Lúc Chu Cẩn tỉnh lại, Aldrich đang tiến hành cảm tạ với Dịch Minh.
Dịch Minh sinh ra ở liên bang, sau khi thành danh lại bị đế quốc mời đi, nói chung vô luận ông muốn đi đâu, liên bang và thủ đô đế quốc đều bật đèn xanh lớn với một vị đại sư cơ giáp như ông vậy, phi thường hi vọng Dịch Minh định cư trong tinh cầu của mình. Lần này khi Aldrich trò chuyện với Hoàng Duy Tân lại tự xưng là công dân liên bang, quả thực đủ khiến Đường Hạc Minh cười tỉnh lúc nằm mơ mười mấy lần. Lão Lorrin không thể làm gì khác hơn là lùi lại những việc khác, yêu cầu Aldrich nhất định phải cảm ơn Dịch Minh, nói chung trước tiên kéo thêm tí điểm hảo cảm rồi nói tiếp.
Aldrich một thân chính trang ít khi thấy được, Dịch Minh cũng thay đổi đồ lao động bóng mỡ, hai người dùng hết thái độ không quen biết mọi người, nhanh chóng diễn xong một đoạn kịch cảm ơn qua lại cảm động lòng người.
Vừa nghe Chu Cẩn đã tỉnh, Aldrich lập tức bỏ lại Dịch Minh, dùng một tốc độ hiếm đạt được chạy vội tới khoang trị liệu, một phát nắm chặt tay Chu Cẩn: “Thân ái, em rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
Chu Cẩn: “...” Cậu liếc nhìn tay mình bị Aldrich nắm chặt, có chút hoài nghi mình có phải còn chưa tỉnh ngủ. Nhưng mà ánh mắt của Aldrich nóng bỏng đến cơ hồ có thể đốt thành một cái lỗ trên mặt cậu, sau khi không hề có một tiếng động nhìn nhau năm giây, Chu Cẩn cảm thấy người chưa tỉnh ngủ chắc hẳn là đối phương rồi.
Cậu theo bản năng muốn giơ tay tát của cái, may mà trước khi động thủ thì ý thức được bên cạnh còn có bác sĩ, thiết lập tính cách giả vờ đã ăn sâu vào tận xương tủy buộc Chu Cẩn cúi đầu trong một giây, thận trọng nói: “Ừm, tỉnh rồi.” Một bên không nói lời gì mạnh mẽ nhéo Aldrich một cái.
Kết quả đối phương da dày thịt béo, căn bản không hề để chút đau đớn ấy vào trong mắt, không ngừng kiên trì nắm tay Chu Cẩn thâm tình chân thành: “Lo lắng chết ta rồi. Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Chu Cẩn cảm thấy đối phương xem ra không phải chưa tỉnh ngủ, mà có lẽ trong khoảng thời gian này uống lộn thuốc gì đó, cậu không nhịn được mà nổi da gà trước biểu hiện nhu tình này của Aldrich, đánh anh mấy phát anh đều không buông tay ra, không thể làm gì khác hơn là giương mắt cầu cứu nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ chỉ xem như Chu Cẩn đang thẹn thùng, phi thường săn sóc nói: “Nhị hoàng tử điện hạ mỗi ngày đến đây, ngóng trông cậu tỉnh đã lâu. Cần tôi cho hai người một chút không gian không?”
Nói xong cũng không chờ người trả lời, thả đồ xuống rồi tự mình đi ra ngoài, còn phi thường săn sóc đóng cửa lại. Giọng nói của Chu Cẩn biến hóa y như có công tắc: “Anh gần đây uống trúng thuốc gì rồi? Nhanh chóng ngừng uống đi!”
Aldrich nhìn đối phương tạc mao, tiếc nuối buông lỏng tay: “Ta đang theo đuổi em, không nhìn ra sao?”
Toàn thân tóc gáy của Chu Cẩn nổi lên, khó mà tin nổi nhìn đối phương.
“Nếu không em liền...” Aldrich lời còn chưa dứt đã có người gõ cửa, anh trầm mặt, nét cong trên khóe miệng rủ xuống: “Quỷ bám dai như đỉa thật đáng ghét.”
