Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 45: Chương 45: Phần thưởng chiến thắng – anh không phải đã thích lạc phi rồi đi?




Lộ Đức Duy Hi cùng Y Mạn chậm trễ chút thời gian ở chỗ vách đá nên bị Lạc Phi cùng Mạc Hàm bỏ lại phía sau.

Lộ Đức Duy Hi gia tăng tốc độ muốn đuổi kịp hai người, Y Mạn thì không hề sốt ruột, bởi vì anh càng muốn được ở riêng với Lộ Đức Duy Hi, bảo trì khoảng cách với nhóm Lạc Phi mới tốt.

Lúc này, Lạc Phi cùng Mạc Hàm đã đi tới lưng chừng núi, xuất hiện trước mắt là một đoạn vực sâu.

Nơi này có một con đường xiêu vẹo, độ dốc không tính là quá khó, thế nhưng mấu chốt là một bên đường dựa vào vách núi, một bên là vực sâu.

Vực sâu không thấy đáy, nhặt một viên đá ném xuống căn bản không nghe thấy tiếng vọng, người mắc chứng sợ độ cao chỉ cần liếc mắt một cái đã nhũn chân. Huống chi đoạn đường này gập ghềnh không hề bằng phẳng, chỉ cần không chú ý trượt chân một cái rất có thể sẽ rớt xuống vực tan xương nát thịt.

Muốn vượt qua đoạn đường này, các vị tiền bối đi trước đã đúc kết ra kinh nghiệm—- dựa lưng vào vách đá chầm chầm đi ngang tới trước, tốt nhất là dùng móc ngược cố định vào vách đá, đầu kia cố định phần eo để tránh trường hợp sơ ý ngã xuống vực.

Mạc Hàm làm tốt công tác chuẩn bị, lưng kề sát vào vách đá, bắt đầu thong thả di động.

Lạc Phi đi theo phía sau, bất quá cậu không sử dụng dây thừng, đeo ba lô lên trước ngực, lưng dán sát vách đá từng bước di chuyển.

Dưới chân là vực sâu sâu không thấy đáy, không thi thố cố định rất có thể sẽ ngã xuống.

Mạc Hàm nhìn Lạc Phi nói: “Cậu như vậy rất nguy hiểm.”

“Không sao, lúc đặc huấn tụi em từng phải vượt qua cầu độc mộc, so với thế này còn nguy hiểm hơn nhiều.”

Mạc Hàm nhíu mày: “Phòng ngừa vạn nhất thì tốt hơn.”

Lạc Phi nghiêng đầu nhìn Mạc Hàm, mỉm cười: “Anh lo lắng cho em à?”

“…”

Lười trả lời đối phương, Mạc Hàm liền nhắm mắt lại, một lần nữa chuyên tâm nghiêng đầu nhìn con đường phía trước.

Kỳ thực nếu xem nhẹ vực sâu dưới chân, cứ nghĩ là đoạn đường bình thường thì cũng không quá đáng sợ.

Lưng dựa vào vách đá, thong thả di chuyển cước bộ, chỉ cần đảm mỗi bước chân vững vàng sẽ không lo bị ngã xuống. Phần lớn người gặp chuyện khi băng qua đoạn đường này kỳ thực đều vì tố chất tâm lý không vững, nhìn thấy vực sâu hai chân liền nhũn ra, càng nghĩ càng sợ, tâm lý bối rối như vậy sảy chân rất dễ phát sinh.

Tố chất tâm lý của Mạc Hàm rất mạnh, chỉ cần nhắm mắt lại điều chỉnh vài giây liền có thể hoàn toàn xem nhẹ vực sâu dưới chân, dồn hết lực chú ý vào bước chân, chậm rãi tiến tới.

Nhìn Mạc Hàm vững vàng di chuyển tới một khoảng, Lạc Phi cũng thở phào một hơi.

Đối với Lạc Phi mà nói, loại khảo nghiệm này không tính là gì, trong chương trình đặc huấn có một hạng mục là sinh tồn dã ngoại, cây cầu độc mộc cần phải vuột qua khi đó được tạo thành từ một thân cây, nó chỉ đủ to để chân người trưởng thành đặt lên, so với con đường này còn chật hẹp hơn. Bên dưới cầu tuy không phải là vực sâu nhưng cũng là thác nước chảy siết, ngã xuống cũng sẽ bị thương nặng. Bọn họ phải vượt qua tâm lý sợ hãi, nghĩ dưới chân là đất bằng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bảo trì cân bằng, phải như vậy mới có thể vượt qua.

