạ tham gia hội nghị đế quốc, rất được nhóm dân chúng ủng hộ.
Đại hoàng tử Lạc Phi cùng nam thần của đại học Hách Nhĩ Mạn Mạc Hàm song song đứng nhất trên danh sách đối tượng omega muốn kết hôn nhất.
Một năm trôi qua thực sự rất nhanh, công trạng của Mạc Hàm ở tập đoàn Phong Dương cũng rất xuất sắc, rốt cuộc cũng được ban giám đốc tán thành. Học trưởng Phất Lan Khắc cùng học tỷ Khải Tư Lâm phân biệt đảm nhiệm tổng giám bộ phận nhuyễn kiện cùng quản lý nhân sự, trở thành phụ tá đắc lực của Mạc Hàm. Phương Tử Khiêm làm trợ lý đặc biệt bên người Mạc Khải Minh, dưới sự nỗ lực của bọn họ, công trạng của tập đoàn Phong Dương một lần nữa nâng lên một tầm cao mới.
Khoảng cách một năm kỳ hạn của Phương Tử Khiêm chỉ còn lại một tháng cuối cùng.
Lạc Phi không rốt ruột, bất quá bệ hạ chủ động đề nghị cha mẹ hai bên gặp mặt.
Địa điểm định ở một nhà ăn tinh không tư nhân, hoàn cảnh ở nhà ăn huyền phù rất im lặng, Tây Trạch cùng Lâm Viễn dẫn theo Lạc Phi, Mạc Khải Minh cùng Phương Tử Khiêm dẫn theo Mạc Lâm, hai nhà chính thức gặp mặt, bầu không khí nghiêm túc hệt như lãnh đạo hội họp.
Cũng may tính cách Lâm Viễn hoạt bát, vừa thấy Mạc Hàm liền cười tủm tỉm nói: “Ta đã sớm muốn gặp con, trước đó bảo Lạc Phi dẫn con về cung, bất quá nó nói con bận rộn công việc bên công ty nên tạm thời không có thời gian, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp con. Ánh mắt con trai ta đúng là tốt thật, Mạc Hàm quả thực rất xuất sắc! Nghe nói con là cao thủ hacker, lợi hại lợi hại!”
Mạc Lâm bị khen tới nóng cả mặt, vội nói: “Vương hậu quá khen.”
Lâm Viễn cười nói: “Đối với chuyện hôn lễ, con có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng, đừng khách khí.”
Mạc Lâm quay đầu lại nhìn ba ba, Phương Tử Khiêm nói: “Hôn lễ cũng không yêu cầu nhiều, cứ làm theo quy củ hoàng thất đi.”
Lạc Phi nghe vậy, lập tức kinh hỉ tròn mắt: “Vậy là chú đồng ý rồi ạ?”
Phương Tử Khiêm: “Tôi cũng không có ý phản đối, chỉ muốn khảo nghiệm cậu một năm, biểu hiện của cậu trong một năm nay, chúng tôi khá vừa lòng.”
Đại hoàng tử cho dù bận rộn thế nào, nửa đêm đều lén trốn khỏi hoàng cung ước hẹn với con trai ông, hai người ngọt ngào như keo sơn, Phương Tử Khiêm nhìn mà đau đầu, vẫn nhanh chóng để hai đứa ở cùng một chỗ thì hơn, bằng không lỡ như để phóng viên chụp được thì phiền toái. Hơn nữa đại hoàng tử vì Mạc Lâm cũng trả giá không ít, nghe bác sĩ Tư Nặc nói, trong hai năm Mạc Lâm ngủ say, mỗi tuần Lạc Phi đều chạy tới bệnh viện, đại hoàng tử thâm tình cùng chấp nhất như vậy làm người lãnh đạm như Phương Tử Khiêm cũng có chút cảm động.
Tây Trạch mỉm cười: “Vậy ngày kết hôn, con có ý kiến gì không Mạc Lâm?”
Mạc Lâm nói: “Thời gian cụ thể cứ để trưởng bối định đi.”
Tây Trạch: “Mạc tổng cảm thấy lễ giáng sinh thế nào? Còn một tháng nữa để chuẩn bị, dư sức hoàn thành.”
Mạc Khải Minh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Phương Tử Khiêm: “Bệ hạ, ý con trai tôi là muốn dùng thân phận Mạc Hàm kết hôn với Lạc Phi, như vậy không cần phải giả trang hai thân phận. Omega tàn tật Mạc Lâm thì ở lại chòm sao Thiên Cầm, sau này vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt công chúng.”