Chu Cẩn cũng không biết quỷ đáng ghét trong miệng anh là ai, bất quá có người tiến vào, tránh để hai người đơn độc ở chung cũng rất tốt. Chu Cẩn lập tức nói vọng về phía cảnh cửa: “Vào đi!”
Vạn Nghiệp Vi mang theo thuộc hạ và bác sĩ cùng tiến vào.
“Em đã tỉnh.” Trên mặt Vạn Nghiệp Vi nhất quán không có biểu tình gì, ngữ khí lại đặc biệt nhu hòa, “Có chút việc muốn hỏi em.”
Aldrich một tay kéo Chu Cẩn qua: “Không sao, ta sẽ ở đây với em, khi nào thấy mệt thì nói với ta.”
Chu Cẩn: “...”
Vạn Nghiệp Vi liền ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn Aldrich: “Sau khi em bị bắt cóc, trên chiếm hạm Tinh Đạo có chuyện gì kì quái không?”
Chu Cẩn không chút suy nghĩ: “Không có gì chuyện kì quái cả, tôi bị nhốt vào trong một căn phòng, thẳng đến về sau mới bị bọn họ kéo ra ngoài.”
Vạn Nghiệp Vi nhìn Chu Cẩn: “Em không tiếp xúc với bọn họ sao?”
Chu Cẩn làm bộ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có. Vạn đoàn trưởng, làm sao vậy?”
“Thật ra có biến nhẹ, cho nên muốn đến hỏi em một chút, có lẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Chu Cẩn biết hắn đang nói đến tình huống Tinh Đạo giả trang thành nhân loại, nhưng cậu không thể hỏi đối phương tình huống chân thực, chẳng thể làm gì khác hơn là làm bộ lo lắng: “Xin lỗi, tôi thật giống như không giúp được gì rồi.”
Vạn Nghiệp Vi như đang động viên mà mỉm cười với Chu Cẩn: “Không sao, em có thể bình an trở về đã là may mắn lớn nhất của chúng tôi.”
Aldrich bị quăng bơ ở một bên cho dù biết Chu Cẩn là đang giả vờ, nội tâm cũng vạn phần không thoải mái. Không chút khách khí ho khan một tiếng: “Chu Cẩn, em ngủ liên tục bốn ngày, muốn đi ra ngoài giải sầu một chút hay không?”
Vạn Nghiệp Vi rốt cuộc cam lòng nhìn thẳng Aldrich một cái: “Chu Cẩn mới tỉnh, cũng không thích hợp đi ra ngoài hóng gió.”
Cảm giác ưu việt của Aldrich tự nhiên mà sinh ra, nụ cười giễu cợt cơ hồ muốn in lên trên mặt, ngươi căn bản cũng không biết rõ Chu Cẩn, em ấy không phải là đóa hoa trong phòng kín gì, cẩn thận chăm sóc quá mức căn bản không thích hợp với em ấy.
Vạn Nghiệp Vi lạnh lùng đối mặt với Aldrich, hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, đều là một bộ dáng hận không thể đâm vào phổi của đối phương, bầu không khí quỷ dị đến ngay cả Chu Cẩn còn cảm thấy chính mình có lẽ còn đang ở trong mơ, cần phải nằm xuống xong rồi lại tỉnh dậy thêm một lần nữa.
Cậu sợ hãi nhìn về phía bác sĩ và hai tên thuộc hạ Vạn Nghiệp Vi mang đến, ai biết ba người này đều là một bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xem ra hoàn toàn không trông cậy nổi.
Đúng lúc Chu Cẩn đau đầu, một loạt tiếng bước chân ngổn ngang bên ngoài nhanh chóng vang lên từ xa đến, một người mặc trang phục bác sĩ liền ngay cả cửa cũng không gõ mà đã nhào vào: “Vạn đoàn trưởng, xảy ra vấn đề rồi!”
Ngoại trừ Chu Cẩn, tất cả mọi người đều cả kinh, ngược lại Chu Cẩn lại thấy có chuyện xảy ra vẫn tốt hơn so với bắt cậu nhìn Aldrich và Vạn Nghiệp Vi tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ ở đây.
