Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 116: Chương 116: Vạn chúng trả thù




Diêu Tư không thích Khuất Trạch, dù sao ai cũng sẽ không thích nổi một người đã từng chơi khăm mình. Cố tình là người này hố một lần cũng thôi đi, còn tới lần thứ hai. Quả thật không thể nhẫn nữa!

“Điện hạ, ngài không biết ta có bao nhiêu…… Di? Điện hạ ngài làm gì?…… Đừng đừng đừng, có chuyện từ từ nói, đừng vả mặt a, a! Đau đau đau đau……”

Diêu Tư nhắm ngay gương mặt hắn, đánh thật hả dạ, trong lúc nhất thời đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết thấu tận tâm can của Khuất Trạch, thẳng đến khi gương mặt tươi cười như hoa của hắn không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu nữa, lúc này Diêu Tư mới ngừng tay.

“Nhìn anh có vẻ thèm ngược, tôi thành toàn anh!”

“Diện ạ (Điện hạ)....” Khuất Trạch một bên che mặt đã sưng thành bánh bao, một bên ai ai hút khí, “Lòng ngài thật tàn nhẫn a! Anh anh anh, tinh thần Tiểu Trạch Trạch đã bị tổn thương...”

“Anh lặp lại lần nữa, thử xem!” Diêu Tư ôm quyền dùng sức nhấn một cái, phát ra một tiếng ‘rắc rắc’ giòn vang, cô không ngại đánh thêm một lần.

“Đừng đừng đừng……” Khuất Trạch lập tức nhảy ra một bước thật lớn, lau lau nước mắt không tồn tại nói, “Ai…… Mấy năm không thấy, Điện hạ thay đổi thật nhiều, không bao giờ còn là tiểu khả ái lương thiện như trước đây nữa.”

“Cút đi!” Hóa ra cô đáng đời bị hắn hãm hại đúng không, “Nói, anh để ba người bọn họ đem chúng ta tới nơi này, rốt cuộc muốn làm gì?”

“Các người?” Khuất Trạch ngẩn người, nghiêng đầu xem xét Bách Nhất phía sau cô, ánh mắt khẽ híp, “Ồ? Đây là ai? Cư nhiên còn mang thêm một cái tặng phẩm. Các ngươi phục vụ không tồi a!” Nói rồi hắn còn cố ý hướng nhóm ba người bọn bắt cóc phía sau gật gật đầu.

Ba người bọn bắt cóc: “......”

Tặng phẩm Bách Nhất: “……”

“Đại…… Đại Trưởng lão hảo!” Bách Nhất hít sâu một hơi, tiến lên chào hỏi. Vị này ở trong miệng trưởng bối căm thù đến tận xương tủy chính là Đại Trưởng lão, Bách Nhất cảm thấy như sắm bên tai. Đơn giản là hắn quá nổi danh, nổi danh đến…… Huyết tộc ở lúc con non không nghe lời, đều sẽ nói một câu: Lại không nghe lời, Đại Trưởng lão liền đem ngươi bắt đi! Quả thật chính là bóng ma thời thơ ấu của tất cả con non Huyết tộc. Bách Nhất vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật trong truyền thuyết, nhịn không được có chút sợ hãi, theo bản năng nấp ra phía sau Diêu Tư.

Diêu Tư không chú ý động tác nhỏ của Bách Nhất, vẫn trừng mắt nhìn Khuất Trạch, “Mau nói, anh rốt cuộc có âm mưu gì?”

“Điện hạ thật là.” Vẻ mặt Khuất Trạch ủy khuất, đáng thương hề hề nói, “Ta sùng bái ngài như vậy, sao có thể có âm mưu gì chứ? Ta ở trong lòng Điện hạ là người như vậy sao?”

“Phải!” Diêu Tư không chút do dự gật đầu.

Khóe miệng Khuất Trạch co giật, biểu tình ủy khuất trong nháy mắt rạn nứt, lập tức lại khôi phục, cười cười xấu hổ, “Ha ha ha ha… Điện hạ còn nhớ chuyện trước kia à! Ai… Chuyện cũ không cần nhắc lại mà! Lúc này.... Người ta là thành tâm thành ý mời ngài tới đó.”

“Mời?” Diêu Tư cười lạnh một tiếng.

