Từ nhỏ Mạc Hàm đã theo cha mình lăn lộn trên thương trường, gặp qua đủ loại con cháu phú gia, nhóm bạn đồng lứa nói chuyện cũng chỉ xoay quanh vấn đề kinh doanh, cổ phiếu này nọ, rất ít người hiểu biết về súng ống, càng miễn bàn tới chuyện nằm rõ trong lòng bằn tay như F Tiên Sinh, hơn nữa thực chiến còn đặc biệt lợi hại.
Kỹ thuật thực chiến của Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Tâm cũng không tính là mạnh, hai người đều học hỏi từ Mạc Hàm nên trước đó tiểu đội của bọn họ mới không có cách nào thông qua hình thức ác mộng. Thế nhưng từ khi có F Tiên Sinh gia nhập, đánh hình thức ác mộng trở nên vô cùng thoải mái—- có thể khí phách giữa vòng vây tang thi càn quét tứ phương mở ra đường máu, có thể bình tĩnh ngắm bắn một kích nát đầu mục tiêu, mặc kệ là hỗn loạn cỡ nào, mặc kệ là nguy hiểm bao nhiêu, F Tiên Sinh vẫn luôn bình tĩnh ứng phó, làm Mạc Hàm không khỏi sinh lòng kính nể.
Đối với nhóm bạn cùng lứa nảy sinh tình cảm này vẫn là lần đầu tiên nên Mạc Hàm thực sự muốn xem thử F Tiên Sinh rốt cuộc là người thế nào.
Mạc Hàm chán ghét quanh co lòng vòng, anh thích phương thức nhanh gọn đơn giản, nếu trong lòng nghĩ vậy thì cứ trực tiếp hẹn đối phương gặp mặt, không việc gì phải rối rắm cả.
Sau khi logout khỏi trò chơi, Mạc Hàm liền gọi cho Phất Lan Khắc: “Cuối tuần sau tôi tính toán dành thời gian tới học viện quân sự Thánh La Thước Á, anh với Khải Tư Lâm có thời gian đi chung không? F Tiên Sinh chính là học viên của trường đó, tôi muốn gặp mặt cậu ta.”
“Gặp bạn trên mạng à?” Phất Lan Khắc khá kinh ngạc: “Sao cậu lại đột nhiên muốn gặp cậu ta? Không phải cậu vẫn luôn cảnh giác với người khác à? Lỡ như cậu ta tiếp cận cậu là vì…”
“Sẽ không.” Mạc Hàm đánh gãy lời Phất Lan Khắc, thực tự tin nói: “Tôi tin tưởng ánh mắt của mình. Những người trong trường tiếp cận tôi vì muốn kết giao hảo với Mạc gia, thế nhưng người này không giống, cậu ấy xuất thân từ gia đình quân nhân, trong nhà lại không kinh doanh, có kết giao với Mạc gia cùng không có quan hệ lợi ích gì cả. Huống chi là anh quen cậu ấy trước chứ không phải là tôi.”
“Thế nhưng hai người chỉ mới quen biết nửa tháng mà thôi, không cần phải gặp mặt sớm đến vậy đi?” Phất Lan Khắc vẫn không quá yên tâm.
Mạc Hàm giải thích: “Bởi vì luận văn tốt nghiệp của tôi đã được chuyển lên rồi, chờ ủy ban bình thẩm thông qua, tháng sau sẽ chuẩn bị biện hộ tốt nghiệp, đến khi đó sẽ rất bận. Vừa vặn khoảng thời gian này rảnh rỗi nên mới nghĩ tới chuyện này, không phải quyết định xúc động nhất thời.”
Phất Lan Khắc trầm mặc một lát, gãi gãi đầu hỏi: “Mạc Hàm, anh hỏi cậu một chuyện, cậu đừng tức giận nha?”
Mạc Hàm mỉm cười: “Học trưởng hỏi đi.”
Phất Lan Khắc cẩn thận hỏi: “Không phải là cậu thích người này rồi đi?”
