Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 14: Chương 14




Người đang ngồi bên kia đến nửa ngày sau mới quay mặt lại, một đám học sinh nhìn một hồi mới nhận ra đó là người có hình tượng vô cùng ngăn nắp mỹ lệ vừa đến báo danh tên Chu Cẩn. Trên mặt cậu giờ đây bóng loáng, bộ đồ lao động màu xanh lam trên người cũng dính đầy dầu mỡ, cậu bất luận bị ném vào xưởng sửa chữa máy móc với điệu bộ cầm trên tay chiếc tua vít điện quang giống như đồ mở nút chai nào thì nhìn sao cũng không thích hợp.

Chu Cẩn phản ứng chậm nửa nhịp thả tua vít điện quang trong tay xuống, chậm rãi bò lên ngáp một cái, sửa lại mái tóc có chút ngổn ngang, vặn lên tinh thần cung kính nói với một đám người đang xếp hàng ngoài cửa: “Lão sư sớm. Chào mọi người.”

Mọi người: “...”

Chỉ có Michelson vẫn rất bình tĩnh, ông tiến về phía trước vài bước, nhìn chung quanh một vòng. Hai hàng người máy đang xếp hàng thẳng lối cạnh bên vách tường, nhìn sơ bằng mắt thì chắc cũng khoảng 300.

“Lớp trưởng.”

Lỗ Chính Hàm từ trong kinh ngạc hoàn hồn: “Vâng, giáo sư.”

“Đếm xem nơi này có bao nhiêu cái.”

Lỗ Chính Hàm lôi ba người ra, mỗi người một bên, chốc lát đã đếm xong: “Giáo sư, tổng cộng có 315 cái.”

Michelson thoáng nhướn mi: “Còn nhiều hơn mười lăm?”

Chu Cẩn lấy tay che miệng liên tiếp ngáp: “Báo cáo giáo sư, một người thật sự không làm xuể. Con tạm thời lắp ráp thành một tổ người máy lắp ráp.”

Mười mấy người máy kia rất dễ nhận dạng giữa đống người máy làm việc nhà, mỗi cái đều có chừng hơn mười cánh tay người máy. Michelson đi tới, ấn xuống công tắc màu đỏ đơn giản nhưng chói lóe ở ngay trên đầu người máy, người máy vốn bất động lập tức di chuyển. Nó quơ quơ mười cánh tay, lần lượt lấy từng thứ linh kiện được chất thành một đống đầy trên mặt đất lên, mỗi tay lấy một vật, đi từ đầu cửa gian phòng đến cuối gian phòng đã hợp xong nửa người. Sau đó liền để sang một bên, mười mấy cánh tay vung vẩy đến quả thật chẳng khác gì có bóng ma. Không lâu sau, một người máy làm việc nhà đã ra đời.

Michelson cúi đầu nhìn xuống thời gian, nửa giờ.

“Hợp xong tất cả phải mất bao lâu?”

“Khoảng chừng hai tiếng.”

“Nói như vậy, cậu ba ngày nay đều tập trung lắp ráp những người máy này?”

Chu Cẩn gật gật đầu, nỗ lực gắng gượng chống đỡ cho bản thân: “Đúng vậy, giai đoạn lắp ráp thủ công và gỡ rối lúc đầu phi thường chậm chạp. Cơ hồ hai ngày mới làm ra mười lăm người máy này.”

Michelson gật đầu: “Tốt đó, miễn cưỡng coi như cậu qua ải.”

Sinh viên đằng sau hai mặt nhìn nhau, cái này mà gọi là miễn cưỡng hả? Lão đầu cũng quá đáng lắm rồi nha!

Chu Cẩn lại không để ý đến hai chữ miễn cưỡng kia chút nào, ngược lại cậu đã qua ải rồi, còn lại cũng chẳng muốn tính toán nữa. Huống chi ba ngày nay cậu cơ hồ không hề chợp mắt, hai mắt đã nhiễm màu đỏ tươi, căn bản là cung giương hết đà, bây giờ cậu chỉ muốn trở về ký túc xá đi ngủ một hồi mà thôi.