Con đường này sau lưng còn có vách núi làm điểm tựa, làm người ta có cảm giác an toàn, so với cây cầu độc mộc kia đơn giản hơn nhiều.

Lạc Phi nhanh chóng đuổi theo Mạc Hàm, hai người đang thi đấu nhưng Lạc Phi không muốn vượt qua, dù sao thì an toàn của Mạc Hàm vẫn quan trọng hơn việc thắng thua rất nhiều. Vì thế Lạc Phi mới chọn lựa đi ở phía sau, đảm bảo Mạc Hàm có thể thuận lợi thông qua đoạn đường này.

Đoạn đường băng qua vực sâu này kéo dài khoảng một km, hai người thong thả tiến tới, đại khái mất khoảng nửa tiếng.

Mạc Hàm thở phào một hơi, suốt nửa tiếng này tinh thần anh vẫn luôn căng cứng, băng qua vực sâu không hao phí nhiều sức lực nhưng tinh thần thì có chút mệt mỏi. Vươn tay xoa xoa mi tâm, quay đầu nhịn lại vực sâu không đáy mình vừa băng qua, thật sự vẫn có chút sợ hãi.

Lạc Phi cũng đi tới, từ ba lô lấy ra một lọ nước đưa cho Mạc Hàm, mỉm cười nói: “Uống miếng nước đi.”

Mạc Hàm ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhận lấy uống ngụm nước: “Không phải chúng ta đang thi đấu à? Tôi tạm thời không muốn đi tiếp, cậu có thể nhân cơ hội này vượt lên trước.”

Lạc Phi cười nói: “Không sao, tới đoạn cuối em sẽ vượt qua anh. Giờ tạm thời nghỉ ngơi đi, bổ sung chút thể lực.”

Lạc Phi lại từ ba lô lấy ra một hộp thức ăn, có thịt bò đóng hộp cùng bánh khô quân dụng, còn có hoa quả để bổ sung vitamin, hiển nhiên Lạc Phi đã học rất tốt tri thức sinh tồn dã ngoại, những thứ chuẩn bị đều có thể dễ dàng mang theo, hơn nữa còn có thể nhanh chóng bổ sung thể lực.

Mạc Hàm cũng từ ba lô lấy ra chút thức ăn, hai người dùng tảng đá lớn làm bàn ăn tạm thời, bày thức ăn ra rồi bắt đầu dùng cơm.

Lạc Phi mở hộp thịt, bẻ một miếng bánh khô đưa cho Mạc Hàm: “Nếm thử đi, lúc quân nhân ra ngoài chấp hành nhiẹm vụ thường xuyên ăn cái này.”

Mạc Hàm nếm thử một chút, bình luận: “Thịt bò cũng tạm, thế nhưng bánh thì không có vị gì cả.”

Lạc Phi mỉm cười: “Điều kiện chấp hành nhiệm vụ ngoài dã ngoại rất gian khổ, yêu cầu không thể quá cao. Hương vị bánh khô quả thật không tốt lắm nhưng dinh dưỡng phong phú, một miếng bánh có chứa nhiệt lượng ngang với một tô mì lớn.”

Nhìn Lạc Phi mỉm cười thỏa mãn ăn bánh với thịt bò, Mạc Hàm không khỏi nghi hoặc: “Hoàng tử như cậu mà cũng ăn nổi mấy thứ này à?”

“Em không kén ăn, có ăn là được.”

Mạc Hàm không hỏi nữa, Lạc Phi hoàn toàn không có dáng vẻ tự cao tự đại của hoàng tử, sau khi vào trường quân đội ngược lại lại càng có khí chất quân nhân.

****

Đơn giản giải quyết xong bữa trưa, hai người lại tiếp tục xuất phát.

Đoạn đường kế tiếp không hung hiểm như vừa nãy, chính là độ dốc càng lúc càng gia tăng, hơn nữa bởi vì nước mưa cùng sương sớm mà mặt đất khá ẩm ướt trơn trợt, rất dễ trượt ngã, vẫn không thể lơi lỏng.