“Ách……Còn không phải tôi ở nơi này quá lâu rồi, phòng không chiếc bóng tịch mịch không nhịn được, đặc biệt nhớ ngài không thôi, tương tư thành bệnh, mới nhờ người khác dùng phương thức như vậy mời ngài đến đây gặp nhau sao.”

Diêu Tư ném cho hắn vẻ mặt ha hả, “Anh đoán tôi có tin hay không?”

“Tôi nói chính là sự thật, tôi thật sự muốn gặp ngài!”

“Tôi cũng thật muốn đánh anh!” Cô lại lần nữa giơ nắm tay.

Trưởng lão không nghe lời làm sao bây giờ? Hơn phân nửa là thiếu đánh, đánh nhiều mấy lần là tốt thôi!

“Đừng đừng đừng…… Từ từ! Điện hạ…”

Mắt thấy tình cảnh lại phát triển theo hướng bạo lực máu tanh, nhóm ba người bắt cóc vẫn luôn rúc ở trong góc run bần bật, trao đổi với nhau một ánh mắt, hít sâu một hơi yên lặng hướng tới cửa phi thuyền dịch qua.

“Lão đại, các người trò chuyện đi! Chúng ta đi trước!” Nói xong liền vỗ vào chốt mở cửa thuyền, đóng cửa lại.

Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, xoay người cũng đã không còn kịp rồi, phi thuyền đã bay vèo lên không, một lát liền bay mất dạng. Hiện trường nhất thời chỉ còn lại có ba người bọn cô.

“....”

Đậu!

“Nha! Đi nhanh như vậy, còn chưa có trả tiền mà?” Vẻ mặt Khuất Trạch kinh ngạc đưa mắt nhìn phi thuyền, thở dài thật sâu, “Làm chuyện tốt không lưu danh, thật là lương tâm của thương gia!”

“Khuất! Trạch!” Lương tâm em gái anh! Gia hỏa này vừa rồi nhất định là cố ý kéo cô, làm phi thuyền rời đi.

Không có phi thuyền, cô trở về như thế nào đây! Quả nhiên gặp phải tên này liền không có chuyện gì tốt.

“Điện hạ đừng nóng vội, kỳ thật……” Khuất Trạch đang muốn nói gì đó, đột nhiên không trung truyền đến một trận nổ vang, thật xa trêи không xuất hiện một điểm đen, vừa nhìn thì thấy thế nhưng là một phi thuyền khác, đang bay tới bên này.

Diêu Tư vui vẻ, có thuyền là tốt rồi. Đang định tiến lên, tiếng gầm rú kia càng lúc càng lớn, điểm đen đột nhiên biến thành hai, tiếp theo là ba cái... Không tới một lát, đầy trời phi thuyền nhiều đến không đếm xuể, giống như đám mây đen nghìn nghịt đang hướng bên này bay tới. So với phi thuyền loại nhỏ lúc nãy mà nói, đoàn phi thuyền này thoạt nhìn được trang bị hoàn mỹ, đạn dược sung túc.

Nhất thời Diêu Tư có loại dự cảm không lành, tình cảnh này nhìn không đúng a.

“Khuất Trạch! Mấy năm nay anh ở Niết Bàn tinh rốt cuộc đã làm cái gì?” Cô trừng trừng người bên cạnh.

“Những người này cũng không phải trong Niết Bàn tinh.” Vẻ mặt Khuất Trạch vô tội, “Niết Bàn tinh là một tinh cầu trò chơi, nơi này là khu tiếp dẫn bên ngoài trò chơi. Còn chưa có chân chính tiến vào khu vực trò chơi của Niết Bàn tinh đâu!”

“Vậy bọn họ là ai?”

“Có thể là người chơi rời khỏi trò chơi lúc trước, ngài biết đó, ở đây thật thiếu hơi người, tôi lại làm NPC, ngày thường thấy không được mấy cái người sống. Ngẫu nhiên gặp phải vài người chơi, khó tránh khỏi sẽ có chút kϊƈɦ động chứ sao.”

Khóe miệng Diêu Tư giật giật, “Trước kia anh từng hãm hại bọn họ?”

“Đừng nói nghiêm trọng như vậy, đây chỉ là kỹ thuật giao lưu bình thường giữa NPC và người chơi mà thôi.”