Lạc Phi đã sớm nghĩ đến điểm này.
Trước kia Mạc Lâm giả làm một omega tâm thần thích khóc thích nháo, tuy diễn xuất chân thật nhưng nếu dùng thân phận Mạc Lâm gả cho Lạc Phi, tính tình không thể đột nhiên biến đổi từ một người thích khóc thích nháo thành phong độ dễ nhìn được, như vậy sẽ làm dân chúng hoài nghi.
Mạc Hàm mới là tính cách chân thực của anh.
Dùng thân phận Mạc Hàm kết hôn với Lạc Phi thì không cần vất vả thay đổi hai vai diễn.
Về phần Mạc Hàm là alpha, điểm này Lạc Phi đã sớm nghĩ tốt đường lui, luật hôn nhân đã được chỉnh sửa, hôn nhân của cậu cùng Mạc Hàm sẽ được pháp luật bảo hộ, dư luận cũng không thể gây áp lực.
Mọi người vui vẻ bàn bạc thời gian cùng chi tiết hôn lễ.
Sáng hôm sau, Lạc Phi liền cưỡi Trọng Minh đón Mạc Lâm tới đi đăng ký kết hôn.
Sở dĩ Mạc Lâm muốn dùng thân phận Mạc Hàm kết hôn với Lạc Phi là còn một nguyên nhân, mấy năm nay mỗi khi lộ diện đều dùng thân phận Mạc Hàm, ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học Hách Nhĩ Mạn cũng là Mạc Hàm. Mà trên bản ghi chép, Mạc Lâm chỉ là một omega không có học vấn, thân thể tàn tật lại còn mắc bệnh hậm hực.
Lạc Phi tuổi trẻ đầy hứa hẹn ở cùng một chỗ với Mạc Hàm sẽ dễ được công chúng tiếp nhận Mạc Lâm bệnh tật không học vấn.
—– Mạc Hàm cũng hi vọng, bầu bạn sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì mình.
Hai người cung cấp tư liệu ở chỗ đăng ký kết hôn, nhóm nhân viên trợn trừng mắt không dám tin, nơi này có quy định giữ bí mật thông tin rất nghiêm khắc, cho dù biết tin tức kinh thiên động địa thế này cũng không dám nói ra, cơ ngồ là sắp nghẹn chết.
Lạc Phi thực lịch sự tặng kẹo cho mọi người: “Cám ơn mọi người, tôi cùng Mạc Hàm sẽ kết hôn vào lễ giáng sinh, tin tức rất nhanh sẽ được công bố.”
Mọi người đều nói: “Chúc mừng chúc mừng!”
“Chúc mừng điện hạ, chúc mừng Mạc Hàm!”
Trong lòng lại thầm lẩm bẩm: hai đại nam thần kết hôn, nhóm omega trên diễn đàn có khi nào tập thể tan nát cõi lòng không nhỉ?
Cầm giấy hôn thú rời khỏi nơi đăng ký kết hôn, Lạc Phi ngẩng đầu híp mắt, hít sâu một hơi: “Anh có cảm thấy ngay cả không khí cũng có vị ngọt không?”
Mạc Lâm mỉm cười nhéo mặt Lạc Phi: “Ừm, em ngọt nhất.”
Lạc Phi sáp qua làm nũng: “Anh dùng thân phận Mạc Hàm đăng ký kết hôn với em, kia sau này em nên gọi anh là Mạc Lâm ca ca hay Mạc Hàm ca ca?”
“Tùy em.”
Lạc Phi nhanh chóng nghĩ tới một ý tưởng hay: “Bằng không như vầy đi, ba năm bảy gọi Mạc Hàm, hai tư sáu gọi Mạc Lâm, chủ nhật xem tâm tình, thế nào?”
Mạc Lâm nhịn cười: “Không đứng đắn!”
Kỳ thực Lạc Phi rất muốn anh diễn Mạc Lâm một lúc, lúc đặt anh lên giường, anh vừa khóc vừa nháo nhất định sẽ rất kích thích.
*****
Không bao lâu sau, các trang web tin tức lớn của đế quốc đồng loạt đăng tin—– đại hoàng tử đế quốc Lạc Phi Ốc Đặc Sâm cùng con trai Mạc Hàm của ông chủ tập đoàn Phong Dương Mạc Khải Minh sẽ cử hành hôn lễ vào lễ giáng sinh.