“Được. Các cậu vừa vặn cũng hai mươi lăm người, năm người một tổ, ta xem hiệu suất của các cậu một chút.”

Chu Cẩn híp mắt nhìn, hai mươi lăm người này bao gồm cả mình trong đó, cho nên cậu phải kiên trì thêm chút nữa, nhiều lắm sau ba tiếng liền có thể tan lớp, thời điểm đó có thể ngồi ở trong góc ngủ một hồi.

Sinh viên vốn đang yên lặng đứng ở chỗ cũ lập tức hành động, Chu Cẩn được đưa về tổ của Lỗ Chính Hàm. Tuy rằng Omega bây giờ đã không còn áp dụng cách sinh hoạt cách ly, thế nhưng muốn tiếp cận bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi đối với Beta mà nói, tiếp cận Omega cũng chẳng phải là một điều rất cần thiết, bởi vậy ấn tượng của đại đa số người ở nơi này đều dừng ở trên video hoặc theo lời truyền miệng của người khác.

Lúc bấy giờ tóc tai của cậu hơi vểnh lên, hai mắt đỏ tươi, người đang đứng nhưng vẫn hơi run run, thật sự có chút kém xa với hình tượng quý công tử trong truyền thuyết.

“Chu Cẩn, cậu không sao chứ?” Lỗ Chính Hàm lo lắng hỏi.

Anh thử ba ngày liên tiếp không ngủ xem. Bất quá Chu Cẩn bi ai phát hiện, đối phương là một Beta, nói về thể chất thì người ta cũng có thể nghiền ép cậu, tình trạng ba ngày không ngủ so với cậu vẫn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nụ cười thiên sứ đã tập tành từ lâu tự động xuất hiện trên mặt Chu Cẩn, mặt mày uể oải, cũng tăng thêm cho cậu một tia khói lửa: “Thì có hơi mệt, chắc sẽ không qua nổi tiết này, tôi cần phải trở về nghỉ ngơi một chút. Nói gì thì nói, nghỉ trưa cũng chỉ có hai tiếng.”

Mấy người Lỗ Chính Hàm hai mặt nhìn nhau, tình trạng cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều ngáp này của Chu Cẩn thật sự rất khiến người ta lo lắng, ý của đối phương lại là buổi chiều còn phải đi học... có phải là hơi quá liều mạng rồi không.

“Mấy ngày nay cậu không đến báo danh là bởi vì phải ở đây lắp ráp người máy sao?” Tổ Lý Đinh kiên quyết hỏi.

Chu Cẩn gật gật đầu: “Tôi nhận được thông báo liền đến hệ, bất quá giáo sư nói còn phải tiến hành kiểm tra năng lực.Cho nên tôi ở nơi này thi ba ngày.”

Lúc trước mọi người còn oán thầm nhân vật truyền thuyết này không thèm báo danh cũng không chịu xuất hiện, thích thú cúi đầu cùng nhau, đem nồi vứt cho Michelson, cư nhiên ác như vậy!

Chu Cẩn gỡ rối cho người máy trong hai ngày, đối với quy trình lắp ráp từ lâu đã thuộc nằm lòng, Nhóm này của Lỗ Chính Hàm cơ hồ không phí tí lực gì, trước giờ nghỉ trưa đã làm ra mô hình người máy, chỉ cần gỡ rối lại lần nữa liền có thể thông qua. Mà những tổ còn lại vẫn đang đấu tranh với nhiều linh kiện.

Michelson duỗi thẳng lưng trong phòng lắp ráp, không biểu dương cũng không dị nghị đối với tốc độ của tổ Chu Cẩn, nhàn nhã nói với mọi người, buổi chiều lên lớp sau khoảng một tiếng, ông sẽ đến nhìn thành quả.

Mấy tổ còn lại nhất thời lộ ra biểu tình ước ao ghen tị với Lỗ Chính Hàm.

“Giáo sư.” Lỗ Chính Hàm do dự kêu lên.

Michelson đang muốn quay người rời đi nhìn hắn: “Chuyện gì?”