“Cho nên nói…… Bọn họ là tới trả thù?” Hơn nữa xem số lượng này, anh đã hố bao nhiêu người rồi a!

(Thời gian dài đọc truyện xin chú ý đôi mắt nghỉ ngơi.)

“Ha ha ha…” Hắn đặc biệt không biết xấu hổ cười một tiếng, “Còn không phải do tôi khó được một lần ra ngoài sao! Cho nên bọn họ mới……”

Đậu! Cô biết mà!

Trêи không trung phi thuyền càng ngày càng nhiều, không đến một lát điểm đen đã che kín nửa bầu trời, cái này rốt cuộc là đắc tội bao nhiêu người hả? Có vài phi thuyền thậm chí đã khởi động vũ khí, miệng pháo đồng loạt nhắm ngay phía bên này.

Đáy lòng Diêu Tư lộp bộp một tiếng, một phen túm chặt Bách Nhất bên cạnh liền chạy như điên về phía trước!

“Chạy a!”

Quả nhiên không đến nửa khắc, mặt cỏ phía sau các cô truyền đến một trận tiếng nổ mạnh ‘ầm ầm ầm’, bùn đất bay đầy trời, trong không khí toàn là mùi khét. Chân Diêu Tư không ngừng nghỉ, chỉ liều mạng chạy như điên về phía trước.

“Điện hạ, vào tiên chướng! Bên trong bọn họ sẽ không vào được.” Khuất Trạch chỉ chỉ phía trước lớn tiếng nhắc nhở, sau đó vèo một cái, từ bên người cô xông qua.

Nima! Hắn chạy trốn còn chuyên nghiệp hơn bọn cướp, không kém chút nào, vừa nhìn liền biết là rất có kinh nghiệm.

Diêu Tư nhìn nhìn phương hướng hắn chạy trốn, quả nhiên cách đó không xa bên ngoài bìa rừng, có một bức tường khí trong suốt thật lớn, đem mặt cỏ nhỏ này ngăn cách với bên ngoài, giống như phân chia ra thành hai cái thế giới.

Tiếng oanh tạc sau lưng còn tiếp tục, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần, rất nhiều lần có laser lướt qua bên cạnh các cô, Diêu Tư quay đầu lại liếc nhìn Bách Nhất một cái, ra hiệu hắn tăng tốc độ nhanh hơn, cùng nhau vọt vào bên trong bức tường khí kia.

Cô chỉ nghe bên tai phù một tiếng, giống như tiếng rơi vào nước. Ngay sau đó chung quanh tựa như âm loa bị tắt, tất cả tiếng nổ mạnh đều biến mất, dường như là tiến vào một thế giới khác, bên tai chỉ còn từng tiếng chim an nhàn và tiếng côn trùng kêu vang.

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy phi thuyền bên kia vẫn không rời đi, hoàn toàn bị tường khí trong suốt ngăn lại, không vào được. Ngay cả vũ khí đánh lên trêи, cũng hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả gì.

Không ít phi thuyền đã dừng ở trêи mặt đất, có người đi ra chỉ Khuất Trạch, lòng đầy căm phẫn kêu cái gì đó? Mặc dù không nghe được, nhưng phỏng chừng cũng không phải là lời gì hay.

“Ai nha nha, nguy hiểm thật nguy hiểm thật!” Khuất Trạch đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất, một bên thở dốc một bên nói, “Vẫn là tiên chướng an toàn, nếu không phải vì đón Điện hạ, tôi mới không đi ra ngoài đâu. Điện hạ ngài xem tôi đối với ngài thật tốt!”

“Tốt em gái anh!” Sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hại chết, Diêu Tư trừng hắn một cái, tức giận đến không kìm được, mở quang não ra xem xét bản đồ, tìm đúng phương hướng phục vụ người chơi của Niết Bàn tinh, kéo Bách Nhất còn đang ngây ra, “Bách Nhất, chúng ta đi!”

“Ơ? Điện hạ ngài muốn đi đâu?” Khuất Trạch lập tức liền nhảy dựng lên.

“Về nhà!” Niết Bàn tinh dù lớn thì cũng chỉ là tinh cầu trò chơi mà thôi, cho dù không có phi thuyền, chỉ cần tìm được điểm phục vụ người chơi nói rõ tình huống, cô vẫn có thể trở về.

