Tinh Tế Phát Sóng Trực Tiếp: Nữ Thần Dùng Ăn Chỉ Nam

Chương 114: Chương 114: Bắt cá




Editor: Vi Vi

~~~~~~~~~~~~~

Nhan Yên đi khám phá trong rừng dã khu vẻ mặt cực kì mới lạ, trước kia tuy nàng cũng đã từng đến khu ngoại ô bao trùm cả một thảm thực vật ở tinh cầu G520 tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, nhưng nàng không cảm thấy khu đó rực rỡ và nhiều màu sắc như dã khu của thế giới.

Lần này bọn họ đi thẳng qua khu vực bên ngoài tiến vào khu vực cảnh báo, cây cỏ cao tút trời che khuất ánh sáng.

Nhưng có rất nhiều cây cỏ bên đường nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng, thoạt nhìn đẹp đến ngỡ ngàng.

Phong cảnh này chỉ từng xuất hiện trong thoại bản, rất giống với cảnh sắc thần tiên trong truyền thuyết.

Nhưng đây lại không phải là tiên gia phúc địa, mà là ngoài không gian mấy ngàn năm sau.

Sự tò mò của Nhan Yên khiến cho một số người lính đánh thuê phải ghé mắt nhìn sang, mấy người bọn họ giao lưu ánh mắt với nhau, trong lòng cùng chung một ý nghĩ đại khái đây là một tiểu thư ít ra khỏi cửa đến thế giới tiếp thu kiến thức.

“Hai vị tiểu thư là lần dâdu tiên tới dã khu thế giới sao?” Cô gái duy nhất trong đội lính đánh thuê lên tiếng hỏi.

Windsor lắc đầu: “Tôi không phải là lần đầu tới, là em ấy.”

Mọi người ở đây cũng quan sát được, Lilia còn nói thêm: “Vị tiểu thư này nhìn có vẻ tuổi vẫn còn nhỏ, là vị thành niên sao?”

Nhan Yên dừng một chút, gật gật đầu: “Đúng là vẫn chưa vị thành niên.”

Nàng vẫn không thể quen được mình đã là đại cô nương, nhưng sự thật lại chưa thành niên.

Mấy người lính đánh thuê nghe thế, ánh mắt nhìn Nhan Yên cũng hiền hậu thêm vài phần, mang theo đầy tình thương ái.

Nhan Yên cứng họng không nói nên lời, tinh tế này thật sự rất coi trọng trẻ em, phần lớn những người nàng đã từng gặp đều rất thân thiện với vị thành niên.

“Bên trong dã khu rất nguy hiểm, cố chủ không nên chạy loạn, cố gắng đứng gần chúng tôi nhất có thể, sẽ an toàn hơn.” Kurut trịnh trọng nói, đôi mắt hổ cảnh giác nhìn bốn phía.

Nhan Yên trầm mặc, nàng có cảm giác mình bị xem thường.

Khi mọi người cũng tiến vào sâu hơn, thảm thực vật dày đặc gần như che hết ảnh sáng, vài tia nắng le lối xuyên qua hàng cây, lốm đốm như những con đom đóm dập dìu trong đêm.

Kurut rất có kinh nghiệm nói: “Đây là một phần của rừng huỳnh quang, không có động vật nào lớn lắm, chỉ số nguy hiểm không cao, sau khi xuyên qua cánh rừng sẽ tới một cánh đồng hoang vu, nơi đó có rất nhiều dị thú lui tới, cần phải cảnh giác cao độ.”

Vừa nói, hắn liền nhìn về phía Windsor cùng Nhan Yên, hỏi: “ Hai người vào đây là muốn làm gì thế? Trong lúc bảo vệ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nghe vậy, Windsor nhìn về phía Nhan Yên, chờ Nhan Yên quết định.

Nhan Yên mở ra thiết bị đầu cuối cá nhân, nàng còn nhớ rõ đầu cuối có tính năng tìm kiếm, liền một bên tìm một bên nói: “Chúng tôi muốn vào đây để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, cũng không có mục tiêu cụ thể nào, dị thú hoặc là dị thực đều có thể, có thể ăn đều được.”

“Hả?” Đội lính thuê nghe xong đều ngây người.

Nguyên liệu nấu ăn? Ăn?

Thời đại này không phải chỉ cần uống ống dinh dưỡng là được sao? Ai lại chạy đến dã khu thế giới tìm đồ ăn? Có phải bị ngu hay không thế?

Thấy mấy người lính đánh thuê hơn nửa ngày không phản ứng lại,

Windsor liền mở miệng giải thích nói: “Hai ngày sau bọn tôi sẽ khai trương một nhà hàng, đặc biệt đến dã khu để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.”

Dược sư Chris trong đội lính đánh thuê mở miệng: “Dị thú hay dị thực nếu không trải qua một quá trình xử lí kì công thì không thể ăn được, đa số đều đã biến dị gen, sẽ có nguyên tố bức xạ và các loại chất độc năng lượng khác, phải trải qua chiết xuất và xử lí mới có thể làm thành ống dinh dưỡng được.”

“Chúng tôi không làm ống dinh dưỡng, làm đồ ăn.” Nhan Yên nói, “Vạn vật là thực, không gì không thể ăn, chỉ có thích hợp hay không.”