Sau khi luật hôn nhân cải cách, hôn lễ alpha cùng alpha đầu tiên của đế quốc như nhiên là của đại hoàng tử?!
Hai vị nam thần alpha được hoan nghênh nhất muốn kết hôn, nhóm omega tập thể tan nát cõi lòng.
Trên các diễn đàn xuất hiện không ít bài post lạ.
Diễn đàn bát quái: bệ hạ thích beta tiểu quái thú, đại hoàng tử thích alpha hacker, khẩu vị của thành viên hoàng thất thực nặng a!
Diễn đàn đêm khuya: mọi người lén thảo luận một chút, điện hạ cùng nam thần Mạc Hàm rốt cuộc ai trên ai dưới?
Diễn đàn kỹ thuật: Nam thần Mạc Hàm liệu có hack được cơ giáp Trọng Minh của Lạc Phi điện hạ hay không?
Trên mạng thảo luận ngất trời, đảo mắt đã tới lễ giáng sinh.
Buổi sáng hôm đó, Lạc Phi điều khiển Trọng Minh dẫn đầu đội hộ vệ hoàng gia chỉnh tề tiến tới biệt thự Mạc gia đón dâu.
Mạc Hàm mặc một thân tây trang màu trắng, dáng người cao ngất, dung mạo tuấn tú, trong ánh nhìn ôn nhu chăm chú của Lạc Phi, từng bước từng bước đi tới.
Nhóm phóng viên đều nhịn không được cảm thán, nếu xem nhẹ giới tính alpha, mặc kệ là dáng người, dung mạo, bối cảnh gia đình, năng lực học thức, hai người quả thực rất xứng đôi.
Lạc Phi không để ý tới vô số ánh mắt của phóng viên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Mạc Hàm, sau đó nắm tay anh bước lên xe hoa.
Hôm nay Trọng Minh được trang trí thành xe hoa, trên người treo đầy dây ruy băng, Trọng Minh có chút thẹn thùng nói: “Mạc Hàm, anh thấy ta có dễ nhìn không?”
Mạc Hàm mỉm cười: “Dễ nhìn lắm.”
Trọng Minh: “Ta cũng thấy vậy, chủ nhân, sau này có thể đeo một ít dây ruy băng cho ta không? Có cảm giác như được đổi quần áo mới vậy.”
Lạc Phi: “…mi là cơ giáp cấp S, có tiền đồ chút được không?”
Trọng Minh ngậm miệng lại: “Nga.”
Đội đón dâu vòng quanh thủ đô một vòng, đồng thời còn bắn pháo hoa.
Mạc Hàm bình tĩnh đi vào hoàng cung, dựa theo nghi lễ hoàng thất tiến hành hôn lễ, cuối cùng được Lạc Phi dẫn tới đại điện làm lễ với bệ hạ cùng vương hậu.
Từ hôm nay trở đi, Mạc Hàm sẽ được viết tên vào gia phả hoàng thất đế quốc.
Quá trình hôn lễ rườm rà làm Mạc Hàm có chút mệt mỏi, thế nhưng có Lạc Phi luôn ở bên cạnh, suốt hành trình vẫn luôn săn sóc nắm tay, trong lòng anh cũng rất vui sướng.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lạc Phi nắm tay Mạc Hàm trở về cung điện của mình.
Cung điện của đại hoàng tử cũng được trang trí theo phong cách hôn lễ, thảm cũng được thay thành màu đỏ thẫm.
Lễ phục dày nặng làm toàn thân Lạc Phi toát không ít mồ hôi, Mạc Hàm chủ động giúp Lạc Phi cởi áo khoác lễ phục, nhìn thấy lớp áo sơ mi bên trọng, ngón tay Mạc Hàm hơi khựng lại trên cúc áo, sau đó thực bình tĩnh cởi nút áo, lộ ra làn da màu mật ong.
Từ sau khi tỉnh lại từ khoang đông lạnh, tuy anh cùng Lạc Phi thường xuyên hôn môi nhưng chưa từng làm chuyện thân thiết hơn.
Hiện giờ lồng ngực rắn chắc của nam nhân thành thục ở ngay trước mắt làm Mạc Hàm nhịn không được nhớ tới ba ngày bị đối phương ôm, thân thể có chút nóng lên, trong lòng cũng rục rịch.
