“Mua ít đồ.”
“Mua ít đồ? Đồ gì?”
Chu Cẩn thần bí nở nụ cười: “Đến đó anh sẽ biết.”
Đầu Aldrich vù một tiếng liền nổ tung: “Em có biết những chỗ này có bao nhiêu phức tạp hay không? Nơi đó chính là chỗ lưu vong của hệ Kỳ Lân mà, cho dù chỗ lưu vong đã bị hủy bỏ, nơi đó cơ hồ vẫn là chỗ tụ tập của mấy nhân vật phiền phức không thôi. Nhiều năm liên tục tăng cường cảnh vệ đều là đá chìm biển lớn, chính là khu vực không ai quản lí, tỉ lệ phạm tội cao đến không thể nào tưởng tượng được...” Aldrich dưới ánh mắt chuyên chú của Chu Cẩn dần dần nhỏ giọng lại.
“Tang Kỳ tiên sinh, làm sao anh lại biết rõ ràng như thế vậy?” Chu Cẩn ngoẹo cổ hỏi Aldrich, một dáng dấp ngây thơ vô đối.
Aldrich không hề có một tiếng động đem đầu dời sang hướng khác.
Chu Cẩn cũng muốn moi móc chuyện quá khứ: “Tang Kỳ tiên sinh, lần trước anh nằm vùng trên phi thuyền của Tinh Đạo là muốn làm gì nha?”
Aldrich: “... Bí mật.”
“A, vậy tôi muốn mua cái gì cũng là bí mật.” Chu Cẩn cũng không truy hỏi, cười híp mắt tung ra một vấn đề, “Đầu cá mực của anh còn đó không?”
“Đó là hỗ tộc Lê.” Aldrich bất đắc dĩ cầm nút không gian, lật qua rồi lắc ra một chiếc nắp.
Chu Cẩn liếc mắt: “Lát nữa mang theo.” Sau đó cậu lấy một đống bình bình lon lon ra chồng ở trên bàn.
Aldrich nhìn cậu đem đầu tóc phun thành màu xanh đen, sau đó động tác thành thục bôi đen làn da của mình, sau đó còn vẽ hai cái lông mày đậm lòe, lấy ra một thứ không biết là gì rồi kề sát vào miệng, đôi môi vốn mỏng lập tức thành biến thành miệng lạp xưởng. Chờ sau khi cậu đã hóa trang mặt mày xong xuôi, liền cầm lấy quần áo tiến vào gian phòng nhỏ. Một lát sau đi ra, cậu đã hoàn toàn biến thành người khác, là một tên quanh thân toàn là bắp thịt thô dày.
Aldrich: “...”
Còn không chờ Aldrich cảm thán rằng công phu giả dạng người sống này chính là một trong những kỹ năng của bọn phạm tội chuyên nghiệp, da đầu của anh không hiểu sao liền cảm thấy lạnh lẽo, lông tơ cả người dựng lên —— trên phi thuyền có khí tức xa lạ của Alpha. Aldrich tỉ mỉ xác minh một chút, nhận định không phải là ảo giác của mình: “Alpha?” Mùi vị tin tức tố như có như không lẩn quẩn trong bầu không khí, quả thật là khí tức của một Alpha khá mạnh mẽ. Vài giây qua đi, Aldrich phát hiện nơi phát ra khí tức này chính là bản thân Chu Cẩn.
“Chuyện gì thế này?”
Chu Cẩn ở trong gương tường tận nhìn chính mình, xác nhận không có kẽ hở: “Tin tức tố hỗn hợp của ông nội và em họ tôi, có thể chống đỡ một ngày.”
Aldrich vòng tới vòng lui đằng sau Chu Cẩn, trong lòng khó giải thích được vẻ nôn nóng. Tin tức tố khởi nguồn từ tuyến thể sau gáy, cảm giác như thể Chu Cẩn đang bị người khác đánh dấu vậy. Aldrich bỗng nhiên không hề thoải mái mà cảm thấy địa bàn của mình bị người khác xâm lấn, anh liếm liếm răng nanh bị ngứa, phi thường muốn cắn xuống một cái, dùng tin tức tố của mình bao trùm lấy mùi vị khốn nạn kia.