~~~~~~♡~~~~~~

Tiểu đội lính đánh thuê không hiểu Nhan Yên đang nói gì cả, hơn nữa cũng không để ý cho lắm, dù sao bọn họ có đem theo ống dinh dưỡng, chỉ một hai ngày thôi mà, một ống dinh dưỡng trung cấp có thể bổ sung năng lượng cho dị năng giả ít nhất một ngày.

Windsor nhìn thấy bộ dạng tiểu đội lính đánh thuê không thèm để ý, trong lòng không khỏi sinh ra chút chờ mong.

Thời điểm trước đó lúc Nhan Yên phát sóng trực tiếp, những người không tin lời Nhan Yên rốt cuộc bây giờ thì sao?

Nghĩ thôi đã cảm thấy xíu xiu kích thích rồi nha!

“Nếu Nhan Yên yêu cầu như thế, tìm thử dị thực hay dị thú xung quanh đây đi!” Windsor lập tức đưa ra quyết định.

Nàng bây giờ đã có một số hiểu biết nhất định về dị thú trên cạn, dưới nước vẫn chưa thấy qua, không biết cá thời đại tinh tế sẽ như thế nào nhỉ, gần đây đều ăn thịt, nàng có chút thèm hương vị thịt cá tươi ngon.

Đội trưởng lính đánh thuê Kurut suy nghĩ một chút, liền chỉ ra phương hướng: “Đi về phía hướng mười giờ, đằng kia có một vùng đất ngập nước, nhưng nơi đó có chút nguy hiểm, có rất nhiều chủng loại dị thú, hơn nữa phần lớn rất hung hăng. "

Nhan Yên nghe thấy có rất nhiều chủng loại dị thú liền cảm hứng thú, “Thế qua đó xem thử đi!”

Nàng đã nói như vậy, tiểu đội lính đánh thuê chỉ đành phải đồng ý, mọi người thay đổi hướng đi, đi tới khu thủy vực.

Không bao lâu, Nhan Yên liền nghe được tiếng nước.

Quả nhiên là rừng cây gần nước, đặc biệt là thảm thực vật bao phủ cả vùng trời thế này, nguồn nước khẳng định không thể thiếu được.

Giữa rừng rậm có một hồ nước chảy, cách đó không xa có thể nhìn thấy một vịnh thác nước, một số loài thú nhỏ và chim chóc dừng lại bên hồ uống nước.

Sinh trưởng trong hồ có không ít dị thực thủy sinh, Nhan Yên cảm thấy rất lạ mắt, không biết đó là loại biến dị hay là dị thực vốn có của tinh tế.

“Dị thú thủy sinh khá là khó bắt, chỗ chúng ta chỉ có Waterl là dị năng giả hệ thủy, sức chiến đấu rất hạn chế.” Kurut nói đúng sự thật.

Nhan Yên nhìn thoáng qua bọn họ: “Dị năng hệ thủy là thế nào có thể cho tôi xem được không?”