Mạc Hàm: “… …”
Trong lòng có chút giật thót, bất quá Mạc Hàm vẫn nhanh chóng phủ nhận: “Học trưởng đừng nói đùa, sao tôi có thể thích gương mặt hệ thống được chứ.”
Cho dù là ai cũng không có khả năng thích gương mặt hệ thống đi? Dù sao cũng thấy rất nhiều a.
Phất Lan Khắc xấu hổ sờ sờ mũi, anh cũng hiểu được khả năng này không lớn, chính là biểu hiện của Mạc Hàm có chút khác với bình thường.
Từ khi quen biết Mạc Hàm đến nay, anh đã thấy rất qua đủ loại người tặng quà cùng thổ lộ với Mạc Hàm, thế nhưng Mạc Hàm chưa từng động tâm, bất kể là thứ gì cũng từ chối, sắc mặt bình tĩnh hệt như chuyện đó căn bản không liên quan tới mình.
F Tiên Sinh là người đầu tiên làm Mạc Hàm chủ động muốn gặp gỡ, này có phải thuyết minh Mạc Hàm có tình cảm đặc biệt với F Tiên Sinh không?
Tỷ như, một chút thưởng thức, còn có một chút thích?
Phất Lan Khắc bị chính suy đoán của mình dọa sợ, lập tức dừng việc suy tưởng vớ vẩn này lại, cười gượng: “Ha ha ha coi như anh không hỏi đi, cuối cuần này anh đi với cậu, Khải Tư Lâm gần nhất đang bận bịu hoạt động xã đoàn có thể sẽ không đi được, hay là cậu rủ thêm Y Mạn đi? Y Mạn nhất định rất thích loại hoạt động náo nhiệt này.”
Mạc Hàm gật đầu: “Ừm.”
Y Mạn rất giỏi trong việc náo động không khí, có cậu ấy ở bầu không khí cũng không quá xấu hổ.
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Mạc Hàm liền gửi tin nhắn cho F Tiên Sinh: “Sáu giờ thứ bảy tuần sau, phòng bốn lầu hai nhà ăn Mễ Lan phía ngoài học viện Thánh La Thước Á.”
Lạc Phi nhanh chóng đáp lại: “Nhận được, sẽ tới đúng giờ.”
*****
Nội quy học viện Thánh La Thước Á rất nghiêm khắc, không phải học viên học viện cùng quan viên quân bộ bình thường không thể tiến vào học viện, vì thế Mạc Hàm hẹn gặp ở nhà ăn bên ngoài cũng không có gì lạ.
Thứ bảy, vậy còn đúng bảy ngày nữa, vừa lúc kỳ đặc huấn của tân sinh cũng kết thúc, đến khi đó có thể mặc quân trang suất khí để gặp Mạc Hàm.
Nghĩ vậy, Lạc Phi liền nhịn không được kích động.
Kích động tới mức ngủ không yên, vì thế Lạc Phi gọi thông tấn khí cho Lạc Ninh, hưng phấn nói: “Tiểu Ninh, dựa theo tư liệu em cung cấp anh đã làm quen với Mạc Hàm trong trò chơi, cùng chơi nửa tháng. Hôm nay Mạc Hàm đã chủ động đề nghị gặp mặt, còn nói muốn kết giao bằng hữu, này thuyết minh anh ấy có hảo cảm với anh đúng không? Em nói xem có phải vì anh ấy thấy dáng vẻ đại sát tứ phương của anh trong trò chơi quá suất nên mới thích anh không?”
Lạc Ninh vừa ngáp dài vừa uể oải hỏi: “Hoàng huynh, bây giờ là mấy giờ?”
Lạc Phi liếc nhìn thời gian, sắc mặt có chút xấu hổ: “Gần rạng sáng.”
“Hơn nửa đêm nửa hôm anh đánh thức em chỉ vì muốn hỏi có phải Mạc Hàm thích anh hay không?”
“Ách…”
Lạc Ninh liếc trắng mắt: “Còn có lần sau em sẽ đóng gói toàn bộ tư liệu đen của anh từ nhỏ đến lớn gửi cho Mạc Hàm.”
