Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 36: Chương 36




Từ cô nhi viện đến bến cảng cũng là một quãng đường, xung quanh còn chẳng có xe buýt nào. Đi không bao lâu Chu Cẩn liền có chút hối hận vừa nãy đã cự tuyệt Bruce đề nghị dùng xe đưa đi. Nhưng cậu lúc này hoá trang thành Alpha, nếu trở về nói hối hận không nhúc nhích nổi nữa, phiền phức Bruce ngài đưa tôi đi đoạn đường vậy thì thật sự không ổn cho mấy, chỉ có thể kiềm nén đầy bụng tức giận yên lặng đi cùng Aldrich.

“Muốn nghỉ ngơi một chút không?” Aldrich thời khắc đang chú ý tới Chu Cẩn, cơ hồ lập tức phát hiện thể lực của cậu không chống đỡ nổi.

Chu Cẩn đang muốn nói cẩn thận, xa xa liền nhìn thấy một chiếc xe lái tới, lại là Hoắc Kỳ.

Sau khi Hoắc Kỳ lái xe qua bọn họ liền lùi trở về, hắn kéo cửa sổ xuống: “Các tiểu tử, thế nào?”

Aldrich bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hoắc Kỳ đồng tình nhìn bọn họ: “Tôi đã sớm nghe nói Bruce là một gia hỏa tuyệt tình, thôi, hai người không bằng chờ xếp hàng với chính phủ đi. Hai người đây là muốn đi bến cảng hả?” Hắn thấy hai người gật đầu, nhiệt tình bắt chuyện, “Lên xe đi, tôi mới làm xong công chuyện, vừa vặn đưa hai người trở lại. Nơi này chỉ có một chuyến xe buýt, còn hơn một tiếng nữa mới có thể đến, không bằng đi theo tôi.”

Chu Cẩn cầu cũng không được, cảm ơn một tiếng rồi hai người lên xe. Hoắc Kỳ là một người rất nhiệt tình, một đường nói với bọn họ về phong thổ của NGC2910. Trên thực tế cũng không có gì để nói nhiều, tất cả đều là trồng cái gì thu hoạch được, thức ăn nào tốt, hoàn toàn không thể nào so được với chủ tinh. Xe một đường lái đi, nhìn thấy nhiều nhất chính là đồng ruộng, trong đồng ruộng cơ hồ đều là bậc thang ba chiều, nhìn cũng biết một năm có thể gặt được ba đến năm mùa vụ.

Chu Cẩn nhìn một đường, cậu căn bản không có nghiên cứu về chuyện thu hoạch, không phân biệt được cây trước khi ra trái chính là dạng gì.

“Hoắc Kỳ tiên sinh.”

“Gọi tôi Hoắc Kỳ là được rồi.” Hoắc Kỳ nhiệt tình nói, “Tôi năm nay hơn 100, có thể chính là đại ca của hai người.”

Chu Cẩn rất biết nghe lời: “Hoắc Kỳ, tại sao lại muốn thu hoạch nhiều loại như vậy, mùa vụ như vậy làm sao bì được với dịch dinh dưỡng?” Chu Cẩn cũng không phải là kiểu người “không ăn thịt thì ăn gì”, chỉ là dịch dinh dưỡng thời đại tinh tế xác thật có lợi hơn so với cây nông nghiệp.

Hoắc Kỳ cười ha hả: “Chúng tôi đã từng thử, nhưng dịch dinh dưỡng cũng không thể mang đến cảm giác chắc bụng như lương thực được. Chúng tôi có thói quen ăn thức ăn hơn.”

Chu Cẩn cũng không thấy vô cùng lý giải: “Kỳ thực so với đem sức người đều tập trung vào việc thu hoạch mùa vụ, không bằng đi làm việc ở đại tinh cầu, e rằng tình trạng còn tốt hơn so với lúc ở NGC2910.”