“Có thể.” Dị năng giả Waterl trong tiểu đội lính đánh thuê nâng tay lên bắt đầu sử dụng năng lực, chỉ thấy trên tay hắn lập lòe một vầng sáng màu lam, tiếp theo nước trong hồ chậm rãi dâng lên, rồi dần dần tụ lại thành một quả cầu nhỏ có kích thước bằng cả hai tay, “Đây là năng lực khống chế nước cấp năm.”

Waterl dứt lời, quả cầu nước vừa được ngưng tụ kia đội nhiên bị một con cá lớn hung hăng bay lên từ trong nước quẫy đuôi đánh tan, quả cầu nổ tung, nước bắn tung tóe, dẫn tới hồ nước xoay chuyển, nhìn kỹ, còn có thể phát hiện không ít hàm răng đầy sắc nhọn đang từ từ nhô lên mặt nước của loài cá.

Nhan Yên: “......”Khó trách được tiểu đội lính đánh thuê này không muốn tới gần thủy vực, cá ở đây thật sự rất hung tàn.

Nhưng mà.....mấy con cá này vừa to lại vừa tròn, trông có vẻ hương vị rất ngon nha!

Thấy nguyên liệu nấu ăn, trong đầu Nhan Yên liền tự động nghĩ ra rất nhiều cách chế biến.

Windsor thấy nàng sửng sốt, không khỏi hỏi: “Yên Yên, làm sao thế?”

Nhan Yên định thần lại, ánh mắt vẫn không tự chủ được liếc về phía dòng nước, nàng nói: “Cá ở đây tươi thật, chúng ta câu lên vài con nếm thử đi."

Windsor nghe vậy sửng sốt một chút: “Có thể ăn?”

“Thử xem.” Nhan Yên kiên định nói.

Tiểu đội lính đánh thuê ai nấy kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn hai vị cố chủ giống như đang nhìn đứa đần nào vậy.

Kurut lập tức nói: “Đây là cá thú răng nhọn, có độc tính ăn mòn đó!”

Nhan Yên xua xua tay, không quá để ý nói: “Trước câu mấy con lên thử xem.”

