Ngày mười tháng một, tiệc sinh nhật của đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đế quốc được tổ chức vào đúng mười hai giờ trưa ở hoàng cung.
Yến tiệc lần này không cho phép nhóm truyền thông tạp nham tham gia, chỉ mời phóng viên và thợ chụp ảnh của hai đài lớn tham gia quay chụp và đưa tin. Phần hình ảnh tin tức sau khi được biên tập cắt nối phải trình lên cho bệ hạ xét duyệt rồi mới được phép phát sóng chứ không phải hình thức phát sóng trực tuyến nên khách mời cũng không cần quá câu nệ.
Mới mười một giờ đã có không ít khách mời tới nơi.
Quan viên hai giới quân chính phần lớn đều quen biết nhau, trước kia người bên giới kinh doanh không tham gia tiệc sinh nhật hoàng tử, thế nhưng lễ thành nhân năm nay lại có không ít ông chủ lớn tới chúc mừng, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập trò chuyện, không khí buổi tiệc khá hòa thuận vui vẻ.
Mạc Khải Minh dẫn theo Mạc Hàm tới buổi tiệc, ông dù sao cũng là nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng phú hào đế quốc, danh tiếng rất lớn, hơn nữa khoảng thời gian này hãng hàng không KM vừa tung ra phi thuyền trí năng kiểu mới, bài đưa tin không ngớt, rất nhiều người có ấn tượng sâu sắc về Mạc Hàm.
Dần dần có người chủ động tiến tới chào hỏi, Mạc Khải Minh thực lịch sự bắt tay chào hỏi.
Khách mời tham gia đều là nhân vật quan trọng trên đỉnh kim tử tháp đế quốc, ai cũng không dễ đắc tội— hội trưởng quốc hội, bộ trưởng quốc phòng, viện trưởng tham nghị viện, còn có đại tướng quân các quân đoàn. Trường hợp này tự nhiên không có ai không thức thời, hết thảy đều lịch sự và khách khí với nhau.
Đại đa số người tới chào hỏi đều thuận tiện khen ngợi Mạc Hàm: ‘Con trai ngài thực tuấn tú lịch sự.’, ‘Mạc Hàm đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a!’, ‘Tôi có xem buổi họp báo kia, tính toán có dịp nhất định phải thử nghiệm phi thuyền trí năng kiểu mới, Mạc tổng thực nhìn xa trông rộng.’.
Suốt quá trình Mạc Hàm thực phong độ duy trì nụ cười mỉm, đi theo cha mình nhận thức không ít nhân vật lớn, cũng có thể xem là thu hoạch không nhỏ.
Nhìn đồng hồ, hiện giờ đã mười một giờ rưỡi, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử vẫn chưa xuất hiện, làm nhân vật chính của buổi tiệc, chắn hẳn sẽ xuất hiện cuối cùng.
Chính là lúc này đột nhiên vang lên một trận xôn xao, vài nam nhân mặc quân trang xuất hiện ở cửa đại sảnh, trong đó một người mặc quân trang màu đen, trên vai là quân hàm năm sao, bên cạnh là một nam nhân mặc quân trang màu lam đậm, thấp hơn người kia vài cm nhưng khí thế hoàn toàn không hề thua kém, sắc mặt bất biến, thoạt nhìn có chút lãnh đạm. Phía sau hai người là một vị quân nhân anh tuấn trẻ tuổi, gương mặt mang theo ý cười.
Ba người này vừa tiếnvào, tất cả khách mời lập tức nhường đường.
Mạc Hàm còn đang nghi hoặc thì nghe cha mình sáp tới gần nói: “Vị mặc quân trang đen là quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang, nguyên soái La Sâm [Rawson]. Vị mặc quân trang màu lam là quân đoàn trưởng quân đoàn Ám Dạ, vị tướng quân omega duy nhất trong lịch sử, tướng quân Lăng Vũ. Hai vị này năm xưa đi theo bệ hạ tiền nhiệm bình loạn đế quốc, cảnh nội có thể bảo trì hòa bình nhiều năm như vậy không thể không nói tới công lao của hai vị này.”