Ánh mắt của Chu Cẩn tụ hợp với Aldrich trong gương, cậu cảnh giác quay người chăm chú nhìn Aldrich: “Aldrich, anh còn nhớ ước định của chúng ta không?”
Aldrich nhớ tới ước định đòi mạng kia, phẫn nộ trả lời: “Nhớ.” Nhưng mà ** vẫn đang kêu gào, không cần lo nhiều như vậy, trước tiên cắn một cái rồi nói.
Ánh mắt của Aldrich quá mức dâm, Chu Cẩn không bỏ qua một ý nghĩa ** này của anh, khóe miệng cậu nổi lên một tia cười lạnh: “Ngẫm lại xem nỗ lực hơn ba mươi năm qua của anh.”
Thời điểm Chu Cẩn dùng diện mạo kia bày ra biểu tình này, trào phúng có trào phúng, hung ác có hung ác, uy hiếp có uy hiếp. Aldrich luôn có thể thần kỳ từ giữa nhìn ra một điểm đáng yêu, tuy rằng sau đó ngẫm lại anh liền cho rằng đôi mắt của mình què mất rồi. Vậy mà lúc này đôi mắt anh thật sự què đến độ muốn móc xuống luôn. Đối với khuôn mặt bỗng nhiên biến thành thô hán tử này, Aldrich cũng không cách nào nhìn ra biểu cảm khác ngoài uy hiếp cả.
Bây giờ không có một tí cảm giác kiều diễm, anh từ bỏ nói: “Ta biết ta biết.”
Chu Cẩn tối tăm thở một hơi, Aldrich buồn bực xoay chuyển hai vòng, bỗng nhiên nghĩ đến: “Lần sau em có thể dùng của ta nha.”
Chu Cẩn: “...”
“Thật mà.” Aldrich vén tay áo lên, “Muốn hút máu không?”
Chu Cẩn: “...”
Ngữ âm nhắc nhở vang lên: “Còn một phút, xin hãy thắt chặt dây an toàn.”
Chu Cẩn lập tức ngồi vào vị trí, đem bản thân cố định lại. Aldrich chưa từ bỏ ý định ngồi bên cạnh cậu: “Thật sự không nghĩ lại hả? Nói gì thì nói, tin tức tố của ta vốn càng lợi hại hơn nhiều mà.”
Chu Cẩn trực tiếp nghiêng đầu đi.
Hắc Giác tinh, vị trí tại một sừng đỉnh của hệ Kỳ Lân, là biên thùy của hệ Kỳ Lân, một nơi không ai quản lí. Không phải là không có cảnh lực tập trung, song chung quy bởi vì chẳng thể nào giải quyết được những vấn đề mà lịch sử đã để lại.
Quy hoạch đường phố rất loạn, rắc rối phức tạp như mạng nhện, kiến trúc cơ hồ đều là tiểu lâu cũ kỹ, cửa nhà đen sì sì mở ra, bên trong nhưng lại có đủ loại âm thanh khả nghi truyền tới. Bất thình lình liền có một người từ một góc đường nào đó nhảy ra, hoặc là ở trong góc thoạt nhìn tối tăm sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Aldrich đã đến Hắc Giác tinh mấy lần, hồi ức cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều phải đem đầu đặt ở thắt lưng thật sự không mấy tốt đẹp. Chu Cẩn hoá trang thành thô hán tử hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ vẻ khiếp đảm, quen cửa quen nẻo ở trên đường phố du tẩu, dọc theo đường đi đều có đủ loại tầm mắt dò xét bọn họ, Chu Cẩn tựa hồ không cảm giác được gì, mắt nhìn thẳng một đường đi về phía trước.
Rốt cuộc cũng có một người không nhịn được, nắm một thanh đao dài năm thước ngăn chặn đường đi, đối phương toả ra tin tức tố tỏ rõ ta đây cũng là Alpha cấp S.
“Đem vật đáng tiền thả xuống. Nút không gian, tiền thông hành, phi thuyền, còn có...” Hắn trên dưới đánh giá, “Quần áo.”
Aldrich che trước người Chu Cẩn, xúc tu đụng lên mặt Chu Cẩn, cậu ghét bỏ lui về sau một bước.
“Nhân loại cư nhiên sẽ đi cùng với hỗ tộc Lê!” Đối phương cười lạnh một tiếng, “Thực sự là so với con người như ta còn tra cặn hơn nữa!”