Nguyên liệu có độc nàng đã thấy rất nhiều, năm xưa đặt chân đến Nam Cương, nào là rắn, bò cạp, nhền nhện, nhộng, không cái nào là không có độc, không phải đều ăn được sao? Chỉ là độc thôi mà, có gì to tát đâu chứ, cùng lắm thì ngủm thôi!

~~~~~~~♡~~~~~~~~

Mấy người lính đánh thuê còn có thể nói gì bây giờ, Nhan Yên cùng Windsor là cố chủ, tất nhiên là phải ưu tiên yêu cầu cố chủ lên hàng đầu.

Đội trưởng lính đánh thuê Kurut là chiến sĩ phòng ngự, xuống nước đối với hắn chính là sức chiến đấu sẽ suy giảm một nửa.

Chris là dược sư, chỉ có thể làm công tác hậu cần.

Lilia là dị năng giả phụ trợ, cũng chỉ có thể đứng trên bờ.

Còn lại hai dị năng giả hệ chiến đấu. Brud là dị năng giả hệ thổ, cũng như người trước giương mắt nhìn xuống ao.

Chỉ còn lại một mình Waterl là hệ thủy, liền gánh trọng trách bắt cá.

Nhan Yên cảm thấy rất kì quái: “Câu cá không phải chỉ dùng cần câu thôi là được mà? Sau lại khó khăn như thế?”

Windsor cảm thấy bất ngờ một chút: “Cần câu là cái gì? Chẳng lẽ chính là loại giá đỡ dùng để câu cá mấy ngàn năm trước?"

Nhan Yên: “.......”Cảm thấy đầu gối có chút đau.

Nhưng mà nhìn đàn cá đang ẩn mình trong nước nhe hàm răng nanh ra, có lẽ dùng cần câu cũng không hữu dụng cho lắm.

Nếu không dùng xiên bắt cá thử xem?

Nhan Yên vừa nghĩ đến ý tưởng này, liền quay đầu nhìn bốn phía: “Xung quanh đây có cây nào tương đối chắc không?”

Kurut nghe vậy liền nói: “Có, cây tuyết tùng có thân cây bằng bạc rất cứng, thường có thể được sử dụng làm vật liệu cơ giáp."

“Có dụng cụ cắt đứt không?” Nhan Yên lại hỏi.

Kurut lấy ra một con dao hạt phát sáng trắng từ trong nút không gian nói: “Có thể dùng cái này, khi đi vào rừng cây thủy sinh tốt nhất nên đem theo mấy con dao hạt dự phòng.”

Nhan Yên lấy con dao hạt trong tay Kurut, tò mò ngắm nghía vài cái, cắt thử vài đám cỏ dại gần đây, sắc bén cực kỳ.

“Không tồi nha, dùng khá tốt.” Nhan Yên khen ngợi nói.

Windsor nói: "Có một thiết bị năng lượng trên dao hạt. Tăng năng lượng phát ra có thể gia tăng sức mạnh, nhưng không thể sử dụng khi năng lượng đã được dùng hết."

Nghe vậy, Nhan Yên quả nhiên thấy hạt đao thượng có hai cái cái nút, một cái là nút khởi động, một cái là nút đóng, nút khởi động màu xanh lục có thể dùng để điều chỉnh tỷ lệ năng lượng phát ra.

Nhan Yên nghĩ thầm: Công nghệ cao của tinh tế xài tốt thật!

“Kurut đội trưởng, cái dao hạt này tôi có thể mượn một chút được không?” Nhan Yên quơ quơ con dao trong tay, khách khí hỏi.

Kurut gật đầu: “Có thể.”

Nhan Yên liền xách dao đi tới cây tuyết tùng bạc, không nói nhiều liền chém pặc một cái.

Nhát dao thứ nhất, một lỗ dài nửa inch xuất hiện trên thân cây tuyết tùng bạc, rõ ràng là chưa bị cắt.

Lưỡi dao hạt có ánh sáng trắng rung lên, phần cán hiện ra năng lượng cũng giảm đi một ít.

Windsor lại gần hỏi: “Thân cây này rất khó chặt, Yên Yên chém nó làm gì thế?”

Nhan Yên nhìn con dao hạt trong tay, “Chuẩn bị làm xiên bắt cá.”

Windsor chớp chớp mắt: “Có dị năng Waterl hệ thủy, bắt cá không thành vấn đề, em là xiên bắt cá chi nữa?”

Nhan Yên nhìn thoáng qua Waterl đang dùng thủy cầu bắt cá, quay đầu lại lựa lời nói: “Nhìn qua anh ta có vẻ rất mệt, hơn nữa còn chậm.”

Nghe vậy, Windsor hơi khựng lại, nhưng cũng đúng như thế, thật sự rất chậm, cá răng nhọn có tính công kích mạnh, bị Waterl vây bên trong thủy cầu vẫn luôn giãy giụa, hơn nữa sức lực không nhỏ, rất nhiều lần không khống chế được làm cho cá trốn thoát.

Nhưng mà.....

“Yên Yên à, em bây giờ làm xiên bắt cá cũng rất cực đó?” Windsor đen mặt, nghĩ thầm cách làm này cũng không dễ dàng gì.

Nhan Yên cau mày cười: “Ai nói thế?”

Nói xong, cổ tay nàng giơ lên, con dao hạt giống như tia sáng xẹt qua, Windsor còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cây tuyết tùng bạc ngã khụy xuống.

Windsor: “.....” Các vật liệu cơ khí tuyên bố có thể chống phòng ngự cơ giáp hạt pháo có lẽ là giả!

Nhan Yên quơ quơ dao hạt trong tay, cách Windsor không xa là mấy người lính đánh thuê nghe thấy tiếng động đều quay đầu lại nhìn, ánh mắt kinh ngạc, lần thứ hai giơ tay chém xuống, cắt thân cây thành độ dày có thể cầm được, còn cắt ra một thanh hình nĩa.

Mọi người chớp chớp mắt, không hẹn mà có cùng một suy nghĩ: Cây tuyết tùng bạc này chắc chắn là giả! Nếu không sao lại giòn như thế được chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.