Chuyện về nguyên soái La Sâm và tướng quân Lăng Vũ, Mạc Hàm cũng nghe qua không ít, trong lòng rất tôn kính hai vị tiền bối, đặc biệt là tướng quân Lăng Vũ, ông chính là thần tượng trong lòng Mạc Hàm.
Vị quân nhân có diện mạo tương tự hai người đi ở phía sau hẳn là đứa con út, thiếu tướng Lăng An.
Quả nhiên, Mạc Khải Minh nói tiếp: “Vị ở phía sau là thiếu tướng Lăng An, tuổi còn trẻ nhưng di truyền tài năng chỉ huy quân sự của hai người cha đã lập không ít quân công, hơn hai mươi đã thăng lên quân hàm thiếu tướng, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Lăng An là em ruột vương hậu Lâm Viễn, có thể coi là cậu ruột của Lạc Phi.”
Thiếu tướng Lăng An quả thực rất có khí chất lão luyện của quân nhân, ngũ quan đoan chính, dáng người cao ngất, được tôi rèn trong các chiến dịch làm Lăng An trầm ổn và cương nghị hơn hẳn nhóm alpha bình thường, hoàn toàn khác biệt với những alpha Mạc Hàm từng gặp trong giới kinh doanh.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên phát hiện đối phương đi tới trước mặt mình, Mạc Hàm lập tức hồi phục tinh thần.
Mạc Khải Minh chủ động chào hỏi: “Tướng quân.”
Lăng An mỉm cười nói: “Mạc tổng, sớm đã nghe qua đại danh của ngài, hôm nay được gặp quả nhiên không giống người thường.” Lăng An nhìn Mạc Hàm đứng sau Mạc Khải Minh, ôn hòa nói: “Vị này chính là con trai Mạc Hàm của ngài à?”
Mạc Khải Minh gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay dẫn theo học hỏi.”
Mạc Hàm lễ phép khom người hành lễ với Lăng An: “Xin chào tướng quân.”
Lăng An tán thưởng nhìn Mạc Hàm: “Tuổi trẻ tài giỏi, nghe nói còn là thiên tài hacker? Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”
Mạc Hàm khiêm tốn nói: “Tướng quân quá khen.”
Lăng An cũng không nói thêm gì, cười khẽ rồi theo cha mình rời đi.
Mạc Hàm dù sao cũng chỉ hơn hai mươi, trong trường hợp trang trọng thế này có thể được thiếu tướng Lăng An khen ngợi, Mạc Hàm thực sự rất vui vẻ.
Mười một giờ bốn mươi, tất cả khách mời được an bài ngồi vào chỗ.
Vị trí chỗ ngồi cũng được cân nhắc kỹ lưỡng, khách mời quân bộ, chính trị và kinh doanh được tách ra ngồi theo từng khu vực, nguyên soái La Sâm và tướng quân Lăng Vũ tự nhiên ngồi ở vị trí cao nhất.
Mạc Hàm được thơm lây từ cha mình, chỗ ngồi cũng khá gần vị trí hoàng thất. Tiệc sinh nhật hoàng thất quả nhiên có rất nhiều quy củ, không tùy ý như tiệc mừng thọ của ông nội. Sau khi ngồi vào chỗ, khách mời cũng tự giác an tĩnh lại, không tiếp tục trò chuyện huyên náo nữa.
Đúng mười hai giờ, nhân vật chính của buổi tiệc rốt cuộc cũng xuất hiện.
Bệ hạ Tây Trạch cùng vương hậu Lâm Viễn nắm tay đi ở phía trước, hai anh em Lạc Phi, Lạc Ninh đi theo phía sau, tiếp đó là một loạt hộ vệ hoàng gia mặc quân trang trắng sắc mặt nghiêm nghị.
Tất cả khách mời đồng loạt đứng dậy, chỉnh tề khom người hành lễ với bệ hạ Tây Trạch.
Tây Trạch đi thẳng tới vương tọa, cùng Lâm Viễn song song ngồi xuống, cười khẽ nói: “Mọi người không cần câu thúc, đều ngồi xuống đi.”