Hoắc Kỳ gật gật đầu: “Đúng là như thế, kỳ thực nhiều năm trước nhiều người đều từng thử đi ra ngoài, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn trở về.” Trên mặt Hoắc Kỳ có mấy phần bất đắc dĩ, “Nơi này sinh ra cơ hồ đều là Beta, nền giáo dục cũng tương đối lạc hậu, đi đến tinh cầu hơi phồn vinh hơn một chút liền căn bản không có sức cạnh tranh, còn không bằng trở về trồng trọt, hằng ngày cố gắng sống không tranh với đời.”

Đề tài rốt cuộc dẫn đến đây: “Cũng không phải a, Edmon Giản chính là một Alpha mà.”

“Giản? Ách, hắn là anh hùng của chúng tôi!” Nói đến Edmon, Hoắc Kỳ liền kích động, không chút keo kiệt biểu đạt cảm giác tự hào tự nhiên nổi lên, “Nhưng xác suất Beta kết hợp với Beta sinh ra Omega hoặc là Alpha thực sự quá nhỏ, tư chất cũng sẽ không cao, như Giản vậy, trong ấn tượng của tôi, NGC2910 cũng chỉ từng có một người là hắn.”

“Tinh thần lực của hắn e là ở nơi khác thì không tính là gì, nhưng đã là tốt nhất ở chỗ chúng tôi. Nghe đâu năm đó cha mẹ Giản đưa hắn đi đo lường tinh thần lực rồi có được kết quả như vậy, toàn bộ người tinh cầu đều kích động hồi lâu. Địa phương nhỏ này của chúng tôi cũng rốt cuộc sinh ra một đại nhân vật.”

“Cha mẹ Giản sau đó mất ra sao?”

Hoắc Kỳ nhớ lại một chút: “Nghe nói là du lịch trên đường trở về thì đụng phải Tinh Đạo. Tất cả mọi người cảm thấy quá đáng tiếc vì cha mẹ Giản không thể nhìn thấy được ngày hắn nổi bật hơn người.”

“Nói chung, lưu động nhân khẩu trên tinh cầu này của chúng tôi rất thấp, thời gian dài mọi người cũng đã tương đối lập thành thói quen có một cuộc sống yên tĩnh như vậy. Như vậy cũng không có gì không tốt, người tới đi đều biết, nhà ai có chút việc tất cả mọi người đều đến giúp đỡ, tuy rằng không sánh được với đại tinh cầu phồn hoa, nhưng ở lâu sẽ biết thật ra nơi này cũng tốt.”

Bến cảng đã xuất hiện ở trước mắt, Hoắc Kỳ chưa hết thòm thèm nói: “Thật sự mà nói, tôi hiếm thấy có khuôn mặt xa lạ đến đây nên cảm thấy rất mới mẻ, nói đến hơi nhiều, hoan nghênh hai người trở lại nơi này.”

Hoắc Kỳ đưa mắt nhìn hai người tiến vào phi thuyền rồi mới rời khỏi, Aldrich vừa phất tay với Hoắc Kỳ vừa không khỏi cảm khái lần nữa: “Muốn tìm ra một người nhiệt tình như vậy trong đại tinh cầu cũng không dễ dàng.”

Chu Cẩn ngồi vào chỗ rồi mang dây an toàn vài, lúc phi thuyền bây lên không, đồng ruộng to lớn xuất hiện ở trước mắt, từ chỗ cao nhìn thấy mọi thứ xanh ươm tươi tốt, mặt đất xa xa cơ hồ bị đồng ruộng bao trùm.

Aldrich ngồi bên cạnh Chu Cẩn nhìn cậu một mặt suy tư thì khuyên nhủ: “Tuy rằng phí công một chuyến, bất quá có thể nghĩ biện pháp tra một chút về hình huống sau khi Edmon tiến vào cục cảnh sát, nói không chừng còn có đầu mối.”

Chu Cẩn mãi đến lúc phi thuyền bắt đầu rời khỏi tầng khí quyển mới không tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu suy tư nhìn về phía Aldrich: “Luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó, anh không thấy vậy sao?”

