“Lão ba, trước mặc kệ những thứ này, người mau mau giúp Lạc Anh.” Diêu Tư lôi kéo tay hắn, “Ta đảm bảo về sau đều đúng giờ về nhà, không bao giờ quên nữa, mỗi ngày ăn năm chén Mao huyết vượng, không! Mười chén!”
“Hồ nháo!” Mộ Huyền gõ gõ đầu cô, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, “Ăn hỏng rồi thì làm sao?”
“Ta biết ngay lão ba... Không, Mộ Huyền người đau ta nhất, người là phụ thân tốt nhất thiên hạ.” Cô lập tức đội cho hắn cái mũ thật cao*, “Vậy... Lạc Anh?” (* ý là tâng bốc, nịnh nọt người nào đó lên thật cao)
“Cô muốn cứu?”
“Ừm ừm.” Vô cùng, cực kỳ, tuyệt đối!
“Vậy cứu thôi!” Mộ Huyền thở dài, ai, con non nhà mình vẫn là chính mình đau a. Hắn trực tiếp đi đến bên mép giường của Lạc Anh, xem xét trêи dưới một lần.
“Dao!” Hắn quay đầu nói một câu.
Ba người sửng sốt, lập tức đồng loạt xoay người, từ trêи khai bên cạnh mỗi người cầm lấy một dao phẫu thuật bên cạnh, đồng thời đưa qua.
Sắc mặt Mộ Huyền trầm trầm, nhìn ba con dao đồng loạt nhắm ngay mình, ấn đường nhíu lại, buông ra một tiếng thở dài cuối cùng vẫn nhận lấy con dao trong tay cô. Sau đó nâng cánh tay bị Nguyên Hàn làm bị thương của Lạc Anh lên.
Diêu Tư không khỏi hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của hắn, đây là sắp bắt đầu giải phẫu sao? Trước tiên không cần tiêu độc hoặc là thay quần áo vô trùng gì gì sao?
Chỉ thấy Mộ Huyền thập phần dứt khoát lưu loát giơ tay chém xuống, lại không phải cắt ở trêи tay Lạc Anh, mà là cắt ở trêи tay chính mình. Lập tức máu đỏ tươi chói mắt liền từ cánh tay hắn tuôn ra.
“Mộ Huyền!”
“Bệ hạ!” x2
Ba người hoảng sợ, Mộ Huyền lại chỉ là giơ tay đem máu của mình nhỏ lên miệng vết thương của Lạc Anh, cơ hồ là trong giây lát, màu lam quỷ dị trêи người Lạc Anh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng biến mất từ trêи người, giống như là bị cái gì đó mạnh mẽ lau đi, không đến hai phút đã biến mất toàn bộ.
“Ưm, ta....” Người trêи giường giật giật, mở mắt.
“Anh!” Cổ Thư Thành trực tiếp ôm chặt người trêи giường, như là sợ rớt mất, gắt gao ôm ở trong ngực, “Thật tốt quá, thật tốt quá!” Vừa rồi vẫn luôn không có rơi nước mắt, nhất thời như vỡ đê, tách tách tuôn ra.
“Phụ thân?” Lạc Anh sửng sốt một chút, vẻ mặt mê mang không rõ tình huống, “Ta…… Làm sao vậy?”
“Em cảm nhiễm virus.” Vẻ mặt Cổ Thư Thành kinh hỉ nói, “Bất quá hiện tại không có việc gì, may mà Bệ hạ....”
Hắn quay đầu nhìn về phía người bên mép giường, vừa định nói cảm tạ, thì Mộ Huyền đã xoay người kéo con non nhà mình ra cửa, tựa như đã sớm không muốn ở lại nơi này nữa, “Về nhà ăn cơm.”
__________________
Diêu Tư một đường bị lôi trở lại Huyền Anh điện (mới xây!), vốn dĩ còn nghĩ hỏi Mộ Huyền một chút về chuyện virus kia, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn, đành phải nhanh nhẹn rót hai chén mao huyết vượng, ngoan ngoãn đem cơm ăn trước.
Cũng không biết có phải bởi vì em gái Lạc Anh đã không sao, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhất thời cảm thấy cơm chiều thơm không ít, so với ngày thường còn ăn nhiều hơn một chén.
“Ta ăn no!” Cô cầm chén đặt xuống, quay đầu nhìn chằm chằm người nào đó.
Lại phát hiện hắn khác thường, không có nhìn qua bên này, ngược lại dựa vào trêи sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, giữa hai đầu mày có cảm giác mệt mỏi mà cô chưa bao giờ gặp qua.
Nhất thời đáy lòng cô trầm xuống, nhớ tới vừa rồi khi hắn giải độc cho Lạc Anh, hắn chính là dùng máu của chính mình. Mà Huyết tộc vốn dĩ là dựa vào truyền thừa huyết thống, nên sẽ không có ảnh hưởng đối với hắn đi.
