Một ngày này, vừa vặn Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu được nghỉ, Hạo Hạo cùng Oánh Oánh liền ở nhà với ba mẹ. Nhân cơ hội này Mộc Ngôn tính toán đi đến rừng rậm thử tìm kiếm xem có thể phát hiện rau dại cùng dã quả mà y có thể nhận thức hay không.
Mộc Ngôn thân là một ca nhi, tuy rằng lúc trước y cũng thường xuyên chạy đến hậu sơn, nhưng bình thường y cũng chỉ đến những nơi giáp với thôn trang chứ chưa từng tiến sâu vào, bởi vì ở bên trong đối với một ca nhi mà nói là rất nguy hiểm, hiện tại cũng như vậy, Mộc Ngôn cũng chỉ dám đi loanh quanh ở bên ngoài không dám tiến sâu vào.
“Rừng rậm này rất lớn, khẳng định có thể nhanh chóng tìm được đồ vật này nọ có thể ăn.” Ngũ Hào bay lơ lửng giữa không trung, đi theo bên người Mộc Ngôn nói.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Mộc Ngôn đến rừng rậm, lần đầu tiên của y là lúc y tìm đường về nhà, bất quá đây là lần đầu tiên y chân chính đánh giá nơi này.
Sinh vật ở rừng rậm phi thường nhiều nhưng đối với Mộc Ngôn mà nói đều xa lạ, cho dù có một số loại có chút giống với nơi y ở trước kia nhưng đều làm cho y không xác định được mấy thứ này có thể ăn hay không.
“Ai nha, rõ ràng rừng rậm này có rất nhiều đồ vật, kết quả người ở nơi này lại không biết sử dụng nguồn tài nguyên này, quả thực là ngu xuẩn chết được.” Dọc đường đi Ngũ Hào làm nhàm phàn nàn văn hóa ẩm thực ở thế giới này, nhất quyết phê phán thế giới này không đáng một đồng.
Trong mắt Ngũ Hào, trên đời này để làm cho con người vui vẻ thì không có gì sánh bằng mỹ thực, nhiều hương vị phong phú có thể ăn như vậy, cái loại cảm giác này tuyệt đối là mỹ diệu nhất trên thế giới, đáng tiếc, nhân loại ở thế giới này lại chưa từng hưởng thụ qua cảm giác tuyệt vời này, thật sự là rất đáng thương, rất nuối tiếc.
“Bất quá không sao, hiện tại có Ngũ Hào vĩ đại ở nơi này, nhất định có thể để cho bọn họ có thể thưởng thức mỹ vị, đến lúc đó bọn họ sẽ biết đến mỹ thực, bọn họ sẽ biết mị lực của mỹ thực lớn đến thế nào, nhất định sẽ phi thường sùng bái ta, ha ha…….” Ngũ Hào vừa nghĩ đến cảnh tượng đó liền nhịn không được cười đắc ý.
Bất quá thời điểm nhìn đến Mộc Ngôn đột nhiên có chút chột dạ, lo lắng y sẽ mất hứng, nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên ngươi cũng rất lợi hại, cũng cống hiến đóng góp, đại gia ta đều nhớ kỹ ngươi.”
Mộc Ngôn cũng không để ý Ngũ Hào nói những gì, lực chú ý của y tất cả đều đặt lên việc thu thập nguyên liệu nấu ăn, trong tầm mắt liền xuất hiện một đồ vật không thể nào quen thuộc hơn, hai mắt Mộc Ngôn bỗng nhiên sáng lên, sau đó một mạch chạy chậm đến cạnh một thân cây.
“Nấm, là nấm.” Mộc Nhôn nhìn từng bụi từng bụi màu xám rậm rạp, đó là hình dạng của thảo hỉ nấm, y hưng phấn nói.
Dọc theo đường đi y cũng gặp không ít đồ vật quen mắt, bất quá y không dám khẳng định, cũng không dám tự tiện ngắt lấy, thẳng đến khi y gặp được nấm, trên mặt Mộc Ngôn mới lộ ra tươi cười nho nhỏ.
“Này chính là nấm sao?” Ngũ Hào tò mò tiến sát lại nhìn nhìn, sau đó vẻ mặt ghét bỏ bay đi, “Quá xấu, quá thối.”
Mộc Ngôn thấy thế cười cười nói, “Hương vị của nấm khi ngửi quả thật không tốt lắm, nhưng mà khi ăn quả thực rất ngon.”
Trước kia mỗi khi trời tạnh mưa, y đều đến hậu sơn tìm nấm mộc nhĩ làm đồ ăn sáng phi thường ngon, nhất là để làm canh thì càng mỹ vị.
Vừa nghĩ đến tư vị này, Mộc Ngôn liền nuốt nước bọt, ăn bột dinh dưỡng lâu như vậy rốt cục cũng có thể thay đổi khẩu vị.
“Thật vậy chăng? Thật sự ăn rất ngon?” Ngũ Hào hai mắt nhỏ trong suốt hỏi, sau đó đem hình dáng của nấm ghi vào hệ thống tri thức của mình.
Bởi vì hiện tại nó là linh cấp nên khi quay về trạng thái ban đầu đương nhiên không thể nhận biết nguyên liệu nấu ăn.