Aldrich vừa nghe Chu Cẩn nói như thế, đem những gì mình nghe nhìn được trên NGC2910 tỉ mỉ nhớ một chút: “Giống như không có...”

Chu Cẩn mắt sáng như đuốc: “Cũng đúng, tôi đều chẳng tìm ra được chỗ nào không đúng cả, hỏi anh xong liền càng không thể có đáp án.”

Aldrich: “...”

Chu Cẩn liền suy tư chốc lát, nhưng cảm giác bất ổn đối với NGC2910 chỉ là suy đoán từ trong giác quan thứ sáu của cậu, không bắt được chi tiết nhỏ mang tính thực tế nào, cậu rốt cuộc từ bỏ: “Thôi, chúng ta thảo luận chuyện làm sao trở về liên bang vậy.”

Aldrich không khỏi khẩn trương hẳn lên, Chu Cẩn không làm theo trình tự nhưng luôn giỏi về chuyện quăng nồi, thật sự anh không cảnh giác không được.

“Em định làm thế nào?” Aldrich cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Thứ nhất: Anh đàng hoàng thừa nhận là anh đã cứu tôi, còn có thể làm một người anh hùng.”

Aldrich cơ hồ không do dự từ chối: “Có phương pháp thứ hai nữa à?”

Chu Cẩn nở nụ cười với Aldrich: “Chúng ta vu oan lên đầu người khác đi.”

“Lên đầu ai?” Trong lòng Aldrich cảm thấy hoang mang mãnh liệt.

“Tinh Đạo a! Ngược lại cũng có Thiết Giáp độc ngao, lần trước oanh tạc Thiên Lang tinh cũng có Thiết Giáp độc ngao, ai mượn quản rằng đó có phải là một nhóm người làm hay không, chúng ta trước tiên tìm một đội ngũ nhỏ không kiên nhẫn đánh tới, sẽ đem đại quân bộ dẫn đến đây, tạo thành hiện trường giả là đối phương bắt cóc tôi.”

Chu Cẩn nói tới mạch lạc rõ ràng, Aldrich nghe xong ánh mắt đều có chút dại ra: “Đi đâu tìm Tinh Đạo?” Tinh Đạo có một điểm chính là hành tung xuất quỷ nhập thần bất định, nếu không sẽ chẳng bị liên bang và đế quốc xem là đối tượng đáng đau đầu nhất.

“Giao dịch không hợp pháp xảy ra ở nhiều nơi như vậy, đám Tinh Đạo kia chắc sẽ tới tìm vận may thôi, cướp được chính là kiếm được, không cần sợ bị cướp người, cứ báo cảnh sát thôi.” Chu Cẩn ý tứ sâu xa, “Tôi biết một nơi có chợ đen...”

Aldrich từ nhỏ đã đóng vai công tử bột, điều khiển một chiếc tàu nhỏ lắc lư chung quanh, cơ hồ đã đi dạo hết toàn bộ Đại Hùng tinh. Theo tuổi tác dần lớn, anh sợ rằng chính mình trước sau gì cũng thật sự biến thành một đại họa, rốt cuộc nghĩ trăm phương ngàn kế học trộm đủ loại kỹ năng. Nhưng sau khi học được cũng không nơi kiểm nghiệm thành quả, dù sao chỉ cần anh lộ ra một tí ý tứ chuyên tâm dốc lòng học tập, có thể khiến lão Lorrin và Dana cao hứng hận không thể lập tức đem anh phong làm thái tử.

Thiếu niên tự nhiên không có cách nào chịu đựng được loại cảm giác đèn nén không có chỗ triển khai này, Aldrich rốt cuộc đem mục tiêu nhắm ngay vào Tinh Đạo. Anh không ôm chí lớn, chờ có cơ hội liền tìm phiền phức với Tinh Đạo hoàn toàn là vì muốn phát tiết tinh lực còn dư thừa. Thời điểm bắt đầu anh chẳng hề nhọc lòng nghiên cứu bọn Tinh Đạo gì cả, hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ thôi. Từ khi ngẫu nhiên cứu được Dịch Minh, anh từ từ tìm được lạc thú, bắt đầu cân nhắc tự hỏi đối phương, chỉ cần có cơ hội sẽ nghĩ biện pháp lẫn vào Tinh Đạo. Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn không hoàn toàn chắc chắn đường đi của Tinh Đạo. Một nơi chợ đen như thế này trừ phi có mục tiêu là Tinh Đạo, bằng không anh căn bản sẽ không đi.