Lạc Phi lập tức giải thích: “Anh sai rồi! Chỉ là anh quá kích động nên muốn tìm người chia sẻ, em là người duy nhất biết chuyện này nên mới tìm em….”
Lạc Ninh cười khẽ: “Theo anh miêu tả thì có lẽ Mạc Hàm đã có chút hảo cảm với anh.”
Ánh mắt Lạc Phi sáng ngời: “Thật à?”
Lạc Ninh gật đầu: “Ừm, theo tìm hiểu nửa tháng nay, Mạc Hàm chính là nam thần trong lòng rất nhiều học đệ học muội, tính cách cao lãnh rất khó tiếp cận, anh ấy chưa từng chủ động kết giao bằng hữu với bất luận người nào, số người theo đuổi cũng bị anh từ chối không chút khách khí. Nếu Mạc Hàm đã chủ động đề nghị kết giao bằng hữu với anh, ít nhất thuyết minh trong lòng anh ấy, anh có chút đặc biệt.”
Trong lòng Mạc Hàm mình là đặc biệt sao?
Nghe Lạc Ninh nói vậy, Lạc Phi cao hứng đến mức muốn lao xuống lầu chạy hai vòng, bất quá bây giờ vẫn là rạng sáng, không thể không kiềm chế một chút, bằng không sẽ bị huấn luyện viên xem là kẻ điên.
Lạc Ninh nói tiếp: “Bất quá lần gặp mặt này anh nên xử lý cho tốt, bằng không Mạc Hàm rất có thể sẽ nghĩ là anh trêu đùa anh ta, toàn bộ ấn tượng tốt tạo được trước đó sẽ biến thành con số không.”
Nghe vậy, Lạc Phi lập tức nghiêm túc, vuốt cằm gật đầu: “Anh cũng nghĩ vậy. Mạc Hàm thông minh như vậy, lần trước gạt anh ấy còn chưa được vài phút đã bị vạch trần, lần này không tính là nói dối hoàn toàn, tốt nhất là nên thẳng thắn công đạo đi.”
Lạc Ninh nhướng mày: “Anh định khai em ra à?”
Lạc Phi vội vàng xua tay: “Đương nhiên không phải, anh sẽ nói anh tra được gần nhất Mạc Hàm chơi trò này nên mới muốn xem thử. Nhất định không nhắc tới tên em.”
Lúc này Lạc Ninh mới gật đầu, che miệng ngáp dài: “Em ngủ tiếp đây, hoàng huynh cũng ngủ sớm một chút đi.”
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Lạc Phi nằm xuống giường, đáng tiếc vì quá phấn khởi nên lăn qua lộn lại không có cách nào ngủ được, trong đầu cứ nghĩ tới cảnh dạy Mạc Hàm học bắn hôm nay, cậu cùng Mạc Hàm dựa sát như vậy, cậu từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Mạc Hàm, cơ hồ ôm cả người anh vào lòng.
Thật hi vọng khoảnh khắc đó vĩnh viễn dừng lại, như vậy cậu có thể ôm Mạc Hàm mãi không cần buông tay.
***
Ngày kế tỉnh lại, Lạc Phi thần thanh khí sảng, bất quá xá hữu Lộ Đức Duy Hi ở phòng ngủ đối diện thoạt nhìn có chút mệt mỏi.
Lạc phi quan tâm hỏi: “Cậu ngủ không ngon à?”
Lộ Đức Duy Hi xoa xoa mi tâm, âm thanh có chút khàn khàn: “Ừm, tối qua hơn hai giờ rưỡi mới ngủ.”
Lạc Phi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Sao lại ngủ muộn như vậy?”
Xem ra omega tinh lực tràn đầy Y Mạn đã vắt kiệt sức Lộ Đức Duy Hi a.
Quả nhiên, Lộ Đức Duy Hi nói: “Trong trò chơi dạy một tên ngốc học bắn súng, dạy hai giờ, thành tích tốt cuộc từ một điểm tăng lên năm điểm.”
