Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 11: Chương 11: Tinh tế không giống như tưởng tượng




Diêu Tư nghe Lục Nhân nói nơi bọn họ đến rất xa. Cho nên lúc nghe thấy sẽ có người đến đón bọn họ cô vẫn cho là giống như đi du lịch trong không gian, thế nào cũng sẽ mở phi thuyền vũ trụ, dù không có thì cũng là phi hành khí loại nhỏ. Cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí chuẩn bị xem công nghệ cao của tương lai.

Nhưng trong nháy mắt khi cô nhìn thấy Lệ Việt, cô chỉ cảm thấy mình chuẩn bị còn chưa đầy đủ, bởi vì cô cần chuẩn bị không chỉ kiến thức… mà còn có thường thức!

Lệ Việt đích xác là ngồi phi hành khí “loại nhỏ” tới, hắn là ngồi trêи một thanh kiếm tới!

Một tay chắp sau lưng, toàn thân tỏa ra bạch quang, tiên khí lượn lờ đích thực là hình tượng trong phim truyền hình tiên hiệp – ngự kiếm phi hành.

Diêu Tư cả người ngơ ngác.

Nơi này rốt cuộc là Stars hay là tiên hiệp a? Tại sao lại có người ngự kiếm phi hành? Tại sao chuyện không khoa học như vậy lại phát sinh ở trước mắt mà những người khác đều mang vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đã thành thói quen, cô đây không phải là đến tương lai, cô cmn là xuyên qua sao?

Logic đâu? Thường thức đâu? Cún đâu? Té!

“Nàng chính là đồng tộc mà ngươi muốn đón?” Người từ không trung một thân tiên khí bồng bềnh bay xuống, trêи dưới đánh giá Diêu Tư một cái, vẻ mặt lạnh như băng không biểu tình, giống như hình tượng thần tiên trêи truyền hình_ cao không với tới, cả khuôn mặt đều viết, bổn đại thần thần thánh không thể xâm phạm.

Mau đến xem thần tiên sống a...!

“Lệ Việt, nàng vẫn còn là một bảo bảo, ngươi cũng đừng hù nàng.” Diêm Hiên bộ dạng bênh vực người mình tiến lên một bước.

“Con non?” Lệ Việt cả kinh.

“Ừ.” Diêm Hiên sờ sờ đầu của cô, “Bảo bảo ngoan, tới gọi Lệ thúc thúc.”

Diêu Tư còn chưa có từ trong khϊế͙p͙ sợ phục hồi lại tinh thần, liền theo lời của hắn kêu một tiếng, “Lệ thúc.”

Lệ Việt vẻ mặt lạnh băng hòa hoãn một chút, đưa tay từ bên người móc ra một vật đưa cho nàng, không dài dòng nói, “Lễ gặp mặt.”

Cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy trêи tay hắn đang cầm một quả màu sắc xinh đẹp —— trứng!

Ách...... Vì sao muốn đưa trứng cho cô? (╯﹏╰)

“Đây là trứng linh thú!” Diêm Hiên ánh mắt híp híp, hướng cô gật đầu nói, “Là tâm ý của Lệ thúc thúc, nhận lấy đi! Đợi sau khi trở về sẽ đem nó ấp ra.”

Diêu Tư lúc này mới nhận lấy, trứng linh thú vừa nghe liền thấy rất lợi hại nha, cũng không biết làm sao ấp ra.

“Trước hồi Hồng tinh, sau này thúc thúc sẽ dạy con phương pháp ấp trứng.” Nhìn ra nghi vấn của cô Diêm Hiên giải thích, một lát sau giống như là nghĩ tới điều gì lại nói thêm một câu, “Máu Linh Thú con rất mỹ vị, bảo bảo nhất định sẽ thích.”

“......” Thì ra trứng này là ấp ra ăn a!

(╯‵□′)╯︵┴─┴ (lật bàn)

“Đi thôi!” Lệ Việt giống như có chút không quen, trực tiếp giơ tay vung lên, chỉ nghe được bang bang mấy tiếng, trước mặt bọn họ liền xuất hiện vài thanh kiếm màu trắng nửa trong suốt, cùng với thanh kiếm dưới chân hắn giống nhau như đúc.

Thần tiên đây là muốn mang theo cô phi kiếm sao?

“Đi thôi, bảo bảo.” Diêm Hiên trước một bước đứng trêи thân kiếm, hướng cô vẫy vẫy tay.

Diêu Tư do dự một chút, ôm chặt trứng trong tay, cũng đi theo bước lên. Vốn cho là sẽ rất khó để giữ thăng bằng, dù sao trong phim tiên hiệp nhân vật chính muốn học ngự kiếm phi hành đều cần một thời gian rất dài.

Không nghĩ tới kiếm này nhưng lại ổn định vô cùng, dẫm lên đó đừng nói lắc lư, giống như đứng trêи mặt đất, hơn nữa mơ hồ cảm thấy bốn phía dựng lên vòng bảo hộ, đến gió cũng không cảm giác được.

Cũng không biết Lệ Việt làm thao tác gì, đứng trêи không được một lát, ba người liền bay lên, nháy mắt đã cách mặt đất hơn mười mét, hướng trời sao mênh ʍôиɠ vô ngần bay đi.