“Con có thể xin nghỉ một ngày thay Chu Cẩn được không ạ? Cậu ấy đã không ngủ ba ngày nay rồi.”

Chu Cẩn xoa xoa khóe mắt tràn nước, kinh ngạc nhìn hắn.

“Cũng được.” Michelson không đáng kể gật gật đầu, “Dù sao cũng mệt mỏi rồi.”

Chu Cẩn cảm kích nhìn Lỗ Chính Hàm: “Cảm ơn, bằng không tôi còn tưởng là phải chờ đến chết luôn rồi.”

Lỗ Chính Hàm phi thường xấu hổ: “Bọn tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, bằng không chúng tôi căn bản sẽ không làm nhanh như vậy.” Hắn thấy Chu Cẩn còn muốn động thủ hỗ trợ thu dọn đồ đạc, vội vàng nói: “Chu Cẩn, mấy thứ này cứ để cho bọn tôi, cậu hãy mau trở về đi thôi.”

Chu Cẩn do dự một chút, thấy toàn bộ bốn người đang trong tư thái cậu đi nhanh lên đi, liền biết nghe lời thả vật đang cầm trong tay xuống, sau khi chào hỏi với mọi người liền rời khỏi.

Mọi người thấy bóng lưng Chu Cẩn rời đi, dồn dập cảm thán, một nam thần tốt, cứ như vậy bị Michelson tàn phá đến thay hình đổi dáng, thật sự không hổ là ma đầu đệ nhất của hệ cơ khí, quả thật không hề thương hương tiếc ngọc với bất cứ ai cả.

Tuy rằng chỉ ở cùng với Chu Cẩn ngắn ngủi được mấy tiếng, trong lòng mọi người đã đem đối phương xem là một chiến hào chiến hữu. Còn cảm giác bài xích trước kia vì đủ loại nguyên nhân sớm đã bay lên chín tầng mây.

Michelson nhìn tình huống trong máy giám sát, lộ ra nụ cười chẳng khác gì mới trộm được gà.

Cuộc đời của Chu Cẩn ở hệ cơ khí liền thuận lợi như vậy mà triển khai, hệ cơ khí không thể so với những học viện cách ly dành cho Omega, căn bản không có thủ vệ, người đến thăm Chu Cẩn cơ hồ nối liền không dứt. Thỉnh thoảng sẽ có người mượn đủ cớ cùng lý do lắc lư trước cửa phòng học, khiến một người cũng được xem là tốt tính như Lỗ Chính Hàm cũng cảm thấy rất phiền, thật khó để Chu Cẩn có thể cười nói chào hỏi với những người cậu không hề quen biết.

Ngược lại, Michelson quả thật đủ ác độc, đối với một học sinh vừa chuyển hệ như Chu Cẩn mà vẫn phô ra hết vẻ nghiêm khắc của mình, yêu cầu quá cao khiến cả hệ đều cảm thấy lão đầu này thuần túy là đang nhắm vào Chu Cẩn, bọn họ thậm chí còn có tinh thần trọng nghĩa mà trách cứ giáo sư giùm nữa. Nhưng Michelson có đầy đủ lý do, là một người mới chuyển hệ, lúc đầu còn là một người trong hệ nghệ thuật, nếu như không nghiêm khắc, cậu luồn theo không kịp thì phải làm sao? Lẽ nào lại biến về hệ nghệ thuật à?

Michelson ngôn từ nghĩa chính, Chu Cẩn liền tốt tính nhẫn nhục chịu đựng, sinh viên của hệ cơ khí cũng đem tinh thần đầy trọng nghĩa làm rơi trên đường, chỉ cần không bị ông đá khỏi hệ là được, vô tình bớt đi một ít phiền phức cho Chu Cẩn.