Con đường này rộng khoảng một thước năm, Lạc Phi có thể thoải mái vượt lên Mạc Hàm.

Thế nhưng làm Mạc Hàm kỳ quái chính là Lạc Phi không hề vượt qua, ngược lại vẫn luôn theo sát phía sau.

Tới lúc này Mạc Hàm không thể không thừa nhận, omega mặc dù thông minh nhưng xét về khía cạnh thể lực thì rất khó địch lại alpha. Bởi vì từ nhỏ trải qua huấn luyện nên thể lực cùng sức chịu đựng của Mạc Hàm có thể vượt qua nhóm alpha bình thường, thế nhưng so với alpha đồng dạng cũng trải qua huấn luyện như Lạc Phi vẫn kém hơn một chút. Huống chi Lạc Phi đã trải qua khóa đặc huấn nghiêm khắc nhất của trường quân đội, còn thông qua kỳ khảo hạch sinh tồn dã ngoại gian khổ nhất, chút khó khăn hôm nay đối với Lạc Phi căn bản không đáng kể.

Vừa nãy khi băng qua vực sâu, ngay cả biện pháp phòng hộ Lạc Phi cũng không dùng đến, trực tiếp dựa vào tố chất tâm lý mạnh mẽ cùng bước chân vững vàng thuận lợi vượt qua, mặt không đỏ cũng không thở dốc, đặc biệt bình tĩnh. Huống chi đoạn đường trước mắt chỉ hơi dốc một chút, hơi trơn một chút mà thôi, Lạc Phi muốn vượt qua không phải rất dễ dàng sao?

Một khi đã vậy, vì sao Lạc Phi lại không vượt qua mình?

Mạc Hàm quay đầu nhìn lại, thản nhiên nói: “Nếu đã là thi đấu, cậu không cần phải nhường tôi, tôi không phải người không chấp nhận được chuyện thua cuộc.”

Lạc Phi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đoạn cuối em sẽ vượt qua anh.”

Mạc Hàm nghi hoặc: “Vì cái gì? Vượt qua vào phút chót như vậy làm cậu có cảm giác thành tựu à?”

“Lạc Phi mỉm cười: “Đương nhiên không phải. Em đi ở phía sau anh là phòng ngừa vạn nhất, nếu anh xảy ra chuyện thì em có thể lập tức bảo hộ.”

Mạc Hàm giật mình, chống lại ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười của đối phương, trái tim anh giật thót.

Thì ra là vậy, sở dĩ Lạc Phi vẫn luôn đi ở phía sau là vì lo lắng anh gặp chuyện, khi đó có thể dễ dàng tiếp ứng cùng bảo hộ hơn. Không phải không muốn vượt qua anh để chiến thắng, mà là coi trọng sự an toàn của anh hơn.

Đang nghĩ ngợi thì dưới chân Mạc Hàm đột nhiên trợt một cái, trực tiếp từ trên dốc lăn xuống!

Hô hấp Lạc Phi cứng lại, lập tức nhanh tay lẹ mắt vươn tay vững vàng đón được Mạc Hàm ôm vào lòng.

Thế nhưng đoạn đường này thực sự quá trơn, xung lực khi rơi xuống của Mạc Hàm quá lớn, Lạc Phi cũng không có cách nào giữ thăng bằng, kết quả chính là ngay cả Lạc Phi cũng bị trượt theo. Hai người ôm chặt lấy nhau một đường lăn xuống dốc, Lạc Phi nhanh tay lẹ mắt túm lấy một thân cây bên cạnh, rốt cuộc cũng ngăn lại được xung lực.

Mạc Hàm cúi đầu, chỉ thấy mình cư nhiên đè trên người Lạc Phi.

Trước kia ở trong trò chơi cũng từng có trường hợp thế này, nhưng khi đó là F Tiên Sinh với gương mặt hệ thống, còn hiện giờ là Lạc Phi chân thật, gương mặt chân thật, chóp mũi hai người cơ hồ dán sát vào nhau, chỉ cần nhích tới thêm năm li là có thể hôn lên môi đối phương, hô hấp phả lên mặt có chút ngứa ngứa. Mạc Hàm thậm chí có thể tinh tường nhìn thấy hàng mi dày cùng đôi mắt ôn nhu của Lạc Phi.