Lạc Phi: “…”
Không biết Y Mạn nghe Lộ Đức Duy Hi gọi mình là ‘tên ngốc’ sẽ có cảm tưởng gì?
Tinh thần lực của Y Mạn rất cao, cũng là học bá như Mạc Hàm, ở hệ chế tạo cơ giáp vẫn luôn giành trọn điểm, với chỉ số thông minh của anh ta, căn bản không có khả năng học ngắm bắn suốt hai giờ vẫn học không xong, rõ ràng là giả vờ.
Đại khái vì muốn ở chung với Lộ Đức Duy Hi nhiều hơn mới giả vờ ngốc nghếch, học hoài không hiểu.
Y Mạn rất phóng khoáng, nếu thật sự thích Lộ Đức Duy Hi, quyết định muốn theo đuổi Lộ Đức Duy Hi vì Lạc Phi phỏng chừng vị xá hữu của mình nhất định sẽ đau đầu không thôi.
Omega tràn đầy sức sống như vậy, người bình thường không có cách nào chống đỡ a!
***
Bắt đầu từ hôm nay, khóa đặc huấn của học viện Thánh La Thước Á đã tiến vào tuần cuối cùng, toàn bộ những nội dung đã học trước đó sẽ tiến hành khảo nghiệm, nếu không đạt được tiêu chuẩn thì học viên phải đặc huấn thêm một tuần nữa, nếu không qua được lần khảo nghiệm thứ hai thì sẽ trực tiếp bị đuổi học.
Bởi vì yêu cầu cuộc thi rất khắc nghiệt, huấn luyện viên thì đều là người lãnh khốc vô tình, điều này làm đại đa số học viên đều mệt mỏi không chịu nổi, có vài người tố chất cơ thể không tốt đã phải nhập viện.
Bất quá đối với học viên được bồi dưỡng từ nhỏ như Lạc Phi, Lộ Đức Duy Hi thì vẫn có thể tiếp nhận được.
Hai người thuận lợi thông qua một hạng mục khảo hạch, với thành tích trọn điểm ở tất cả các môn, Lạc Phi đạt được vị trí hạng nhất toàn niên cấp.
Sau khi đặc huấn tân sinh kết thúc, học viện sẽ khen thưởng học viên xuất sắc nhất, Lạc Phi nhận được một vạn nguyên tiền thưởng.
Từ nhỏ Lạc Phi đã lớn lên trong hoàng cung, không lo ăn không lo mặc, bình thường dùng tiền đều trực tiếp quẹt tinh tạp, thế nhưng dựa vào chính sức mình kiếm được tiền thì có chút khác biệt, Lạc Phi muốn dùng số tiền thưởng này mua một thứ, sau khi cẩn thận suy nghĩ, Lạc Phi dứt khoát tới tiệm bán quà kỷ niệm của Quy Tắc Rừng Rậm.
Trò chơi này hiện giờ đang rất hot, tiêu phí cũng rất khả quang, còn có phục vụ đặc chế sản phẩm, người chơi có thể đặt chế tạo mô hình chibi về cảnh tượng, sinh vật, nhân vật hoặc vũ khí trong trò chơi, Lạc Phi đặt mô hình nhân vật F Tiên Sinh cùng một khẩu súng ngắm, muốn tặng cho Mạc Hàm làm kỷ niệm.
Như vậy F Tiên Sinh có thể thời thời khắc khắc bồi bên cạnh Mạc Hàm.
Hiệu xuất bên sản xuất rất nhanh, thứ sáu vừa đặt hàng, sáng thứ bảy đã nhận tới tay, mô hình nhân vật trông rất sống động, còn có thể dựa vào giọng nói ra lệnh làm ra các loại động tác cùng biểu tình, giống hệt như F Tiên Sinh thu nhỏ. Lạc Phi hài lòng bỏ nó vào hộp—- hi vọng Mạc Hàm thích món quà này.
****
Đảo mắt đã tới thứ bảy.
Bốn giờ chiều, Mạc Hàm gọi Phất Lan Khắc cùng Y Mạn đi tới học viện Thánh La Thước Á.
