Sau ba lần chuyển dời, rốt cuộc cũng đến vị trí cần đến. Chu Cẩn và Vạn Nghiệp Vi đi xuống phi thuyền, quy hoạch kiến trúc của nơi đây lại là một chỗ căn cứ quân sự.
Chu Cẩn bị đưa vào một gian phòng, Vạn Nghiệp Vi dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy nói rằng: “Đừng sốt sắng, chỉ là những câu hỏi theo lệ mà thôi.”
Nghìn loại suy nghĩ của Chu Cẩn thoáng một cái đã bay đi, chung quy vẫn nhịn xuống. Lát sau, một Alpha mặc quân trang tiến vào: “Chu Cẩn.”
Chu Cẩn đứng lên vấn an với đối phương, người kia vung tay lên: “Vạn đoàn trưởng, ngài đi ra ngoài trước đi.” Sau đó nói với Chu Cẩn, “Ngồi xuống, có mấy vấn đề muốn hỏi cậu một chút.”
“Cậu có biết dữ liệu mà cậu và Michelson phân tích là dùng để làm gì không?”
Chu Cẩn cân nhắc một chút: “Lần thứ nhất không rõ ràng, phải là một phản ứng, kết quả phân tích dữ liệu lần thứ hai, hẳn là một trang bị bước đệm.”
Ánh mắt của đối phương vẫn luôn dừng lại trên mặt Chu Cẩn, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Chu Cẩn.
“Vấn đề thứ hai, cậu đã từng nói với người thứ hai chưa?”
“Không có, tôi đã ký hiệp nghị bảo mật, ra khỏi phòng làm việc, cho dù là giáo sư cũng chưa từng nhắc qua.”
“Aldrich Lorrin thì sao?”
Trên mặt Chu Cẩn có vài tia không tự nhiên: “Vâng, cũng không có quy định như thế trong hiệp nghị bảo mật.”
“Vấn đề thứ ba, cậu còn có thể nhớ được nội dung dữ liệu mà cậu đã xử lý hay không?”
Chu Cẩn tỉ mỉ nhớ một chút: “Chỉ có thể nhớ được lần thứ hai, trang bị bước đệm chính là một phần nghề của tôi, phản ứng lần thứ nhất thật sự quá dài.”
Sau khi nghe được câu trả lời của Chu Cẩn, người kia viết gì đó trên cuốn sổ trong chốc lát, cuối cùng đem bút thả xuống, sắc mặt so với lúc trước càng lạnh lẽo thêm mấy phần: “Vấn đề thứ tư, cậu vẫn luôn học chuyên hệ nghệ thuật, chuyển sang hệ máy móc trong một thời gian ngắn như thế thì làm sao có thể đạt được trình độ xử lý dữ liệu như thế này?”
Lão đầu Michelson cũng từng hỏi như vậy với cậu, tuy rằng lúc đó mục đích của lão đầu chủ yếu là bắt cậu giúp đỡ ông làm việc tư, nhưng không khác nào là nói bóng gió nhắc nhở.
“Xử lý dữ liệu là chương trình học của sinh viên năm nhất, tôi về điểm này cũng không bị lạc hậu rất lâu.” Chu Cẩn một mặt vô tội, “Huống hồ, lượng bài tập nửa năm qua của tôi cơ hồ là gấp ba các bạn học khác. Loại bài tập cơ bản này chỉ cần hiểu rõ lý luận tính toán và cách phân tích cơ bản, kỳ thật cũng không khó đi?”
Lớp phân tích dữ liệu là một lớp học liên tục từ lúc vừa bắt đầu đến khi tốt nghiệp đại học luôn, hàng năm bình quân thi trượt khoảng chừng bảy mươi phần trăm. Người thẩm vấn nhìn Chu Cẩn, vị này từ khi đi học chưa bao giờ đứng thứ hai, nếu như không phải là Omega, cho dù là Beta, với chỉ số thông minh như thế... hắn ở trong lòng thở dài, dùng sức viết trên giấy.
“Vậy đi, một vấn đề cuối cùng. Cậu và bạn bè của phụ thân cậu có hay lui tới không?”
Chu Cẩn trên mặt rất mờ mịt nhìn đối phương: “Bạn bè của phụ thân?”
Đối phương không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của Chu Cẩn: “Tôi là nói đến Tiền Quân.”