Nháy mắt đó, trái tim Mạc Hàm cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiếng tim đập bang bang, hô hấp hỗn loạn rõ ràng vang lên bên tai.

Thân thể Mạc Hàm hoàn toàn cứng ngắc.

Từ nhỏ đến lớn cho dù gặp phải chuyện gì cũng có thể bảo trì bình tĩnh, chưa từng bối rối như lúc này, đầu óc trống rỗng, căn bản không biết nên làm gì bây giờ.

Cả người anh tựa vào lồng ngực alpha này, bị đối phương ôm chặt trong lòng. Thân thể hai người không chút kẽ hở dán sát vào nhau, có thể cảm giác được lồng ngực đối phương, còn có cơ bắp mạnh mẽ hữu lực ở phần đùi. Chóp mũi cơ hồ dán vào nhau, đôi môi gần trong gan tấc, tư thế ái muội như vậy làm da đầu Mạc Hàm run lên.

Lạc Phi ôm chặt Mạc Hàm, ôn nhu hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Mạc Hàm hồi phục tinh thần, nhìn bùn đất dính trên mặt Lạc Phi, nhịn không được hỏi: “Còn cậu? Có bị thương ở đâu không?”

Lạc Phi mỉm cười: “Em không sao.” Nói xong liền dùng thân cây làm chỗ mượn lực, chậm rãi ôm Mạc Hàm ngồi dậy.

Mạc Hàm nhìn kỹ mới phát hiện trán Lạc Phi có vết máu rất rõ ràng. Lúc này anh mới ý thức được trong suốt quá trình lăn xuống vừa nãy, Lạc Phi vẫn luôn dùng thân mình che chở anh, hơn nữa lúc cuối cùng còn dùng chính thân mình làm đệm, để anh hoàn toàn không phải chịu chút đau đớn nào.

—— cư nhiên có người nguyện nguyện ý dùng thân mình bảo vệ anh?

Tâm tình Mạc Hàm có chút phức tạp, kéo Lạc Phi ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận tìm kiếm vết thương: “Trán cậu bị thương rồi, hẳn là bị đá quẹt trúng.”

Lạc Phi mỉm cười khoát tay: “Không cần để ý, vết thương nhỏ như vậy qua hai ngày là tốt thôi.”

Mạc Hàm nhíu mày: “Đừng nhúc nhích, tôi giúp cậu xử lý một chút.”

Từ trong ba lô lấy ra khăn mặt sạch sẽ giúp Lạc Phi lau đi bùn đất trên mặt, sau đó nhanh nhẹn sát trùng, cuối cùng là bôi thuốc mỡ. Xử lý xong vết thương trên trán, Mạc Hàm lại giúp Lạc Phi xử lý những vết thương bị cành cây quẹt trúng trên cánh tay.

Mạc Hàm hiển nhiên rất thuần thục với chuyện xử lý vết thương, Lạc Phi vẫn luôn nhìn anh không chuyển mắt, chỉ hận không thể ôm chầm lấy anh hung hăng hôn một cái.

Chịu chút thương nhỏ như vậy có thể được Mạc Hàm tự mình chăm sóc, thật sự rất đáng giá.

Xử lý xong toàn bộ vết thương, Mạc Hàm mới thu hồi công cụ, thấp giọng nói: “Vừa nãy, cám ơn cậu.”

Nếu không phải có Lạc Phi bảo vệ, thương tích anh phải chịu nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Một đường lăn xuống, trán bị quá quẹt, tay bị nhánh cây cắt, tuy chỉ đều là vết thương ngoài da nhưng khẳng định cũng rất đau đi?

Thấy đối phương rõ ràng bị thương nhưng lại làm bộ như không có việc gì, trái tim Mạc Hàm không khỏi đau nhức: “Cậu cảm thấy thế nào? Nếu đau thì chúng ta đừng đi tiếp nữa.”

Lạc Phi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi: “Không sao, có thể tiếp tục đi tiếp. Đoạn đường này thực sự rất trơn, không bằng chúng ta dùng dây thừng bấu vào thân cây rồi chậm rãi leo lên đi.”

Mạc Hàm thấp giọng nói: “Tính là cậu thắng đi.”