Tim Mạc Hàm đập như trống nổi, có chút không thể dời tầm mắt khỏi lồng ngực Lạc Phi.
Lạc Phi cười tủm tỉm ôm lấy thắt lưng Mạc Hàm, ôn nhu nói: “Muốn em không?”
Mạc Hàm đỏ mặt: “Thấy em mặc nhiều tới toát mồ hôi mới giúp em cởi quần áo thôi, em nghĩ nhiều rồi.”
Lạc Phi trực tiếp bế bổng Mạc Hàm lên, xoay người đi vào phòng ngủ, đặt anh xuống giường sau đó nặng nề đè lên trên: “Mạc Hàm ca ca, em muốn anh, cho em được không?”
“… … …” Chỉ một câu, nháy mắt đánh tan phòng tuyến.
Mạc Hàm không phản kháng, chủ động ôm cổ Lạc Phi, mỉm cười nói: “Ngoan, cho em.”
Giọng điệu như đang nói, bé ngoan, ca ca cho em ăn kẹo nà.
Lạc Phi cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của Mạc Hàm, lập tức nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo anh.
Quyết định dùng thân phận Mạc Hàm kết hôn với lạc Phi nên anh dùng thuốc ngụy trang cùng thuốc ức chế, trên người có mùi tin tức tố alpha nhàn nhạt làm Lạc Phi ngược lại lại càng hưng phấn hơn.
Chẳng qua sau khi sử dụng thuốc ức chế, thân thể không dễ dàng tiếp nhận alpha lắm, bất quá Mạc Hàm đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Dù sao cũng là đêm tân hôn, hai người cũng không phải con nít, không thể nào thuần khiết nắm tay nhau nói chuyện phiếm đi.
Cũng may Lạc Phi rất ôn nhu, hơn nữa trước đó đã từng trải nghiệm một lần, dưới sự kiên nhẫn săn sóc của đối phương, thân thể Mạc Hàm rất nhanh liền thích ứng.
Chiếc giường trong phòng ngủ rất lớn, hai người ôm nhau lăn qua lăn lại cũng không lo ngã xuống.
Mạc Hàm ôm chặt Lạc Phi, nhắm mắt lại, phóng túng chính mình cùng đối phương trầm luân.
…
Gây sức ép tới tận khuya, đại hoàng tử tinh lực tràn đầy mới chịu ngừng lại.
Mạc Hàm toàn thân đau nhức, tựa vào lòng Lạc Phi không muốn nhúc nhích.
Trước kia vẫn luôn tự tin nghĩ rằng mình tuyệt đối sẽ không thích con cún con Lạc Phi. Chính là sau nhiều lần vẽ mặt, chính là con cún con thuần túy chấp nhất này đả động trái tim phủ bụi lâu năm của anh.
Khoảnh khắc bị Lạc Phi chiếm giữ một lần nữa, Mạc Hàm biết, đời này mình không thể nào rời khỏi đối phương.
Anh không thể lừa được trái tim mình, anh cư thiên thích Lạc Phi ôm mình, như vậy làm anh có cảm giác rất an toàn.
Bất quá Lạc Phi cũng không thể rời khỏi anh nên hai người cũng coi như huề nhau.
Mạc Hàm cười khẽ, tiến tới bên tai Lạc Phi, nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”
Sống lưng Lạc Phi hơi cứng đờ, lập tức ôm chặt Mạc Hàm, dán sát bên tai anh: “Em cũng yêu anh.”
Nốt ruồi son sau vành tay thấm mồ hôi tựa hồ lại càng sáng bóng hơn, Lạc Phi cắn nhẹ phần da nơi đó, lưu lại một dấu răng nhàn nhạt.
Mạc Hàm đã là bầu bạn quang minh chính đại của cậu.
Trước kia Mạc Hàm đã trải qua rất nhiều khúc chiết, thế nhưng từ giờ bên cạnh anh đã có cậu, cậu sẽ dốc hết sức lực bảo hộ Mạc Hàm, quý trọng Mạc Hàm, không để anh chịu chút thương tổn nào.
Lạc Phi nắm chặt tay Mạc Hàm, mười ngón đan xen.
Mạc Hàm hiểu ý tứ động tác này.
—— huề thủ nhất sinh, vĩnh viễn không phân ly.
…(hoàn chính văn)…
[19.4.2018 – 28.8.2018 ~ Cáo Khìn]