Sáng sớm hôm sau, Mộc Ngôn lại mang theo Ngũ Hào tiến vào rừng rậm, vì nâng cấp hệ thống, đương nhiên, cũng vì cải thiện thức ăn mà nỗ lực.
Đại khái là vì một ngày trước y tìm được nấm cùng rau dền làm cho y tự tin hơn không ít, lần này trở lại y còn đặc biệt vì mình mà mang theo một cái ba lô nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, hiển nhiên tâm tình phi thường tốt.
“Nơi này chúng ta đã tìm qua rồi, đi tiếp vào bên trong xem thử đi.” Mộc Ngôn nói với Ngũ Hào.
Ngũ Hào bay ở trái phải Mộc Ngôn cùng y tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng hiện tại nó không nhận thức được nhiều nguyên liệu nhưng mà nó có thể giả vờ rằng nó có thể nhận thức, dù sao nó cũng là Ngũ Hào hệ thống mỹ thực hoàn mỹ nhất vĩ đại nhất.
Cây cối ở thế giới này đều rất cao lớn, ít nhất đối với Mộc Ngôn thì như vậy, đi ở bên trong rừng rậm giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mộc Ngôn trừ bỏ thu thập một ít rau dại mà y quen thuộc, cũng sẽ hướng bên trên nhìn xem có tìm được một ít dã quả quen thuộc hay không.
Một đường đi này cũng nhìn thấy không ít cây kết quả, trong đó khẳng định có loại có thể ăn được, nhưng Mộc Ngôn đều không nhận biết được, không dám đi hái chỉ sợ có độc.
Hơn nữa lúc trước Ngũ Hào có nói chỉ cần hệ thống thăng cấp, về sau sẽ có năng lực phân biệt nguyên liệu nấu ăn.
Cho nên Mộc Ngôn quyết định, y vẫn nên thận trọng một chút, tìm kiếm nguyên liệu mà y có thể một trăm phần trăm xác nhận trở về, đợi cho sau này thăng cấp lại đến phân biệt thực vật xa lạ.
Mộc Ngôn đi trong rừng rậm nhàn nhã tựa như tản bộ quanh nhà chứ không phải vào rừng rậm tìm nguyên liệu nấu ăn.
Từ sau khi đi vào thế giới này, Mộc Ngôn cảm thấy cuộc sống viên mãn cực kỳ, mỗi ngày không cần làm thật nhiều việc mà cơm lại đủ no, có phòng ở thuộc về chính mình, có ruộng nương thuộc về chính mình, còn có thể đến rừng rậm tìm đồ vật có thể ăn. Y đối với cuộc sống hiện tại hài lòng cực kỳ, một cuộc sống mà y hằng mong ước.
Có đôi khi Mộc Ngôn cảm thấy cuộc sống hiện tại của y tựa như một hồi mộng đẹp, tỉnh mộng, y lại trở về căn nhà nhỏ cũ nát trước kia, mỗi ngày làm thật nhiều công việc.
“Ngôn Ngôn, ta tìm được nấm, thật xinh đẹp, nhất định ăn rất ngon.” Thanh âm Ngũ Hào truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn theo thanh âm của Ngũ Hào mà tìm đến, liền nhìn thấy Ngũ Hào bay vòng vòng trên không trung, chảy nước miếng ròng ròng nhìn nấm màu sắc rực rỡ dưới tàng cây.
“Ngôn Ngôn, đến đây nhanh một chút hái trở về ăn.” Ngũ Hào vội vàng nói với Mộc Ngôn.
Những cái nấm thập phần xinh đẹp, so với nấm mà Mộc Ngôn hái về ngày hôm qua đẹp hơn nhiều, khẳng định ăn ngon hơn nhiều, nấm như vậy mới là cho người ăn.
“Đó là nấm độc, không thể ăn.” Mộc Ngôn nói với Ngũ Hào.
Ngũ Hào đột nhiên đình chỉ động tác bay lượng, vẻ mặt mơ hồ, “Nấm xinh đẹp như vậy làm sao có độc?”
“Màu sắc của nấm càng tiên diễm, độc tính lại càng lớn, không thể ăn, chỉ có loại nấm hôm qua ta hái về mới có thể ăn.” Mộc Ngôn kiên nhẫn giải thích.
Biểu tình Ngũ Hào lập tức suy sụp xuống (Lời của tác giả: Đừng hỏi ta vì sao có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt một viên mao cầu tròn vo, chính là ta có thể nhìn thấy), vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc, rõ ràng là xinh đẹp như vậy lại có độc, nhân sinh…. Không đúng, là hệ thống sinh sao có thể gian nan như vậy, quá mệt, không muốn sống nữa.
“Chúng ta lại đến phía trước xem thử đi, khẳng định có thể tìm được đồ vật có thể ăn được.” Mộc Ngôn thấy Ngũ Hào bị đả kích, lập tức tiến đến an ủi.
Mộc Ngôn vẫn là thật thích Ngũ Hào, trừ bỏ bên ngoài nó là một hệ thống nhưng bộ dáng lông xù kia thập phần đáng yêu chọc người ta yêu thích không thôi, huống chi từ khi y đi đến thế giới này, nó là thứ duy nhất bồi y trong một khoảng thời gian dài, tự nhiên sẽ thiên vị nó một chút.
Ngũ Hào vốn đang ưu sầu vừa nghe Mộc Ngôn nói có thể tìm được đồ ăn, rất nhanh lại hưng phấn lên, không ngừng chuyển động vòng vòng quanh Mộc Ngôn.