“Lão ba…… Mộ Huyền!” Cô bước nhanh qua, khẩn trương cầm tay hắn, “Người... Người làm sao vậy? Có phải bởi vì ta để người giải độc, cho nên người mới....”
“Ừm, không có việc gì!” Mộ Huyền giơ tay sờ sờ đầu cô, “Chỉ có chút mệt mà thôi.”
“Thật sao?” Cô càng thêm khẩn trương, nếu bởi vì cô yêu cầu, làm hại hắn xảy ra chuyện gì, cô sẽ muốn chết, “Người không cần làm ta sợ? Thật sự không có việc gì chứ? Người chưa từng như thế này bao giờ.”
Hắn mở mắt ra nhìn cô một cái, không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ xẹt qua một tia ý cười, lát sau hắn mới trầm giọng nói, “Không có việc gì, máu của Huyết tộc đích thực rất quan trọng, nhưng không đến mứa tạo thành ảnh hưởng đối với ta. Chẳng qua vì tìm cô, có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”
“Phải không?” Cô khẩn trương tỉ mỉ xem xét hắn một lần, mân mân này lại sờ sờ kia, hô hấp bình thường, tim đập ổn định. Hẳn là thật sự không có việc gì đi? “Vậy... Ta có thể giúp người cái gì không? Người đột nhiên như vậy, cái gì cũng không nói, ta rất sợ hãi biết không.”
Mộ Huyền một lát mới gật đầu nói, “…… Có!”
“Cái gì?”
Hắn đột nhiên kéo tay cô, trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng ngực, cùng nhau ngã xuống sô pha, một lát mới kề bên tai bên tai cô chậm rãi nói, “Ngoan, bồi ta một lát, ngày mai sẽ tốt thôi.”
Diêu Tư cứng đờ, không biết có phải bị nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn truyền sang hay không, nhất thời mặt có chút nóng bừng. Nhưng thấy hắn khó được bộ dáng mệt mỏi, cũng không dám động đậy. Chỉ có thể tận lực co thành một cục để tránh động đến người bệnh.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cùng nằm chung với một người khác phái, vốn cho rằng cô sẽ không ngủ được, nhưng không biết có phải bởi vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện làm cho mệt rồi, hay là bởi vì trong lòng ngực của lão ba thật sự quá ấm áp, hay là tiếng tim đập bên tai giống như bài hát ru ngủ.
Không đến hai phút, mí mắt của cô đã bắt đầu đánh nhau, cũng không biết đã ngủ từ khi nào, lại còn ngủ đến đặc biệt ngon. Chờ đến lúc tỉnh lại, mới phát hiện chính mình giống như con bạch tuột bám lên trêи người của người nào đó.
Ách……
Khóe miệng Diêu Tư giật giật, tuy rằng biết tư thế ngủ của mình không tốt lắm, nhưng ngủ đến mức như thế này, vẫn là lần đầu.
“Mộ…… Huyền?” Cô có chút xấu hổ liếc mắt nhìn người trước mắt một cái.
“Ừm.” Hắn bình tĩnh trả lời một câu. Rõ ràng hắn đã tỉnh thật lâu, nhưng không biết vì cái gì, vẫn luôn không có đánh thức cô, cũng không có kéo cô từ trêи người xuống.
Diêu Tư chột dạ nhìn tứ chi của mình ôm đến gắt gao, ừm, cũng có khả năng là kéo xuống không được?
“Tỉnh?”
“Ừm ừm.” Cô lập tức gật đầu, có chút ngượng ngùng thu hồi móng vuốt của mình, cô sao lại ngủ như chết thế này đây!
Vẻ mặt Mộ Huyền lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không có ý muốn trách cô, chỉnh lại thân áo đã bị cô cuốn lấy làm cho xốc xếch, ẩn ẩn còn nhìn thấy dưới cổ áo, có hai vết đỏ hồng khả nghi.
Đó là gì? Không phải là cô cắn chứ? Còn là ở vị trí ám muội như vậy?
Nhất thời cô có cảm giác như bị sét đánh trúng, tuy rằng ở Địa cầu cô chưa từng kết giao bạn trai, miễn cưỡng cũng tính là cẩu độc thân hàng tỉ năm, nhưng cũng không thèm khát tới mức này đi?
Người trước mặt chính là lão ba của cô a! Tuy rằng không có quan hệ máu mủ, nhưng lão ba chính là lão ba a. Huống hồ ngày hôm qua hắn còn là người bệnh, chẳng lẽ từ đáy lòng cô kỳ thật là một con cầm thú sao?
Không được không được! Này khẳng định là ảo giác của cô. Không cần suy nghĩ lung tung, không cần bổ não loạn như vậy, các cô chính là quan hệ cha con thuần khiết.
Không sai!