“Nhưng Điện hạ bây giờ không thể quay về.” Khuất Trạch lắc đầu một cái.

Diêu Tư dừng bước chân lại, ý gì?

Vừa muốn hỏi, trêи quang não lại truyền đến một tiếng ‘tích’, trước mắt bay qua một hàng chữ màu đỏ.

【Hệ thống Niết Bàn trang bị xong! 】

Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, hệ thống Niết Bàn là cái quỷ gì?

“Điện hạ, Niết Bàn tinh chỉ có đăng ký người chơi, mới có thể tiến vào tiên chướng bắt đầu trò chơi.” Khuất Trạch cười hì hì giải thích, “Vừa rồi vì tiến vào tiên chướng, tôi mới đem hệ thống trò chơi sao chép tới quang não của hai người rồi.”

“Anh là nói... Chúng ta bây giờ là người chơi của Niết Bàn tinh?”

“Điện hạ biết đấy, tôi là bị trục xuất tới nơi này làm NPC! Nào có hệ thống người chơi chứ.”

Hắn cười đến càng thêm sáng lạn.

“……”

“Các người không phải là người chơi, mà là NPC nga!”

“……”

“NPC là không được rời khỏi trò chơi!”

“Mẹ nó, đập hắn!”

Hôm nay không đem Khuất Trạch đánh thành viên, cô không phải họ Diêu!

______________

Diêu Tư có chút nóng nảy, không hiểu sao liền bị bắt tới một tinh cầu trò chơi cũng thôi đi, còn bị trói định làm một hệ thống NPC. Tuy rằng ở Niết Bàn tinh tất cả NPC trí năng cùng người không có gì khác nhau, rất tự do. Nhưng cũng không thay đổi được sự thật cô đã bị nhốt ở đây.

Cô đi tới điểm phục vụ xem qua, nơi đó quả nhiên chỉ có NPC, cũng không có nhân viên. Mặc kệ cô nói cái gì, đối phương đều cam chịu xem cô là một tổ trình tự, cũng không có NPC nào tin tưởng cô là Huyết tộc.

Theo như lời Khuất Trạch, chỉ có mỗi tháng một lần theo thông lệ bảo vệ, công ty game mới có thể phái nhân viên công tác GM* đi xuống.

(*GM= Game Master: Người trực tiếp làm cầu nối giữa gamer và NPH, đồng thời cũng là người giúp đỡ gamer về mọi mặt liên quan tới game.)

Nói cách khác cô còn phải ở chỗ này ngây người một tháng! Hơn nữa trong trò chơi tất cả đều bị phong bế, cô căn bản không liên hệ được với những người khác.

Nghĩ tới điểm này, Diêu Tư liền hận không thể lại đem Khuất Trạch, từ dài đánh thành tròn.

Nhưng đây không phải là mấu chốt nhất, quan trọng nhất chính là những người chơi....

【 Thế giới 】Đến từ W tinh: Mọi người nhìn thấy ‘Khuất chạy chạy’ không? Cầu tọa độ của Khuất chạy chạy!

【 Thế giới 】Ngược chết NPC kia: Thấy được, ở cửa vào Mật Pháp Rừng Rậm! Nhanh đến! Giết chết ‘Khuất chạy chạy’, đội Thành Tựu đã lập đội!

【 Thế giới 】Một đám mây ở chân trời: Ý, hôm nay ‘Khuất chạy chạy’ vậy mà tìm tới hai cái NPC giúp đỡ!

【 Thế giới 】 Chỉ vì báo thù: Quản hắn là người giúp đỡ hay không, giết trước rồi nói, ‘Khuất chạy chạy’ và cẩu đều phải chết!

【 Thế giới 】Trò chơi hài hòa: Hôm nay, mọi người giết ‘Khuất chạy chạy’ sao?

.....

【 Chú ý: Người chơi ‘Đến từ W tinh’: Đã mở ra báo thù với bạn! 】

【 Chú ý: Người chơi ‘Một đám mây ở chân trời’, đã mở ra báo thù với bạn! 】

【 Chú ý: Người chơi ‘Trò chơi hài hòa’, đã mở ra báo thù với bạn! 】

【 Chú ý……】

Diêu Tư: “……”

Bách Nhất: “……”

Khuất Trạch, rốt cuộc anh đã làm gì mấy người chơi này hả?!

***********************

Hết chương 116.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.