Biểu tình của Chu Cẩn rõ ràng bắt đầu thay đổi đến mờ mịt: “Phụ thân tôi, ông ấy có bạn bè?” Đây là câu nghi vấn thứ hai từ khi bắt đầu cuộc thẩm vấn này tới nay, khác với câu thứ nhất, câu này rõ ràng mang theo vẻ không hiểu.
Trầm mặc một hồi, cậu mới tiếp tục nói: “Từ lúc tôi bắt đầu có khả năng ghi nhớ, ông ấy tựa hồ đã ngồi xe lăn. Sau đó, ông ấy cũng chỉ có thể nằm ở trên giường. Trong nhà mời y tá bác sĩ 24h che chở cho ông ấy, sau đó ông ấy ít khi đứng dậy được.” Khi nói chuyện, thân thể Chu Cẩn một chút chút co vào trong ghế tựa, hai tay quấn quýt trên đầu gối che ở trước người, bàng hoàng đến dường như bị lạc đường trong phòng thẩm vấn.
“Người như vậy cũng sẽ có bạn bè?”
Người thẩm vấn: “...”
“Không có, tôi không biết phụ thân tôi ông ấy còn có bạn bè.”
Nhắc tới Tiền Quân, tựa hồ khiến Chu Cẩn liền lâm vào trong bi thương khó nói nên lời. Cậu co rút ở trên băng ghế, nửa ngày cũng không nhúc nhích, nếu nhìn từ máy camera theo dõi, cơ hồ còn cho rằng cậu đang ngủ. Ngay cả lúc đưa cơm cho cậu thì cậu cũng chẳng hề nhúc nhích.
Vạn Nghiệp Vi nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn Chu Cẩn đang co ro, chậm rãi đi tới. Khi tay hắn sắp đụng tới tóc của Chu Cẩn, Chu Cẩn cảm nhận được có người tới gần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con mắt của cậu mất tập trung trong chốc lát, bỏ ra chút công phu mới nhìn rõ người nọ là Vạn Nghiệp Vi.
“Vạn đoàn trưởng.”
Vạn Nghiệp Vi rút tay về: “Điều tra kết thúc, tôi dẫn em đi nghỉ ngơi.”
Chu Cẩn chậm rãi cử dộng tứ chi ngứa ngáy, một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên: “Tôi có thể hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra không?”
Vạn Nghiệp Vi muốn thân thủ dìu Chu Cẩn, Chu Cẩn lắc lắc tay với hắn, chậm rãi di chuyển hai chân: “Không sao, hơi tê một chút thôi, một hồi là ổn rồi.”
Vạn Nghiệp Vi nhìn động tác có chút tập tễnh của cậu, vẫn duy trì khoảng cách một bước giữa hai người, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị dìu cậu một cái.
“Tôi cũng không rõ lắm.”
Chu Cẩn hiểu rõ nhìn hắn: “Không thể nói?”
Vạn Nghiệp Vi miễn cưỡng mím lên một nụ cười, đường nét lạnh lùng trên mặt rốt cuộc cũng nhu hòa một chút: “Tôi thật sự không biết rõ. Tôi vẫn luôn phụ trách việc thủ vệ cho Thiên Lang tinh, nếu có thiết bị đào móc cần thiết liền phụ trách việc trở về. Hai lần gặp phải em đều chính là tôi trở về lấy thiết bị. Lần này cũng thế, tạm thời thu được mệnh lệnh phải đem em đi luôn.”
Chu Cẩn gật gật đầu, Vạn Nghiệp Vi dẫn cậu đến trước một gian phòng, tạm thời thay cậu giải mã mống mắt: “Nhìn thử xem bên trong có thiếu thứ gì hay không, cậu có thể gọi người mang đến.”
Bao gồm cả phòng rửa mặt, gian phòng bất quá mười lăm feet vuông. Chu Cẩn ngồi trên giường đơn và quan sát, cũng không có máy camera theo dõi.
Sự tình tựa hồ rất loạn, ngay cả chuyện của phụ thân cậu đều nhắc tới, Chu Cẩn không nghĩ ra chuyện đó có liên quan gì đến dữ liệu pháo proton năng lượng cao. Cậu cởi âu phục đi đến phòng rửa mặt, giội rửa dòng nước lên mặt để sửa lại tâm tư.