Chu Cẩn ngoài mặt có bao nhiêu bình tĩnh, trong lòng vẫn khá nôn nóng, dù sao ý định giao ra dữ liệu pháo proton năng lượng cao pháo của cậu là vì muốn tham gia việc nghiên cứu, nhưng ý tứ của Chu Hạ rất rõ ràng, sợ cậu đi một bước quá sắc bén, quay đầu lại liền sẽ bại lộ chuyện cậu đánh cắp tài liệu cơ mật cấp một, lúc đó cho dù là Chu gia cũng e rằng không cách nào bảo vệ được Chu Cẩn. Rất có thể cậu sẽ phải tham gia chương trình đặc biệt, nhanh chóng ghép đôi cậu cùng với một Alpha nào đó, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất.

“Trước tiên học thật tốt ở hệ cơ khí trước đã, ít nhất cũng phải chờ đúng thời cơ.”

Vì vậy Chu Cẩn cả ngày đều tốn sức trong hệ cơ khí, bị Michelson nhìn chằm chằm lúc đang vẽ một bản đồ máy móc ba chiều, “Thiết Lập Máy Móc” bị nhìn chằm chằm đến ba lần, quả thật khô khan đến không tả được.

Thế nhưng Chu Cẩn dùng thân phận Omega để chuyển hệ, cư nhiên quét thang nghìn quân giữa cuộc thi tháng —— tuy rằng cũng chỉ hơn năm mươi người —— nhiều lần dùng điểm tối đa đạt được thành tích hạng nhất, quả thật ngoài dự đoán mọi người.

Phải biết, mỗi lần Michelson ra đề mục đều nhắm vào chuyện tăng trưởng xảo quyệt, tiêu đề hầm đến không biết mùi vị. Lỗ Hàm Chính, người hiện đang đứng vị trí thứ hai với hơn bảy mươi điểm, đã từng phá kỷ lục của những năm trước, nhưng khi Chu Cẩn vừa đến, cậu cư nhiên trực tiếp dựng lên một ngọn núi cao không thể nào vượt qua.

Nếu không phải Michelson trước giờ chưa bao giờ hòa nhã với Chu Cẩn, mọi người quả thật hoài nghi rằng lão đầu này đã lén lút lộ đề cho Chu Cẩn!

Sau hơn hai tháng tiếp xúc, khi hỏi lại những học sinh trong hệ cơ khí, tất cả cơ hồ sẽ khen Chu Cẩn không ngừng. Dù sao một người với tướng mạo suất khí, tính khí ôn nhà và thành tích kinh người như thế đã không nhiều lắm, đối phương lại còn là một đối tượng Omega quan trọng được cả liên bang bảo vệ, Chu Cẩn quả nhiên xứng đáng với hai từ “nam thần.”

So với cuộc sống đầy khô khan vô vị của Chu Cẩn, quân bộ quả thật bận rộn đến điên. Thiên Lang tinh phải trùng kiến, pháo proton năng lượng cao vốn từng thất lạc cư nhiên đã trở về một cách thần kỳ, cần phải lập tức điều phối tài nguyên, tổ chức một cuộc nghiên cứu bí mật, trung đoàn trưởng quân đoàn số hai cũng không thể không sớm bắt tay vào công việc.

Hết cách rồi, dù sao chuyện Marksis bị Chu Cẩn dùng một hòm thuốc đập vào đầu ở trước mặt mọi người chỉ có thể che giấu với dân chúng được mà thôi, nơi quân bộ như thế này, tin tức ly kỳ như vậy căn bản không thể nào che giấu nổi.

Còn có người đặc biệt đi tìm video Chu Cẩn xem thử, một đám người tụ lại cùng nhau nghiên cứu nửa ngày, làm sao cũng không nghĩ ra tại sao Chu Cẩn, một Omega với thân hình tiêu chuẩn cũng như cánh tay nhỏ kia, lại có thể K.O luôn cả Marksis. Cuối cùng bọn họ cho ra kết luận, chỉ có thể là vị đoàn trưởng này thật sự quá mức vô dụng.