Lạc Phi đứng bên cạnh bệ hạ, Lạc Ninh đứng bên cạnh vương hậu, giá trị nhan sắc của gia đình này cũng cao thật a, Mạc Hàm nhìn mà không khỏi khen ngợi…
Lạc Phi hôm nay rất khác với Lạc Phi mà Mạc Hàm từng gặp, trên người mặc lễ phục hoa lệ của vương thất, đen là tông màu chính phối với hoa văn khéo léo tinh xảo ở vạt áo thoạt nhìn vừa xa xỉ lại cao quý, bởi vì thân hình cao lớn, dung mạo lại anh tuấn nên mặc một thân lễ phục hoàn toàn không chút tục khí, ngược lại lại càng oai hùng bắt mắt.
Mặc lễ phục vương thất lên người, Lạc Phi quả thực có dáng dấp đại hoàng tử đế quốc.
Đứng bên cạnh bệ hạ, dáng người cao ngất thon dài, trên mặt là nụ cười mỉm… không giống nụ cười tủm tỉm đáng yêu khi diễn trò trước mặt anh, ngược lại có chút phong độ thẳng thắn vô tư của quân tử, đứng bên cạnh vương tọa, ôn hòa lại thản nhiên nhìn xuống nhóm khách mời. Nam nhân ngồi trên vương tọa là cha Lạc Phi, mà Lạc Phi chính là người thừa kế tương lai của đế quốc. Giờ phút này Mạc Hàm thực sự cảm thấy Lạc Phi có chút phong phạm của một đại hoàng tử, người kế thừa vương vị.
Hôm nay Lạc Phi không còn nét ngây ngô non nớt của thiếu niên, Lạc Phi là một vị đại hoàng tử cao quý, tao nhã, trầm tĩnh, thậm chí có khí chất cường đại của bậc quân lâm thiên hạ. Đại hoàng tử mặc lễ phục hoàng thất làm nhóm khách mời nhịn không được cảm thấy tôn kính, không ít ánh mắt omega theo trưởng bối tới tham dự buổi tiệc tỏa sáng lấp lánh.
Lạc Phi mặt dày mày dạn giả mạo là học viên đại học Hách Nhĩ Mạn trong ký ức cùng Lạc Phi hôm nay hoàn toàn không giống là một người.
Mạc Hàm cảm thấy có chút buồn cười, ngẩng đầu nhìn Lạc Phi.
Đại khái là vì số lượng khách mời quá nhiều nên Lạc Phi không phát hiện Mạc Hàm, vẫn duy trì bộ dáng phong độ.
Hội trường yến tiệc cực kỳ im lặng, ánh mắt bệ hạ đảo một vòng, mỉm cười nói: “Đầu tiên, rất cám ơn các vị đã tới tham dự tiệc sinh nhật của đại hoàng tử Lạc Phi và nhị hoàng tử Lạc Ninh, còn tặng nhiều lễ vật như vậy. Tôi thay mặt hai vị hoàng tử cám ơn mọi người. Hôm nay tôi không chỉ là hoàng đế đế quốc, tôi cũng chỉ là một người cha bình thường, nhìn hai đứa con trai từ đứa bé khóc nhè ngày nào trưởng thành thành thiếu niên, làm một người cha, tôi cảm thấy rất vui sướng.
Bệ hạ Tây Trạch trước nay nổi tiếng ôn hòa, lúc nói chuyện cũng không kiêu căng lên mặt, liếc nhìn hai đứa con trai, mỉm cười nói tiếp: “Mười tám tuổi đại biểu bắt đầu từ hôm nay hai đứa đã là người trưởng thành, cha cũng đã hoàn thành trách nhiệm dưỡng dục và giáo dục. Hi vọng sau này hai con vẫn luôn bình an khỏe mạnh, đồng thời cũng hiểu được trách nhiệm hoàng tử của mình, phải luôn phấn đấu vươn lên, đừng cô phụ kỳ vọng của mọi người.”
Lạc Phi cùng Lạc Ninh lập tức khom người nói: “Dạ, phụ vương.”
Bệ hạ dứt lời, cả phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Mạc Hàm cũng thực lòng kính trọng vị bệ hạ đã khai sáng thời đại mới của đế quốc này, cùng mọi người vỗ tay, thực tâm tán thưởng tác phong của bệ hạ.
Tây Trạch không những là quân chủ tốt mà còn là một người cha tốt.