Chẳng lẽ là trang bị bước đệm kia? Đây là chuyện Chu Cẩn vẫn luôn không nghĩ rõ ràng, tại sao lại có một trang bị như vậy. Nó vừa vô bổ vừa vô ích, căn bản không dùng được. Cậu ở trong lòng diễn luyện một lần lại một lần, trước sau vẫn không hiểu được.
Cậu đặt T-shirt mới trên tủ, dùng khăn mặt lau khô đầu tóc ướt. Thiết bị giới hạn cá nhân nằm ở trên bàn vang lên, Chu Cẩn vừa nhìn, lại là Michelson.
Tín hiệu bị che giấu, chỉ có thể thông ngữ âm, đoán chừng là đã được đặt ở nơi này. Michelson ngáp một cái, giọng nói truyền đến: “Cậu cũng bị bắt tới?”
“... Giáo sư, đến cùng người đã chọc vào cái sọt gì vậy?”
Michelson xì một tiếng: “Cậu dạy ta phải trở thành người đức cao vọng trọng, kỹ thuật chuyên nghiệp đỉnh cao, sao có thể là ta được!”
Thời điểm như thế này còn có tâm tình thổi phồng bản thân, Chu Cẩn quả thật hết lời: “Được rồi ạ, vậy người biết chuyện gì xảy ra không?”
“Ai biết đâu.” Michelson không quan tâm đáp, “Có lẽ là tiểu tử Lỗ Chính Hàm kia nói mơ thôi.”
Lỗ Chính Hàm cơ hồ mang theo giọng nói nức nở mếu máo: “Giáo sư, người đừng đổ oan cho con! Gần đây con ngủ đều mang khẩu trang cấm nói đó!”
Michelson: “...”
Chu Cẩn: “...”
“Được rồi được rồi.” Lỗ Chính Hàm không phải Chu Cẩn, nghiêm túc đến cơ hồ chuyện gì cũng coi như thật. Sau khi Michelson sợ rằng sẽ làm hắn sợ hãi xong thì lại thiếu nô dịch, “Ta biết không nhiều, bất quá có thể khẳng định không phải là vấn đề của chúng ta. Tìm chúng ta đến chỉ là tiến hành bước kiểm tra đầu tiên thôi, có vẻ chúng ta phải ở chỗ này một lúc rồi.”
Michelson gọi Lỗ Chính Hàm: “Cậu đừng sợ sệt như vậy, cậu nhìn Chu Cẩn của chúng ta một chút kìa, ta nhớ nó còn nhỏ hơn cậu mấy tháng cơ mà, xem người ta trấn tĩnh ghê chưa.”
“Không thể so sánh anh ấy với con, giáo sư.” Chu Cẩn nói rằng, “Con có <Dự luật Bảo vệ Omega>, nếu làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, nhiều lắm cũng chỉ bị cưỡng chế hôn phối. Beta lại không giống thế, thật sự sẽ bị đày đi đào mỏ.”
Michelson: “... Tâm tình cậu không tốt?”
Chu Cẩn thở phào: “Có chút, hôm nay bọn họ hỏi đến phụ thân con.”
“Ta cũng bị hỏi đến chuyện của Tiền Quân, bất quá là làm theo phép thôi. Cậu cũng biết Tiền Quân có đủ nghị lực ở vài phương diện mà.”
Chu Cẩn rơi vào trầm mặc, cuối cùng cư nhiên chủ động tắt truyền tin. Michelson lập tức nhớ lại, sau khi sinh Chu Cẩn xong, thân thể của Tiền Quân liền ngày càng sa sút, Tiền Quân trong ký ức của Chu Cẩn, cùng với Tiền Quân trong ký ức của người khác hẳn là hai nhân vật hoàn toàn khác nhau.
Michelson cảm thán một trận mới phát hiện đèn truyền tin lại sáng, Lỗ Chính Hàm còn trong tuyến.
“Lỗ Chính Hàm, cậu còn chưa ngủ?”
Lỗ Chính Hàm: “Giáo sư, xin người nghiêm túc trả lời con, con sẽ không bị đày đi đào mỏ chứ?”
Michelson: “...”
Cũng may cũng không khiến Lỗ Chính Hàm lo lắng sợ hãi được bao lâu, ngày hôm sau, ba người liền đồng thời bị dẫn tới một gian phòng họp. Chờ ở bên trong lại là trưởng phòng quân sự Tống Tinh Viễn.
“Ngồi đi.” Tống Tinh Viễn chờ khi ba người ngồi xuống mới nói, “Rất xin lỗi vì phải mang các người tới nơi này.”