Từng tinh cầu giống như sao băng từ bên cạnh họ lướt qua, Diêu Tư rốt cuộc biết tại sao Diêm Hiên muốn cự tuyệt Lục Nhân hộ tống, bởi vì tốc độ của Lệ Việt thật sự là quá nhanh,cô cũng không đếm nổi bọn họ đã bay qua bao nhiêu tinh cầu, quả nhiên là thần tiên trong vũ trụ, cũng là cấp vũ trụ. Tốc độ này không biết vượt qua tốc độ ánh sáng bao nhiêu lần.

Các cô bay như vậy không tới năm phút đồng hồ, Lệ Việt đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái, tay phải cũng không biết làm động tác gì, trong miệng đọc lên một đoạn thanh âm kì quái, đến máy phiên dịch cũng không thể giải thích được.

“Muốn ra tới, bảo bảo đứng vững.” Diêm Hiên nhắc nhở.

“Gì?”

Diêu Tư sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên phía trước xuất hiện một cái trận pháp hình tròn thật lớn, tựa như trận pháp trong phim hoạt hình, hình đồ có quy luật chuyển động, còn có một dải văn tự không rõ chuyển động lơ lửng ở xung quanh.

Một ánh sáng trắng mãnh liệt từ trung tâm trận pháp phát ra, càng ngày càng sáng, cuối cùng hình thành một cái cửa vào màu trắng giống Truyền Tống Trận trong trò chơi.

Lệ Việt nâng tay hướng về trung tâm ánh sáng trắng, nháy mắt ba người bọn họ liền bay vào, cô chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, liền đến một không gian thuần trắng, nơi này giống như một cái thông đạo ( lối đi), một mảnh trắng xóa nhìn không tới điểm cuối, cô lại cảm giác tốc độ phi hành của họ càng nhanh, Diêu Tư đoán rằng, Lệ Việt đây hẳn là mở ra máy gia tốc, so với hang trùng trong tinh tế không kém bao nhiêu.

Bọn họ tại không gian màu trắng này bay gần ba mươi phút, lúc này Diêu Tư mới nhìn thấytừ rất xa phía trước xuất hiện một chút ánh sáng màu đỏ mờ, hơn nữa càng lúc càng lớn, hẳn là sắp ra khỏi thông đạo.

Ánh sáng kia càng ngày càng gần, thẳng đến một khắc khi họ bay ra không gian màu trắng kia, cô mới thấy rõ ánh đỏ kia, cư nhiên là một hành tinh màu đỏ. Toàn thân đều đỏ như máu, giống như một viên hồng bảo thạch treo ở trong tinh tế, bốn phía xung quanh là ba chiếc vệ tinh thuần trắng.

“Bảo bảo, hoan nghênh trở lại Hồng Tinh.” Diêm Hiên chỉ chỉ tinh cầu phía trước.

Thì ra đây là nơi ở hiện tại của Huyết tộc —— Hồng Tinh!

Không thể không nói, rất có bản sắc chủng tộc.

Lệ Việt tốc độ chậm lại, bay thẳng đến tinh cầu màu đỏ hạ xuống, tới gần mặt đất Diêu Tư mới hiểu được vì sao tinh cầu này sẽ có màu đỏ, khác với Địa cầu của cô là trêи tinh cầu này hơn phân nửa khu vực đều trải rộngmột đám thực vật rậm rạp không biết tên, hơn nữa đám thực vật này cư nhiên tất cả đều là màu đỏ.

Họ đáp xuống bên trong một cái đình viện rất lớn, mới vừa rơi xuống đất, liền có bốn năm người xông tới, giống như xin chỉ thị từ Diêm Hiên. Diêm Hiên trực tiếp đem cô đưa đến một căn phòng, tuyên bố về sau cô liền ở nơi này. Sau đó lặp lại vài lần những việc cần chú ý, cũng tỏ vẻ phải rời khỏi một lát, đợi lát nữa hắn sẽ an bài người tới bồi nàng, liền dẫn theo bốn năm người tính cả Lệ Việt cùng nhau rời đi.

Diêu Tư hiểu ý gật gật đầu, lãnh đạo luôn là rất bận, chỉ là…… Nhìn kỹ bốn phía, cô tức khắc có chút đau trứng.

So với nhìn từ trêи không xuống, Huyết tộc có phong cách kiến trúc thống nhất là màu đỏ. Bên trong phòng lại ngoài ý muốn là một mảnh hồng phấn, bàn ghế màu hồng, giường hồng, bức màn màu hồng, ngay cả thảm đều là một màu hồng phấn.

Toàn bộ phòng đều tựa hồ lộ ra một cổ hơi thở —— hường phấn nồng đậm. Sờ sờ cạnh bàn vì phòng ngừa cô đụng phải, mà cố ý trạm bằng vật liệu gì đó vô cùng mềm mại, Diêu Tư khóe miệng co rút, xem ra Diêm Hiên là quyết tâm đem cô trở thành tiểu hài tử mà nuôi.

Cô trực tiếp ngồi lên cái ghế được cố ý làm thành hình con thỏ, thở dài. Bắt đầu tiêu hóa kiến thức khoa học mà Diêm Hiên phổ cập cho cô lúc ở trêи đường.

Đại khái cô đã rõ ràng một chút, tinh tế hiện tại cùng thời đại công nghệ cao mà cô nghĩ —— không quá giống nhau.

********************

Chương này vì có sự xuất hiện của Tiên tộc nên xưng hô rất loạn, mọi người thông cảm.

Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.