Lạc Phi giật mình: “Hả?”

“Trận đấu lần này tính là cậu thắng, thể lực của cậu quả thực tốt hơn tôi, hiện giờ tôi đã có chút mệt mỏi nhưng cậu vẫn không hề biến sắc.

Lạc Phi mỉm cười đứng dậy: “Dứt khoát nhận thua vậy sao?”

Mạc Hàm nhún vai: “Tôi chỉ dựa theo thể năng của mình làm ra phán đoán chuẩn xác mà thôi, tôi thực sự không bằng quân nhân chuyên nghiệp các cậu, không cần phải cậy mạnh, dứt khoát chịu thua thôi. Đoạn đường tiếp theo chúng ta cùng đi thôi, không cần vì thi đấu mà gặp nguy hiểm nữa.”

Lạc Phi ôn nhu nhìn Mạc Hàm—- đây quả thực chính là Mạc Hàm mà mình thích, nhận thua cũng quyết đoán dứt khoát như vậy.

Mạc Hàm bị nhìn tới nóng tai, dời tầm mắt đi, có chút mất tự nhiên nói: “Cậu muốn yêu cầu gì thì nói đi.”

Ánh mắt Lạc Phi sáng bừng: “Yêu cầu gì cũng được à?”

Mạc Hàm kiên trì nói: “Nguyện đổ chịu thua.”

Lạc Phi tiến tới bên tai Mạc Hàm, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực em rất muốn hôn anh.”

“… … …”

Trái tim nảy lên kịch liệt, Mạc Hàm đang nghĩ xem nên làm thế nào cự tuyệt thì kết quả Lạc Phi đã mỉm cười nói: “Nhưng em biết cho dù ngoài miệng miễn cưỡng đáp ứng thì trong lòng anh nhất định không nguyện ý. Mặc kệ là trong tình huống nào em đều không muốn ép buộc anh. Thích anh thì điều đầu tiên là phải tôn trọng ý nguyện của anh, vì thế em sẽ không yêu cầu như vậy.”

Mạc Hàm giật mình, không ngờ mặc dù thắng cuộc nhưng Lạc Phi vẫn phong độ như vậy.

Quả thực giống như Lạc Phi nói, nếu Lạc Phi tùy tiện đưa ra yêu cầu ‘hôn môi’, trong lòng Mạc Hàm nhất định sẽ cực kỳ bài xích. Thế nhưng Lạc Phi lại rất tôn trọng Mạc Hàm, không đưa ra loại yêu cầu quá phận như vậy, điều này ngược lại làm ấn tượng của Lạc Phi trong lòng Mạc Hàm tốt lên rất nhiều.

Lạc Phi ôn nhu nói: “Anh yên tâm, yêu cầu của em nhất định nằm trong phạm vi anh có thể tiếp nhận.”

Từ trong ba lô lấy ra dây thừng, Lạc Phi thực suất khí ném móc sắc chuẩn xác bám vào một gốc đại thụ ở trên cao, sau đó đưa đầu dây thừng cho Mạc Hàm: “Nắm dây thừng đi lên sẽ an toàn hơn, lên tới đỉnh núi rồi chúng ta nói tiếp.”

Trong lòng Mạc Hàm ấm áo dào dạt, gật gật đầu, nắm dây thừng bắt đầu di chuyển.

Hai người một trước một sau chậm rãi tiến lên trên, đi đi nghỉ nghỉ, tới ba giờ chiều rốt cuộc cũng lên tới đỉnh núi.

Đỉnh núi là một khoảng đất bằng phẳng rộng cỡ mười thước vuông, xung quanh mây mù lượn lờ, có thể tinh tường nhìn thấy biển mây đồ sộ.

Ánh ráng chiều chiếu rọi vào những cụm mây đủ hình dạng, vô số đám mây tụ tập lại một chỗ hệt như một tấm thảm bông mênh mông vô bờ, làm người ta có cảm giác như đang ở trên thiên đường.

Nhìn biển mây đồ sộ trước mặt, Mạc Hàm không khỏi cảm thán: “Đỉnh núi quả thật rất đẹp, khó trách nhiều người thích leo núi quyết tâm mạo hiểm như vậy.”

Lạc Phi mỉm cười đứng bên cạnh: “Không chỉ cảnh sắc, kích thích trong suốt chặng đường cũng vô cùng đáng giá.”