Cũng chẳng có người đáp lại gã, Aldrich từng bước một đi về phía đối phương, người anh cao hai mét cộng thêm cái đầu có xúc tu đang tung bay xung quanh, thật sự phi thường có tính áp bách. Đối phương không tự chủ lui về sau một bước, lập tức ngừng lại, đắc ý nhìn Aldrich. Bất quá vài bước đó, từ trong những căn phòng hai bên đường phố liền có vài Alpha đi ra, bọn chúng đem Aldrich vây ở giữa.
Aldrich nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên ra tay. Anh bay lên, một cước đem tên cản đường trước mặt lúc nãy đá ngã lăn trên đất. Một cước này lực đạo to lớn, trực tiếp khiến người kia ói ra máu, những người khác lập tức thay phiên cầm vũ khí vọt lên. Aldrich đem người nọ giơ lên, dùng lực đập về phía đoàn người, sau đó nhặt chiếc đao dài trên đất lên rồi dùng sống đao lần lượt gõ từng người, từng đao tinh chuẩn đến nổi đem toàn bộ đánh ngã trong vài giây.
Sau đó anh cắm mũi đao xuống đất trước mặt bọn người, mũi đao đâm thẳng xuống, chiếc đao dài năm thước chỉ lộ ra cái chuôi.
“Còn đánh nữa không?”
Bảy tám tên đang lăn tròn trên đất câm họng lại, bọn họ chẳng phải không thể đem đao cắm xuống mặt đất như vậy, mà là không thể như Aldrich vậy, phảng phất như đang tùy ý mà thoải mái vung sâu.
Aldrich nhìn về phía Chu Cẩn: “Đi thôi.” Sau khi anh chờ Chu Cẩn đi qua, tiện chân giẫm một phát, chuôi đao muốn nhấc muôi chạy cũng bị cắm hẳn xuống mặt đất.
Một đường sau đó chẳng có tên chó nào không mở mắt mà xuất hiện chặn đường cả.
Chu Cẩn mang theo Aldrich một đường bảy lừa gạt tám tiêu sái tiến vào một tiệm thuốc, bề ngoài không lớn, bên trong có đầy đủ các loại dược phẩm. Ở đây thuốc chính hiệu cũng ít thấy, dù sao phí dụng kho vật liệu bây giờ cũng chẳng mắc gì.
Dược sĩ ngồi ở phía sau quầy hàng, không gian chật chội hắn chỉ có thể ôm con mèo, tay mở ra quang não, ngón tay không ngừng chuyển động, phỏng chừng đang chơi game.
Chu Cẩn gõ gõ quầy hàng, dược sĩ cũng chẳng hề ngẩng đầu lên: “Muốn cái gì?”
“Đau răng.”
Dược sĩ dùng một tay sờ soạng tủ đồ ở phía sau nửa ngày, rút ra một hộp thuốc, lung lay trước mắt vài cái rồi ném lên quầy: “Ba mươi.”
Chu Cẩn không hề liếc mắt nhìn liền đẩy trở về: “Cái này không được, nếu có thể liền trực tiếp đem răng nhổ.”
Dược sĩ vẫn luôn không ngừng di chuyển đầu ngón tay, cái đầu rốt cuộc nâng lên: “Nhổ răng à, tìm bác sĩ đi chứ.”
“Tôi muốn thuốc nhổ răng.”
Hắn liếc mắt quan sát Chu Cẩn một cái, tiện tay cầm một chiếc hộp ném lên quầy: “Loại này?”
Chu Cẩn cũng không cầm lên xem: “Không phải, loại có thể trực tiếp phân hủy chân răng ngay lập tức.”
Dược sĩ rốt cuộc xác định, tay hắn chỉ đến một hướng: “Tự tìm đi.”
Chu Cẩn gật gật đầu với hắn, trực tiếp đi vào trong. Aldrich đầu óc mơ hồ đi theo sau, tiệm thuốc nhỏ đến mức chỉ có thể đi được ba bước, Chu Cẩn đi tới quầy trưng bày, tay đẩy một cái, quầy trưng bày cư nhiên bị cậu đẩy ra.