Aldrich nhìn biểu tình phi thường chắc chắn của Chu Cẩn liền căn bản không thể nào tưởng tượng được, một người Omega có danh tiếng của anh như thế này làm sao lại biết được nhiều chuyện trong tối một cách rõ ràng như vậy được.

Chu Cẩn tràn đầy phấn khởi lấy tinh đồ ra, Aldrich nhìn cậu nhanh chóng chuyển nhập một tổ tọa độ, trên tinh đồ lập tức cho thấy một tiểu hành tinh nằm trong Tiểu Hùng tinh. Aldrich biết nơi đó, bị nhóm Tinh Đạo gọi là Quật Kim mà. Cũng không ai biết giao dịch dưới lòng đất ở đó đến cùng có bao nhiêu khổng lồ. Bất quá Quật Kim thuộc về khu vực không ai quản lí, bất kể là liên bang hay đế quốc gì cũng đều không có chủ quyền đối với nơi này.

*Quật Kim = 掘金 = Nuggets = Quặng Vàng.

“Song phương thường đối đầu với nhau, nếu như tôi bị tìm ra ở nơi này, dường như cũng chẳng có gì không thích hợp cả.” Chu Cẩn rất nghiêm túc cân nhắc, “Ngược lại muốn điều tra cũng không điều tra ra được gì hết.”

Aldrich phản đối: “Không được, quá nguy hiểm. Có quá nhiều nhân tố không thể khống chế, ta không thể để em đi mạo hiểm.”

Chu Cẩn cảm thấy không đáng kể nhún nhún vai: “Chúng ta có thể tìm lão Jerry hỗ trợ. Chính là chủ quán tiệm thuốc ở Hắc Giác tinh lần trước.”

Aldrich cũng chẳng yên lòng với lão đầu quỷ dị kia: “Hoặc là chúng ta có thể nói là Dịch Minh cứu em.”

“Nếu vậy, thời điểm đó Dịch Minh phải giải thích thế nào về việc tôi ở bên cạnh ông ấy lâu đến vậy nhưng ông ấy không đăng báo tin tức về tôi đây?”

“...”

Aldrich cảm thấy chính mình bị Chu Cẩn mang vào trong hầm, cậu tựa hồ đã sớm lên kế hoạch hết tất cả rồi, khiến anh buộc lòng phải làm theo kế hoạch đã định ra của cậu.

“Đừng xoắn xuýt những chuyện kia nữa.” Dịch Minh vẫn luôn phụ trách điều khiển nói, “Tôi cảm thấy chúng ta cũng không cần đi tới Tiểu Hùng tinh xa như vậy đâu.”

Aldrich cùng Chu Cẩn đồng thời nhìn ông, Dịch Minh tay chỉ máy giám sát: “Tinh Đạo đã tự đưa tới cửa.”

Trùng hợp như thế? Hai người đi tới trước máy giám sát, một chiếc chiếm hạm cùng tạo hình quỷ dị lặng yên không một tiếng động giữ khoảng cách một trăm tầm bắn ở phía sau bọn họ. Đây cơ hồ là chiếm hạm với tầm bắn xa nhất của Tinh Đạo. Nếu như thứ bọn họ đang ngồi trên thật sự là phi thuyền du lịch phổ thông liền căn bản không thể nào phát hiện ra tung tích của đối phương, nhưng Tinh Đạo chỉ cần lại tăng tốc một tí, có thể dùng nòng pháo bắn ra mọt chiếc động trên phi thuyền nhỏ của bọn họ.