Đại học Hách Nhĩ Mạn cùng học viện Thánh La Thước Á đều nằm ở tinh vực Dao Quang, cùng tinh hệ nhưng khác tinh cầu không cần chuyển tiếp không gian, trực tiếp ngồi xe huyền phù cùa có thể tới được, chỉ cần tốn hơn một tiếng lộ trình.
Trên đường, Mạc Hàm cùng Phất Lan Khắc tùy ý trò chuyện, bất quá Y Mạn thì có chút thiếu hứng thú, ngồi trên sô pha không ngừng ngáp dài.
Phất Lan Khắc nhịn không được hỏi: “Y Mạn, cậu sao vậy? Bộ sáng ỉu xìu không chút sức sống.”
“Tối qua lại nhờ Thợ Săn chỉ tôi học ngắm bắn, học tới hơn hai giờ sáng, buổi sáng có tiết học, bảy giờ đã phải dậy, căn bản ngủ không đủ giấc.” Y Mạn trực tiếp giang tay giang chân thành hình chữ đại nằm trên sô pha, mơ mơ màng màng nói: “Tôi ngủ bù một chút, hai người đừng để ý tới tôi.”
Trong ấn tượng của Phất Lan Khắc, vị omega trước mắt lúc nào cũng tràn trề sức sống, bộ dáng buồn ngủ tới không mở mắt nổi thế này đúng là hiếm thấy.
Mạc Hàm liếc nhìn Y Mạn một cái, không nói gì, chỉ chuyên tâm nhìn bản đồ hướng dẫn trước mặt.
Không biết vì sao, chỉ một chút nữa thôi sẽ gặp được F Tiên Sinh, trong lòng Mạc Hàm cư nhiên có chút chờ mong.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động gặp gỡ bạn mạng.
Nửa tiếng sau, xe huyền phù đáp xuống trạm không gian, ba người dựa theo hướng dẫn đi tới nhà ăn mà Mạc Hàm đã đặt chỗ trước.
Tinh cầu này là căn cứ quân sự trọng yếu của đế quốc nên dọc theo đường đi có thể thấy không ít người mặc quân trang, trên bầu trời thỉnh thoảng có cơ giáp của quân đoàn lượn qua tuần tra truyền tới tiếng vang ầm ầm.
Bất đồng với cảnh sắc xinh đẹp ở tinh cầu của đại học Hách Nhĩ Mạn, nơi này khắp nơi đều là cát vàng, hoang mạc mênh mông vô bờ, ở phía chân trời xa xa là vệ tinh nhân tạo thật lớn đang tỏa ra quang mang vàng ươm tỏa sáng khắp trời đất, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác hào hùng.
Y Mạn bổ giấc hơn một tiếng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lại tràn trề sức sống. Đây là lần đầu tiên Y Mạn tới nơi này nên rất hiếu kỳ với học viện Thánh La Thước Á, nhịn không được nói: “Năm đó ba ba tôi cũng tốt nghiệp hệ y ở trường quân đội, cha thì hệ cơ giáp, kỳ thực tôi rất muốn tới đây xem thử, đây chính là trường cũ của bọn họ a! Người ngoài thực sự không được cho vào tham quan à?”
Phất Lan Khắc nói: “Tôi nghe nói trường quân đội quản lý nghiêm lắm, người nhà tới thăm còn phải nộp đơn xin phép, hơn nữa toàn bộ hành trình phải có học viên trường đi chung.”
Ánh mắt Y Mạn sáng ngời: “Vậy tôi có thể bảo Lạc Phi đi chung a, không phải cậu ta cũng học trường này à?”
Mạc Hàm: “…”
Nghe thấy tên ‘Lạc Phi’, sắc mặt Mạc Hàm có chút cứng đờ. Suýt chút nữa anh đã quên mất đại hoàng tử Lạc Phi cũng thi vào học viện Thánh La Thước Á. Tạm thời Mạc Hàm không muốn gặp que kẹo mạch nha kia.