Ý nghĩ này của cậu mới hiện lên, bác sĩ liền vội vàng nói tiếp: “Dấu hiệu sống sót của tên Tinh Đạo kia đều đang giảm xuống hoàn toàn!”
Vạn Nghiệp Vi cơ hồ là ngay lập tức phóng ra ngoài, Chu Cẩn chỉ kịp nghe hắn nói: “Chuyện gì xảy ra? Nhất định phải bảo vệ mệnh của gã!”
Tiếng nói còn ở bên tai, thân ảnh của người đã không còn.
Chu Cẩn và Aldrich liếc mắt nhìn nhau một cái, bởi vì bác sĩ còn ở đây nên Chu Cẩn không muốn quá trắng trợn, chẳng thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt ra hiệu với Aldrich. Aldrich kỳ thực cũng phi thường muốn đi xem cùng, nhưng mà thân phận không thích hợp, không thể làm gì ngoài phi thường tiếc nuối nhún vai với Chu Cẩn một cái.
Chu Cẩn lúc này mới phát hiện anh còn đang cầm lấy tay của mình, không chút khách khí rút ra, bộ dáng đỏ mặt ở trong mắt bác sĩ rất có mùi vị thật ngại ngùng.
“Tinh Đạo?” Chu Cẩn tự thân xuất mã nói lời khách sáo, “Chúng ta đã bắt được Tinh Đạo?”
Chuyện này cũng không phải là bí mật, bên ngoài đã tuyên bố bắt được Tinh Đạo, nhưng nhân viên nội bộ đều biết tên Tinh Đạo kia kì thực là một Beta nhân loại. Bác sĩ chăm sóc Chu Cẩn hồi đáp mang tính lựa chọn: “Đúng, cũng hôn mê y hệt như cậu. Bất quá bây giờ xem ra tình huống tựa hồ không ổn.”
Chu Cẩn mới vừa muốn hỏi tiếp, máy truyền tinh trong phòng đã vang lên: “Hết thảy nhân viên y tế lập tức đến báo danh ở phòng 403. Lặp lại một lần, hết thảy nhân viên y tế lập tức đến báo danh ở phòng 403!”
Bác sĩ lập tức đi ra ngoài, một bên không quên dặn dò: “Nhị hoàng tử điện hạ, Chu Cẩn tạm thời làm phiền ngài.”
Chu Cẩn chờ bóng người của hắn biến mất ở cạnh cửa, hơi tới gần Aldrich, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được chất vấn: “Anh ra tay nặng như vậy?”
Aldrich phi thường vui vì khoảng cách gần như vậy của hai người, chủ động kéo người kia lại thêm nữa, cơ hồ kề sát ở Chu Cẩn bên tai trả lời: “Làm sao có khả năng đó được, lúc đó vì để cho gã nhận rõ ràng tình hình, ta đặc biệt giữ một mạng cho gã. Còn nữa, cứ nhìn gã vẫn có thể còn sống sót mà nằm trong khoang trị liệu nhiều ngày như vậy mà xem, lúc đó căn bản cũng không có trọng thương gì, nhiều lắm là gãy mấy cái xương thôi.”
Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Chu Cẩn, Aldrich bĩu môi: “Gãy xương đầu cũng có thể tính là trọng thương?”
Vì Aldrich đã trả lời câu hỏi của mình, Chu Cẩn liền duỗi tay ra, ghét bỏ đem đối phương đẩy xa mình một chút. Cậu nhìn ra ngoài cửa, trong lòng có chút nôn nóng, nếu như có nút không gian thì tốt rồi.
“Có một thứ phải đưa cho em.” Aldrich như hiến vật quý dâng lên, đưa một chiếc huy hiệu nhỏ đến trước mặt Chu Cẩn, “Nhìn thấy trên chiếm hạm, lúc đó cảm thấy nhìn khá quen mắt, là của em đúng không?”
Chu Cẩn mừng rỡ phát hiện cư nhiên thật sự chính là nút không gian của mình, sắc mặt như lòng đang phiền của cậu rốt cuộc cũng tốt hơn một tí.
Cậu kiểm tra một hồi, bởi vì khi mở ra cần vân tay của cậu, đám người kia cũng chưa từng mở được nút không gian. Cậu ở bên trong lục soát, mò ra thiết bị giới hạn cá nhân để đeo trên tay. Sau đó cậu liền lấy một thứ gì đó ra rồi mân mê một hồi, biến ra một bệ bắn nhỏ.
