“Ngôn ca nhi, ngươi còn chưa làm xong cơm sao? Ngươi muốn để bọn đệ đệ ngươi đều đói bụng hả?.” Một đạo thanh âm bén nhọn từ bên ngoài truyền đến, mang theo sự không kiên nhẫn.
“Không, không có củi.” Thanh âm nho nhỏ từ một gian nhà tranh truyền đến, từ nơi đó khói bếp lượn lờ bay lên, có thể thấy được đây là một phòng bếp.
“Không có củi? Không có củi ngươi không biết đi nhặt sao, ngươi đây là muốn đệ đệ của ngươi đói chết sao, quả nhiên nuôi ngươi chỉ tốn tiền tốn gạo, trừ bỏ ăn ra còn có thể làm cái gì?” Thanh âm lúc nảy càng thêm bén nhọn, hung hăng mắng.
Tiểu hài tử đang ở trước bệ bếp nhịn không được co rúm lại một chút, trong mắt xẹt qua tia sợ hãi.
Bệ bếp của nhà nông thường tương đối giống nhau đều được xây khá cao, càng làm nổi bật tiểu hài tử gầy yếu, chỉ thấy sắc mặt tiểu hài tử bệnh nhược vàng như nến, dáng người đơn bạc phảng phất tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ làm thổi bay y vậy, rõ ràng đã 16 tuổi, lại chỉ giống như một tiểu hài tử mười một mười hai tuổi.
Một trung niên nam tử mặc một bộ y phục làm từ vãi thô đi đến, vừa tiến đến liền đối với nam hài đứng bênh kệ bếp tức giận mắng: “Ngươi một cái bồ tiền hóa, người khác ít nhất còn có thể gả đi kiếm ít tiền sính lễ, kết quả ta nuôi ngươi cũng chỉ có thể thường tiền, ngay cả rắm cũng không thể phống ra, còn người nào có thể muốn ngươi, hiện tại thế nhưng ngươi còn không thể chiếu cố tốt bọ đệ đệ của ngươi, ngươi nói ngươi còn tồn tại trên đời này còn có ý nghĩa gì?”
Nam hài co rúm lại một chút, nhược nhược nói: “Thực xin lỗi cha, ta, ta đây liền đi nhặt củi.”
“Còn không đi nhanh lên, nếu làm bọn đệ đệ ngươi đói, xem ta có đánh chết ngươi không!” Trung niên nam t ử hung tợn nói.
Tức khắc trên lưng nam hài suất hiện một cái sọt so với y còn muốn lớn hơn, vội vàng rời khỏi nhà, hướng đến phía sau núi mà đi.
Nam hài nhịn không được vươn tay sờ sờ bụng, thừa lúc không ai chú ý đến nơi này liền lặng lẽ xốc lên góc ái, lộ ra một ấn ký hình đó hoa màu sắc hôi trầm, thần tình có chút uể oải.
Nơi mà y sống chỉ có ca nhi và hán tử, ca nhi gánh vác trách nhiệm sinh dục duy trì nồi giống, thời điểm vào luc mỗi một ca nhi được sinh ra, phía trên rốn đều có một ấn ký hình đóa hoa, đây là dấu hiệu để phân biệt ca nhi và hán tử, ấn ký hình đóa hoa càn tiên diễm, chứng tỏ năng lúc sản sinh hậu đại càng mạnh mẽ.
Nhưng đó hoa của y thập phần ảm đạm, chứng tỏ năng lúc sản sinh hậu đại càng thấp, thậm chí có thể cả đời cũng đừng mong hoài thai, đều này từ lúc mới sinh ra đã được định sẵn, cả thông điều biết, do thế y đã 16 tuổi, nhưng lại không có người đến cửa cầu hôn.
Rất nhanh y đã sửa sang quần áo chính mình thật tốt, làm cho mình cố gắng giữ vững tinh thần, cho dù bây giờ không có ai chịu cưới y, nhưng sau này y nhất định có thể gặp được một hán tử thích y, đến lúc đó y nhất định sẽ đối với hắn thật tốt, cùng hắn sống thật tốt, sau đó sinh một bảo bảo mập mạp đáng yêu.