Biểu tình của Tống Tinh Viễn rất lạnh lùng: “Trước tiên tôi phải nói thẳng với các người một chuyện, dữ liệu tôi để cho các người phân tích hai lần trước đến từ kế hoạch nghiên cứu chế tạo vũ khí của liên bang. Thế nhưng kế hoạch này trước mắt xảy ra vấn đề.”
Ba người không nói tiếng nào nhìn Tống Tinh Viễn.
“Chúng tôi đã đem dữ liệu cắt thành mấy chục đoạn, từng đoạn được nhiều nhóm người khác nhau xử lý, nhưng cuối cùng kết quả lại phi thường kỳ quái, dữ liệu tựa hồ đã bị người thay đổi, hoàn toàn không có cách nào tổ hợp thành vũ khí theo như kế hoạch.”
Chu Cẩn và Michelson liếc mắt nhìn nhau một cái, Michelson hỏi: “Kém đến bao nhiêu?”
“Rất nhiều, không cần lắp ráp cũng biết, hoàn toàn không có cách nào tiến hành lắp ráp được. Tỷ như tổ xử lý dữ liệu thứ hai của các người, vô luận nhìn từ lý luận hay thực tế đều không thể tin tưởng được, trang bị như thế liền không thể xuất hiện trong vũ khí kia.”
“Lúc đầu chúng tôi cho rằng kết quả xử lý dữ liệu sai lầm, nhưng trải qua thẩm tra và đối chiếu, cũng không phải. Huống chi, không chỉ một có một nơi xuất hiện sai lầm như vậy.”
Michelson híp mắt một cái, ý tứ sâu xa hỏi: “Có phải nguồn dữ liệu xảy ra vấn đề hay không?”
Tống Tinh Viễn nhìn ông: “Chẳng hề bài trừ một điểm này, thế nhưng trước mắt vẫn chưa có cách chứng thực. Binh lính truyền lại dữ liệu đã hy sinh. Căn cứ vào suy tính cẩn thận, bằng việc chúng ta thực hiện một cuộc kiểm tra phạm vi lớn, xác định hết thảy những người đã từng tiếp xúc với dữ liệu cũng không thành vấn đề.”
“Chúng tôi cũng không có cơ hội cắt đổi dữ liệu.” Michelson vẫy vẫy tay, “Không bằng ngài tự tra một chút đi.”
“Chúng tôi đang làm vậy. Trên thực tế, toàn bộ nhân viên nội bộ từng có cơ hội tiếp xúc dữ liệu bây giờ đều đang tiếp nhận điều tra. Thẩm tra các người kỳ thật chỉ để bảo đảm kế hoạch tiếp tục được thi hành một phần.”
Thời điểm Chu Cẩn nghe đến đó, trong lòng hơi động. Quả nhiên, Tống Tinh Viễn tiếp tục nói: “Chúng tôi cần người có thể tin được tiếp tục nghiên cứu, kế hoạch Lôi Thần không thể dừng lại. Thế nhưng xuất phát từ nguyên tắc bảo mật, cũng không thể tăng thêm số lượng nhân viên nữa.”
Tống Tinh Viễn nhìn ba người: “Là một tổ, chúng tôi sẽ đưa các người những dữ liệu đã được thông qua xử lý. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là thực hiện những phép tính một cách hợp lý.”
Tống Tinh Viễn nói tới chỗ này, ba người đã có thể rõ ràng ý tứ của hắn, xử lý kết quả vốn có, thứ nhất phải phán đoán có hợp lý hay không, thứ hai phải dùng hết khả năng tính ra bộ phận gần với thực tế nhất.
“Chu Cẩn, cậu là nhân tố không thể xác định rõ duy nhất ở nơi này.”
Michelson và Lỗ Chính Hàm lập tức dùng ánh mắt không đồng ý nhìn Tống Tinh Viễn, Chu Cẩn biết hắn đang nói đến Aldrich: “Cứ cho là tôi tiết lộ toàn bộ cho Aldrich, đưa thứ đó cho hắn tựa hồ cũng vô ích thôi. Huống chi, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy một phần.”
Đây chính là nguyên nhân sau khi Tống Tinh Viễn suy tính mới đồng ý Michelson để Chu Cẩn gia nhập.
“Như vậy, mong cậu ghi nhớ lời hôm nay. Sau khi ký xong hiệp nghị bảo mật, liền phiền phức ba vị.”