Lạc Phi có chút đơn thuần nhưng chẳng qua là vì khiếm khuyết kinh nghiệm xã hội mà thôi, chứ nhân phẩm vẫn rất chính trực, tư tưởng phóng khoáng, hết thảy cũng nhờ công lao giáo dục của bệ hạ.
Tây Trạch nói xong thì ôn nhu nhìn qua Lâm Viễn, ý bảo ông cũng nói vài câu.
Lâm Viễn mỉm cười nói: “Những lời bệ hạ vừa nói cũng là lời tôi muốn nói. Lạc Phi, Lạc Ninh, hai con phải nhớ kỹ lời phụ vương dạy bảo.”
Lạc Phi: “…”
Lạc Ninh: “…”
Ba ba thực lười a, chỉ nói một câu có lệ, đúng là cơ trí mà. Hai anh em cũng thực phối hợp hướng ba ba mình hành lễ.
Tây Trạch biết Lâm Viễn không thích yến tiệc này nọ nên liền cười cười nhìn Lạc Phi, Lạc Ninh nói: “Hôm nay là lễ thành nhân của hai con, có lời gì muốn nói với phụ vương, mẫu hậu cùng khách mời có mặt hôm nay không?”
Lạc Phi chuẩn bị lên tiếng, lễ độ nhìn xuống dưới đài.
Sau đó, ở hàng ghế đầu phía bên phải, Lạc Phi đột nhiên phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Người nọ diện mạo tuấn tú, ở giữa dàn nhân vật tai to mặt lớn ở đây vẫn xuất chúng như vậy.
Hôm nay anh mặc tây trang vàng nhạt, áo sơ mi trắng, phối với cà vạt nền lam thêu hoa văn tinh xảo màu trắng, thoạt nhìn đặc biệt thanh lịch thoải mái, cũng chính là món quà mình đã tặng cho anh trên phi thuyền vũ trụ.
Vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm trang lắng nghe đại hoàng tử nói chuyện, ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn Lạc Phi.
Lạc Phi: “… … … …”
Thấy con trai đột nhiên ngây người, Tây Trạch có chút nghi hoặc gọi: “Lạc Phi?”
Lạc Phi: “… … … …”
Đại hoàng tử giống như đột nhiên chết máy, đứng im không nhúc nhích hệt như một pho tượng đá, bệ hạ gọi cư nhiên cũng không đáp lại???
Khách mời ở hội trường xoay mặt nhìn nhau.
Tướng quân omega Lăng Vũ sắc mặt lạnh nhạt ngồi dưới đài, theo ánh mắt đại hoàng tử liếc nhìn người trẻ tuổi đang ngồi ở dãy bên phải, mày khẽ nhướng lên.
Thấy Lạc Phi vẫn còn sững sờ ở đó, Tây Trạch trực tiếp thông qua cơ giáp trí năng cấp S của mình cưỡng chế kết nối với Trọng Minh, lạnh lùng hỏi: “Lạc Phi bị làm sao thế? Mau gọi nó!”
Trọng Minh sợ tới lạnh run… bởi vì nó cũng thấy Mạc Hàm.
Mạc Hàm sao lại xuất hiện ở đây a a a a? Lại còn đeo chiếc cà vạt chủ nhân tặng nữa!
Chủ nhân bị kích động tới chết máy luôn rồi a!
Trọng Minh lập tức gọi: “Chủ nhân chủ nhân! Chủ nhân, mau nói chuyện đi! Bệ hạ tức giận rồi kìa, khách khứa đều đang nhìn ngài kìa!! Ngài muốn làm trò cười ngay trong tiệc sinh nhật mười tám của mình à?! Sẽ bị dân chúng toàn đế quốc giễu cợt đó a, ba ba ngài thế nào cũng đánh chết ngài đó!! Mau nói chuyện đi!!”
Lạc Phi hồi phục tinh thần.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy ý cười của Mạc Hàm, Lạc Phi thực muốn khóc.
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi a….
Trong đầu Lạc Phi lúc này chỉ lặp đi lặp lại từ này.
Thân phận giả, bằng cấp giả, những lời nói dối mà cậu bịa ra với Mạc Hàm, giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ. Hết thảy kỹ xảo cậu dùng để tiếp cận Mạc Hàm đều bị vạch trần.
Thật sự tiêu rồi đi? Cậu hoàn toàn không còn cơ hội theo đuổi Mạc Hàm đi?!