Y không ngừng âm thầm cỗ vũ chính mình, trong lòng lại tràn ngập khát khao đối với tương lai, sau đó bước chân nhanh chóng hướng tới sau núi mà đi.
Từ thôn trang đi đến sau núi phải vượt qua một mãnh đồng ruộng, nhìn thấy trong đất toát ra lúa mạch xanh mơn mởn, trong mắt y tràn ngập hâm mộ, bở vì ở trong lòng của y, ngoại trừ gả cho một hán tử thương yêu y, một cái nguyện vọng lớn lau khác là có một mãnh đồng ruộng thuộc về chính mình.
Như vậy y có thể tại ruộng nương trồng loại cây mà y yêu thích, sau đó hảo hảo chăm sóc chúng nó, dợi cho đến thời điểm thu hoặc, trong nhà sẽ có lương thực dư, mà chính y cũng không cần mỗi ngày đều lo ăn không đủ no.
Cho đến lúc này, y nhất định mỗi ngày đều sẽ làm tốt công việc sau đó xuất môn tìm hán tử của mình, cuối cùng là chiếu cố thật tốt bảo bảo, cuộc sống t hật bình đạm nhưng laaij ấm áp.
Nghĩ như vậy, trên mặt y lộ ra tia tươi cười nho nhỏ, hiển nhiên đối với cuộc sống như vậy thập phần vừa lòng.
Bất quá, hiện tại việc chủ yếu là y phải nhanh kiếm một bó củi về nhà, bằng không về trể, bọn đệ đệ lại náo loạn, a cha sẽ mắng y.
Tốc độ của y nhanh hơn, thuần thục đi trên đường núi, hiễn nhiên bình thường y thường xuyên lui tới nơi này, bất quá bình thường y cũng chỉ ở dưới chân núi, dù sao đối với một ca nhi ở trên núi quá nguy hiểm, cho dù là hán tử, điều phải tụ lại với nhau để đi.
Y đi đến nơi mà y thường lui tới nhặt củi, cẩn thận đem những nhánh củi có thể sử dụng được bỏ vào sọt, đại khasingafy thường đến nơi này nhặt củi hơi nhiều nên số củi còn dùng được cũng không còn nhiều.
Y nhìn đường lên núi, có chút do dự, nhưng mà nghĩ tới mang không đủ củi để dùng về, a cha nhất định sẽ đánh y, đến lúc đó nói không chừng ngay cả cơm y cũng không được ăn, vừa nghĩ đếnt ư vị đói khát, y liền quyết định đi về phía trước thêm chút nữa, chỉ cần tìm đủ củi liền trở về, không tiến vào sâu trong núi sẽ không đến nổi gập nguy hiểm.
Y không ngừng ở trong lòng cổ vũ chính mình, một bên hướng trên núi mà đi, hơn nữa cẩn thận tìm kiếm củi có thể dùng được ở ven đường, bất tri bất giác đã đi rất xa mà y không hề cảm giác được.
“Hô hô..... Rốt cuộc cũng đầy, bao nhiêu đây hẳn đủ rồi đi.” Y nhìn sọt củi đầy ấp, trên mặt lộ ra tia tươi cười thõa mãn.
Sau đó y khom người ý đồ sửa sang lại bó củi trên người, nhưng mà trọng lượng của y cũng không bằng sức nặng của bó củi trên người, y cõng bó củi trên lưng mỗi bước đi thập phần gian nan, mỗi một bước, eo đều bị ép đến cong, sọt ma sát trên mặt đất, thay vì nó cõng đi không bằng nói là kéo đi.
Tuy vừa khổ lại mệt, nhưng y không hề có một câu oán hận, mà lại lo lắng về trể, bọn đệ đệ sẽ chịu đói, y lại bị a cha đánh chửi, vì thế tốc độ của y nhanh hơn, lại không nghĩ rằng dưới chân trượt một cái, cả người y cùng củi đều ngã xuống.
Trong nháy mắt y trượt xuống triền núi, trong đầu không hề nghĩ đến an nguy của mình, mà là bó củi, hi vọng khi y trèo lelen được sẽ không bị người khác nhặt đi, bằng không trở về khẳng định bị mắng.
Nhưng mà, y không hề biết, bên dưới triền núi này là một cái huyền nhai, mà y đã không còn cơ hội bò lên nữa.