Nói tới cũng thực kỳ quái, từ khi thổ lộ rồi bị anh uyển chuyển cự tuyệt, suốt khoảng thời gian này đại hoàng tử khá ngoan ngoãn không liên lạc với anh.
Xem ra đã nghĩ thông rồi đi? Rốt cuộc cũng ý thức được hai người ở cùng một chỗ không có kết quả, ý thức được cảm giác đối với anh chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời. Sau một khoảng thời gian bình tĩnh, tình cảm ‘thích’ kia cũng không còn nhiệt tình như lúc ban đầu. Hơn nữa đặc huấn trong trường quân đội yêu cầu rất nghiêm khắc, mỗi ngày Lạc Phi bận rộn hoàn thành nhiệm vụ đặc huấn còn không kịp, làm gì có thời gian nhàn rỗi mà nghĩ ngợi chuyện thích người này thích người kia?
Phương pháp xử lý lạnh của mình quả nhiên hữu hiệu, không làm quan hệ cứng ngắc đồng thời cũng có thời gian để Lạc Phi tự thông suốt.
Nghị tới đây, Mạc không khỏi nhếch khóe môi, đột nhiên có cảm giác ‘trút được gánh nặng’.
Thấy Mạc Hàm mỉm cười, Phất Lan Khắc nghi hoặc: “Mạc Hàm, cậu nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chính là đột nhiên thoát được một chuyện phiền toái, trong lòng nhẹ nhàng hẳn.”
Phất Lan Khắc không biết phiền toái mà Mạc Hàm nói là gì, bất quá cũng cao hứng: “Hiếm khi thấy cậu cao hứng như vậy, chúng ta mau tới nhà ăn đi, có lẽ F Tiên Sinh đã tới rồi.”
***
Mạc Hàm là người rất thủ tín, lúc tới nhà ăn vừa vặn là 17:55 tối, sớm năm phút.
Lúc tiến vào cửa nhà ăn, Mạc Hàm nhìn thấy một quân nhân dáng người cao lớn đứng ở đại sảnh.
Người nọ cao khoảng một thước tám mươi bảy, mặc một thân quân trang màu lam đậm, trên đầu đội quân mạo, bên hông là dây lưng thuần một màu đen, dây lưng thắt khá chặt làm đường cong cơ thể đặc biệt lưu sướng, chân mang quân ngoa, độ cao giày vừa vặn làm đôi chân càng thẳng tắp thon dài hơn.
Dáng người vốn cao lớn lại được quân trang tôn thêm làm tăng lên hiệu quả thị giác, có cảm giác lại cao thêm vài li, đặc biệt cao ngất.
Người nọ đứng đó, lưng thẳng tắp, nhìn tư thế liền cảm thấy đối phương là một quân nhân rất nghiêm cẩn.
Hiệu quả gia tăng khí chất của chế phục quả thật không thể khinh thường, người này mặc quân trang tựa hồ khí thế hơn hẳn nhóm bạn đồng lứa.
Mạc Hàm nhịn không được nhìn người nọ vài lần.
Kết quả giây tiếp theo, người nọ quay đầu lại.
Gương mặt bên dưới quân mạo anh tuấn có chút quá phận, đôi mắt màu rám nắng thâm thúy sáng ngời như sao trời, sống mũi cao thẳng, môi gợi cảm, đường nét gương mặt vừa khỏe khoắn lại cương nghị.
—— là Lạc Phi à?
—— người này là Lạc Phi sao?
Da dẻ phơi năng có hơi đen, phối với một thân quân trang suất khí, cả người có vẻ thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, làm Mạc Hàm suýt chút nữa đã nhận không ra.
Thế nhưng cẩn thận quan sát thì ngũ quan quả thật là Lạc Phi.
Hơn nữa khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Hàm, ánh mắt đối phương lập tức sáng ngời, khóe miệng cong lên, đi nhanh tới chỗ Mạc Hàm, nhỏ giọng nói: “Mạc Hàm, đã lâu không gặp.”