Bất quá, trong trường hợp nghiêm túc này, thân là đại hoàng tử, cậu không thể thất lễ.
Lạc Phi nhanh chóng hít sâu một hơi, cố ổn định tâm tình nói: “Những lời dạy bảo của phụ vương vừa nãy làm tôi có chút kích động, nhất thời quên mất phải nói cái gì, để các vị chê cười rồi.”
Lạc Phi nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình, mỉm cười nói: “Hôm nay tôi và em trai Lạc Ninh vừa tròn mười tám, chúng tôi vẫn luôn ghi nhớ công lao dưỡng dục của phụ vương và mẫu hậu trong những năm qua. Cũng thực biết ơn những người thầy và thân nhân vẫn luôn chỉ bảo chúng tôi. Mười tám tuổi, không chỉ là tuổi tác mà tâm trí cũng trưởng thành, đồng thời cũng có nghĩa là chúng tôi có trách nhiệm cần phải đảm đương, về sau càng phải chú ý tới ngôn hành cử chỉ của mình hơn nữa…”
Lạc Phi bắt đầu chậm rãi nói, âm thanh trầm ấm mạnh mẽ, mặc dù không có micro phóng đại âm thanh nhưng vẫn có thể làm khách mời nghe thấy rõ ràng.
Tác phong và cử chỉ phong độ thong dong của đại hoàng tử làm ánh mắt bệ hạ hiện lên một tia tán thưởng, tuy không biết vì sao khi nãy có một thoáng thất thần nhưng tốc độ ứng biến rất nhanh. Một thoáng sai lầm kia tựa hồ chỉ là ảo giác của mọi người.
Nhìn Lạc Phi trên đài, Mạc Hàm thật ra có chút bội phục… xem ra tố chất tâm lý của đại hoàng tử cũng không tệ, ít ra trong trường hợp chính thức cũng không phạm sai lầm làm mất thể diện hoàng thất, hôm nay, trước mặt bệ hạ và nhiều khách quý như vậy, thân là con trưởng, cho dù kích động thế nào cũng phải mạnh mẽ nhịn xuống.
Nghĩ tới đây Mạc Hàm liền có chút buồn cười, không khỏi đưa tay sờ sờ cà vạt trên cổ, có chút thích thú nghĩ, hôm nay tôi thực sự đeo cà vạt cậu tặng, cậu cảm thấy có đẹp không?
Nhìn động tác Mạc Hàm, ánh mắt Lạc Phi một lần nữa biến đổi, bất quá lập tức điều chỉnh biểu cảm, tiếp tục tươi cười.
Thế nhưng trong thế giới tinh thần, Lạc Phi đã sắp điên mất rồi: “Trọng Minh Trọng Minh, mau nghĩ cách gì đi, ta nên giải thích thế nào đây? Ta tiêu đời rồi đúng không? Ấn tượng của ta trong lòng anh ấy ấy định hỏng bét rồi. Có khi nào anh ấy nghĩ ta là kẻ lừa đảo chỉ giỏi nói nhăng nói cuội không?”
Trọng Minh vui sướng khi người gặp họa nói: “Chủ nhân, phiền toái tự ngài rước lấy thì ngài giải quyết đi, ta chỉ là một đài cơ giáp vô tội a.”
Lạc Phi: “… …”
Lớp da giả của mình rốt cuộc bị vạch trần từ khi nào a?
Theo biểu tình hoàn toàn không hề bất ngờ của Mạc Hàm thì có lẽ đã sớm biết thân phận đại hoàng tử của mình đi?
Nói cách khác, lớp da giả của mình sớm bị đã nhìn thấu, thế mà mình lại ngu ngốc diễn vai học trưởng trước mặt anh?
Đúng là dọa người mà…
Nếu không phải e ngại nhóm khách mời, Lạc Phi thực hận không thể lập tức đào cái hố tự chôn mình.
…
(cont)
[Tác giả] Công mới đầu thực sự yếu hơn thụ, thế nhưng mọi người không cần lo lắng, Lạc Phi chỉ mới mười tám tuổi thôi, sau này khí thế phong độ sẽ bắt đầu bùng nổ, đủ khả năng để bảo hộ vợ!