Aldrich yên lòng, hệ số mạo hiểm sẽ thấp hơn rất nhiều nếu không cần đi đến cái nơi Quật Kim kia. Ở đây chỉ cần đối phó với Tinh Đạo, nhưng ở Quật Kim, bất luận người nào cũng đều là quân địch.

Đối phương vẫn không có động tác nào, Aldrich biết đối phương là đang chờ bọn hắn triệt để rời khỏi NGC2910, như vậy cho dù phát ra tín hiệu cầu cứu thì NGC2910 cũng không thể nhận được.

“Bây giờ tôi liền cởi bỏ lớp trang điểm nhé?” Chu Cẩn dò hỏi Aldrich, “Trực tiếp để bọn họ mang tôi đi, sau đó hai người tìm cơ hội báo cảnh sát, ngược lại có Ngân Dực ở đây, không được đánh mất cơ hội này.”

Aldrich nghĩ một hồi, đúng thật là có Ngân Dực ở đây, chỉ là một chiếc chiếm hạm Tinh Đạo liền căn bản không phải đối thủ. Nhưng trong lòng anh lại mơ hồ nổi lên một cảm giác không hề an ổn, lông mày không tự chủ được vắt thành một đường

Chu Cẩn kỳ quái nhìn Aldrich: “Chúng ta cũng không có lựa chọn tốt hơn nữa đi? Không thôi phải đi Tiểu Hùng tinh đó?”

Aldrich lập tức phủ nhận kế hoạch kia: “Vậy đi, nhưng mọi chuyện phải cẩn thận.” Aldrich không yên lòng, “Tinh Đạo thường sẽ không sử dụng trang bị cộng hưởng mà chẳng kèm theo hỏa lực để thanh lý một phi thuyền nhỏ như chúng ta, bởi vì chúng cho rằng người trên phi thuyền dường như cũng không có giá trị vũ lực, e rằng có thể tóm lại biến thành nô dịch hoặc là lừa gạt tiền chuộc. Hai người nhớ kỹ tuyệt đối không nên phản kháng.”

Dịch Minh vỗ vỗ Aldrich: “Yên tâm đi, ta là người thâm niên từng bị bắt cóc mà, ta sẽ bảo đảm an toàn cho Chu Cẩn.”

Aldrich còn muốn nói gì nữa nhưng Chu Cẩn đã đứng dậy đi thay quần áo, anh không thể làm gì khác ngoài việc ngồi trên phi thuyền nhỏ mà Dịch Minh đã chuẩn bị rồi lặng yên không một tiếng động rời đi.

Quả nhiên sau khi triệt để rời khỏi NGC2910, Tinh Đạo liền đuổi theo, nòng pháo đen ngòm nhắm ngay vào phi thuyền nhỏ. Chu Cẩn và Dịch Minh lập tức thức thời nhận ra yêu cầu với đối phương, mở cài đặt chuyển tiếp trong phi thuyền lên và kết nối với chiếm hạm của Tinh Đạo.

Dịch Minh dặn dò: “Thả lỏng, đụng phải Omega, đối với Tinh Đạo mà nói chính là một cuộc buôn bán có lời.”

Chu Cẩn cũng không sốt sắng, vừa nhìn kết nối vừa nói chuyện phiếm với Dịch Minh: “Nghe đâu trước đây chúng có thể vơ vét rất nhiều.”

“Hiện tại cũng vậy, Omega quá ít mà, bất kể là liên bang hay đế quốc cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng vì một Omega đã trưởng thành. Bất quá lực lượng an ninh dành cho Omega đang không ngừng tăng mạnh, cho nên Tinh Đạo cũng ít khi làm được mấy sự việc này. Cậu ở trong mắt bọn họ chính là tài vật có thể chạy trốn, chỉ cần cậu bảo trì ngoan ngoãn, về mặt an toàn thì cũng không nên quá lo lắng.”

Thân ảnh Tinh Đạo đã xuất hiện trên kênh kết nối,Chu Cẩn nháy mắt với Dịch Minh một cái, một giây sau liền biến thành bộ dáng run lẩy bẩy đầy mặt sợ hãi núp ở phía sau Dịch Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.