Cô hít một hơi thật sâu, dưới đáy lòng lướt qua một vạn lần: Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa……
“Đói bụng sao?” Mộ Huyền sửa sang lại áo trêи xong, theo thói quen tính sờ sờ đầu cô, còn thuận tay đem tóc mai rũ bên tai của cô vén ra sau tai. Đầu ngón tai ấm áp lướt qua tai cô như là hòn đá rơi vào mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Nhất thời cô cảm thấy cả người đều là run lên, nháy mắt liền lui về sau hai bước.
“Làm sao vậy?” Ánh mắt hắn trầm trầm, theo thói quen nhăn mi.
Diêu Tư sửng sốt, phải nga, cô đây là sao? Rõ ràng là động tác rất bình thường, hắn trước kia cũng thường xuyên như vậy a! Cô làm gì phản ứng mạnh như vậy, tim còn nhảy đến…… Loạn xạ lên như thế?
Nghĩ không ra, dứt khoát liền không nghĩ nữa, cô hít sâu một hơi, ném mớ tơ rối trong đầu ra, ổn định trái tim đang nhảy loạn, “Không có việc gì không có việc gì, lão ba, người không có việc gì chứ?”
“Ừm.” Hắn gật gật đầu, tiếp tục sự nghiệp sửa đúng, “Kêu Mộ Huyền!”
“Mộ Huyền, ta đúng là đã đói bụng rồi. Hôm nay buổi sáng ăn cái gì?” Cô biết nghe lời phải.
Hắn lúc này mới đứng lên, trực tiếp xoay người liền vào phòng bếp, “Đợi lát nữa là có thể ăn.”
————————
Diêu Tư mỹ mãn ăn xong bữa sáng, sau khi xác nhận lại lần nữa Mộ Huyền thật sự không có chuyện, ngày hôm qua xác thật chỉ là mệt mỏi một chút, cô liền nổi lên tò mò dò hỏi chuyện virus kia.
“Đó là tận thế virus.” Mộ Huyền nhíu nhíu mày, dường như nhớ tới chuyện gì đó không vui, một lát mới tiếp tục nói, “Loại virus này vốn từ Lam Tinh hàng tỉ năm trước.”
“Địa cầu!” Diêu Tư đột nhiên mở to hai mắt, nhớ tới lúc trước Diêm Hiên phổ cập lịch sử Địa cầu cho cô, “Tận thế virus…… Ý của người là nói, đây là tận thế virus lúc trước làm người Địa cầu diệt sạch?”
“Ừm.” Hắn gật gật đầu.
“Không đúng a!” Diêu Tư tiếp tục hỏi, “Không phải nói, Huyết tộc hoàn toàn miễn dịch với loại virus này sao?”
Bằng không cũng không chỉ có người Lam Tinh diệt sạch, mà Huyết tộc vẫn tồn tại. Huống hồ cuối cùng khắp nơi ở Lam Tinh đều là loại virus này, Huyết tộc may mắn còn tồn tại, còn thừa dịp Trùng tộc xâm lấn mà tiến vào tinh tế.
“Bình thường tận thế virus đích xác đối với Huyết tộc không có hiệu quả.” Mộ Huyền tiếp tục giải thích, “Nhưng là tận thế vương chủng virus, lại làm tất cả Huyết tộc đều chống đỡ không được.”
“Tận thế vương chủng?” Diêu Tư sửng sốt.
Mộ Huyền thở dài một hơi, dường như nghĩ tới cái gì, một lát nhẹ giọng nói, “Tư Tư, cô có biết ba mươi đời đầu của Huyết tộc, đặc biệt là thế hệ đầu đến đời thứ mười Huyết tộc, là biến mất như thế nào sao?”
“Không phải bởi vì…… Nội chiến Huyết tộc sao?” Cô nhớ rõ, trước khi chính mình ngủ say, Huyết tộc phương đông và tây đang nội chiến đâu.
“Nội chiến?” Mộ Huyền sửng sốt, hắn nghĩ nghĩ dường như rốt cuộc nghĩ tới, “Mười đời đầu có huyết mạch áp chế không nghiêm trọng giống như hiện tại, trước tận thế, đích thật đã phát sinh vài lần nội chiến, nhưng so ra thiệt hại về thành viên cũng không thập phần nghiêm trọng. Khi đó cho dù là ta, cũng không có tư cách lên chiến trường.”
“Đó là vì sao?” Diêu Tư nghĩ tới, đúng là lúc trước sau khi cô xác nhận thân phận Huyết tộc, Huyết tộc tuy rằng đang trong nội chiến, nhưng cũng mệnh lệnh Huyết tộc từ dưới đời thứ tư không được tham chiến.
“Bởi vì tận thế vương loại virus.” Mộ Huyền sắc mặt trầm trầm, “Ngay từ đầu tận thế virus xác thật đối với Huyết tộc không có hiệu quả, ngay lúc đó Huyết tộc cũng không có ý thức được người Lam Tinh có nguy cơ diệt tộc, càng không dễ dàng biến đổi bọn họ. Thẳng đến khi xuất hiện loại virus này.”
***********************
(。ŏ_ŏ) khổ thân với wattpad…
Hết chương 106.