Trong quá khứ, đánh giá đối với Marksis bất quá chính là thiếu nhạy cảm với quân bộ cũng như năng lực lãnh đạo kém, nhưng cũng may sức chiến đấu của gã được nhiều người công nhận, bằng không, Heath sẽ không tìm một người như vậy đến thượng vị. Song lần này hiển nhiên gã triệt để bị đánh vào mặt. Dù sao theo lời tường thuật của những người có mặt ở hiện trường, Chu Cẩn xác thật chỉ ôm nhẹ cái hòm thuốc một chút mà Marksis đã nằm vật xuống. Phó quan Á Luân lúc trở về còn gào gào kêu muốn kiện Chu Cẩn cũng chứng minh sự thật này.

Vô dụng như vậy còn cần gã làm gì nữa?

Ba gia tộc lớn ngoài Heath ra đều tích cực hành động, tuy rằng kế hoạch có hơi sớm, nhưng dù sao đã đệm bước nhiều năm như vậy, lay lay, có được một hai tình huống thích hợp cũng đủ xuất chiêu rồi.

Chu gia hy vọng nhất vào Chu Quyết, bây giờ thật buồn là hắn vẫn còn đang học đại học, cũng không thích hợp cho chức vụ đó. Giữa lúc Tưởng gia và gia tộc Isaac đang âm thầm cho rằng chỉ còn lại một đối thủ cạnh tranh, Chu Hạ cư nhiên đem Vạn Nghiệp Vi đẩy ra.

Vạn Nghiệp Vi, năm đó thi trường quân đội chính là hạng nhất, điểm thi cao đến nay chẳng ai có thể phá vỡ. Thể chất và tinh thần lực đều là cấp S, tiến vào hệ cơ khí xong liền ra khỏi đó trước hai năm và vào thẳng hệ cơ giáp quân bộ. Sau đó hắn chính là từng bước thăng tiến, nếu như không phải tư lịch có vấn đề, e rằng hắn sớm đã có thể ở chức vị cao hơn.

Thế nhưng lúc này Chu Hạ đề cử hắn, bước đi này cũng thật sự quá lớn. Không kể đến chuyện căn cứ trú quân bị oanh tạc lần trước, biểu hiện của Vạn Nghiệp Vi quả thật có chút chói mắt. Lần trước, hắn không chỉ không chút bị thương đoạt lại ba con tin bị bắt cóc, sau đó hắn còn chiếm được dữ liệu pháo proton năng lượng cao, cuối cùng lúc căn cứ bị oanh tạc, hắn phản ứng rất nhanh, chỉ huy phân đội cơ giáp nhanh chóng xuất kích để chống lại vũ khí hạt nhân năng lượng cao của đối phương, bằng không, lúc đó toàn bộ người ở trú quân có khả năng đều đã bị đối phương nấu thành một nồi.

Đương nhiên, đánh đổi này cũng không nhỏ, cơ giáp cấp S của hắn cơ bản toàn bộ đều bị tổn hại, người cũng nằm trong khoang trị liệu hai ngày mới miễn cưỡng rời khỏi.

Vấn đề chính là, hắn thật sự quá tuổi trẻ. Phải biết Marksis, trung đoàn trưởng trẻ nhất, cũng đã năm mươi, vậy mà Vạn Nghiệp Vi mới hai mươi tám, cơ hồ số tuổi liền nhẹ hơn một nửa, e rằng kẻ dưới khó có thể phục tùng.

Thời điểm gia tộc Isaac định cắn Vạn Nghiệp Vi vì không đủ tuổi,Chu Hạ hai tay giao nhau đặt lên bàn, rất thanh thản liếc nhìn quân đoàn trưởng đang ngồi ở đằng trước.

“Tuổi trẻ a...” Chu Hạ chậm rãi nói, “Tôi nhớ loài người sở dĩ muốn rời khỏi địa cầu cổ là bởi vì nhà thiên văn học trước kia đã quan sát và đánh giá rằng có một sao chổi sắp va vào trái đất, cho nên toàn cầu hợp lực khởi động kế hoạch “Thuyền cứu nạn Noah”, lúc đó người thiết kế mọi công trình là một người châu Á tên là Văn Bác, ông ta bao nhiêu tuổi nhỉ?”

Đây là chương một của <Lược Sử Vũ Trụ>: Nội dung mở đầu, chẳng ai không biết cả. Sắc mặt của Isaac trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.