Cậu làm những động tác này cực kỳ nhanh, một lát sau nói với Aldrich: “Đặt thứ này dưới máy giám sát, thuận tiện đóng một nửa cửa lại luôn.”
Aldrich nghe lời làm theo, Chu Cẩn nhấn xuống nút lệnh trên thiết bị giới hạn. Sợi dây nhỏ trên bệ bắn mà mắt thường khó có thể nhận diện duỗi ra, cuốn lấy máy thu hình. Chu Cẩn canh chuẩn thời gian, nói với Aldrich: “Tôi có chút hoa mắt, tôi lại nằm một hồi.”
Lập tức vừa nằm xuống vừa đưa lưng về phía Aldrich, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, nghe tiếng, chờ video.”
Vì vậy Aldrich làm bộ nghe tiếng lấy ống nghe mang tới. Một lát sau Chu Cẩn bò lên: “Được rồi.”
Aldrich lúc này mới lớn mật nhìn về phía máy thu hình, sợi dây nhỏ trên bệ bắn kia không biết từ thời điểm nào đã quấn quanh máy giám sát.
“Bây giờ chúng ta nói theo dõi là kiểu một người ngủ một người lắng nghe tiếng động sao?” Aldrich nhớ tới lần đầu tiên hẹn hò lúc trước, mình chính là bị một thứ như thế hãm hại đến triệt để nhỉ?
“Ừ, bất quá duy trì không được mấy phút, chúng ta phải nhanh hơn một chút.”
Ngón tay Chu Cẩn mở quang não ra, một lát sau băng ghi hình theo dõi của phòng 403 đã toàn bộ phóng ra trước mặt bọn họ.
Một nhóm bác sĩ vây quanh ở trước một chiếc khoang trị liệu, sắc mặt mỗi người đều hiện ra biểu cảm phi thường không rõ và kinh ngạc, thần sắc của Vạn Nghiệp Vi lạnh lùng đứng phía sau bọn họ, trên mặt rất có tư thế mưa gió sắp nổi lên.
Chu Cẩn đem toàn màn hình phóng lớn lên, các trị số trên màn ảnh của khoang trị liệu đang thong thả rơi xuống, từng cái đều đã hiện lên giá trị cảnh báo, sắc mặt người nằm trong khoang trị liệu cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà từ từ trở nên xanh xao.
“Chuyện gì thế này?”
Aldrich cũng không có cách nào giải thích: “Chẳng lẽ lại là thiết bị tự hủy diệt?” Lúc trước anh bắt được tên Tinh Đạo giả mạo nhân loại kia, gã lại ở trước mặt anh bày ra bộ dáng tự hòa tan.
“Không giống.” Lông mày thanh tú của Chu Cẩn vắt thành một đoàn, “Tôi đã ngủ suốt bốn ngày?”
“Em là hôn mê!” Aldrich sửa lại lời của cậu.
Chu Cẩn cũng không để ý tới việc nhỏ không đáng kể đó nữa: “Nếu như là thiết bị tự hủy diệt mà nói, lúc đó nên khởi động, tại sao lại chờ thêm bốn ngày lâu như vậy?”
Chu Cẩn nhìn Vạn Nghiệp Vi miệng giật giật, cầm lấy một ống nghe của Aldrich, sau đó giọng nói của Vạn Nghiệp Vi truyền đến: “Có thể nghĩ biện pháp làm cho gã tỉnh lại không? Dù chỉ hỏi ra một vấn đề thôi cũng được.”
Bác sĩ vẫn luôn phụ trách chăm sóc tên Tinh Đạo đầy mồ hôi trán: “Chúng tôi đã thử qua, đã tiêm vào một lượng lớn a-đrê-na-lin, thế nhưng gã càng ngày càng hư nhược rồi.”
Lời còn chưa dứt, người đang nằm yên tĩnh trong khoang trị liệu bỗng nhiên cả người co giật, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, khàn cả giọng hô lên câu nói cuối cùng của mình ở thế giới: “Kế hoạch, kế hoạch nhất định sẽ được thực hiện!”