Một than quân trang, tư thái cao ngất, cước bộ thong dong, hoàn toàn không giống chú cún con mặt dày vẫn luôn cười tủm tỉm trong ký ức mà càng giống như một quân nhân đế quốc vừa anh tuấn lại suất khí.
Trong lòng Mạc Hàm có chút rung động, bất quá vẫn lịch sự chào hỏi: “Thực trùng hợp, khụ, sao cậu lại ở đây?”
Lạc Phi mỉm cười: “Em có hẹn với bạn.”
Y Mạn thấy Lạc Phi cũng kinh ngạc không thôi, tựa như đang nhìn động vật quý hiếm mà dạo quanh người Lạc Phi một vòng, không dám tin nói: “Wow wow wow, cậu thật sự là Lạc Phi à? Tôi cảm thấy cậu giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác a!”
Lạc Phi quay đầu lại liếc nhìn Y Mạn một cái, mỉm cười hỏi: “Thay đổi như vậy là tốt hay xấu?”
Y Mạn lại ngắm một vòng từ đầu tới chân, sau đó vươn tay dùng sức đấm đấm ngực Lạc Phi: “Suất hơn a! Còn luyện được không ít cơ bắp, tốt xấu cũng có chút vị nam nhân!”
Trán Lạc Phi ứa hắc tuyến—– ý là trước kia mình căn bản không có vị nam nhân à?
Y Mạn giải thích: “Trước kia cậu chỉ là đứa nhóc thôi, giờ có chút giống nam nhân.”
Lạc Phi: “…”
Bất luận thế nào, đánh giá này cũng coi như mắng thẳng mặt đi.
Lạc Phi cũng không tiện tranh cãi với Y Mạn trước mặt Mạc Hàm, chỉ đành thực phong độ mỉm cười: “Cám ơn khích lệ.”
Y Mạn nghe vậy liền sợ ngây người, đổi lại là trước kia Lạc Phi tuyệt tối sẽ rống cổ cãi lại, hôm này rốt cuộc gì sao vậy? Tính tình sao tốt vậy?
Mạc Hàm không muốn tiếp tục nói chuyện với Lạc Phi, có chút xấu hổ dời tầm mắt: “Cậu tiếp tục chờ bạn đi, tôi không quấy rầy, chúng ta lên lầu đi.”
Toàn bộ hành trình Phất Lan Khắc thực mờ mịt, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.
Sau khi đi tới phòng số bốn trên lầu, Mạc Hàm mới giải thích: “Cậu ta là một người bạn tôi cùng Y Mạn quen trước kia. Không ngờ chỉ mới ở trường quân đội một tháng đã biến hóa lớn tới vậy.”
Phất Lan Khắc hiểu ra: “Hóa ra là bằng hữu, thế có cần mời cậu ấy cùng ăn bữa cơm không?”
Mạc Hàm lập tức lắc đầu: ” Không cần, cậu ta cũng đang chờ bạn mà.”
Y Mạn cũng nói: “Đúng vậy, chắc cậu ta hẹn đồng học ăn cơm ấy, chúng ta cứ ăn phần chúng ta.” Nói xong liền nhìn gian phòng nói: “Sao F Tiên Sinh vẫn chưa tới a!”
Kim đồng hồ chỉ 18:00.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Lạc Phi mặc quân trang vừa gặp ở đại sảnh thông dong mỉm cười đi vào nói: “Phòng số bốn đúng không? Xin chào mọi người, em là đội hữu F Tiên Sinh.”
Phất Lan Khắc: “???”
Y Mạn: “??????”
Mạc Hàm: “… … … … … …”
Tâm tình của ba người lúc này đại khái chỉ có thể dùng dấu câu để hình dung.
Chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của Lạc Phi, Mạc Hàm vẫn luôn thông minh tháo vát đột nhiên có chút mờ mịt chết máy.
F Tiên Sinh?? Đội hữu mặt hệ thống đại sát tứ phương trong trò chơi cư nhiên là Lạc Phi???
Mạc Hàm đột nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy, anh rốt cuộc vì cái gì phải hẹn gặp mặt đối phương a?!
…(cont)…