Aldrich đi theo vào, sau khi hai người đi vào thì quầy trưng bày lập tức tự động khép lại. Đèn trong phòng sáng lên, không gian trong này khoảng chừng lớn hơn bên ngoài gấp mười lần. Không giống với tiệm thuốc hỗn độn ngoài kia, từng chiếc tủ bằng sắt được sắp xếp chỉnh tề, chỉ chừa ra một khoảng cách vừa đủ để một người có thể chui qua. Chu Cẩn nếu không biến thân đi qua phỏng chừng đều miễn cưỡng, nhưng loại thể trạng này của Aldrich lại càng dễ dàng vượt qua.
Hai người lẻn qua tủ đi đến cuối phòng, một ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế sa lông, khoác một chiếc áo bông màu đen, trong tay có một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, đang xem một quyển sách dày. Chưa nhắc đến rất ít người sau khi thực hiện chữa trị kỹ thuật gien xong lại có thể nhìn tuổi già sức yếu như thế này. Còn nữa, những thứ trong tay cũng như mấy thứ trên người ông thoạt nhìn đều phục cổ đến đáng sợ, cả người tỏa ra một loại khí tức quái dị.
Thấy có người đến, ông thả sách xuống, liếc nhìn Chu Cẩn, sau đó liền liếc nhìn Aldrich: “Ồ, cậu có bạn trai?”
Chu Cẩn chưa kịp phủ nhận, lão đầu đang tỉ mỉ nhìn Aldrich lại nói: “A, tên này thoạt nhìn được hơn phụ thân của cậu đó.”
Aldrich đột nhiên cảm thấy lão đầu thoạt nhìn khá này kỳ thật là một người không tồi.
“Bất quá hẳn cũng không tốt lành gì đi.”
Aldrich: “...”
Chu Cẩn phỏng chừng đối với cái thể loại tự biên tự diễn này của lão đầu đã rất quen thuộc, căn bản không đáp lại, từ trong túi tiền móc ra một tờ giấy đưa tới: “Có thứ này không?”
Lão đầu cầm lấy tờ giấy, tinh tế đặt ở trước mắt xem, tiện tay cầm cái khay đứng lên: “A, đều là thứ khó tìm. Sao vậy, cậu đây là rốt cuộc cũng muốn làm đại sự rồi sao?”
Ông cũng không chờ Chu Cẩn trả lời, chính mình lanh lợi tiêu sái, giữa mấy chiếc tủ vừa vặn cung cấp đủ không gian để ông đi qua, sau đó ông mở tủ lấy ra một nút không gian nhỏ đặt ở trên khay, vừa quay đầu lại nhìn thấy thân thể nằm ngang của Chu Cẩn và Aldrich ở phía sau, vung tay lên: “Đứng đó làm gì, qua bên kia chờ, chút ít đồ này ta vẫn có thể bưng đi được.”
Hai người không thể làm gì khác ngoài việc nằm ngang đi ra. Một lát sau, lão đầu nâng khay trở về, đặt bảy nút không gian trước mặt Chu Cẩn: “Cậu nhìn một chút đi.”
Chu Cẩn xem qua một lần, quả nhiên đều không sai.
“Bao nhiêu tiền?”
Lão đầu quét mắt qua một cái: “Xóa số lẻ coi như mười lăm vạn đi.”
Aldrich cả kinh, cư nhiên mắc như vậy. Anh còn đang muốn hỏi làm sao để tính tiền thì lão đầu đã lấy ra sổ sách, lật tới một tờ: “Tiền Quân, khấu trừ mười lăm vạn, số dư không nhiều lắm.” Sau khi viết xong, ông đưa cho Chu Cẩn, “Ký tên đi.”
Sau khi thấy chữ ký của Chu Cẩn, lão đầu liền ngồi xuống, chỉ tay về hướng cửa ra: “Đi thôi, ta không tiễn.”
Tiền Quân... Aldrich lập tức nhớ lại, đây là tên phụ thân của Chu Cẩn, nghe nói là một nhân vật truyền kỳ có đủ phần sắc thái của liên bang. Nhà thiết kế cơ giáp cấp A đời đầu tiên, lãnh tụ tinh thần của tổ chức duy quyền cho Omega.
Anh thấy thân ảnh của Chu Cẩn ở trước mắt, rất khó tưởng tượng một nhân vật như Tiền Quân vậy cư nhiên có thể nuôi ra một đứa trẻ như Chu Cẩn đây.