Nghĩ tới suốt quá trình hôm nay, quả thực có rất nhiều điểm đáng giá. Anh quay qua nhìn Lạc Phi: “Hiện giờ cậu nói yêu cầu của mình đi, tôi sẽ thực hiện.”

Lạc Phi nghĩ nghĩ nói: “Có thể ôm anh một chút không?”

“…”

Thấy sắc mặt Mạc Hàm cứng ngắc, Lạc Phi liền ôn nhu nói: “Chỉ ôm một chút như bằng hữu ôm nhau thôi, coi như chúc mừng chúng ta thành công leo đến đỉnh núi.”

Mạc Hàm trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh gật đầu.

Ngay sau đó, Lạc Phi liền giang tay nhẹ nhàng ôm Mạc Hàm vào lòng.

Thật sự chỉ là cái ôm đơn thuần như nhóm bằng hữu vẫn làm, Lạc Phi ôm rất nhẹ, cũng thực ôn nhu, bị đối phương ôm vào lòng, Mạc Hàm chỉ cảm thấy ấm áp cùng thoải mái, hoàn toàn không có chút phản cảm nào.

Chung quanh là biển mây bị ánh ráng chiều nhuộm thành màu vàng ươm, Lạc Phi cùng Mạc Hàm ở giữa biển mây ôm nhau, núi cao hiểm trở bị bọn họ giẫm nát dưới chân, trong lòng dâng trào cảm giác hào hùng, hai người đứng ở điểm cao nhất quan sát hết thảy, tựa hồ khó khăn lớn cỡ nào cũng bị bọn họ chinh phục.

Mạc Hàm từng nghĩ, tương lai mình sẽ tìm một người vợ ôn nhu săn sóc, ủng hộ sự nghiệp của anh cùng hiếu thuận với cha.

Thế nhưng hiện tại, Mạc Hàm đột nhiên nghĩ, nếu một nửa khác của mình là một alpha cường đại như Lạc Phi, hai người có thể liên thủ hành động, cùng vượt qua khó khăn, sóng vai đứng trên đỉnh núi… cảm giác này cũng không tệ.

Lạc Phi mỉm cười gác cằm lên vai Mạc Hàm, tuy rất muốn hôn đối phương nhưng Lạc Phi biết bây giờ không phải thời điểm.

Một cái ôm đã làm Lạc Phi vô cùng thỏa mãn.

Hơn nữa, Mạc Hàm cũng không bài xích mới là điểm quan trọng nhất.

Mạc Hàm không đẩy ra, Lạc Phi liền ôm lâu hơn một chút, thẳng đến năm phút sau, Mạc Hàm mới nóng tai, thấp giọng nói: “Ôm đủ chưa?”

Lạc Phi cười thực vui vẻ: “Tuy chưa đủ nhưng phải buông ra thôi. Còn ôm nữa, tim em sẽ nhảy ra ngoài mất.”

Người này nói chuyện thẳng thắn như vậy, ngược lại làm Mạc Hàm không thể chán ghét nổi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, mạc Hàm xấu hổ dời tầm mắt.

Trái tim anh cũng sắp nhảy ra ngoài.

Anh phát hiện, càng hiểu biết nhiều về Lạc Phi, anh lại càng không có cách nào chán ghét người này.

Ban đầu cứ nghĩ chính mình tuyệt đối sẽ không động tâm nên mới không chút kiêng dè chạy tới cùng Lạc Phi leo núi, kết quả sau khi lên đến đỉnh núi, anh cư nhiên có chút dao động. Một khắc ôm nhau vừa nãy, anh thậm chí còn có suy nghĩ, ở cùng một chỗ với Lạc Phi tựa hồ cũng không sai.

Loại suy nghĩ này thực đáng sợ, phải nhanh chóng chóp chết từ trong nôi.

Mạc Hàm hít sâu, muốn bảo trì bình tĩnh, thế nhưng nhịp tim đập kịch liệt đã bán đứng anh.

Sức ảnh hưởng của Lạc Phi đối với anh đã đạt tới mức độ không có cách nào xem nhẹ.

Nên làm cái gì bây giờ?

Anh không phải đã thích Lạc Phi rồi đi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.